Bạn Gái Đại Ca

Chương 12: Chương 12: BÍ MẬT TRONG CĂN PHÒNG SỐ 3




Hãy chôn vùi những quá khứ đau thương...

Nhưng xin hãy để yêu thương ở lại...(t.t)

Những đóa hoa bằng lăng nhẹ nhàng đặt trên bàn, tỏa một mùi hương dịu vợi, nhưng đau xót lòng người làm sao...

-Cô ta là người giúp việc ở đây sao anh ?-Genie thỏ thẻ khi trông thấy nó, trong bộ đồng phục người hầu, từ từ bê tách trà đặt xuống bàn.

-Phải!-Cal khẳng định, đôi mắt vẫn không quên nhìn con bé, trìu mến và tha thiết. Điều này khiến lòng nó chợt quặng đau, nó lảng tránh đôi mắt của hắn-"Người hầu ? À phải rồi! Đây chính là vị trí thật sự của mình mà!". Và đương nhiên điều đó không thể thoát khỏi cảm giác, của một-người-con-gái:

-Trà này mà có thể cho người uống sao ?-"Công chúa" Genie bắt đầu cất giọng oanh vàng, xóa tan đi sự suy nghĩ của nó-Tôi nghĩ cô không cần phải làm nữa, ở đây chỉ tổ chướng mắt thôi!-Genie nói tiếp.

-Này! ...-Nó đứng dậy, tức giận nói. [nhiệm vụ của nó là pha trà]

-Satomi! -Hắn ngăn nó lại- Genie, cô ấy là người hầu của anh, em không được quyền xen vào!-Cal dõng dạc đáp lời-Ở đây hết chuyện rồi, em tiếp tục làm việc đi!-Cal giục.

-Vâng, cậu hai!-Nó ngoan ngoãn quay đi với nỗi cảm kích trong lòng.

... ...... .........

-Em không tin cô ta chỉ đơn thuần là người hầu của anh đâu! Em không cần biết giữa anh và cô ta, hai người thực sự có quan hệ gì! Nhưng anh phải biết rằng anh-là-của-em, bây giờ và mãi mãi...-Genie khẳng định.

-Nực cười thật! Cô chẳng là gì của tôi cả, tiểu thư Genie à! Cô mau về nhà đi, tôi còn có việc, không rảnh chơi cùng cô đâu!-Cal lạnh lùng bước đi, rời khỏi căn biệt thự của mình, để lại cô "công chúa" kiêu kì đứng một mình ở đó...khẽ mỉm cười nham hiểm-" Điều đó vĩnh viễn phải là sự thật, không ai có thể thay đổi được đâu, Cal à!" .

--- ------

Quán bar.

*Bu* Có việc gì mà gọi tớ ra đây hả ? Tớ bận lắm đấy!-Bu nhăn nhó hỏi, anh chàng ra hiệu cho các cô gái đứng bên cạnh, tạm thời lánh mặt.

*Cal* "Công chúa" về thật rồi! Cũng tại miệng của cậu! Cái tốt không linh, cái xấu lại linh!

*Bu* Thật hả ? Không ngờ miệng mình linh ứng như vậy !-Bu cười buồn, và hắn đủ thông minh để nhận ra, "tâm trạng" phía sau nụ cười gượng ép đó.

*Cal-dò xét* Có chuyện gì buồn phải không ?

*Bu-trêu* Không! À...mà này! Tớ nghĩ ông Ren [phó BC] mong muốn cậu lấy con lão lắm rồi! Hay là lấy quách cho xong!

*Cal-quạu* Cậu mà còn nói nữa...tớ sẽ ném cậu cho chó ăn!

*Bu-sợ* A ha..Đùa thôi...mà! Cậu còn nhớ chuyện tớ nói hôm ở bệnh viện chứ ? Về Satomi...

*Cal* Tớ là thật lòng, yêu một người và muốn đem lại hạnh phúc, bảo vệ cho người đó cả cuộc đời! Tớ sẽ không bao giờ trốn tránh tình cảm của mình. Cũng không bao giờ bỏ cuộc!

Hắn nhìn Bu với đôi mắt hết sức nghiêm túc, khiến anh chạnh lòng, nhớ đến lời nói của Gui ban sáng-"Thà đối mặt với sự thật ngay lúc này , còn hơn là trốn tránh!".

*Bu-cười* Tớ thật ngưỡng mộ cậu! Tự tin đối diện với tình cảm của chính mình!

*Cal-thắc mắc* ???? Có chuyện này tớ muốn hỏi...thật ra cậu đứng về phía ai ? Tớ hay là Jiro ?

*Bu* Phe trung lập!-Bu bỗng đứng dậy, giơ hai tay lên cao mà hét lớn.[bắt đầu xỉn]

*Cal* Thằng quỷ!

Cal khẽ phì cười trước hành động ngốc nghếch của tên bạn. Hắn lo sợ rằng có một ngày, giữa mình và Jiro, nhất định phải có một trận đấu diễn ra...

... ...... ...... ...... ...

Biệt thự nhà họ Chen.

-Ông ơi! Cháu có chuyện này muốn hỏi...-Satomi đang lau cửa, ấp úng hỏi.

-Chuyện gì ?-Quản gia Tayon nói.

-Cô tiểu thư Ge..nie gì đó là...

-Là vị hôn thê của cậu chủ! Sao thế ?

-À không...cháu chỉ là tò mò thôi...-Nó vội cười trừ để che giấu tâm trạng đầy hỗn loạn của mình-"Vị hôn thê...có nghĩa là..."

