Mọi việc cứ thế trôi qua. Chiều hôm đó, nó cúp học cùng cô về nhà. Nó đang định đi tắm thì tiếng chuông điện thoại vang lên...
~ Anh vẫn nhớ phút ấy khi anh rời xa
Người chẳng nói một lời chỉ đứng yên vậy thôi
Em đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau.
Còn kí ức ngọt ngào anh mang theo dù ở đâu.
Làm gì để trở về?
Người đừng lặng im đến thế
Vì lặng im sẽ giết chết con tim!
Dù yêu thương chẳng còn anh vẫn xin em nói một lời.
Ngoài kia bao la thế giới
Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi
Mình xa nhau thật rồi nhưng anh vẫn chờ đợi
Đã có lúc cố gắng để hiểu được em
Rồi cứ thế mỏi mệt chỉ biết bên cạnh em
Đây có lẽ chẳng phải yêu thương trọn vẹn
Người tìm nơi bắt đầu..Người bỏ đi ở phía sau
Với tất cả nỗi sầu!
Anh chẳng biết được là.
Khi tất cả đã qua em đã nghĩ điều gì?
Ngày anh cất bước đi
Thà một lời rồi cùng buồn đau còn hơn riêng em cố giấu
Anh chẳng biết được là
Xa nhau hay bước tiếp?
Êm đềm hay muộn phiền?
Cho nhau 2 lối riêng
Một lần để mai sau chẳng hề hối tiếc ~
Đợi hết bài hát, nó mới nhấc máy lên. Nó luôn có thói quen như vậy.
Ra đón.
Anh hai, về rồi sao. À anh lấy được cái em nhờ chưa? Có mang về cho em không?
15 phút
TÚT...TÚT...TÚT
Chết tiệt. Nó chửi thầm một tiếng, quên luôn thay quần áo, sang lôi Trúc Anh chạy như bay về phía nhà xe. Trúc Anh ngư ngơ chả hiểu gì, chỉ đến nhà xe nghe mang máng tiếng nó giục:
- Anh tao về, nhanh ra sân bay, xin mày trong 15 phút đến nơi.
- Ok, tin ở tao_ Lần đầu tiên thấy nó nhờ mình nên cô sẵn sàng đáp ứng ngay. Chiếc xe đột ngột lao vù vù đii...
***
Kha Bảo Vũ đang ngồi ở 1 chiếc ghế ngoài sân bay, xung quanh không biết bao nhiêu cô nàng ngó nhìn anh, có vài cô còn can đảm tiến lên xin số điện thoại nhưng chỉ nhận được 1 câu:
- Chúng ta có quen?
Anh khẽ nhìn đồng hồ, nhẹ phun ra:
- 10 phút.
Dứt lời trước mặt liền có 1 chiếc xe ô tô dưng lại. Nó xuống xe không khỏi chóng mặt, đã biết là cô lái xe vô cùng nhanh đi nhưng mà không phải nhanh quá chứ? Cô thì sảng khoái xuống xe, lâu không đua nên ngứa tay quá mà. Chỉ là cái tâm tình này liền biến mất, khi cô nhìn thấy anh, con tim cô đa trao về anh. Anh cũng nhìn cô, khẽ nhíu mày, làm cho nó phải chóng mặt thế này.. Thật thú vị.
Nó thấy đứa bạn và anh trai của mình liếc mắt đưa tình thì không khỏi oán giận. Đi tới trước mặt Bảo vũ liếc 1 cái:
- Đâu?
Bảo Vũ cũng không nói nhiều liền đưa 2 cái túi nhỏ cho nó xong trực tiếp xách hành lí lên xe, nó cũng lên xe. Cô lắc nhẹ đầu rồi lại làm tài xế đưa anh đến khách sạn và đưa nó về nhà. Đưng hổi anh tại sao phải ở tạm khách sạn, 1 khi chưa xin phép Ba Hoàng có cho mấy tỷ cũng không tự ý cho người lạ vô nhà.
~~~ Dải phân cách của Ngân HÀ đây ~~~
Tối hôm đó, nó mặc 1 chiếc áo 99 màu trắng kết hợp với chiếc váy đen dài ngang đầu gối. ( Nhi sẽ tải ảnh cho các bạn nhưng 1 số trang không tải được các bạn tự hình dung nhé )
( áo bên trái đầu tiên ạ ) Bộ đồ vô cùng xì tinn tôn lên đôi chân dài thon thả, mái tóc được nó đẻ thả xõa, môi tô son màu đỏ tươi, trông vô cùng quyến rũ
( áo bên trái đầu tiên ạ ) Bộ đồ vô cùng xì tinn tôn lên đôi chân dài thon thả, mái tóc được nó đẻ thả xõa, môi tô son màu đỏ tươi, trông vô cùng quyến rũ. Cô thì mặc 1 chiếc váy mày hường xoè ngang đầu gối, môi tô hồng nhạt, tóc bện đuôi chân rết. Nếu nói nó mang dáng vẻ quyến rũ mê người thì cô lại mang dáng vẻ của một cô gái trong sáng đáng yêu người ta nhìn chỉ muốn nhài vào mà nâng niu trong lòng bàn tay, lại nói cô không mang đôi mắt màu hổ phách như Lâm Hoàng mà mang đôi mắt xanh lam giống mẹ mà tới giờ mẹ của Trúc Anh cô vẫn là 1 bí ẩn chưa được giải đáp.
