BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 139
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Căn nhà thuê đón ngày mới trong mùi canh gà.
Hạ Vị Sương gửi tin cho Dương Lộ Văn, để ông ta phái người đến xử lí cái xác quái vật trong phòng bếp, nhân tiện sắp xếp cho các cô một chỗ ở mới an toàn. Dù rằng có Tang Lộ, Hạ Vị Sương tin chắc ai đến cũng chỉ có duy nhất một kết cục nhưng đôi khi Tang Lộ và cô sẽ rời khỏi căn nhà thuê, thế thì những người còn lại phải một mình đối mặt nguy hiểm.
Nếu phía Cố Mẫn Chi muốn giết thì nhất định sẽ không khoan nhượng. Y theo tính tình của cô ta thì nếu ép gắt quá, không chừng cô ta sẽ giết luôn cả Thành Mẫn, thế nên vẫn là “ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách”.
Khi chuyển nhà, Bạch Thiến mang theo một con gà luộc đi gặp Đại Vương, cuối cùng cũng xóa nợ. Thái độ của Đại Vương đối với cô khá hơn rất nhiều, thậm chí còn cung cấp những tin tức mà mấy người các cô chưa từng chú ý.
— Gần đây chuột trong căn cứ ít đi nhiều, có phải bị mấy người bắt hết rồi không?!
Bạch Thiến vui vẻ: “Đại Vương, nếu không nhờ em nói thì chị đúng là không biết. Cảm ơn!”
— Gần đây trong ổ rắn cũng không đào ra được rắn ngủ đông nữa, có phải bị mấy người ăn sạch rồi không?!
Bạch Thiến cảm động: “Đại Vương, em điều tra kĩ ghê. Còn gì nữa không?”
— Nguồn nước chung quanh không sạch chút nào. Con người, rốt cuộc các người đã làm cái gì vậy?!
Bạch Thiến bế con mèo béo chột mắt lên hun chụt một cái thật kêu: “Đại Vương, em thật là quá đáng yêu.”
Mèo mập Đại Vương: “U oa méo méo ngao!”
Trước khi Đại Vương kịp phát uy, Bạch Thiến đã thức thời chạy biến.
Nhà mới của mọi người cách địa bàn của Đại Vương không xa, vì ở ngay bên trong quân doanh. Theo lời Thượng tá Dương thì như thế cho dễ bảo hộ. Còn về việc ông ta có suy tính gì khác hay không thì Hạ Vị Sương cũng không bận tâm.
Bất luận là ở nhà thuê hay dọn vào khu gia quyến trong quân doanh thì đối với các cô, sự hỗn loạn bên ngoài tạm thời vẫn chưa thể lan đến. Khi cả bọn còn đang cân nhắc cải thiện bữa ăn thì thế giới bên ngoài đã thay đổi từng ngày. Với khuynh hướng sụp đổ ồ ạt, nhà họ Cố liên tục gặp phải những đả kích chí mạng. Cơ mà những điều này tạm thời không liên quan đến các cô. Chuyện có liên quan đại khái chắc là Hạ Tình Tuyết đột nhiên dẫn một người đàn ông xa lạ đến đây.
Dưới sự hộ tống của Trần Dung Tiêu, Hạ Tình Tuyết đẩy xe lăn, đưa một người đàn ông gãy hai chân, được gọi là Lục tiên sinh đến.
“Chị! Hôm đó trở về em cẩn thận cân nhắc một phen, đột nhiên nghĩ ra có lẽ chị mù không phải do nguyên nhân sinh lí nên người khác mới không chữa được!”
Hạ Tình Tuyết phấn chấn nói: “Lục tiên sinh thì khác. Ông ấy là dị nhân hệ chữa lành tinh thần, chuyên trị liệu tinh thần. Không mấy để ông ấy thử xem!”
Lục tiên sinh trợn trắng, ngồi trên xe lăn lù lù bất động. Mặc kệ cô gái bên cạnh có nhiệt tình cỡ nào, đối với ông ta thì tất cả vẫn như không hề tồn tại.
Ông ta lạnh giọng nói: “Tôi nói muốn chữa cho cô ta bao giờ?”
