Bạn Gái Của Nam Thần Sao? Tôi Không Muốn

Chương 6: Chương 6: Qúa Khứ Đau Thương




Nó lết thân về nhà trong sự mệt mỏi mang theo sự uất ức cực độ cuộc sống tự do của nó nay còn đâu . Nó vào phòng ngủ trong sự mệt mỏi . Cứ thế bờ mi từ từ khép lại . Trong căn phòng màu kem sữa có 1 cô gái đang ngủ , thật say . Từng giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán

- Ba , mẹ đừng bỏ con , đừng bỏ con mà - Nó hét lên , tỉnh dậy . Cơn ác mộng kinh hoàng từ năm nào lại hiện về . Một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống khóe môi , rồi 2 giọt , 3 giọt ......

Mười năm trước có một cô bé mới 5 tuổi chưa hiểu chuyện . Hôm ấy một ngày chủ nhật thật đẹp . Có một bé gái đang dắt tay hai người vào công viên , vừa đi nụ cười vừa nở trên môi .

- Ba mẹ con muốn chơi cái đó - cô bé nói

- Ừ , được

- Ba ,mẹ con muốn ăn cái kia

- Ừ, con gái yêu của ta

- Ba , mẹ con muốn chiếc váy hồng đằng kia

- Đợi mẹ 1 chút nhé .

Cứ thế mỗi lần cô bé nói gì , hai người đều đáp ứng . Đó sẽ là một gia đình vui vẻ , hạnh phúc nếu như không có chuyện ấy xảy ra . Họ đi về nhà , trên đường về nhà có một chiếc xe tải đi ngược chiều đâm sầm vào chiếc ô tô màu đen . Cái Chuyến đi định mệnh ấy đã cướp đi hai người mà cô bé yêu thương nhất . Cả thế giới màu hồng gần như sụp đổ . Cô bé được đưa đến bệnh viện không thể tham gia lễ tang của ba ,mẹ mình . Từ một tiểu thư của 1 tập đoàn lớn bỗng chốc trở thành 1 đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa , rồi cô bé ấy được một người phụ nữ nhận nuôi . Trên đường từ Việt Nam sang Trung Quốc cô bé không nói , không cười . Cuộc sống của cô bé bước vào 1 trang mới , cất giấu những đau thương vào tận đáy lòng .Vâng đứa trẻ trong câu chuyện bi thương kia là nó - Phạm Băng Du . Còn người phụ nữ phúc hậu nhận nuôi nó chính là Dì Triệu Lan . Cứ mỗi lần mơ thấy cơn ác mộng là mỗi lần nước mắt nó rơi . Tự nhủ bạn thân mình , không ngừng hi vọng rằng ba , mẹ còn sống và đang ở đâu đó theo dõi mình , tự nhủ rằng bản thân mình phải mạnh mẽ nhưng vết thương dù đã lành vẫn để lại sẹo.....

Cũng đã gần 4h rồi nó thu dọn hành lí để chuẩn bị đến điểm hẹn . Phải rời xa căn nhà này đúng là rất buồn nhưng chỉ 3 tháng thôi nó tự nhủ mình phải cố gắng . Nhấc điện thoại lên gọi cho gì Lan :

- A lô gì à

- Con đấy à có chuyện gì mà gọi giờ này thế - Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ấm áp

- Dạ , con chuẩn bị nhập học nên ở trọ ạ - Nó nói dối

- Sao lại vậy , nhà mình cách trường cũng không xa lắm mà - Gì hỏi

- Nói cho gì 1 tin mừng nhé con đâu trường Trùng Khánh rồi - Nó nói

- Ôi , con giỏi lắm đi lên nhớ giữ gìn sức khỏe nhé , đi đứng cẩn thận , khi nào thèm sủi cảo bảo gì làm đưa lên cho , không được ăn mỳ ăn liền suốt đâu đấy %$?^%* - Gì dặn dò nó đủ thứ là gì hiểu nó nhất quan tâm nó nhất

- Vâng ạ , chào dì - Nó dập máy bước ra cửa nhìn lại căn nhà thường ngày . Đúng là trong cái rủi lại có cái may .

- Ôi , 4h20 rồi - Nó thốt lên rảo bước thật nhanh kẻo trễ hẹn.

Đến nơi nó mệt lử cả người ấy vậy mà có tiếng nói khó chịu cứ cất lên làm nó phát bực

- Trễ 1 phút 13 giây - Hắn giơ tay xem đồng hồ

- Gì chứ có biết tui mệt lắm không hở - Nó vừa thở vừa nói . rồi bước chân lên xe . Chà đúng là xe người nổi tiếng có khác nha ngồi thoải mái thật .

- Chào em - Vương Nguyên cất tiếng

- Chào anh , em tên là Phạm Băng Du ạ - Nó mỉm cười bắt tay với anh . Vương Nguyên cũng mỉm cười . Rồi nó quay sang Thiên Tỉ :

- Chào anh

- Chào , anh là Dịch Dương Tiên Tỉ - Cậu có vẻ lãnh đạm hơn rồi nó và Nguyên ngồi nói chuyện với nhau cả buổi .

- Từ nay chúng ta là người 1 nhà rồi có gì mong 2 anh giúp đỡ nhé

- Cô nên phân biệt chủ và tớ , osin và chủ nhà , ai là người 1 nhà với cô chứ - Hắn chen ngang vào lời nó nói

- Này tôi đang nói ai cho anh nhảy vào ngồi trong họng tôi hả - nó lớn giọng

- Cô là osin , mà osin thì không được lắm lời , về nhà tôi sẽ giảng sau - Hắn khoanh tay

- Hứ , đồ âm binh - nó lẩm bẩm

Nguyên và Thiên Tỉ lắc đầu hai người này cứ gặp nhau là cãi không biết sau này về nhà sẽ ra sao đây . Đây là lần đầu tiên có 1 cô gái ở chung với 3 bọn họ , trước giờ 3 người luôn chơi với nhau như một vòng tròn khép kín . Nguyên và Thiên Tỉ cũng chẳng hiểu sao Tuấn Khải lại bảo nó làm giúp việc ở nhà nữa . Đúng là suy nghĩ của Đại ca chỉ Đại ca mới hiểu thôi . Hắn ngồi đầu quay ra xe nở 1 nụ cười nửa miệng :

- Tôi sẽ cho cô biết chọc giận tôi sẽ có kết cục như thế nào .

Còn nó thì cứ ngồi mặt đểu không chịu được trong đầu là 1 lố âm mưu

- Tôi sẽ khiến anh hối hận khi dám bảo tôi làm osin . Haizz hai người này thật ...trong đầu toàn âm mưu .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.