Nếu nói nó mang dáng vẻ quyến rũ mê người thì cô lại mang dáng vẻ của một cô gái trong sáng đáng yêu người ta nhìn chỉ muốn nhài vào mà nâng niu trong lòng bàn tay, lại nói cô không mang đôi mắt màu hổ phách như Lâm Hoàng mà mang đôi mắt xanh lam...
Nó nhìn cô không khỏi cảm thán, đúng là quá mức dễ thương đi? Lâm Hạo Thần không biết đã đi từ bao giờ, cô và nó cũng leo lên xe phóng đi...
~ Tại một ngôi nhà lớn ~
Khi tụi nó đến, đã có rất nhiều người ở đó. Nó khẽ nhíu mày, nó dặn 7h cơ mà, sao 6h45 đã đông thế này, hả nhẽ Bang có thói quen đến sớm. Lòng bắt đầu có thêm 1 cái cảm giác nghi ngờ. Mà chính khi tụi nó bước vào xung quanh dường như im lặng hẳn, điều này càng làm nó nghi ngờ. Có thể do bất ngờ về ngoại hình của nó đi?
Đến bên cạnh Thiên Phong nó khẽ hỏi:
- Đến hết chưa?
- Rồi, ngay khi các em vào anh đã cho người đóng hết các cửa lại._ Thiên Phong cười trả lời
- Được rồi, anh cho người bưng 1 bình nước ra đây, to nhé. À giải phạm nhân ra đi. Còn Trúc Anh, cái gã phó Boss còn lại đâu?_ SAu khi Thiên Phong rời đi, nó quay qua hỏi cô
- Kia kìa, đứng giữa đám con gái, tên Ngô Luân Kiệt._ Nó theo hướng tay cô chỉ, nhìn thấy đó là một người con trai mái tó nhuộm đỏ vuốt lên, khuôn mặt vô cùng cợt nhả. Mẹ kiếp! Đã là gián điệp mà còn đào hoa, trên đời này nó căm ghét nhất là mấy kẻ như vậy. Đợi khi bà vạch mặt ngươi xem, bà thề sẽ đánh ngươi tới thân tàn danh liệt. Khi Kin mang nước lên đưa cho nó, tất cả người trong phòng không hẹn đều nhìn về phía nó. Ủa? Nó chưa làm gì mà? Lòng lại thêm 1 chút nghi ngờ. Đợi khi mọi người xếp hàng nghiêm chỉnh, cả khán phòng lập tức vang lên tiếng chào, vô cùng đồng thanh:
- BOSS.
- Ừ. Mang lên._ Hắn nhàn nhạt ra lệnh. Lập tức có người mang 3 gian tế hôm qua lên. Nó thấy việc chuẩn bị đã xong, nhanh chóng đi lên giữa nhà, đứng cạnh 3 gian tế kia, lớn giọng:
- Các người nghe cho rõ đây, nhìn thấy 3 người đang đứng cạnh tôi không? Đó là 3 gián điệp mới phát hiện hôm qua, và tôi biết có 1 người chủ mưu trong đây.
Dứt lời, cái im lặng vừa nãy mới bị phá vỡ.
Xôn xao..Xôn xao...
Nó hơi hài lòng rồi nói tiếp:
- Trong tay tôi là 1 bình nước, giờ tôi sẽ cho...- Nó lấy trong túi ra 1 cái túi nhỏ đổ vào bình nước xong nói tiếp - Đây là Potassium chloride, thuốc ngừng hoạt động của tim. Nếu ngươi không ra mặt, ta sẽ đầu chết tất cả ở đây. Nói cho các ngươi biết, đây tuyệt đối là hàng thật.
Xong chính cô rót 1 chút cho 1 con mèo mà Thiên Phong chuẩn bị. Con mèo uống xong, đang giãy giụa đột nhiên sõng soài 4 chân. Cả căn phòng không hít 1 hơi lạnh
- Chính tay tôi sẽ Đ-Ú-T cho từng người uống tất nhiên trừ Yun, Kin và Pun vì những người này là giúp Yun lập ra Bang. À còn nữa, nơi đây tất cả những gì truyền liên lạc đã bị tần sóng chặn, cửa cũng bị khóa có lắp cường lực. Nếu ngươi muốn tự tử, thoải mái nha. Chỉ là ta biết đằng sau ngươi còn có 1 người đứng đầu, ngươi chết rồi không có tin tức đảm bảo sẽ có người thăm dò, tới lúc đó chúng ta dẽ dàng bắt được thôi nha.
Nói xong nó chú ý tới tùng nhất cử nhất động của mọi người, ai cũng có vẻ lo lắng nhưng ngoại trừ 1 người có túa mồ hôi nhìn nó thì những người khác thì không bị gì. Nó khẽ cười xong lại lên tiếng:
- à, Quên mất, vì gian tế tôi có xem qua hồ sơ: vừa tuyển thành viên đã nộp đơn, mà đơn lại vô cùng hoàn hảo ứng với mọi tiêu chí... vậy có phải chăng là vị thủ lĩnh này ngay từ đầu đã ở trong BAng, phải Không hả phó Boss Ngô Luân Kiệt?
Ngô Luân Kiệt khẽ giật mình, ngay lập tức cười lớn,một chân nhảy lên trên nhà phá cửa kính. Một giây trước khi Ngô Luân Kiệt định nhảy thì liền bị 1 người chặn lại, 1 cước đá lên khiến hắn không kịp né, bị 1 chưởng lui về phía sau vài bước. Nó nhìn thấy Kha Bảo Vũ trên tầng thì cười, 1 nụ cười á ma, hướng hắn:
- Diễn đủ rồi.
#Hết_Chương_17