Hạ Tình Tuyết ‘a’ một tiếng, vừa tiu nghỉu vừa khó hiểu: “Không phải chú nói có thể đến xem sao?”
Lục tiên sinh cay nghiệt nói: “Đúng vậy. Tôi chỉ nói là đến xem, chưa nói nhất định sẽ chữa.”
Hạ Tình Tuyết tức tối đấm vào tay vịn xe lăn, khiến Lục tiên sinh lắc lư: “Sao chú lại như vậy chứ?! Có còn chút nhân tính nào không?”
Lục tiên sinh nói: “Là cô nghe không hiểu tiếng người.”
Hai người này lại tranh cãi ầm ĩ. Trần Dung Tiêu đi cùng đến đây lắc đầu bó tay, nói với Hạ Vị Sương, người vẫn bình thản như thường đang ngồi trên sô pha đối diện rằng: “Lục tiên sinh là vậy không đấy, mạnh miệng mềm lòng. Không phải ông ấy thật sự không muốn chữa, chỉ là nói chuyện có hơi khó nghe thôi. Cô Lục, cô đừng để ý, tôi sẽ thuyết phục ông ấy.”
Hạ Vị Sương không có biểu hiện gì như để ý. Từ khi Hạ Tình Tuyết nói muốn để Lục tiên sinh thử chữa cho cô thì cô đã không hề dao động. Hẳn vì những thất bại liên tục trước đó đã khiến cô quen với nỗi thất vọng. Huống hồ, làm việc tốt thường khó khăn, miệng lưỡi chua ngoa một chút cũng không sao. Hạ Vị Sương nghe ra được Lục tiên sinh là cố ý chọc tức Tiểu Tuyết.
Cô nguyện nhường chiến trường lại cho hai người họ. Ừm... nghe em họ hoạt bát ríu rít cũng rất thú vị. Cơ mà vị Lục tiên sinh này thật sự có hơi xấu tính, cũng không biết Tiểu Tuyết cứ bị ức hiếp hoài thì có ấm ức hay không.
Lần này gặp lại, Hạ Vị Sương có thể cảm giác ra được Tiểu Tuyết trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng bản tính của em trước sau vẫn thế, khi đứng trước mặt cô sẽ trở lại thời điểm ngây ngô, hồn nhiên.
Huống hồ, Lục tiên sinh thật sự rất đáng giận. Hạ Vị Sương cười lắc đầu.
Cô đan đồ, nghe hai người họ cãi nhau, tay cầm kim đan, bình chân như vại. Tang Lộ ngồi trên lưng sô pha, nhìn Hạ Tình Tuyết và Lục tiên sinh đầy hứng thú, phán đoán giá trị trong lời nói của hai người.
Hạ Tình Tuyết ba máu sáu cơn, liên tục chọt vào chỗ đau của Lục tiên sinh: “Chú đâu thể nào vì chân mình không chữa được mà trút giận lên người khác như vậy.”
Lục tiên sinh nắm chặt tay vịn, cắn răng nói: “Dị năng là dị năng của tôi, tôi thích xài sao thì xài, cô không quản được.”
Hạ Tình Tuyết cũng tức. Nếu Lục tiên sinh nói không muốn chữa ngay từ đầu thì cô đã không phẫn nộ mà cãi nhau với ông ta như vậy. Nhưng ông ta cứ phải cho người ta hy vọng rồi lại khiến người ta thất vọng, chẳng lẽ trêu ngươi như thế vui lắm sao?
Hạ Tình Tuyết đỏ mắt: “Phải, tôi không quản được, chú muốn chữa cho ai thì chữa đi!”
Lục tiên sinh quay phắt đi, hừ lạnh một tiếng, tự đẩy xe lăn ra cửa.
Trần Dung Tiêu vội phái người đi hộ tống Lục tiên sinh. Hạ Tình Tuyết đứng trong phòng khách, uất ức ngồi sụp xuống.
“Chị, làm sao bây giờ? Hình như em lại làm hỏng chuyện nữa rồi.”
