Bất ổn
.
Chuyện là…Nam mời Senil đi chơi lễ Valentin….
.
Tất nhiên cô nhóc cương quyết từ chối. Đến khổ với hai cái con người này…
.
Chiều mai…
.
Dù không nói ra nhưng thật lòng tôi cảm thấy hồi hộp, không biết vì sao
mà ruột tôi lại cứ nóng nóng khó chịu, chắc đây là lân đầu tiên đi chơi
Valentin bên cạnh một người khác giới nên thế! Thoại thì từ sáng đến
chiều cứ gọi điện thoại rồi nhắn tin liên tục, chiều nay gặp nhau rồi mà cậu ta làm như không còn cơ hội nào gặp nhau nữa a! Tôi buồn cười với
cái sự kì cục của cậu nhóc này…
.
Tin nhắn của Thoại.
.
“ Tôi thích you! “
.
Tôi trả lời:
.
“Tôi biết”
.
“ Cả đời này tôi chỉ có mình you thôi!”
.
“Tôi cũng biết! tôi cũng vậy!”
.
“ Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”
.
“Đừng nói tầm bậy nữa! Nghe ghê quá! “
.
“ Phải nhớ là bên cạnh you luôn có tôi”
.
“ Rồi! tôi biết rồi!”
.
Đó là những tin nhắn kì quặc nhất mà từ trước đến nay Thoại nhắn cho tôi.
.
6h30 tối.
.
Tôi thay áo quần, không biết phải ăn mặc như thế nào nên tôi phá tan cái tủ áo quần, hết lục rồi tìm. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một bộ cánh ưng ý ( sự thật thì nó cũng tàm tạm thôi). Nhìn lên đồng hồ, tôi vội
vàng quơ cái túi xách rồi đóng cửa phòng . Nhưng chiếc huy hiệu Thoại
tặng cho tôi không biết từ đâu lại rơi xuống đất. Thoáng chốc tôi thấy
rùng mình. Một cảm giác kì lạ. Nhưng tôi không đẻ ý nhiều, Senil đang
đợi tôi dưới nhà, tôi vội nhặt nó lên rồi đặt trên bàn…
.
Tôi nhờ Senil chở đến sở thú, cô nhóc hình như hôm nay cũng có hẹn nên
ăn mặc trông khác khác, nhìn nữ tính hẳn. Chắc là có hẹn với Nam ^^.
.
Tôi tới chào mấy con khỉ đáng ghét, nhưng có vẻ sự xuất hiện của tôi hôm nay không khiến chúng hứng thú như lần trước. Con nào con nấy ngồi chồm hổm mặt buồn so. Thế càng khỏe. Nhưng tôi lại cảm thấy không vui tí
nào.
.
7h30.
.
Thoại đã trễ một tiếng đồng hồ. Trời bắt đầu nhá nhem tối. Sở thú hôm
nay đông người hẳn. Nhưng ai cũng có đôi có cặp, ngay cả mấy con khỉ
cũng ngồi lại thành đôi (chẳng nhẽ khỉ cũng biết đây là ngày lễ tình
nhân sao???), chỉ riêng tôi là một mình.
.
8h30
.
Thoại đã trễ hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ cậu ta bắt tôi phải đợi.
Đây là lần đầu tiên. Cũng bởi vậy nên tôi phải đợi. Gió dã bắt đầu thổi
rít hơn.
.
9h.
.
Tôi bắt đầu thấy bực. Một mình tôi ngồi ở đây. Thế này thì còn đi chơi
gì nữa. Chợt trời đổ mưa…mưa rất lớn…tôi hốt hoảng tìm nơi trú mưa.
Tiếng ai đó gọi tôi, trong màn mưa tôi nhìn thấy Nam….
.
- Di! Nhanh lên! Lên xe mau!
.
- Nam! Sao cậu lại ở đây???
.
- Đừng nói nhiều nữa! Thoại sắp không ổn rôi!!!!!!!!!!!!!!!!!
……………………………..
