Bạn Gái Người Thừa Kế

Chương 17: Chương 17: lần này vui rồi




Triệu gia...1h 28 phút sáng

Trên bậu cửa sổ không song người con gái với mái tóc nâu hạt dẻ xõa dài đang ngân nga giai điệu nào đó không tên

Tiếng hát nhỏ hòa vào trong gió , cùng đêm đen tạo ra bản tình ca mê hoặc

Người con gái mỏng manh nhưng vô cùng mạnh mẽ , trong mắt nó hiện nên sự kiên cường bất phục. Ngay cả đấng nam nhi đại trượng phu cũng không sánh bằng

Triệu Minh dựa vào cửa ban công ngắm nhìn nó...

Thật quá cô độc... thật quá lạnh lẽo

Hắn biết trong sâu thẳm trái tim nó yếu đuối...

Chắc hẳn đã chịu một tổn thương sâu sắc khiến cho nó không thể nào quên được

Để nó trở thành vô ảnh... trở thành kẻ vô tâm vô tính...

-Anh đứng đó 3 tiếng không thấy mệt sao?

-Em ngồi đó 3 tiếng không thấy buồn ngủ sao?

Nó cảm thấy thật buồn cười

Người này thật quá khó hiểu.

-Hôm nay không vui?

-Là hôm qua

Nó nhàn nhã đáp

Gió lùa vào mái tóc đen nhánh vuốt ve khuôn mặt tuấn mị

Dưới ánh trăng mờ ảo... người đó hiện nên như một vị thần cao quý

Nó nhíu mày đưa bàn tay thon thon chạm vào khuôn mặt khiến hắn ngạc nhiên

Bất ngờ nó đẩy mạnh hắn ra nhảy xuống từ bậu cửa bật đèn....

-Em sao vậy?

Triệu Minh ngạc nhiên

-Đứng yên ở đó.

Nó nói xong liền dùng thiết bị laze quét qua người hắn

Triệu Minh im lặng

Đôi môi anh đào khẽ mỉm cười

-Quả thật được giấu trên người anh

??????

Triệu Minh nhíu mày

Chưa kịp hiểu liên bị nó,đẩy ngã xuống ghế , nó trèo lên bụng hắn ngồi

-Anh trai tôi đã từng khâu vết thương cho anh?

-Ừ

-chỗ này hả?

Nó xờ vào vết sẹo mỡ trên hõm cổ hắn

Triệu Minh ậm ừ...

Nó cười, ấn mạnh vào vết sẹo

-Nó ở đây... Chịu đau một chút. Chả lại vật anh tôi gửi trên người anh

Nó nói...

Tâm huyết cả đời của cha nuôi đã được nó hiện thực hóa thành sự thật.

Thứ công nghệ cao này là sản phẩm nó hài lòng nhất từ trước tới nay

Nó cúi xuống sát vết sẹo cắn phập một cái

Vị máu mằn mặn nơi đầu lưỡi

Triệu Minh vùng dậy đè nó xuống sofa, cô gái này thật to gan

Máu vương ra chiếc áo ngủ màu trắng tinh tạo nên điểm nhấn cho chiếc áo vẻ mị hoặc của hắn không hề giảm đi mà còn tăng lên gấp bội

-Đồ ở chỗ tôi không phải muốn lấy là có thể lấy một cách tùy tiện được

Triệu Minh quyệt vệt máu trên môi nó rồi đưa lên miệng

-Anh muốn gì?

-Đồ tạm thời sẽ để chỗ tôi, nếu em muốn lấy lại phải nghe lời tôi tuyệt đối

-Anh...

Cạch

Tất cả ngưng tất cả động tác

1 giây sau

AAAAAAAA....

Tiếng hét tất thanh vang lên vang vọng khắp biệt thự

-Chị xin lỗi hai đứa cứ tiếp tục....

Mai tỷ cười trừ đóng rầm cửa lại

-Lần này hay rồi....

Nó thở dài. Trong tư thế ám muội như thế này làm sao Mai tỷ không hiểu lầm cho được. Hơn nữa nó chắc chắn một điều ngay ngày mai thôi trên dưới Triệu Gia sẽ đồn ầm nên cho mà xem

Triệu Minh nhếch môi cười

Hay thật đấy. Lần này xem ra bảo bối này không thoát khỏi tay anh rồi

Xin lỗi mọi người vì Hannie không có ý tưởng nên đăng muộn xin lỗi mọi người nha....

Thân ai!

Hannie

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.