Hạ Vị Sương vẫy vẫy tay với cô nàng, sau đó sờ đến một cái đầu lù xù, vuốt ve mấy cái mới nói: “Đây không phải lỗi của em. Tiểu Tuyết, em đâu có làm gì, là bản thân Lục tiên sinh không muốn. Nếu ông ấy không muốn thì thôi, để ông ta bình tĩnh lại đã. À... Tiểu Tuyết, tóc em hình như dài hơn lần trước đấy.”
Hạ Tình Tuyết ngưỡng mặt kêu lên: “Chị, chị sờ không phải em, là Tang Lộ!”
Hạ Vị Sương: “...”
Tang Lộ: “Chị đi bắt hắn lại, không chữa... là giết.”
Hạ Vị Sương vội nhéo lỗ tai Tang Lộ, day nhẹ, cười nói: “Thôi đừng. Em nghe ra tính tình ông ta khá cứng, nếu chị đi uy hiếp như thế thì e rằng ông ta thà tự sát cũng không chịu chữa cho em.”
Nói thế đương nhiên là nói quá. Lục tiên sinh hẳn là không đến mức tự sát, nhưng cũng sẽ không khuất phục dễ dàng.
Hạ Vị Sương nghĩ rất thoáng. Cô nói: “Ông ta không muốn chữa thì thôi, chuyện này cũng không có gì. Sau này rồi sẽ có cơ hội.”
Trần Dung Tiêu bước qua kéo Hạ Tình Tuyết dậy, để cô nàng uống miếng nước hạ hỏa rồi nói: “Hôm nay Lục tiên sinh như thế hẳn là bởi vì đã triệt để chết lòng.”
“Là sao ạ?”Mễ Nhạc Nhạc không biết chạy đến từ lúc nào, dựa một bên tò mò hỏi, “Sao chân của chú đó bị gãy vậy?”
Trần Dung Tiêu đáp: “Điều chị đang định nói có liên quan đến chân của Lục tiên sinh đấy.”
Rồi cô kể cho mọi người nghe chuyện Lục tiên sinh biến thành Đông Quách tiên sinh*, hy vọng mọi người đừng có ấn tượng quá xấu với ông ấy.
*Đông Quách tiên sinh: ý chỉ làm ơn mắc oán, giúp người hại mình.
Nghe xong, Mễ Nhạc Nhạc trầm ngâm: “Thế ra chân của chú đó không phải bị gãy sẵn mà là bởi vì thế à... Vậy bóng ma tâm lý của chú chắc nặng nề lắm.”
Trần Dung Tiêu: “Không sai. Đến tận bây giờ, Lục tiên sinh vẫn chưa thể ngủ ngon, tinh thần cứ luôn căng thẳng. Rõ ràng là dị nhân có thể chữa khỏi tinh thần người khác nhưng lại không cách nào chữa được tinh thần của chính mình.”
“Chị Trần, em muốn tâm sự riêng với Lục tiên sinh.” Mễ Nhạc Nhạc chợt cất lời.
“Nhạc Nhạc.” Hạ Vị Sương ngồi trên sô pha là người đầu tiên nhận ra Nhạc Nhạc muốn làm gì. Cô gọi cô nhóc lại, lắc đầu không đồng ý, “Đừng mạo hiểm.”
Mễ Nhạc Nhạc cười khì khì nói: “Nhưng mà chị, con nhà nghèo hiểu chuyện sớm, em cảm thấy em có thể tự ra quyết định cho bản thân. Với cả, em cũng không phải hoàn toàn vì chị. Lục tiên sinh là người tốt, người tốt thì hẳn nên có kết cục tốt. Em kính nể chú, muốn làm gì đó cho chú thì vẫn được chứ?”
Bình thường Nhạc Nhạc luôn rất ngoan ngoãn, nhưng nếu thật sự xem cô nhóc như một đứa con nít không hiểu chuyện mà coi thường thì quá sai. Cô nhóc nhanh chóng trưởng thành bằng một tốc độ khiến người ta đau lòng. Trong thế giới tàn khốc này, em cố gắng giữ lại sự ngây thơ, hồn nhiên của mình không phải vì bản thân em mà là để những người em yêu thương khi ở bên cạnh có thể nhẹ nhàng hơn một chút, vui sướng hơn một chút.
Thật ra em hiểu hết.
