Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Chương 6: Chương 6






"Ưmh, ưmh…đáng chết. . . . . ."

Chân Đa Trân vừa mở ra mắt, liền phát hiện toàn thân mình trần trụi nằm sát Mạc Ưng Chí, mà cô sau một đêm dây dưa cuồng nhiệt, những hình ảnh sống động như bày ra trước mắt.

Thì ra tất cả đều không phải là mộng. . . . . .

Cô liếc người đàn ông bên cạnh một cái, anh hình như ngủ rất say, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.

Mặc dù ngày hôm qua có chút say, nhưng những lời cô nói cùng người đàn ông này vẫn có ấn tượng. . . . .

Thật là thể diện vứt xuống Thái Bình Dương rồi !

Thảm hại hơn chính là, cô cùng Mạc Ưng Chí cửu biệt trùng phùng, mà bọn họ thế nhưng lại lựa chọn dùng cơ thể để ôn chuyện?

Trời ạ! Để cho cô chết đi. . . . . .

Chân Đa Trân cực kỳ xấu hổ, tay trái che mặt, tay phải chống thân thể lên - mặc dù thân thể như bị ba chiếc xe tải chạy qua, cô vẫn là không thể nán lại trên giường.

Cắn chặt răng, cô chậm rãi nhích người, lặng lẽ bước xuống giường, lại lặng lẽ nhặt quần áo trên mặt thảm, khó khăn mặc vào. . . . . . Tất cả động tác đều trong im lặng tiến hành.

Cô lẳng lặng mở cửa, rồi lẳng lặng đóng cửa.

Sáng sớm không khí thật mát mẻ, hoàn hảo là trên đường đã có xe buýt, cô có thể đáp xe buýt đến trường luyện thi, rồi lái xe về nhà.

Cô không quan tâm Mạc Ưng Chí sau khi tỉnh lại sẽ nghĩ gì, coi như là đêm mộng xuân.

Dù sao nữ chính đã trốn mất dạng, anh nghĩ như thế nào cũng không liên quan tới cô.

Cô lựa chọn giống như đà điểu, vùi đầu mình , những thứ khác tính sau.

Cô có vẻ để ý. . . . .

Cô sao lại ý loạn tình mê như vậy? Bị đàn ông dẫn dụ, cô lại cùng anh xảy ra quan hệ?

Chậc, thật mất thể diện, cô phải về nhà tu luyện mới được...

oOo

Chân Đa Trân mở mắt ra, bên trong tối đen.

Hiện tại là lúc nào rồi?

Cô chật vật mở công tắc chiếc đèn trên bàn, nhìn đồng hồ 10h36.

Đây là buổi sang hay buổi tối đây? Đầu óc là một đống hỗn độn . . . . .

Cô nhếch nhác đứng dậy, kéo bước chân nặng nề mở cửa, trong phòng khách ấm áp tiếng cười huyên náo truyền vào màng nhĩ của cô, lúc này mới nhớ tới. . . . . .

Buổi sáng sau khi cô trở về nhà, bởi vì cùng người kia vật lộn suốt buổi tối quá mệt mỏi, tắm xong, cô nằm lỳ ở trên giường liền ngủ quên mất.

"A, rốt cuộc tỉnh rồi!" Cừu Ái Tĩnh là người thứ nhất phát hiện ra cô.

"Người đẹp đang ngủ được hoàng tử hôn hay sao? Như thế nào chịu tỉnh rồi?" Hướng Duy Mỹ nháy mắt bướng bỉnh về phía Chân Đa Trân trêu nói.

"Đêm giáng sinh cậu chạy đi đâu vui chơi vậy?" Đỗ Phán Nhu rất hưng phấn, đôi mắt to chớp chớp mắt, hóng chuyện.

Trắng đêm không về! Nhìn xem, chính xác là ở với bạn trai nha.

