Bạn Gái Hợp Đồng Không Dễ Chọc

Chương 13: Chương 13: Đồ CŨ VẪN LÀ "NGON" NHẤT




Tư Kỳ dụi dụi mắt, đầu đau như búa bổ. Cô từ từ ngồi dậy, vẫn là căn phòng làm việc của Tôn Dục Nghiêm. Quái lạ, cô ngủ từ lúc nào thế, cái chăn trên người là sao?

Liếc nhìn đồng hồ treo tường, sáu giờ hai mươi lăm phút. Ừm…vẫn còn sớm.

Ơ khoan. Đã gần sáu rưỡi rồi á? Tối vậy rồi, tại sao cô chưa được về? Tôn Dục Nghiêm cũng không thấy đâu. Đừng nói hắn vứt cô lại rồi về trước nhé? Nếu thật như thế cô xẻo thịt hắn luôn.

Cạch.

“Tỉnh rồi à?”

Tư Kỳ ngước nhìn, khẽ gật đầu rồi cúi xuống. May quá, hắn ta không bỏ rơi cô.

Tôn Dục Nghiêm chứng kiến bộ dạng trầm tư của bạn gái không khỏi ngạc nhiên. Cô ta cũng có lúc như này sao?

“Sao thế?”

“Không có gì, tỉnh dậy hơi đau đầu chút thôi.”

Phải rồi, đây là triệu chứng hay gặp ở Tư Kỳ mà. Chút nữa thì hắn quên.

“Tư Kỳ, cô vẫn chưa biết lái ô tô đúng không?”

Tư Kỳ lắc đầu nguầy nguậy. Học làm gì khi mình đâu có nổi một cái ô tô?

“Vậy mai đi học đi.”

“Tại sao?”

“Làm tài xế cho tôi.” Tôn Dục Nghiêm nhún vai.

Tư Kỳ: “...”

Ủa, mắc gì bắt cô làm tài xế cho hắn? Có tay có chân tự vận động chứ, hơn nữa công ty đâu thiếu tài xế?

Tuy nhiên…

“Anh trả học phí?”

“Đồng ý.”

“Năm triệu một lần làm tài xế cho anh? OK không?”

Tư Kỳ đang lợi dụng Tôn Dục Nghiêm dễ dãi để kiếm tiền đây mà. Bất quá hắn lại thích. Chẳng hiểu vì sao.

“Được.”

“Thành giao hí hí.” Tư Kỳ sung sướng reo hò. Kiểu này giàu to rồi. Cô sắp làm phú bà đến nơi rồi.

Tư Kỳ tiếp tục cắm đầu vào điện thoại, đây là cách hiệu quả nhất để có giảm đi sự buồn chán cuộc sống đem lại. Tôn Dục Nghiêm vẫn đang làm việc, đồng nghĩa với đó là cô chưa được đi ăn. Sầu ghê á.

“Mà này.”

Tôn Dục Nghiêm phá vỡ sự im lặng. Tư Kỳ vểnh tai nghe.

“Mai tôi dẫn cô đến công ty làm việc, vị trí giám đốc điều hành. Nhớ ăn mặc cẩn thận.”

Đầu óc Tư Kỳ nhất thời trì trệ. Cái gì mà đi làm? Cái gì mà giám đốc điều hành? Ủa? Cô có biết làm cái gì đâu. Mấy tháng ăn chơi, kinh nghiệm cũng không có.

“Ơ đại ca, anh cứ khéo đùa.”

“Tôi không nói đùa.” Tôn Dục Nghiêm nghiến răng. Sao lời hắn nói Tư Kỳ đều nghĩ là giả vậy?

“Nhưng tôi chưa có kinh nghiệm.” Tư Kỳ liếm cánh môi, vận dụng kiến thức mười mấy năm trời đi học để từ chối việc này.

“Cô nghĩ lương tháng một trăm triệu mà làm mỗi việc giả làm bạn gái tôi thôi à?”

“Nhưng trong hợp đồng…”

“Điều số 10: bên A có thể yêu cầu bên B làm việc khác, chỉ cần trong khả năng.”

Tư Kỳ trợn tròn. Cô biết điều này, chỉ nghĩ đó chỉ là mấy việc lặt vặt như nấu cơm, lái xe… nhưng lại không ngờ Tôn Dục Nghiêm lại đưa ra yêu cầu này.

“Nhưng chuyện này ngoài khả năng của tôi mà.”

“Ngoài khả năng? Ha. Tư Kỳ, cô nên nhớ mình tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh loại giỏi đó.”