Trần Dung Tiêu trầm ngâm nhìn Mễ Nhạc Nhạc. Cô nở nụ cười hiền hòa, thân thiện, hỏi: “Bé con, em muốn nói gì với Lục tiên sinh vậy?”
Mễ Nhạc Nhạc vô tội chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nói: “Đây là chuyện của em với chú. Chị, chị có thể sắp cho tụi em một phòng, để em nói chuyện riêng với Lục tiên sinh một lúc được không?”
Trần Dung Tiêu nhìn về phía Hạ Vị Sương: “Cô Lục, cô xem...”
Hạ Vị Sương cũng không biết làm sao. Cô có thể vin vào thân phận người lớn, lấy cớ bảo hộ để mà cưỡng chế ép buộc Mễ Nhạc Nhạc, nhưng xét cho cùng thì cô không phải loại người ấy.
Bạch Thiến đặt tay lên vai Hạ Vị Sương, dịu giọng cười nói: “Để con bé đi đi. Nhạc Nhạc của chúng ta đâu phải một đứa con nít bình thường.”
Kết quả là, Mễ Nhạc Nhạc tự mình tranh thủ được cơ hội này.
Trong phòng riêng, Lục tiên sinh nghi hoặc nhìn cô nhóc trước mắt. Ông ta tuy độc mồm độc miệng nhưng cũng sẽ không bắt nạt một đứa bé.
“Cháu tìm tôi có chuyện gì?”
Mễ Nhạc Nhạc ngồi trên chiếc bàn đặt trước mặt Lục tiên sinh. Đôi chân củ cải được trùm kín thoắt ẩn thoắt hiện. Em cười xán lạn, nói: “Nghe nói áp lực tinh thần của chú rất lớn. Có phải là luôn có một cảm giác bi thương mà đau khổ đè nén trong lòng, khiến chú không thở nổi, khiến chú phẫn nộ mà lại lo lắng hay không?”
Lục tiên sinh hoài nghi nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “... Phải.” Nhóc con này làm sao mà biết?
Mễ Nhạc Nhạc vươn tay cởi cái trùm tóc trên đầu. Mái tóc sợi mảnh xõa ra, một cái hoa nhỏ nhắn màu trắng run rẩy đứng dậy.
“Suỵt...” Mễ Nhạc Nhạc vươn ngón tay đặt trước miệng, nói, “Đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho người khác. Tiếp theo, con sẽ hát cho chú nghe một bài.”
Trong ánh nhìn đăm chiêu, phức tạp của Lục tiên sinh, Mễ Nhạc Nhạc hắng giọng, hit sâu một hơi rồi cất tiếng hát: “Mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng. Nắng cùng em hát và cùng chơi múa vòng. Có cô chim khuyên nói chào buổi sáng. Ơ kìa sao bé còn mang cặp đến trường? Tại vì em đang cố gắng học hành. Mấy chị bắt ép phải học cho ra hồn. Nói em lơ mơ không học cho tốt. Sau này em lớn mù chữ thành thất học~”
*Vẫn chế từ bài “Nắng sớm”, bản gốc vẫn chế từ bài “Bài ca đến trường”. Nội dung cơ bản vẫn đủ ý.
Một khúc hát xong, hai mắt Lục tiên sinh trở nên vô định, mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Mới vừa nãy, ông ta cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc kì ảo mà mình đánh mất đã lâu. Trong khoảnh khắc ấy, như thể tất cả những tăm tối của thế giới đồng loạt tan biến. Nỗi gian khổ và tra tấn trong quá khứ đều hóa thành mây khói, theo gió bay đi, chỉ còn lại sự cảm động, vui sướng và thoải mái.
Một dòng lệ ấm nóng lăn dài từ khóe mắt. Trái tim hằng đọng quá nhiều đau đớn đột nhiên được buông lỏng.
“Con... có thể hát thêm lần nữa được không?”
Mễ Nhạc Nhạc nhìn Lục tiên sinh bằng ánh mắt đồng tình, rồi hát thêm lần nữa.
Lục tiên sinh nói: “Hát thêm một lần nữa có được không? Chú mua chocolate, mua sữa cho con!”
Mễ Nhạc Nhạc lại nói: “Con không cần chocolate, cũng không cần sữa. Con chỉ cần chú đồng ý với con một việc.”
