Bạn Gái Quái Vật

Chương 146: Chương 146




Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Rào trước với Tang Lộ xong, Hạ Vị Sương hôn lên sườn mặt chị rồi bước đến trước Lục tiên sinh, nhờ ông ta chữa cho mình.

“Tôi biết ở đây rất nguy hiểm, nhưng tôi tin tưởng Tang Lộ. Chị ấy lợi hại hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.”

Lần này Lục tiên sinh không dông dài nữa mà dứt khoát bảo Hạ Vị Sương nín thở, tập trung tiến vào trạng thái minh tưởng. Trong lúc đó, ông ta kết nối tinh thần của mình với Hạ Vị Sương và tiến hành trị liệu. Suốt quá trình ấy không thể bị quấy rầy.

Hạ Vị Sương và Lục tiên sinh mặt đối mặt ngồi bên gốc cây, chỉ là một người ngồi trên xe lăn còn người kia xếp bằng dưới đất. Dựa theo chỉ dẫn của Lục tiên sinh, Hạ Vị Sương phải tĩnh tâm để tiến vào trạng thái minh tưởng, đồng thời thả lỏng tinh thần, buông hết đề phòng, không thể có bất kì mâu thuẫn gì khi tinh thần của Lục tiên sinh kết nối.

“Vấn đề của cô hiển nhiên không chỉ do tinh thần căng thẳng, áp lực quá lớn tạo ra mà nó phức tạp hơn rất nhiều. Trong lúc tiến hành trị liệu, cô cần phải tập trung tinh thần, theo sát tiết tấu của tôi. Bất luận bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không thể phân tâm.”

Lục tiên sinh nghiêm túc dặn dò, sau đó quay đầu, không chút khách khí mà ra lệnh với Tang Lộ: “Vốn chuyện này nên tiến hành trong một căn phòng an toàn, yên tĩnh, tốt nhất là nơi nào đó quen thuộc với cô ấy, thế thì có thể khiến cô ấy an tâm, thả lỏng nhất. Nhưng hiện giờ không có điều kiện đó, đành phải như thế này. Tôi hy vọng cô cố gắng một chút, đừng làm hoàn cảnh hiện tại trở nên xấu hơn.”

Tang Lộ hững hờ ‘à’ một tiếng, không tỏ vẻ gì là bất mãn về thái độ của Lục tiên sinh. Đối với cô mà nói thì những người khác có lấy lòng cô, quan tâm cô hay căm hận cô, châm chọc cô, tất cả đều là râu ria, không cách nào gây cho Tang Lộ cảm xúc gì thừa thãi. Thế nên Lục tiên sinh có gay gắt đến đâu đi nữa, chỉ cần là hướng về phía một mình Tang Lộ, Tang Lộ sẽ không có cảm giác.

Nào ngờ, Tang Lộ không thấy sao, hoàn toàn không để ý thái độ của Lục tiên sinh, Lục tiên sinh lại cụt hứng. Ông ta không phản ứng Tang Lộ nữa mà chuyên tâm đối mặt với Hạ Vị Sương.

Hạ Vị Sương lúc này đã nhắm mắt, hai tay rủ tự nhiên, đặt trên đùi. Lục tiên sinh vừa dùng ngữ điệu bình tĩnh, hòa hoãn dẫn đường, vừa đẩy xe lăn đến gần, vươn một bàn tay chạm lên trán Hạ Vị Sương.

“Bây giờ tôi sẽ chậm rãi đến gần cô. Tôi ở ngay bên cạnh. Liên kết tinh thần thông qua tiếp xúc thực thể là nhanh chóng và hữu hiệu nhất. Thả lỏng lại, từ từ cảm nhận...”

Nói đoạn, Lục tiên sinh cũng nhắm mắt.

Tang Lộ ngồi xổm bên hai người, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lục tiên sinh. Cô vẫn không yên tâm, luôn chuẩn bị sẵn sàng để một ngón tay kết liễu ngay Lục tiên sinh nếu ông ta có gì đó khác thường.

Đột nhiên, Lục tiên sinh choàng mở mắt, vừa quay đầu đã gặp ngay bản mặt phóng đại của Tang Lộ.

Ông ta giật mình, vội lùi về sau một bước, hú hồn hú vía: “Đừng tới gần như vậy! Cô ở bên cạnh, tôi không tập trung được!”

May mà Lục tiên sinh và Hạ Vị Sương chỉ mới tiến hành đến bước tiếp xúc tinh thần, còn chưa bắt đầu trị liệu. Lần này bị gián đoạn cũng sẽ không gây hậu quả xấu gì, chỉ hơi lãng phí thời gian.

Hạ Vị Sương bị tiếng nói của Lục tiên sinh gọi mở bừng mắt. Cô quay đầu bất đắc dĩ: “Tang Lộ, chị đúng là rất gây chú ý...”

