“Anh dám gọi, tôi dám giết cô bạn gái hợp đồng của anh. Tôn Dục Nghiêm, anh nghĩ bản thân hiểu hết về tôi sao? Cả cô nữa, Tư tiểu thư đáng kính à?”
Những người có mặt đều kinh hãi nhìn cảnh tượng trên sàn. Hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Bạn gái hợp đồng?”
“Lục Uyển, bỏ dao xuống.” Tôn Dục Nghiêm gằn giọng. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lục Uyển. Cả cơ thể hắn đang run rẩy vì tức giận.
Trái ngược với sự nóng nảy, sợ hãi từ người xung quanh, Lục Uyển bật cười khanh khách.
“Tôi không bỏ thì anh tính sao?”
“Lục Uyển, cô điên thật rồi.” Tư Kỳ cắn răng gầm lên. Biết thế ban nãy nghe lời tên đại minh tinh kia cho rồi.
“Ha ha!! Cô nói đúng rồi Tư Kỳ ạ. Dù gì danh dự cũng bị hai người bắt tay đạp đổ, mất thêm chút nữa không hề hấn gì.”
Lục Uyển chính là giận quá hoá điên. Cô ta sẽ không chịu được mấy lời lẽ ngon ngọt, dỗ dành của Tư Kỳ. Thay vào đó len lén lôi con dao dấu sẵn trong túi ra đe doạ người khác.
Nếu đã mất tất cả, kéo thêm một người cũng chẳng sao. Cùng lắm là ăn cơm tù.
Tôn Dục Nghiêm vo tròn nắm đấm, miệng thầm mắng Tư Kỳ. Anh hùng cứu mỹ nhân làm gì để hiện tại làm hắn khổ.
Lia mắt nhìn xung quanh. Tôn Dục Nghiêm vắt óc nghĩ kế cứu cô bạn gái. Hắn không biết rằng, ánh mắt Tư Kỳ chuyển khác.
“Lục Uyển à, cô nghĩ leo được chức bạn gái đại minh tinh là dễ ư?”
Tư Kỳ cười khẩy. Tôn Dục Nghiêm cảm thấy không ổn liền hét lớn, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
“EM ĐIÊN À!!?”
Tư Kỳ bắt lấy cánh tay đang cầm dao của Lục Uyển. Cô kéo tay ra xa, tiếng xương cốt vang lên giòn tan. Lục Uyển đau đớn buông con dao gào to. Nhân cơ hội Lục Uyển không chú ý, Tư Kỳ xoay người, thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Tuy nhiên…
“Aaaa!!!”
Tôn Dục Nghiêm chết điếng. Đôi con ngươi đỏ ngầu. Không nói một lời, Tôn Dục Nghiêm cầm chặt bàn tay dính máu của Lục Uyển, hung hăng ghì mạnh, sau cùng mạnh bạo ném Lục Uyển ra xa. Cô ta nhanh chóng được bảo vệ khống chế và đưa đi.
“T..Tư Kỳ, có sao không?”
Tôn Dục Nghiêm giật chiếc khăn gần đấy, hốt hoảng cầm máu chiếc chân bị dao đâm của Tư Kỳ. Mùi máu tanh nồng phảng phất nơi chóp mũi làm hắn sợ hãi hơn bao giờ hết.
Tư Kỳ dù đau đến độ mặt cắt không còn giọt máu nhưng lúc chứng kiến vẻ mặt biến hoá đủ màu của Tôn Dục Nghiêm, cô không nhịn được mà phì cười.
Cái mặt tức giận kia chắc hẳn đang lo cho cô lắm nhỉ?
Có vẻ Tôn Dục Nghiêm lại khinh thường khả năng sinh tồn của cô rồi.
Đưa tay xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh, Tư Kỳ bật cười khúc khích.
“Khinh thường nhau quá rồi anh…”
Lời lẽ còn chưa nói xong, trước mắt Tư Kỳ là mảng đen vô tận. Hình ảnh cuối cùng cô thu được là đôi đồng tử co rút hoàn toàn cùng gương mặt bàng hoàng và những cái lay người không thôi.
Phiền thật đấy!!!
Tôn Dục Nghiêm thất thần nhìn ánh đèn đỏ phòng cấp cứu. Lại nhìn đôi bàn tay nhuốm đầy máu của Tư Kỳ, lòng hắn sợ hãi không thôi.
Đã một tiếng trôi qua, trong phòng chưa lấy một động tĩnh. Người nhà hắn sớm đã tụ họp đông đủ tại đây. Chẳng ai nói với nhau một câu nào, ánh mắt chỉ chăm chăm hướng phòng cấp cứu.
“Mấy người còn mặt mũi đến đây sao?”
Tôn Dục Nghiêm khẽ rít lên.
Hắn ghét Tôn gia. Nếu không vì Tôn Minh cùng cha mẹ hắn ép hắn và Tư Kỳ tới mức này, cô ấy có lẽ không sao.
Hắn ghét Lục gia. Vì Lục Uyển và cách dạy con ngu ngốc của Lục thiếu nên Tư Kỳ mới bị thương hết lần này tới lần khác.
Nhưng, người hắn ghét, trên tất cả lại chính là bản thân mình. Rõ ràng đã hứa với cô sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để ai làm hại tới Tư Kỳ. Cuối cùng để cô hứng chịu những công kích từ dư luận thay mình, trơ mắt nhìn cô gặp nguy hiểm hết lần này tới lần khác.
Và hắn phát hiện ra rằng.
Tôn Dục Nghiêm, một lần nữa lại yêu Tư Kỳ!!
Những tháng ngày không gặp cô, hắn như phát điên.
Cảm giác lén lút bao trùm cả cơ thể mỗi lần đứng từ xa quan sát cô làm việc trong quán cà phê.
Niềm hạnh phúc nho nhỏ khi được ngắm nụ cười không vướng chút bụi trần.
Hay sự bất lực trong đôi mắt khi thấy cô bị bắt nạt nhưng chẳng làm được gì.
Nỗi sợ hãi khi chứng kiến Tư Kỳ chân tay đầy máu được đẩy vào phòng cấp cứu.
Ba người nhìn Tôn Dục Nghiêm, im lặng không nói gì. Phải chăng, do tiêu chuẩn của họ quá cao, gặp ai cũng không vừa mắt. Tư Kỳ rõ ràng là một cô gái tốt, biết điều. Nhưng họ luôn tìm cách ghét con bé. Họ thà tin lời ngon ngọt của Lục Uyển mà hạch sách Tư Kỳ. Và cứ như vậy, giữa họ và Tôn Dục Nghiêm dần có bức tường vô hình mang tên Tư Kỳ ngăn cách.
Hoàng Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Trước hết con nên bình tĩnh lại. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.”
“Ổn? Vậy ba nói xem, ba định trả cho con một Tư Kỳ nguyên vẹn, không một vết thương được sao?”