Bạn Gái Hợp Đồng Không Dễ Chọc

Chương 19: Chương 19: Anh chưa bao giờ hiểu tôi




“Anh lo cho tôi?”

“Cô có mệnh hệ gì thì sao làm bạn gái tôi được?”

“Vậy à?” Tư Kỳ có chút man mác buồn.

“Chứ cô nghĩ tôi thích cô á hả? Hay cô thích tôi nên mới hỏi thế?” Tôn Dục Nghiêm cười mờ ám nhìn cô bạn gái.

Tư Kỳ “xùy” một tiếng, bình thản đáp lại:

“Xấu như anh, có cho tôi cũng không thèm.”

Tôn Dục Nghiêm cứng họng. Hắn mà xấu? Mắt Tư Kỳ có bị hỏng không thế?

“Không so đo với cô nữa. Tôi đi mua đồ ăn sáng cho.”

“Biến lẹ.”

Sau một tuần, dưới sự chăm sóc “tận tình” của Tôn Dục Nghiêm, Tư Kỳ an toàn bước ra khỏi bệnh viện, ôm trên tay là chồng tài liệu dày cộp. Tôn Dục Nghiêm thật không biết thương người. Trong thời gian bị bệnh mà hắn ta vẫn bóc lột sức lao động của cô. Từ sáng tới tối chỉ cắm đầu xử lý văn kiện của công ty.

Thở hắt một hơi, Tư Kỳ bắt taxi tới K.P. Hôm nay Tôn Dục Nghiêm có buổi chụp hình nên hắn không đón cô được. Không sao, đi taxi còn vui hơn việc để hắn lai. Ngồi với con người lắm mồm đấy, Tư Kỳ chỉ muốn tăng xông.

K.P dạo này ra khá nhiều sản phẩm chất lượng, vì thế việc quảng cáo cũng được để ý nhiều. Tôn Dục Nghiêm đã mời hẳn hai ngôi sao nổi tiếng về chụp hình quảng bá. Và hôm nay cũng diễn ra buổi chụp hình.

Trả tiền xe, Tư Kỳ vừa đi vừa nhìn bản báo cáo trên tay. Cặp đôi mà Tôn Dục Nghiêm mời tới là Thời Vũ và Tiêu Minh Ngọc. Đều là người không coi trọng tiền bạc, thích thì chụp, không thích thì nghỉ. Vậy mà Tôn Dục Nghiêm có thể mời được, cô tặng hắn nghìn like.

Buổi chụp hình diễn ra rất suôn sẻ, hai nhân vật chính không hề phàn nàn cách tiếp đãi của công ty làm Tư Kỳ có chút tự hào. Không lẽ K.P đỉnh vậy sao?

Trong tâm trạng vui vẻ, Tư Kỳ quyết định bao cả studio và mấy cô đồng nghiệp cùng chị Hà Anh Đào một bữa ăn, dù gì tiền là của Tôn Dục Nghiêm mà. Tuy nhiên vì bận nhiều thứ nên chỉ có hai người đi, là cô và Hà Anh Đào. Chỗ mà cô thư ký của Tôn Dục Nghiêm chọn là quán thịt nướng vỉa hè.

Nhìn hai đĩa thịt được bày trước mặt mình, Tư Kỳ rớt nước miếng. Một tuần qua cô chẳng động một chút thịt nào, có chăng là vài miếng thịt băm nhỏ.

Hà Anh Đào rót cho cô một cốc bia, tiếng cụm cốc vang lên giòn giã. Khổ nỗi vì hai cô nàng khá hợp cạ nên cứ chén chú chén anh, ngồi tâm sự từ chuyện đông sang tây, từ nhà ra ngõ, lúc nhận ra đã là chín rưỡi tối. Tửu lượng của cả hai khá tốt nên chưa ai gục. Hà Anh Đào vì có điện thoại từ chồng nên về trước. Cô ấy khá lo lắng cho Tư Kỳ, muốn bảo cô về nhưng Tư Kỳ không chịu. Cô còn mạnh dạn tuyên bố sẽ về an toàn. Bởi vậy Hà Anh Đào cũng yên tâm phần nào. Hai người tạm biệt nhau.

Tư Kỳ ngáp dài một hơi, Tôn Dục Nghiêm nói hôm nay không về nhà. Điều đó làm cô càng phấn khích, nán thêm một chút nữa, uống nốt chai bia còn dở. Tiếng điện thoại vang lên, Tư Kỳ lờ mờ lấy ra, cái tên “biến thái” làm cô nàng ngẩn người. Biến thái còn lưu số hắn ta làm gì nhỉ?

