“Tư Kỳ à, người yêu cũ của mày là Tôn Dục Nghiêm trở thành ngôi sao nổi tiếng rồi kìa. Hối hận không bé?”
“Sầm má? Oắt đờ heo? Mày đùa bố à?” Tư Kỳ như hét vào chiếc điện thoại. Có ma mới tin Tôn Dục Nghiêm trở thành super idol chỉ sau sáu tháng chia tay. Tuy mặt mũi thuộc hàng tạm chấp nhận được, nhưng cái nết ngang ngược cùng giọng nói khó nghe của hắn thì công ty nào chấp nhận nổi? Chẳng lẽ con mắt nhìn người của giới giải trí dạo này lại tụt sâu vậy sao?
“Mày nhìn mặt tao có giống đùa không?”
“Mày không gọi video call mà đòi tao nhìn mặt? Có bị ảo không?” Tư Kỳ chẳng ngại ngần đá xéo cô bạn thân tên Kiều Minh Nguyệt khiến cô nàng tức hộc máu.
Kiều Minh Nguyệt tạm bỏ qua tật xấu của cô bạn, đi vào vấn đề chính.
“Bỏ đi, bố xử mày sau. Lên Weibo mà xem lời tao nói là thật hay giả. Cúp máy đây.”
Nói rồi, nàng ta trực tiếp ngắt điện thoại. Tư Kỳ cũng nghe theo lời Kiều Minh Nguyệt. Cô ấn vào Weibo sau đó tìm kiếm nick của Tôn Dục Nghiêm. Kết quả cho ra lại khiến Tư Kỳ ngã ghế.
Ôi không! Đây có phải Tôn Dục Nghiêm mà cô biết không vậy? Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt phượng xinh đẹp kết hợp với mái tóc được vuốt keo gọn gàng sao cho phù hợp với khuôn mặt. Style ăn mặc cũng khá ngầu lòi, pha chút tổng tài bá đạo. Kinh ngạc hơn hết vẫn là giọng hát trầm ấm đến mê người của Tôn Dục Nghiêm, khác xa chất giọng khinh bỉ, bất cần đời lúc yêu cô. Không thể tin được. Tôn Dục Nghiêm mà cô đang nhìn có phải kẻ bị cô đá mấy tháng trước không vậy? Khác xa một trời một vực luôn.
Đang lướt xem những bài viết của người yêu cũ, đáy mắt Tư Kỳ bỗng xụi lơ.
Thôi xong, ch.ết con mẹ nó cô luôn rồi. Tôn Dục Nghiêm chưa hề xoá những status đi hẹn hò cùng cô.
Toang hơn nữa là nhóm fangirl của anh vào chính bài viết đó, comment chửi bới cô, nói cô là đồ ngu ngốc, cô không đủ tư cách để đá Tôn Dục Nghiêm của bọn họ đi?
Kiếp này coi như bỏ rồi!!
Tư Kỳ thầm rủa tên người yêu cũ khốn kiếp.
Tôn Dục Nghiêm, anh còn miếng đạo đức nào xót lại không?
Cộc…cộc…cộc…
Tư Kỳ vội vàng bỏ chiếc điện thoại thân yêu xuống bàn, đi ra nhóm lỗ kính nhỏ trên cửa. Mặt mày cô tím ngắt.
Xin là xin vĩnh biệt cụ rồi. Trước cửa nhà cô là một đám người gồm cả nam và nữ đang làm loạn lên. Cô đoán chắc tới đây là để đòi công bằng cho idol của mình.
Tư Kỳ vốn mặc kệ nhưng thấy đám người đó bám quá dai, sợ ảnh hưởng tới hàng xóm nên cô sẽ anh dũng hy sinh thân mình một lần, sau đó tới tìm Tôn Dục Nghiêm đòi lại chút tiền viện phí. Kế hoạch này cũng không tồi nhỉ?
Không ngoài dự tính của Tư Kỳ, cô vừa mở hé cửa, đám người đó liền xông vào, túm lấy người cô mà tra khảo. Mặt nào mặt nấy đều vô cùng doạ người.
“Sao hồi đó cô lại đá anh Nghiêm?”
“Cô có biết anh Nghiêm lụy cô như nào không hả?”
“Cô không có tư cách làm điều đó với anh iu của tôi.”
“...”
Đầu óc Tư Kỳ quay mòng mòng. Trong vô vọng, cô đã làm một chuyện vô cùng gan dạ khiến đám người đó lập tức thay đổi thái độ.
“Tôi có ảnh khoe body sáu múi của Tôn Dục Nghiêm. Còn có cả ảnh hồi đại học của anh ấy nữa.”
Đám người nghe vậy lập tức sáng mắt. Một cô gái thậm chí chưa tin lời cô nói, cô ta vẫn còn dè dặt hỏi lại.
“Giá cả như nào?”
“Tất cả đều sale 50% trừ ảnh khoe body.”