Nỗi đau
.
(Các bạn thông cảm! từ đây trở về sau tôi sẽ dùng ngôi “nó” thay cho
ngôi “tôi” vì như thế mới thể hiện rõ nét tâm trạng cũng như tính cách
nhân vật! )
.
Mắt nó nhòe đi, mưa rơi ướt đãm chiếc áo mới tinh của nó. Trong đôi mắt
nó bây giờ chỉ nhìn thấy duy nhất khuôn mặt Thoại, khuôn mặt luôn luôn
mỉm cười với nó, nhưng bây giờ…
.
- Thoại! Thoại ơi! – nó vừa hét vừa lấy tay vỗ vỗ má Thoại.
.
- Cậu tỉnh lại đi chứ? Cậu đã nói là sẽ không bao giờ thất hứa với tôi!
Sẽ không bao giờ để tôi một mình mà??? Thoại ơi! Cậu không thể như thế
này được!
.
Nó nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thoại bây giờ chỉ toàn là máu…đôi mắt
sâu, cái mũi cao,…tất cả đi nhòe đi dưới mưa và nước mắt của nó…Thoại
không thể nắm tay nó bây giờ, ngay lúc này, không thể….
.
- Xe cứu thương đến rồi! – Tiếng Nam hét lên khiến nó quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu.
.
Bây giờ nó đang ở trong bệnh viện, toàn thân ướt đãm, máu của Thoại dính sang nó, những vệt dài…
.
Chiếc xe đẩy chở Thoại nằm trên từ từ tiến vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Nó chạy theo, từng bước đau khổ, nó vẫn nắm chặt lấy tay Thoại, nó không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, nó chỉ nhìn Thoại, ước nguyện duy
nhất của nó bây giờ là Thoại có thể mở mắt ra để nhìn thấy nó, để biết
rằng nó không bao giờ rời xa cậu ấy, ngay cả trong lúc này…
.
Nó đã khóc rất nhiều, từ khi nhìn thấy Thoại nằm giữa đường cho đến khi
vào bệnh viện, và lúc này nó vẫn khóc, nó không nói được gì, chỉ biết
khóc, cái hình ảnh đáng sợ của Thoại cùng với chiếc xe máy không còn
nguyên vẹn cứ hiện lên trong đầu nó, chưa bao giờ cái cảm giác sắp mất
Thoại đến với nó thực và gần như lúc này… Đột nhiên nó nhìn thấy ánh mắt Thoại đang nhìn nó…
.
- Thoại! Thoại! Cậu thấy tôi không? Cậu không thể bỏ tôi mà đi như thế
này được! tôi không cho phép cậu đối xử như thế với tôi! – nó vừa nấc
vừa nói như van xin một điều kì diệu.
.
Thoại chỉ nhìn nó, bàn tay nắm chặt hơn, nó cảm thấy nỗi đau từ Thoại
đang truyền sang nó rõ mồn một, tim nó thắt lại, tình yêu đầu đời của
nó, làm sao đây….
.
- Tôi biết là cậu sẽ không để tôi một mình! Cậu sẽ mãi bên tôi! Đúng
không??? Vì thế làm ơn hãy nói với tôi, hãy ôm tôi như bao lần cậu vẫn
làm, cậu đừng nằm như thế này! Thoại ơi! – nó đau đớn tột độ khi nhìn
thấy Thoại đang tiến ngày một gần vào cái phòng trắng muốt trước mặt,
nếu như cách cửa đó đóng chặt và Thoại mãi mãi không trở về với nó thì
làm sao đây… nó sẽ chết mất!
.
Thoại vẫn chỉ nhìn nó, có lẽ những vết thương đã không cho phép cậu ấy
nói được với nó, và nó nhìn thấy một giọt nước mắt chảy dài trên khóe
mắt Thoại, đôi mắt nó bây giờ không còn nhìn thấy gì cả, trắng xóa….”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…
tin nhắn của Thoại hiện về trong tâm trí nó….
