Bạn Gái Hợp Đồng Không Dễ Chọc

Chương 44: Chương 44




Tôn Minh không nói gì. Chính xác hơn ông không biết nên nói gì cho đúng. Bởi nếu theo quan sát của ông cũng như Hoàng Vân, Tư Kỳ thật sự không yêu Tôn Dục Nghiêm. Đây có thể coi như cuộc hôn nhân hợp đồng. Thế nhưng, hành động hiện tại của Tư Kỳ chẳng phải đang minh chứng cho việc con bé yêu Tôn Dục Nghiêm hay sao?

Tôn Minh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khó khăn nói được vài từ:

“Nếu con nói vậy thì ta không ép.”

Rồi ông đứng dậy bước đi.

Tư Kỳ mím chặt cánh môi, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía bàn tay gắt gao đan chặt lấy tay người kia lúc nào không hay.

“Nghiêm Nghiêm, phải làm sao đây?”

Chất giọng trìu mến, cái tên “Nghiêm Nghiêm” bấy lâu nay chưa được sử dụng. Nhưng sao mặt cô lại khổ sở đến vậy?

Tư Kỳ áp tay Tôn Dục Nghiêm lên má mình, cô không nói, cứ ngồi im như một con búp bê vô tri vô giác, ngồi đến tận khi bầu trời đổ mưa lớn.

Khí hậu năm nay thật đặc biệt. Mùa xuân nhưng thời tiết khá nóng. Và cơn mưa rào trái mùa như một liều thuốc làm dịu cái nóng của thành phố, khiến con người sống chậm hơn, giúp họ tìm chút bình yên giữa cuộc sống xô bồ này. Nhưng với Tư Kỳ, cơn mưa lại mang theo thập phần ngột ngạt.

Tiếng mưa lộp bộp rơi trên ngoài hiên khiến cô nhớ về lần đầu gặp mặt với Tôn Dục Nghiêm. Hôm đó là buổi chiều mưa tầm tã. Hai trái tim chen chúc nhau trên chuyến xe buýt chật ních người. Hôm đó Tư Kỳ mặc chiếc váy công sở kết hợp cùng áo sơ mi đóng thùng gọn gàng. Còn Tôn Dục Nghiêm cả người một cây đen, đeo khẩu trang kín mít khiến cô lầm tưởng hắn là tội phạm bị truy nã. Nhưng Tư Kỳ không lên tiếng. Cô vốn không thích lo chuyện bao đồng.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Chuyến xe năm ấy vô tình chứa một tên biến thái. Gã ta giơ điện thoại chụp lén cô. Tuy nhiên hành động ấy đã bị Tôn Dục Nghiêm bắt được. Hành động ấy khiến Tư Kỳ và mọi người vô cùng cảm kích. Và cũng từ đó, tình cảm đôi nam nữ từ từ nảy sinh.

Lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, Tư Kỳ tự hỏi: Phải chăng lúc ấy không gặp nhau, không giúp nhau, liệu bây giờ cả cô và Tôn Dục Nghiêm có tìm được hạnh phúc riêng của mình không?

Tư Kỳ ngồi im, chốc chốc thở dài, suy nghĩ từ chuyện này tới chuyện kia. Đến khi cảm thấy có ai đó nhìn mình với ánh mắt mở to, Tư Kỳ vô thức rụt tay lại, bàn tay đang áp má của Tôn Dục Nghiêm cứ thế rơi xuống. Sự sợ hãi bao trùm tâm trí cô gái. Hệt như Tư Kỳ vừa làm việc gì đó không đứng đắn.

“Kỳ Kỳ!!”

“Tiểu Kỳ!!”

Cái giọng run run, mang theo sự sợ hãi, cánh tay động đậy, quờ quạng như muốn tìm gì đó, đôi mặt mở to, trân trân nhìn người con gái trước mặt.

Sự hụt hẫng bao quanh tâm trí Tôn Dục Nghiêm khi không nhận được câu trả lời của người kia. Hắn mím môi, nhắm chặt mắt, ngăn bản thân không được nhìn người trước mặt dù chỉ một lần.

Tư Kỳ giật mình, cô vội vàng rời ghế, toan chạy đi tìm bác sĩ trụ trì.

“A-anh tỉnh rồi. Để...để tôi gọi bác sĩ.”

“Đừng.” Tôn Dục Nghiêm yếu ớt cầu xin, cánh tay cố níu kéo vạt áo Tư Kỳ. Rất tiếc, cô hoàn toàn làm lơ.

Hắn cười chua xót.

Lúc tỉnh lại khi nhìn hình ảnh Tư Kỳ ôm chặt bàn tay mình, hắn vui mừng biết bao. Vui đến mức chẳng quan tâm bản thân mình bị thương nặng không, rằng mặt mũi sau vụ tai nạn có để lại sẹo hay không. Trái tim hắn như nảy ra ngoài. Hắn cứ ngỡ Tư Kỳ hoàn toàn chấp nhận tình cảm của hắn. Ngỡ rằng cô đang hối hận vì không nhận ra tình cảm ấy sớm hơn, để rồi đến lúc hắn bị tai nạn mới vỡ lẽ.

Nhưng...hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao. Lúc Tôn Dục Nghiêm cất giọng yếu ớt gọi cô, hành động lúng túng của người con gái như vết dao đâm xuyên tim hắn. Có lẽ Tư Kỳ còn ngại ngùng về việc đối mặt với hắn. Điều đó Tôn Dục Nghiêm có thể bỏ qua. Nhưng hành động im lặng, không trả lời bất cứ câu hỏi nào từ hắn, hay vội vã tìm bác sĩ trụ trì, không nghe lời cầu xin hèn mọn của hắn. Nó hoàn toàn vạch trần sự thật, rằng Tôn Dục Nghiêm đang ảo tưởng về mối tình cảm đơn phương này!

Trên đời này, làm gì có mùa thứ năm, làm gì có tháng mười ba. Và... cũng làm gì có chuyện Tư Kỳ yêu Tôn Dục Nghiêm.

Tất cả là do hắn yêu quá nên sinh ảo giác thôi!

Tiếng cạch cửa vang lên lần nữa. Tôn Dục Nghiêm không muốn đối mặt với Tư Kỳ nên việc giả vờ ngủ là biện pháp duy nhất hắn có thể làm.

Tôn Dục Nghiêm thua rồi. Hắn thua trong chính trò chơi tưởng chừng bản thân là kẻ làm chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.