"Làm gì có?" Chân Đa Trân mặt vô tội đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

"Chớ nói dối. Cậu đặc biệt gọi điện thoại, phá hư không khí cuộc hẹn của bọn mình, chính là muốn nhắc bọn mình mang nguyên liệu tốt trở về tế ngũ tạng miếu của cậu. Kết quả bọn mình mang đồ về, cậu lại không về, này bày tỏ cái gì? Có tình yêu gì rồi? Tốt nhất thành thực khai báo!"

Chân Đa Trân ham ăn là thế nhưng lại không chạy về ăn tiệc? Đó nhất định là có người so với đại tiệc còn hấp dẫn hơn a.

Nhất định là cô đã gặp phải người đàn ông ngon miệng hơn bữa tiệc, cho nên cô không ăn bữa tiệc lớn, mà ăn đàn ông rồi!

"Không có á..., tớ ở trường luyện thi chăm sóc một cậu bé, là con của một người bạn học cũ, anh ấy tới đón đứa trẻ thì mới biết, tớ liền đi theo về nhà anh ấy ăn cơm rồi ôn chuyện á!" Ánh mắt Chân Đa Trân lóe lên, tận lực không nói dối, nhưng cũng chẳng có lời nào là thật lòng.

Ba cô gái này cũng không quan tâm việc vớ vẩn, không thể truy ra gốc ngọn, không có kết quả.

Bình thường cô cũng vui vẻ chia sẻ với các cô tất cả mọi chuyện, nhưng riêng chuyện này, cô không muốn tiết lộ.

Nghiêm túc mà nói, cô không nghĩ sẽ gặp Mạc Ưng Chí lần nữa. Hình ảnh của anh sớm đã phai đi theo thời niên thiếu mà biến mất, cô chưa từng nghĩ tới anh lại đường hoàng xuất hiện lần nữa, còn càn rỡ phách lối nói muốn trở lại ngày trước. . . . . .

Loại cảm giác này thật kỳ quái, vẫn là đặt anh ở lại sâu trong trí nhớ, tiếp tục lắng đọng ở nơi nào đó, như vậy sẽ tốt hơn.

Nếu như là bí mật, vậy cứ để bí mật nằm yên đó đi, không cần nhắc tới. . . . . .

Mà tối hôm qua phóng túng, coi như là tình một đêm thôi.

Cuộc đời con người có vô số lần ngoài ý muốn, một lần diễn xuất chệch đường ray hẳn cũng không có gì ghê gớm - huống hồ, cô đã chuẩn bị chu đáo tất cả các hành động để chịu trách nhiệm rồi.

"Chỉ như vậy thôi hả?" Trong mắt Cừu Ái Tĩnh có chút thất vọng.

"Nếu không thì cậu nghĩ là sẽ thế nào?" Chân Đa Trân vặn thắt lưng, buồn cười nhìn cô bạn chí cốt. "Cậu làm như ai cũng may mắn như Phán Nhu, túm được một Tổng giám đốc từ trên trời rơi xuống chắc? Nếu mình giả bộ yểu điệu một chút thì còn có khả năng, nhưng nếu giả bộ không được......" Cô vẫy tay, đặc biệt khoan dung giải thích.

Cô tuy có bộ dạng đáng yêu, nhưng còn chưa đến mức trở thành đối tượng để đàn ông phải che chở.

"Cái gì chứ! Cho tới bây giờ, Tổng giám đốc chưa từng là đối tượng mà mình săn lùng, cậu nói như vậy chính là sỉ nhục mình đó!" Đỗ Phán Nhu nghiêm giọng kháng nghị.

Cô nàng là một cô gái chí khí xinh đẹp, sẽ không hám làm giàu như vậy đâu!

"Chính là như vậy mới lợi hại, một người đàn ông tiền nhiều lại anh tuấn cứ thế đưa vào tay cậu...... Anh ta yêu cậu, ấn tượng của cậu về anh ta cũng không kém, thật may mắn đó, làm gì có ai so được với cậu!" Hướng Duy Mỹ đầy một bụng oán hận nói. Cô nàng eo nhỏ, ngực lớn, cố tình phóng điện với những người đàn ông có tiền nhất ở công ty.