“Ai vậy ạ?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Lúc cảm thấy bản thân không còn kiên nhẫn, Tư Kỳ định tắt phụt máy đi, nào ngờ chất giọng lạnh lùng làm cô nàng giật mình, tỉnh táo hơn vài phần.

“Đang ở đâu?”

Là Tôn Dục Nghiêm. Hắn ta gọi điện cho cô có việc gì vậy?

“Ngoài đường.”

“Làm gì?”

“Ăn tối. Anh định để tôi chết đói à?'

“Cô đã uống bao nhiêu chai rồi?”

Tư Kỳ kinh hãi. Tôn Dục Nghiêm biết cô uống bia? Tại sao chứ? Phải chăng do cô ngà ngà say nên giọng hơi lạc?

“Hỏi làm gì?”

“Về nhà ngay cho tôi.” Tôn Dục Nghiêm gằn giọng.

“Chút sẽ về. Anh không cần lo.”

“Tôi nói về ngay.”

Tư Kỳ mặt cau mày có. Làm gì mà gắt với cô thế? Cô có làm sai gì đâu?

“Anh lấy tư cách gì quản tôi? Tôi thích về lúc nào thì về.”

“Không về trừ hết tiền lương.”

Tư Kỳ nắm chặt điện thoại. Lại là cái giọng uy hiếp. Tôn Dục Nghiêm lúc nào cũng lấy tiền đè cô. Chẳng quan tâm tới cảm nhận của cô chút nào.

Tức nước vỡ bờ, Tư Kỳ lớn giọng. Hơi men trong người càng làm cô không sợ ai.

“Con mẹ nó, anh cáu cái quái gì? Có ngon thì trừ đi, tôi không làm bạn gái anh nữa. Tôi, mệt rồi.”

Không cần biết người kia có đáp lại hay không, Tư Kỳ thẳng tay cúp máy, ném chiếc điện thoại ra bàn rồi gục mặt xuống. Cảm xúc đè nén làm cô oan ức, chỉ muốn khóc lớn một trận ngay bây giờ. Trong mắt Tôn Dục Nghiêm, Tư Kỳ có lẽ là một kẻ hám tiền. Nhưng hắn đã tìm hiểu lí do tại sao cô kí hợp đồng với hắn vì số tiền kiếm được chưa? Còn chẳng phải do hắn ép người quá mức? Chứ đời nào Tư Kỳ muốn làm bạn gái với Tôn Dục Nghiêm? Hai năm yêu nhau là quá đủ. Ngày nào cô cũng phải chạy vạy, làm theo ý hắn, kể hết xuất thân, hoàn cảnh gia đình của mình cho hắn. Trong khi đó, Tôn Dục Nghiêm không hề nói mình là thiếu gia của Tôn gia, lặng lẽ giấu cô. Tư Kỳ tự hỏi, đã bao giờ Tôn Dục Nghiêm thực sự yêu cô? Đáp án là chưa bao giờ.

Tiếng gõ bàn thu hút sự chú ý của Tư Kỳ. Cô nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn. Trong một khắc, toàn bộ dây thần kinh đều tê liệt, đôi mắt mở to, dường như không nhìn thấy lòng đen đâu. Cánh môi mấp máy nhìn người đối diện, không thốt lên lời.

Tôn Dục Nghiêm. Tại sao hắn ta lại ở đây?

“Về thôi.”

Trái ngược với vẻ kinh hãi của Tư Kỳ, Tôn Dục Nghiêm ôn nhu dọn dẹp đống cốc chén trên bàn, tuyệt nhiên không một lời trách móc.

“Ta…tại…sao chứ…?”

Hàng ngàn câu hỏi ập đến trong đầu Tư Kỳ. Cô không hiểu. Thứ nhất là sự xuất hiện đột ngột của hắn. Thứ hai là sự ôn nhu mà hắn giành cho cô. Nhìn vào đôi mắt kia, Tư Kỳ có ảo giác, hình như nó ấm áp hơn thường.

Tôn Dục Nghiêm không có thời gian trả lời câu hỏi, hắn tính tiền rồi dìu Tư Kỳ về. Nhưng cô nàng này vẫn còn run sợ trước sự xuất hiện của hắn, đôi chân bủn rủn không muốn cất bước. Thở dài một hơi, Tôn Dục Nghiêm bế xốc Tư Kỳ theo kiểu công chúa làm cô nàng hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn. Lời nói trầm ấm như rót vào tai Tư Kỳ từng lời đường mật.

“Về thôi, sương xuống rồi. Ở ngoài đường giờ này không tốt đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.