Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 23: Chương 23: Trước mặt tôi, cô không được trang điểm_2




Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi bước vào cửa. Ông ta khá béo, có nếp nhăn rõ ràng ở khóe mắt và lông mày nhưng trông không già, cũng có vẻ khá thân thiện.

“Tiểu Bạch, các cô đang bận sao?” Tổng giám đốc Vương tự nhiên chào hỏi.

Bạch Giai Vũ có chút giận nói: “Tổng giám đốc Vương, đừng gọi tôi là Tiểu Bạch, tôi cũng không phải “Tiểu Bạch”.”

“Được, được, haha!” Tổng giám đốc Vương có vẻ rất dễ chịu, cũng biết đùa giỡn, ông ta lại đưa mắt nhìn Đỗ Nhược: “Đây là tiểu Đỗ thì phải.”

Bạch Giai Vũ vội giới thiệu với Đỗ Nhược: “Đây là Tổng giám đốc Vương, đến từ công ty bảo vệ môi trường.”

Trước đây, nguyên chủ cũng không biết người này, tất nhiên là Đỗ Nhược không có ấn tượng. Nghe Bạch Giai Vũ giới thiệu, trên mặt cô lộ ra nụ cười sáng lạn, cô gọi ông ta một tiếng: “Tổng giám đốc Vương.”

Tổng giám đốc Vương cười rồi gật đầu với Đỗ Nhược: “Tiểu Đỗ, không tệ, làm rất tốt, tôi coi trọng cô!”

Nói xong, ông ta vui vẻ quay lưng bỏ đi.

Điều này khiến Đỗ Nhược cảm thấy không thể giải thích được, cô hỏi Bạch Giai Vũ: “Vị Tổng giám đốc Vương nói thế là có ý gì, đến đây, lại không tìm tổng giám đốc Thẩm mà chỉ đến chào hỏi chúng ta là sao?”

Bạch Giai Vũ cười một cái đầy khó hiểu: “Tổng giám đốc Vương cũng không phải tới chào hỏi 'Chúng ta', ông ta đến đây là muốn tìm cô.”

Đỗ Nhược chỉ tay về phía mình: “Tìm tôi sao?” Cô kinh ngạc hỏi: “Tìm tôi để làm gì?”

“Tất nhiên là để xem thần thánh phương nào mà có thể khiến cho nhiều giám đốc điều hành bị cách chức cùng một lúc như vậy.” Bạch Giai Vũ nói đùa.

Đỗ Nhược nghe vậy lập tức sợ hãi, chạy về chỗ làm việc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, đây không phải là chuyện tốt gì cho cam.

Bạch Giai Vũ không thể nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô: “Có gì mà sợ như vậy? Nhiều người cảm ơn cô còn không kịp. Những người điều hành bị đuổi vì cô về cơ bản là người của các chi nhánh. Hành vi làm kẻ trung gian để kiếm lời, bỏ túi riêng của họn họ diễn ra lâu như vậy, phần lớn vì những người cấp dưới giận mà không dám nói gì. Lần này bọn họ bị rớt đài, một số người tự nhiên sẽ lên nắm quyền, đương nhiên những người có quyền lợi này sẽ ghi nhớ công ơn của cô. Hành động đó của họ cũng chẳng tốt đẹp gì, tỏ vẻ lấy lòng cô một chút, trái lại, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.” Bạch Giai Vũ nói xong dừng lại một chút: “Hôm nay, cô đi xem phòng về trễ, tổng giám đốc Vương không phải là người đầu tiên tới tìm cô, trước ông ta, đã có mấy người đến rồi.”

Đỗ Nhược nghe xong, càng cảm thấy không tốt, cô không muốn cái kiểu chơi trội như thế này.

Chiều nay, Bạch Giai Vũ không có việc gì để làm, Đỗ Nhược càng rảnh rỗi hơn nên vô cùng nhàm chán, một nhóm nhỏ ba người ngồi tán dóc rồi tự tâng bốc mình để chờ tan ca. Sau đó, lại có mấy người bên chi nhánh của công ty lục tục kéo đến, tìm đủ loại lí do để được gặp mặt Đỗ Nhược.

Lúc sau, Đỗ Nhược cảm thấy không thể chịu đựng được nữa nên trực tiếp chùn đi vệ sinh, kết quả, trong phòng vệ sinh, cô đã nghe được lời bàn tán của mọi người về mình.

“Đỗ Nhược là thư ký bình hoa mà công ty mới tuyển à, nghe đồn chẳng phải là rất đáng ghét sao?”

“Đúng là rất đáng ghét, thế nhưng trái lại hôm qua, cô ấy đã làm một việc tốt. Cô ấy đã tống tên Trần Phong đi, mà tính tình của tên Trần Phong kia thì cô biết gì không, xem công ty là hậu cung của anh ta!”

“Nói như vậy, chúng ta nên cảm ơn cô ấy, cô biết không, vị kia vừa rời khỏi công ty của chúng ta, trước đây anh ta đều bắt tôi làm sổ sách giả cho anh ta, tôi không đồng ý, anh ta gây rắc rối cho tôi để tôi biết mặt. Thật may là lúc đó tôi không đồng ý, nếu không chắc hôm nay cũng có thể phải cuốn gói theo anh ta luôn rồi. Hiện giờ, Đỗ Nhược có ở công ty không? Tôi còn chưa biết mặt cô ấy nữa.”

“Lát nữa, chẳng phải là cô muốn tìm tổng giám đốc để ký tên hay sao, đến lúc đó chẳng phải sẽ nhìn thấy à.”

“Ừ, đúng rồi nhỉ.”

Đỗ Nhược nghe được hai ba cuộc nói chuyện như vậy, sau đó, không thể tiếp tục trốn ở trong phòng vệ sinh được nữa, vội đến thẳng phòng thay quần áo để thu dọn hành lý.

Chờ mãi mới đến lúc tan sở, Đỗ Nhược đợi đến khi người trong công ty đi gần hết, cô mới lén vào phòng thay đồ để lấy hành lý ra. Sau khi rời khỏi tòa văn phòng, cô hít một hơi dài, tâm trạng rất thoải mái bước về phía ngôi nhà mới của mình.

Trên đường, cô nhìn thấy một gánh hàng rong bán kẹo bông gòn, đủ màu sắc, lời rao liên tục vang lên, từng đóa bông kẹo to được cắm trên giá, mềm mại bồng bềnh như mây, Đỗ Nhược không khỏi động lòng.

“Tôi muốn một cái màu hồng.” Đỗ Nhược cúi đầu tìm tiền lẻ.

“Cháu muốn một cái màu xanh lá cây.” Một giọng nói non nớt vang lên sau lưng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.