.
- Không! Cậu phải mãi mãi bên cạnh tôi! Mãi mãi! – nó hoảng loạng khi
nhìn thấy bàn tay Thoại đang từ từ rời khỏi tay nó, Nam níu nó lại, bác
sĩ đưa Thoại vào trong phòng cấp cứu, nó nhìn theo….nó đang phải chịu
đựng cái gì thế này…
.
Thoại đã cách xa nó…đôi mắt toàn nước ướt nhòe của nó cứ nhìn theo, có
lẽ nó không còn sức để la thêm nữa….và nó nhìn thấy bàn tay của Thoại
chỉ về phía nó, rồi nắm lại, rồi mở ra và hướng về phía trái tim của
Thoại….nó ôm mặt ngã khuỵu xuống đất…nó hiểu Thoại đang muốn nói với nó
điều gì….Cậu ấy xin lỗi nó và ”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa
tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…
.
Cánh cửa đóng lại, Nam dẫn nó đến hàng ghế ngồi chờ…sau khi bình tĩnh được một chút nó mới biết được toàn bộ sự việc…
.
Gia đình Thoại không giống như những gia đình bình thường, Thoại mất mẹ
từ nhỏ, sống với bố, một người anh trai và một chị gái. Mỗi đứa con
trong gia đình này đều có một người mẹ, giống như những đứa con rơi rớt
lại sau những chuyện tình qua đường, bố Thoại không quan tâm đến xây
dựng gia đình, đối với ông ta tất cả chỉ có sự nghiệp. Anh trai của
Thoại bị bố khinh ghét và không quan tâm, đơn giản vì theo ông ta, đó là một đứa “bất tài vô tướng”. Sống trong sự ghẻ lạnh, anh trai Thoại chán đời bỏ nhà ra đi, sống như một tay xã hội đen thứ thiệt. Người anh này
chỉ thương mỗi mình Thoại, và Thoại cũng vậy, rất yêu thương anh. Thật
ra Thoại cũng có quen biết với những người trong giới giang hồ và cũng
là một trong những tay đua xe khét tiếng từ năm học lớp 10. Nhưng từ khi gặp nó Thoại đã từ bỏ cái trò tử thần ấy. Không may anh trai Thoại đã
gây thù chuốc oán với một tay chơi khác dẫn tới nhiều vụ ẩu đả rồi bị
bắt, để cứu anh mình, Thoại đã chấp nhận đua xe với bọn người đó. Và bất hạnh đã xảy ra, vì tránh một em bé nhỏ trong hành trình đua xe, Thoại
đã lạc tay lái và đâm vào thành chắn bên đường…
.
Lát sau nó thấy một người con trai tóc nhuộm đỏ, áo quần nhếch nhác,
khuôn mặt hớt hải chạy vào. Nam bảo đó là anh trai của Thoại. Đó đứng
lên và nhìn chằm chằm vào kẻ mà Thoại đã chấp nhận hy sinh để cứu lấy.
Người nó run lên từng đợt. Anh ta nhìn thấy nó vội vã tiến đên:
.
- Em là Tường Di? Thoại đâu rồi? Nó đâu??? – anh ta hỏi dồn
.
Nó không thèm để ý vì sao anh ta lại biết tên nó, nó chỉ im lặng và nhìn anh ta. Nó giận đến mức không thể nó thêm được gì. Chính người này đã
cướp đi Thoại của nó, chính hắn ta…
.
Nam chỉ tay về phía cánh cửa phòng cấp cứu im lìm trước mặt rồi lắc đầu
thở dài…Anh ta nhìn rồi khựng lại, nước mắt ứa ra và anh ta quỳ xuống.
.
- Tôi là người anh không tốt, tôi là một thằng tối, đáng ra tôi phải
ngăn cản nó, đáng ra tôi phải là người nằm trong đó. Thoại ơi!
.
Anh ta đập đập đầu xuống đất, nhìn thấy sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt của người con trai kia mà nó tái lòng.