Lục tiên sinh hỏi: “Việc gì?”
Mễ Nhạc Nhạc nhảy phốc xuống bàn, chìa tay hướng Lục tiên sinh: “Chữa cho chị của con, giống như con chữa cho chú vậy.”
Một lúc sau, Lục tiên sinh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ ấy.
...
Khi Mễ Nhạc Nhạc và Lục tiên sinh chia tay thì biểu cảm trên mặt hai người đều rất nhẹ nhàng. Mễ Nhạc Nhạc trở lại chỗ ở, báo tin mừng cho Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương trầm ngâm: “Có thể Lục tiên sinh đã mắc bệnh trầm cảm, không thể nào tự tìm lại khát vọng đối với cuộc sống được. Chỉ là thế giới hiện tại không có ai khám bệnh cho ông ta, cũng không có ai giúp ông ta kê đơn.”
May mà còn Mễ Nhạc Nhạc, có thể giúp Lục tiên sinh nhẹ nhàng một chút.
Mễ Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: “Thật ra chú đó là người tốt. Em còn chưa nói em có thể chữa được chân của chú mà chú đã đồng ý rồi.”
Vốn đang định dùng đó làm điều kiện trao đổi để Lục tiên sinh chữa cho Hạ Vị Sương, nào ngờ còn chưa kịp nói đến đó.
Mễ Nhạc Nhạc nói: “Cơ mà xét thấy chú ấy là người tốt, em vẫn quyết định giúp chú một chút. Hì hì.”
Tiến hành một cách lặng lẽ, kín đáo, thế thì bí mật của em cũng sẽ không bị tiết lộ. Mễ Nhạc Nhạc quyết định giao cho Hạ Tình Tuyết một lọ nước mắt mới, để chị tìm cơ hội đưa cho Lục tiên sinh uống, mỗi lần một ít.
Hạ Vị Sương khá tò mò: “Nghe nói chân của Lục tiên sinh cũng không dễ chữa, em có thể làm được sao?”
Mễ Nhạc Nhạc tự tin gật gật đầu, nói: “Đương nhiên. Tiểu Bạch nói em biết, chân của Lục tiên sinh thật ra là bị trúng độc. Nếu chỉ chữa trị kiểu thúc đẩy vết thương lành lại thì đương nhiên là trị không hết. Nhưng em có thể loại trừ độc tố, kích thích tân sinh, từ từ rồi chú cũng sẽ đứng dậy được.”
“Ra là vậy. Không ngờ Tiểu Bạch lại biết nhiều như thế.”
Cái hoa trắng trên đầu Mễ Nhạc Nhạc chậm rãi huơ huơ, giống như rất vui vì được khen.
Chỉ là chẳng ai ngờ, sau khi Mễ Nhạc Nhạc giao nước mắt cho Hạ Tình Tuyết thì chưa được mấy hôm, Hạ Tình Tuyết đã mang về một tin rất xấu - Lục tiên sinh mất tích.
Hạ Tình Tuýen nói: “Tụi em không tìm thấy ông ấy. Không ai biết ông ấy đã đi đâu. Cơ mà chị Dung Tiêu nói với em là có thể liên quan đến Cố Mẫn Chi.”
Hạ Vị Sương bảo cô nàng nói từ từ, đừng gấp: “Sao lại thế? Không phải Cố Mẫn Chi đã mất chức rồi sao?”
Hạ Tình Tuyết nói: “Đúng là vậy, nhưng không ngờ Bộ Quản lí Dị nhân vẫn còn có người của cô ta. Hình như là phía Cố Mẫn Chi phái người tiếp xúc với Lục tiên sinh, dụ dỗ ông ấy rằng có thể giúp ông ấy đứng lên một lần nữa, thế nên mấy hôm nay, Lục tiên sinh rất phiền lòng... Nhưng sau lần gặp Nhạc Nhạc hôm đó thì Lục tiên sinh vẫn luôn ngoan ngoãn ở gần bên vệ sĩ, không định suy xét Cố Mẫn Chi nữa. Nhưng ông ta vẫn biến mất. Giờ tụi em đang nghi là Cố Mẫn Chi phái người bắt ông ta đi.”
_____________