“Người ta đang đồn ầm lên chuyện mày và thằng oắt con Tôn Dục Nghiêm ân ái nhau trước cửa căn hộ hai đứa mày từng chung sống kia kìa. Có bằng chứng rõ ràng luôn.”
Sắc mặt Tư Kỳ tái nhợt, chiếc điện thoại đã tắt phụt từ khi nào. Cô nằm vật ra sàn, mếu máo. Chuyện gì nữa đây? Hết vụ bạn gái hợp đồng, giờ lại đến vụ tin đồn hẹn hò với Tôn Dục Nghiêm. Bộ kiếp trước cô nợ hắn ta nhiều lắm sao mà giờ phải trả giá đắt vậy??
Tôn Dục Nghiêm giả vờ như chưa biết gì, hắn quỳ một gối trước mặt cô, hỏi han: “Cô sao thế?”
Tư Kỳ ghét cay ghét đắng bộ mặt giả tạo của hắn. Hai mắt cô trừng lớn, quát:
“Con mẹ nó, Tôn Dục Nghiêm, anh hại tôi rồi.”
“Cô điên à? Tôi hại cô cái gì?”
Tư Kỳ mếu máo: “Huhu. Hình ảnh anh đứng trước cửa nhà tôi bị đám phóng viên chụp lại rồi. Bây giờ tôi phải làm sao huhu…”
“Tại anh, tất cả là tại tên khốn nhà anh huhu! Ai mượn anh nổi tiếng làm gì không biết.”
Tôn Dục Nghiêm ánh mắt gian tà nhìn Tư Kỳ làm cô nàng khẽ giật mình. Khuôn miệng tạo một độ cong trông vô cùng yêu nghiệt.
“Vậy cũng tốt.”
“Tốt con khỉ. Làm bạn gái hờ của anh tôi đã mất hết tự do rồi. Anh còn nói tốt cái gì huhu.” Tư Kỳ sụt sùi.
Tôn Dục Nghiêm có chút rầu rĩ. Làm bạn gái hắn áp lực đến thế cơ à?
“Tôi sẽ bồi thường khoản này. Năm mươi triệu đã đủ chưa?”
Tư Kỳ vừa nghe thấy tiền, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, gật đầu lia lịa. Nhưng cô vẫn hơi nghi ngờ. Tôn Dục Nghiêm có bao giờ khiến mình chịu thiệt đâu.
“Vậy tin đồn có được dập tắt không?”
“Tại sao phải dập? Sớm muộn gì tôi với cô cũng phải công khai mà?“. Đọc