-Baaaa ~ con không muốn chuyển trường đâu._ Nó chưng ra vẻ mặt nũng nịu
- Không muốn cũng phải chuyển_ Ba nó - Kha Bảo Khang kiên định trả lời
- Ba con hứa sẽ ngoan ngoãn mà. Nhaaaa_ Nó không chịu thua đáp
- Kha Thảo Nhi con hứa bao nhiêu lần rồi_Ba nó gương mặt không để ý trả lời
- Ba mới có 865 thôi mà. Năm ngoái con 900 lận _Nó đáp mặt ngây thơ vô số tội nói
Ba nó giờ mới đặt tờ báo xuống lôi trong hộc bàn ra 1 đống giấy tờ kiến nghị của nhà trường:
- Nào là trêu giáo viên, đánh nhau với học sinh trường khác, làm vở kính nhà trường, đốt bàn học sinh cùng lớp,..v...v...v Con xem ta còn để con lại trường được không? Ỷ gia đình nhà ta giàu xong rồi con muốn làm gì cũng được hả?
- Xừ dù sao cũng giàu mà ba_ Nó ngoáy lỗ tai đáp
- Về Việt Nam ta sẽ không cho con 1 chút tiền chi tiêu nào hết tự lực cánh sinh. Ta đặt vé máy bay rồi mai con sẽ đi_ Ông ngán ngẩm nói
- Ba..._ Nó định nói gì đó thì bị ông đuổi về phòng. Nó hầm hầm lên tầng nhưng không về phòng nó mà hướng phòng sách mà đi. Nó đập tung cánh của không thèm để ý tờ giấy dán trước cửa ghi mở cửa nhẹ nhàng . Ở trong phòng là 1 chàng trai với mái tóc nâu đôi mắt tím giống nó mặc 1 bộ quần áo thể thao nhưng không kém phần thanh tao, lịch thiệp. Đây chính là anh hai - Kha Bảo Vũ của nó nhưng tính cách trái ngược với nó hoàn toàn. Bảo Vũ một tay cầm quyển sách một tay cầm ly cà phê nhàn nhạt nhìn nó nói:
- Nhớ đền cửa
- Hai ~ em bị ba bắt về Việt Nam. Huhu :'( :'(
_Nó không để ý lời Bảo Vũ nói trực tiếp than thở khóc lóc
- Uk_ Bảo Vũ sớm đã quen với cảnh này nên vô cảm đáp
- Hai ~ Xin ba hộ em điii..._Nó mở giọng nũng nịu
- Không _Bảo Vũ nhàn nhạt trả lời
- Không là hai không gặp được đứa em gái này nữa đâu_Nó đáp
- Sẽ sang thăm_ Bảo Vũ nhấp hụm cà phê rồi đáp
- Xừ hai và ba giống hệt nhau_Nó nói rồi hậm hực về phòng mình. Đợi nó đi khuất Bảo Vũ nhấc điện thoại gọi cho ai đó...
* Phòng Nó *
FACEBOOK
Kha Thảo Nhi: ê Trúc Anh câng
Trúc Anh: gì mày
Kha Thảo Nhi: tao bị bắt về Việt Nam
Trúc Anh: vậy tốt quá còn gì
Kha Thảo Nhi: tốt con khỉ, tao phải tự lực cánh sinh đó mày
Trúc Anh: khổ tao sống ở Việt Nam tao với mày có thể gặp nhau rồi
Kha Thảo Nhi: ơ thế tốt thật!
Trúc Anh: thì thế
Kha Thảo Nhi: vậy nhé! Mai gặp tao chuyến 3H1E
Trúc Anh: Ok! Iu mày bye ~
ĐĂNG XUẤT FACEBOOK * click *
Gập cái máy tính lại nó sắp xếp đồ đạc. Xong xuôi là 7h tối nó nhấc máy gọi :
-Ê có việc hẹn mọi người ra
-...
- Uk chỗ cũ
-...
- Tí nói 5p đứa nào không có mặt phạt nặng
-..
- Uk bye
Nó dập máy xuống gara lấy chiếc môtô lao ra đường..
* Tại 1 ngõ nhỏ - 5p sau *
- Thiếu đứa nào không?_Nó hỏi
- Không thưa chị Selena_Một bạn nữ cung kính trả lời
- Uk tất cả nghe chị nói. Chị phải về Việt Nam mọi việc trong bang sẽ giao cho Trang quản lí. Không nghe mệnh lệnh phạt như thường
- Đại tỷ/chị Selena..._Mọi người vô cùng bất ngờ không nói lên lời. Vài người còm rơm rớm khóc..
- Được rồi. Khóc cái gì, như chị sắp chết không bằng, chị sẽ về thăm mấy đứa mà. Thôi giải tán_ Nó nói xong liền leo lên chiếc mô tô đi luôn. Trên đường từng hạt nước trong suốt theo gió từ khoé mắt nó bay vào không trung vô định. Kết thúc mọi thứ ở đây
----------------------Ta là dải phân cách thời gian -------------------------
Sáng hôm sau, Bảo Vũ và ba nó ra sân bay tiễn nó. Nó chúc 2 người giữ sức khoẻ và nhớ sang thăm nó rồi nhìn mọi thứ lần cuối mỉm cười xách hành lí lên máy bay. Tạm biệt thời nổi loạn nước Hàn! Tiếp theo Việt Nam
hãy đợi ta! Ta đến đây :)