Những người đàn ông này nhìn thì có nhìn nhưng lại không theo đuổi...... Má nó!

"Đúng vậy, là siêu vận may đó! Mình ở công ty làm việc một năm, đừng nói đến Tổng giám đốc, ngay cả trưởng phòng mình cũng liếc mắt đưa tình rồi." Cừu Ái Tĩnh cũng có chút ai oán.

"Haiz, vậy bây giờ thế nào?" Đỗ Phán Nhu muốn kháng nghị.

Cũng không phải là cô đi dụ dỗ, là anh ta muốn cô làm bạn gái anh ta mà, mấy đại gia này nói chuyện sao lại chua sót như vậy chứ?

"Làm gì có! Lễ Giáng Sinh mỗi năm một lần, đều cùng bạn bè đi ca hát, ăn uống, thật đáng thương." Chân Đa Trân trái lại lại có thể đoán ra lý do kỳ dị của Hướng Duy Mỹ và Cừu Ái Tĩnh.

Nếu không gặp phải Mạc Ưng Chí, cô cũng sẽ không gia nhập vào hàng ngũ chế nhạo Phán Nhu.......

Chỉ có điều Mạc Ưng Chí không phải là Tổng giám đốc có tiền gì, anh chỉ là một người ba đơn thân thôi.

A, ngộ nhỡ sau này sự việc bại lộ, mọi người tức giận cũng sẽ không mắng chửi cô. Thật tốt, thật tốt.

Chân Đa Trân đứng ở sau sofa, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của bản thân, vừa nghĩ vừa cười.

"Ừ, thật sự có vấn đề......" Nhìn Chân Đa Trân qua đêm Noel mới trở về biến thành một người đức hạnh, ba người đưa mắt nhìn nhau.

Chậc, làm cái gì mà thần bí vậy! Cô không biết thì thôi đi, người khác còn bí mật tò mò về cô là sao?

Trong mắt ba cô gái loé ra ánh sáng quái dị, tựa như đang tính kế gì đó......

oOo

Cô vừa tan làm ở ngành nghiệp vụ văn hóa Khải Đức liền lập tức ngựa không đừng vó (ý chỉ đi không ngừng) qua trung tâm ngoại ngữ Anh Mỹ Khải Đức kiêm chức bộ môn tiếng Mỹ.

Dù sao đều ở cùng một cao ốc, rất thuận tiện.

Hơn nữa chỉ cần làm tốt công việc, cũng không ai quan tâm đến việc cô kiếm tiền thế nào. Ha!

Đánh máy xong, cô bắt đầu muốn làm bài thi.

Hướng dẫn chính là như vậy, phải giúp đỡ làm rất nhiều giáo cụ (đồ dùng dạy học) để kiểm tra trình độ của học sinh, khiến phụ huynh cam tâm tình nguyện lại lấy tiền ra trả chi phí cho học kì kế tiếp.

Để không có ai lưu ban, cô có thể khắc khổ, chịu vất vả làm rất nhiều việc, cứ đầu mỗi tháng lại an tâm theo chủ nhiệm lĩnh phí làm thêm.

Mà chủ nhiệm lớp thấy các bạn nhỏ đông đúc trong lớp cô đều đưa tiền lương rất hào phóng.

Cha mẹ, ông chủ và cô đều thỏa mãn mỉm cười với kết quả như vậy, cô thật sự rất thích loại cảm giác thế này.

Tin rằng một thời gian nữa, cô nhất định có thể trở thành giáo viên dạy kèm nổi danh khắp cả nước!

Cho nên, cô càng cố gắng làm bài thi

"Cô Annie!" Giọng nói trong trẻo của một cậu bé từ phía sau truyền đến.

"Ừ?" Quay đầu lại, thì ra là Mạc Siêu Luân.

Nhìn cậu, tâm tình vốn tốt đẹp của Chân Đa Trân liền biến mất, bởi vì cô nghĩ đến ba cậu bé.