-Đừng lo! Ta ủng hộ cháu!-Ông mỉm cười ranh mãnh.

-Ơ ? Ông nói gì thế...

-Ta biết! Cháu thích cậu hai!

-Cháu..không...có!-Nó ấp úng.

-Cháu nghĩ là có thể qua mặt già sao ? Chỉ cần nhìn là cũng đủ biết cháu...thích cậu Cal rồi! Thậm chí là muốn..."chiếm hữu"...

-Hai ông cháu không làm việc mà ở đó...tán dóc hả ?-Bà Kim chen vào.

-Xí!-Ông già quay đi trước khi bà lão "hát", không quên tặng cho bà một cái nhìn thách thức=__=".

Còn nó-Satomi thì hết sức sửng sốt, bàng hoàng. Nó biết rằng, cho dù có cố phủ nhận đến đâu thì vị trí của hắn trong lòng nó, đã không còn có thể thay đổi được nữa rồi...-"Chúa ơi! Cầu xin người... hãy để Hiyo xuất hiện ngay lúc này...vì con đã dần dần không thể làm chủ được...trái tim của mình mất rồi..."

Hãy chôn vùi những quá khứ đau thương...

Nhưng xin hãy để yêu thương ở lại..."

Một câu nói như vậy, nghe thì rất dễ, nhưng có mấy ai là làm được ?

Trời về đêm, ngôi biệt thự nhà họ Chen lại ảm đạm, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Trên tầng hai của tòa nhà, có một bóng người đang thao thức, không thể chợp mắt nổi trước cái "tiết trời" như thế...Đó chính là hắn...người dạo quanh khắp nơi trong ngôi nhà giữa đêm thế này, không ngoại trừ căn phòng số 3...và phòng của con bé...tạo một sai lầm không thể nào cứu vãn được...

-Satomi, em ngủ rồi à ?-Cal nhẹ nhàng ngồi kế bên giường của nó hỏi han, nhưng không ai trả lời, nó đã "ngủ"? Hắn đoán là thế-Nếu một mai em biết được sự thật, liệu em có ghét anh không ?

Hắn cười buồn, một "ngọn gió" khẽ xuyên qua những lọn tóc mây, lên trán của nó rồi vội ra đi...biến mất trong màn đêm...trong im lặng...Nó biết điều đó, vì con bé cũng chẳng thể ngủ được với tâm trạng thế này...

-Cal...- Nó dõi theo hắn, từ cửa sổ nhỏ của phòng mình, nhìn theo dáng vẻ quen thuộc, không còn ngang tàn như lúc trước, và có gì đó thật cô đơn..."Có nên gọi hắn không ?"-Nó tự hỏi lòng mình.

Cạchhhh-tiến động khẽ vang ở tầng trên, một ngọn gió quá mạnh khẽ "chạm" vào cánh cửa, là một cánh cửa không khóa...là căn phòng số 3...

Trích:

"Thứ ba: dù tò mò hay là bất cứ việc gì, cô không được bén mảng đến căn phòng số 3, nếu không tôi cũng không bảo đảm tính mạng cho cô! RÕ CHƯA ????" (chap 4)

Lời nói của quản gia Tayon mới hôm nào, còn vang vọng trong đầu của nó...Thế nhưng, đã không còn kịp nữa rồi...sự tò mò đã lấn áp đi tất cả...như một sự sắp đặt của Chúa trời, chính vào đêm nay...nó phải bước qua cánh cửa đó...

Kéttttttttttt

Cuối cùng, con bé cũng không chiến thắng được sự hiếu kì của mình, nó đã vào căn phòng đó...một căn phòng khá cũ và tối tăm...Trước mặt nó là một căn phòng treo toàn ảnh của chủ nhân tòa nhà-ông Chen và vợ ông [nó đoán thế]

-Thì ra hắn đẹp trai như vậy là thừa hưởng gen của bố mẹ-Nó phì cười khi thấy họ-một gia đình quyền quý và xinh đẹp, nhưng có gì đó rất thân quen. Sau khi ngắm các bức ảnh, nó đặt mắt tới một vật khác-một cuốn allbum khá cũ, nhưng được giữ gìn cẩn thận, đặt trên chiếc bàn bằng gỗ mun...

-Đây là đời tư người ta, mày không thể đâu Satomi à...-Lý trí và sự tò mò bắt đầu giằng xé tâm tư của con bé...Dường như "ma xui quỷ khiến", nó không thể dừng lại được nữa và bắt đầu giở cuốn allbum ra-Bí mật của căn phòng số 3 là ở ngay đây...

Cạchhhhhh...

Cuốn allbum từ từ rơi xuống sàn nhà, vuột khỏi tay nó với sự bỡ ngỡ, sửng sốt và bàng hòang khi con bé giở trang đầu tiên. Là một bức ảnh quá đỗi quen thuộc...vì người trong ảnh chính là nó...và Hiyo...hồi ức khi xưa lại hiện về...

"-Satomi à! Nếu một ngày không có anh ở bên cạnh, em hãy giữ tấm ảnh và sợi dây chuyền này...đó chính là đính ước của hai ta...một bảo vật chỉ có anh và em...mới có mà thôi...

-Vâng! Em hứa!"

-Một "bảo vật"..chỉ anh và em mới có...

Satomi đắm chìm vào suy nghĩ, trong màn đêm tĩnh mịch...tối tăm và u uất, nhưng có chút len lõi của ánh sáng...đủ để con người biết được sự thật...dù chỉ là nhỏ nhoi mà thôi...

Trích:

Nếu một mai em biết được sự thật, liệu em có ghét anh không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.