Trong lúc chuẩn bị chữa trị, Hạ Vị Sương cần phải thả lỏng tinh thần một cách toàn diện, từ đó đón nhận Lục tiên sinh từ bên ngoài đến, mà Lục tiên sinh thì cần chủ động thăm dò. Điều đó có nghĩa tinh thần của cả hai người đều phải được bộc lộ, vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần chung quanh có một chút dao động là sẽ cảm nhận được rất rõ.

Tang Lộ yên lặng, nhưng tinh thần của cô lại không yên lặng chút nào. Cô là vực thẳm bị cưỡng chế phong tỏa, là biển sâu sóng dậy vô ngần. Tinh thần bao la, bát ngát lại méo mó, hỗn loạn tựa như cơn sóng dữ đập vào mỏm đá bên bờ biển, bọt sóng văng tung tóe. Những bọt sóng ấy bắn khắp nơi, cảm nhiễm và xâm nhập một cách mạnh mẽ. Cả Hạ Vị Sương lẫn Lục tiên sinh đều vì thế mà cảm thấy căng thẳng, áp lực, bất giác trở nên u ám.

Đương nhiên, thế còn chưa phải tệ nhất. Tệ nhất chính là cùng với những bọt sóng toé ra ấy, một số ý niệm của Tang Lộ cũng bị hai người cảm nhận được.

Một số ý niệm... khiến Hạ Vị Sương thấy rất xấu hổ. Tóm lại, Hạ Vị Sương cho rằng tốt nhất là đừng để người thứ ba biểt được những điều đó. Suy cho cùng thì trong số đó, thi thoảng cũng sẽ trộn lẫn một vài suy nghĩ linh tinh như “A chán quá chừng nào mới được giết cha nội này đây”.

Dù chưa nói nhưng hẳn Lục tiên sinh cũng cảm nhận được. Ánh mắt ông ta nhìn Tang Lộ càng trở nên cảnh giác và ba chấm.

Tang Lộ kéo má, vẻ mỉm cười trước sau vẫn thế để lộ cảm giác lười biếng, tùy ý. Cô chớp chớp đôi mắt mờ mịt hơi nhướn to, song cũng không thấy xấu hổ khi người khác biết được suy nghĩ của mình.

“Vậy chị tránh ra chút.” Tang Lộ nói với Hạ Vị Sương.

Hạ Vị Sương biết Tang Lộ không cố ý, huống hồ giờ chị còn ngoan thế kia! Thế nên, cô vươn tay xoa xoa trán Tang Lộ: “Ngoan, tụi em sẽ xong nhanh thôi. Chờ em.”

Vì thế, Tang Lộ lùi về sau một bước.

Hạ Vị Sương: “...”

Tang Lộ liếm liếm môi, lại lùi thêm bước nữa: “Đủ chưa?”

Lục tiên sinh hết kiên nhẫn: “Phiền cô tránh ra ít nhất một trăm mét được chưa?! Cả cái râu của cô nữa, rụt về đi!”

Tang Lộ lạnh lùng, dứt khoát từ chối: “Không được.”

Xa như vậy, cô không thấy được Sương Sương!

Nhưng không tránh xa một chút thì cũng không thể bắt đầu trị liệu. Hết cách, cuối cùng, mỗi bên nhường một bước, Tang Lộ rụt râu về giấu vào màn sương mù, lùi ra nơi cách xa hai người năm mươi mét.

Tinh thần là mông lung vô định, là nhảy nhót tự do. Khi tinh thần hoàn toàn buông lỏng, có lúc, một ý niệm sẽ bay đến nơi rất xa. Có lúc, cho dù thân thể người ta đang cách xa nhau trăm ngàn dặm nhưng ở thế giới tinh thần lại có thể băng qua khoảng cách ấy chỉ trong nháy mắt để đến gặp nhau. Có lúc, người ta cảm thấy trong mộng đã qua rất rất lâu nhưng thật ra chỉ là một buổi tối.

Bởi vì tinh thần vượt xa vật chất, không thể chạm đến, không thể nắm lấy. Tinh thần mênh mông mà yếu ớt, là sự ảo diệu mà đến tận bây giờ, con người vẫn không thể nào hiểu thật thấu đáo. Dù là Lục tiên sinh thì ông ta cũng chỉ dám nói mình chạm đến một góc của tảng băng trôi là thế giới tinh thần.

Tang Lộ rời xa, quá trình trị liệu lại bắt đầu một lần nữa. Có kinh nghiệm trước đó, lần này Lục tiên sinh và Hạ Vị Sương cố gắng kiềm chế tinh thần của bản thân đừng chạm đến Tang Lộ. Dần dà, hai người cuối cùng cũng liên kết được với nhau.