Tên đàn ông xấu xa đó, dám quang minh chính đại ăn cô, sau đó một chút động tĩnh cũng không có......

Mặc dù là cô bỏ chạy trước, nhưng bọn họ đã biết nhau nhiều năm, anh nên biết tính cách của cô, chủ động tìm đến ban học bổ túc mới đúng! Không ngờ anh thế nhưng không có một chút động tĩnh, hôm nay là thứ hai, cũng không mang hoa đến ban học bổ túc để theo đuổi......

Thật sự là rất đáng giận!

Chẳng lẽ người đàn ông này nghĩ Chân Đa Trân cô sinh ra là để anh chiếm tiện nghi sao? Nhiều năm trước hôn xong liền bỏ chạy, bây giờ ăn xong cũng như vậy hả......

Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!

Anh dám bắt nạt cô, còn bắt nạt triệt để như vậy?!

Chân Đa Trân sau khi nhìn Mạc Siêu Luân liền bắt đầu nhe răng trợn mắt, sắc mặt trở nên rất kỳ quái.

"Annie, có bạn nhỏ gọi cô, cô có nghe thấy không?" Giáo viên ngồi bên cạnh không khỏi bí mật nhắc nhở cô.

"A! Allen, có chuyện gì vậy?" Chân Đa Trân lo liệu ý nghĩ "Ân oán của người lớn không nên để liên lụy đến trẻ nhỏ", gắng sức dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với Mạc Siêu Luân.

"Không có ạ!" Mạc Siêu Luân không được tự nhiên lắc đầu.

"Được, vậy con đến phòng nghe nhìn xem tivi nhé." Bị một bạn nhỏ ở văn phòng chạy tới chạy lui trói buộc, Chân Đa Trân nhẹ nhàng bâng quơ đuổi người.

"Chương trình tivi đang chiếu, con không thích xem." Mạc Siêu Luân lắc đầu. Cậu không muốn cùng mấy tiểu quỷ an thân cùng nhau xem Teletubbies đâu.

"Vậy cô đi mở một phòng học khác cho con xem phim có được không?" Chân Đa Trân lại đề nghị.

"Những bộ phim ở đây con đều xem qua rồi." Mạc Siêu Luân lại lắc đầu.

"Vậy......" Đông không muốn, tây không muốn, cô cũng không biết làm thế nào để giúp cậu loại bỏ thời gian buồn tẻ cả.

"Không sao đâu, cô không cần lo cho con." Mạc Siêu Luân mặc kệ Chân Đa Trân đuổi thế nào, vẫn quấn quít bên cạnh cô. Chân Đa Trân chẳng còn cách nào, chỉ có thể để cậu đi theo.

"Cô Annie." Được một lúc, Mạc Siêu Luân lại gọi cô.

"Sao vậy?" Chân Đa Trân vội vàng làm bài thi, cũng không ngẩng đầu.

"Sau này con lớn lên muốn lấy cô về, cô có chịu không?" Mạc Siêu Luân ở bên cạnh Chân Đa Trân nói.

"Hả?" Chân Đa Trân quay đầu, mới phát hiện cậu bé ở bên cạnh mình đang vừa dũng cảm lại vừa ngượng ngùng theo đuổi.

"Được! Cô chờ con lớn lên." Cô cười mỉm, vỗ đầu của Mạc Siêu Luân, vui vẻ đồng ý.

"Không nghĩ tới Annie thậm chí còn có bạn trai nhí nha." Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe thấy thế, liền nhịn không được trêu chọc tiểu quỷ Mạc Siêu Luân.

Mạc Siêu Luân bởi vì Chân Đa Trân đồng ý yêu cầu của cậu mà vui vẻ mỉm cười, cũng không để ý tới mấy giáo viên nói cái gì.

"Bây giờ, người đàn ông thành thật, dám nói dám làm mới là quan trọng nhất." Đừng giống như ba cậu, ăn xong liền im hơi nặng tiếng.