Tư Kỳ cứng họng. Tôn Dục Nghiêm thâm quá. Hắn lường trước hết việc cô từ chối nên mới tìm kiếm ngọn ngành về Tư Kỳ. Tên này không chơi được rồi.

Tư Kỳ mím môi. Chấp nhận lời yêu cầu với điều kiện mỗi tháng cộng mười triệu tiền lương. Tôn Dục Nghiêm cũng không ngần ngại mà đồng ý. Nhà anh đầy tiền, anh chi cho anh chả được. Quan trọng người đó có đem lại lợi ích cho mình không thôi.

Tư Kỳ hí hửng, lại dán mắt vào điện thoại. Nhưng mới xem được vài phút, màn hình đã tối đen. Thôi xong, hết pin rồi.

Tư Kỳ chán nản ném chiếc điện thoại sang một bên. Hết nằm lại ngồi, Tư Kỳ tìm mọi cách giết thời gian nhưng chỉ được một lát là chán. Cuối cùng đành buôn chuyện với Tôn Dục Nghiêm. Lúc đầu còn tưởng hắn lạnh lùng không đáp. Nào ngờ Tôn Dục Nghiêm lại phối hợp đáp lại.

“Này đại ca.”

“Hửm?”

“Tôi có một thắc mắc.”

“Nói đi.”

“Tại sao anh lại chọn tôi làm bạn gái hờ của anh? Ngoài kia còn biết bao cô gái xinh đẹp, tài giỏi hơn tôi mà.” Tư Kỳ nghiêng đầu thắc mắc.

Tôn Dục Nghiêm trầm ngâm, một lúc lâu mới trả lời.

“Đồ cũ vẫn 'ngon' hơn.”

Tư Kỳ tiếp tục cứng họng. Cái gì mà đồ cũ vẫn ngon hơn? Không hiểu hắn ta nghĩ gì.

“Ngài khéo miệng ghê. Tôi biết mình giỏi mà. Hí hí.” Tư Kỳ bật mode ngại ngùng. Tay che miệng, cười tít mắt.

Tôn Dục Nghiêm ôm đầu đỡ chán. Hình như cô ta đang hiểu sai ý anh thì phải.

“Nhưng mà vị hôn thê của anh cũng bị tôi đuổi rồi. Anh nghĩ bao giờ thì kết thúc hợp đồng.”

Tôn Dục Nghiêm từ tốn giải thích: “Cô ta không thích tôi nữa, không đồng nghĩa với việc hôn ước được giải trừ. Người quyết định là ông nội tôi. Phải để cho ông ấy biết hai chúng ta mới là một cặp. Có như vậy tôi mới thoát khỏi cô ta.”

Tư Kỳ gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Kể cũng lạ, thời nào rồi mà cha mẹ, ông bà vẫn muốn quyết định “nửa kia” của con cái nhỉ? Hay chỉ có trong mấy gia đình quyền quý thôi? Nhưng kiểu gì cũng thấy lạc hậu. Thời đại 4.0 rồi, phải suy nghĩ thoáng một chút chứ.

“Nhưng cái cô Lục…Lục..”

“Lục Uyển.”

“Ừ ừ Lục Uyển, cô ta có yêu anh không.”

Tư Kỳ che mặt. Nhục quá. Tên vợ cả cũng không nhớ.

“Có.”

“Cô ấy yêu tôi rồi. Anh nghĩ mình là ai?”

Tôn Dục Nghiêm hóa đá. Cô ta hỏi thì hắn trả lời. Việc quái gì phải xù lông?

“Nếu yêu được cứ yêu.” Tôn Dục Nghiêm xua tay. Tư Kỳ mà rước được con bé đó đi, hắn sẽ tặng cô mấy cây vàng coi như lời cảm ơn.

“Nhớ giữ chữ tín đấy.” Tư Kỳ đắc ý. Không ngờ nhan sắc của mình có thể thu hút được cả người đồng giới. Thật đáng khinh bỉ cho nhan sắc có một không hai của Tôn Dục Nghiêm mà.

“Vậy tính cách của cô ấy…”

Còn chưa kịp hỏi hết, cửa phòng đã bật mở. Một thân ảnh bay đến chỗ Tư Kỳ, ôm chặt lấy cổ cô, hai má “vật thể lạ” cọ cọ vào người Tư Kỳ, giọng nói ngọt ngào.

“Anh yêu, mới nửa ngày không gặp, nhớ anh quá. Anh đi ăn với em nha!”

Choang!

Bình giấm nào đó vỡ tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.