Chân Đa Trân vừa nói vừa dán tranh ảnh lên bài thi mình vừa làm xong, tiện tay lấy mấy cây bút màu sắc rực rỡ ra, định làm giáo cụ.

"Cô Annie, con giúp cô làm giáo cụ nha!" Mạc Siêu Luân đề nghị.

"Hử?" Chân Đa Trân nháy mắt mấy cái, không ngờ tiểu quỷ này lại đột nhiên nói như vậy.

Cô đang trộm mắng ba cậu, không phải gọi cậu đến giúp......

"Để nó giúp đi. Allen là người học giỏi nhất trong các ban học bổ túc này đấy, chương trình học nó đã xem qua một lượt rồi, nó chỉ nhìn là biết giáo viên muốn làm gì." Giáo viên ở bên cạnh thấy Mạc Siêu Luân cứ quấn quít lấy Chân Đa Trân, đuổi cũng không được, liền bí mật lên tiếng giải vây.

"Cũng được. Vậy cám ơn Allen trước!" Chân Đa Trân thở dài.

Mạc Siêu Luân chăm chỉ ngồi cạnh Chân Đa Trân, vừa giúp làm giáo cụ, vừa nói chuyện phiếm, vô cùng có phong cách tiểu đại nhân.

"Mạc Siêu Luân, về lớp số học ngay!" Sinh viên dạy kèm môn phụ xuất hiện, túm Mạc Siêu Luân về lớp học.

Thằng nhóc xấu này! Anh ta theo đuổi Đa Trân lâu như vậy, nói chuyện với cô cũng chưa quá mười câu, thằng nhóc này ngồi bên cạnh cô, lại còn muốn làm bạn trai của cô hả? Thật sự là đáng giận, không thể nhịn được!

Hôm nay anh phải ra bài tập rất khó, khiến tiểu quỷ này viết đến kêu oa oa!

"Annie, cô đừng để ý nhé." Sau khi thấy thằng nhóc kia bị kéo vào phòng học môn phụ xong, mấy giáo viên bên cạnh mới bắt đầu bí mật nói thầm.

"Mấy đứa bé mất cha mẹ luôn có vẻ trưởng thành sớm." Trước đây Chân Đa Trân đã nghe nói, cho nên cô cũng không ngạc nhiên chút nào.

"Có lẽ. Chỉ có điều nếu người theo đuổi đổi thành ba nó, cô liền chuẩn bị làm thiếu phu nhân đi." Cô giáo ngồi đằng trước vừa phê sửa bài tập, vừa cười hì hì nói.

"Thiếu phu nhân cái gì cơ?" Chân Đa Trân không hiểu.

"Cô không biết ba nó là người đàn ông độc thân có giá nhất Đài Loan sao?" Một cô giáo khác kinh ngạc hét lên một tiếng.

Mạc Ưng Chí là người đàn ông độc thân có giá nhất Đài Loan sao?

Mạc Ưng Chí là người đàn ông độc thân có giá nhất Đài Loan sao? - Chân Đa Trân nhủ thầm

"Nhìn vẻ mặt của Annie là biết cô ta không biết rồi, như vậy thì mới đuổi thằng nhóc kia đi chứ." Có người hơi ghen tị nói.

Thời gian cô ta làm ở ban học bổ túc lâu hơn Chân Đa Trân, vậy mà tới bây giờ Mạc Siêu Luân cũng chưa từng nói muốn giúp cô ta làm giáo cụ. Hứ!

"Ba nó là....." Là nhân vật lớn nào vậy? Chân Đa Trân không nhịn được muốn hỏi.

"Tổng giám đốc mới nhận chức của tập đoàn doanh nghiệp Hoàn Vũ ── Mạc Ưng Chí. Cô đừng nói với tôi là cô không chú ý tới mấy tin tức nóng nhất thời gian gần đây nhé." Có một cô giáo lạnh nhạt nhắc nhở.

À, à… hình như là có chuyện này…

Cô vẫn cho rằng tổng giám đốc của tập đoàn gì đó là ai, nhậm chức khi nào đều không liên quan gì đến sự nghiệp kiếm tiền cao cả của cô, cho nên tới bây giờ cô cũng không để tâm tới…

Nhưng cho dù cô có chú ý tới tin tức này thì cô cũng sẽ cho là trùng họ trùng tên mà thôi!

"Quá nhiều người mơ ước đến tài sản của anh ta, phụ nữ tiếp cận anh ta cũng đều có mục đích, khiến anh ta khó lòng phòng bị." Người bên cạnh tiếp tục nói ra tin tức từ tuần san (tập san hoặc tạp chí xuất bản mỗi tuần một kì). Không ngờ giá trị con người anh lại trở nên tốt như vậy!

Như vậy, ngày đó cùng anh (***), chẳng phải là cô được lợi hay sao? Dù gì thì có thể tư tình với người đàn ông có tiền cũng không phải là chuyện người phụ nữ bình thường có thể làm được.

Nếu cô đem tin tức này báo cho tuần san, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây?

Chân Đa Trân vừa làm đạo cụ, vừa nghĩ cách dùng chuyện này như thế nào để kiếm tiền.

Chỉ là, nếu cô chạy đến báo tin cho tuần san, không phải là cô cũng lộ mặt rồi sao? Như vậy thật sự không được thỏa đáng (đúng đắn, hợp lí) cho lắm......

Cô còn nhớ trước kia, khi mấy bạn học thầm mến Mạc Ưng Chí nghe được cô là bạn gái của anh thì chỉnh cô ác thế nào.

Bây giờ giá trị con người anh cao như vậy, phụ nữ thầm mến anh hẳn còn nhiều hơn...... Như vậy, cô không phải là càng nguy hiểm sao?

Không được, quân tử (người có tài đức hơn người, có chí khí cao, có nhân cách và phẩm hạnh tốt đẹp) không thể ham cái lợi trước mắt.

Cho dù muốn kiếm tiền, mạng của cô vẫn phải giữ lại, nếu không cho dù tiền có lao đến, hoa lại vắng mặt, đó cũng chỉ là giả thôi.

"Bởi vì chủ nhiệm lớp học bổ túc là bạn học hồi trung học của anh ta, anh ta mới đồng ý để Mạc Siêu Luân ở đây...... Bằng không cô nghĩ anh ta quản lý một tập đoàn lớn như vậy, sẽ để con mình đến học ở ban bổ túc sao? Mặc dù không phải con trai ruột, nhưng vẫn là có quan hệ huyết thống, đã sớm mời gia sư về nhà dạy rồi."

Có người giải thích tình trạng của Mạc gia đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch).

Chân Đa Trân liên tiếp gật đầu, nghe được có mùi thân mật, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Dù sao…Cô cũng không có gì để nói.

Mạc Ưng Chí là tổng giám đốc thì có quan hệ gì với cô?

Mặc dù bọn họ có giao tình, nhưng ngoại trừ dùng thân thể ôn chuyện, cũng không thấy người đàn ông kia tỏ vẻ đặc biệt gì với cô.

Cô đoán chừng là cũng giảm bớt buồn bực rồi.

Nếu đem chuyện tư tình của bọn họ kể ra, khẳng định là cô sẽ ăn đủ, còn anh thì vẫn ngậm miệng, làm như là sự thật

Chân Đa Trân kết luận ở trong lòng như sau: không ôm bất cứ hy gì nào về chuyện người đàn ông đó sẽ mang hoa đến theo đuổi cô.

`Làm người phải thực tế một chút, nếu người ta có cơ hội chọn một người có thể đi xã giao, làm sao có thể chịu thiệt mà chọn một cây cỏ cỏn con ven đường như cô chứ?

Rõ ràng sau khi giá trị của Mạc Ưng Chí tăng lên hàng triệu, Chân Đa Trân càng trở nên trầm lặng hơn.

Là cô quá ngây thơ, thì ra bọn họ căn bản không có khả năng trở lại như trước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.