Lục tiên sinh nhắm mắt, ngậm miệng. Hiện tại, ông ta không cần dùng lời nói để giao tiếp với Hạ Vị Sương nữa, mà Hạ Vị Sương lúc này cũng không thể nghe được. Hai người họ trông như đã chìm vào giấc ngủ, nhưng thực tế thì trạng thái của Hạ Vị Sương gần với hôn mê hơn. Cô đã không thể nào cảm nhận được tình huống chung quanh. Còn Lục tiên sinh thì tỉnh táo hơn một chút, ông ta bắt đầu dẫn đường cho Hạ Vị Sương, chậm rãi chữa trị thế giới tinh thần của cô.

Hai người bên đây tiến vào trạng thái trị liệu, Tang Lộ bên kia lại đột nhiên gặp phải tình huống xấu.

Vốn cách xa như thế trong màn sương, thị lực siêu phàm của cô cũng không thể nhìn đến Hạ Vị Sương, điều đó đã đủ khiến Tang Lộ buồn bực. Nhưng không ngờ đã thế rồi mà vẫn có người đến quấy rối!

Sao có thể xuất hiện trong lúc Sương Sương đang trị liệu được chứ? Nếu chúng nó lợi dụng lúc cô không nhìn thấy mà đánh lén Sương Sương thì phải làm sao? Nếu chúng nó quấy rầy Sương Sương, làm Sương Sương bị phản phệ thì phải làm sao?

Chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy, Tang Lộ đã muốn phát điên. Cô dùng một bàn tay chống đất, từ từ đứng dậy, chóp mũi ngửi ngửi trong màn sương mù trước mắt.

Đến rồi...

Soạt!

Những cái râu dài mảnh tựa như vô số lưỡi dao thép, khi con rối còn chưa kịp phát huy dị năng thì những lưỡi dao ấy đã khuấy nó thành một đống bầy nhầy.

Bịch.

Một cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất. Tang Lộ cúi xuống nhìn, tự dưng thấy quen quen.

Là ai nhỉ? Hừm...

Hình như là một dị nhân cùng đến đây giết con nhện. Thôi kệ, dù sao cũng đã bị con nhện khống chế.

Nghĩ thế, Tang Lộ lại nghiền nát cái đầu của đối phương, khiến nó hoàn toàn bất động.

Con người mới mấy tiếng trước còn sống sờ sờ, lúc này lại biến thành một đống thịt vụn dưới tay mình, Tang Lộ hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi. Cô chỉ lo lắng cho Hạ Vị Sương.

A... Một đứa, lại một đứa, rồi lại tới thêm đứa nữa...

Nụ cười trên mặt Tang Lộ phai nhạt, trong mắt là sát ý không hề che giấu. Những cái xúc tu sau lưng trực tiếp xuyên thủng quần áo, vụt ra ngoài, càng lúc càng dài, càng lúc càng dài.

Không phải chỉ năm mươi mét thôi sao?

Vậy cô lấy Hạ Vị Sương làm tâm, quây thành một vòng tròn bán kính năm mươi mét là được.

Nhưng kế hoạch này của Tang Lộ còn chưa kịp hoàn thành đã bị gián đoạn. Bởi vì những con rối được Châu Châu thả ra lần này rất lợi hại, hoàn toàn khác với đám trước kia!

Hẳn là do nhận ra đối với Tang Lộ thì đối tượng cận chiến nào cũng chỉ có mỗi một con đường chết nên lần này, Châu Châu toàn phái ra những kẻ đánh tầm xa. Một người phun lửa, một người phun acid, một người có thể khống chế đất cát.

Lửa, Tang Lộ không sợ. Mới cách đây không lâu cô còn ăn nguyên một con khỉ biết phun lửa, có được thuộc tính chịu nóng rất lợi hại. Phun acid, Tang Lộ cũng không sợ. Cô ăn Lưu Khải Dần, hiện giờ sức chống chịu của lớp da đã tăng lên đáng kể. Người này muốn dùng acid ăn mòn cô thì ít nhất phải ngâm mười hai tiếng mới có hiệu quả. Mà con rối khống chế đất thì lại càng vô dụng, tường và vũ khí tạo nên từ đất hoàn toàn không là vấn đề đối với Tang Lộ.

Nhưng chính ba con rối không cách nào thật sự gây hại đến Tang Lộ ấy lại gây cho cô phiền toái cực lớn. Ba kẻ đánh xa này, vì cách quá xa, cộng thêm bị Châu Châu khống chế khiến bọn chúng thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho Tang Lộ không thể nào giải quyết nhanh chóng mà phải liên tục đối phó với đám ruồi bọ phiền phức này.

Quan trọng nhất chính là, Tang Lộ lại bị Lục tiên sinh quát.

Lục tiên sinh nhắm mắt mắng cô: “Có thể nào tránh xa một chút rồi đánh được không?! Giờ đang là thời điểm quan trọng, bạn gái cô bị quấy rầy sắp không tập trung nổi nữa rồi! Hết phun lửa lại tới phun acid, lá cây rớt đầy đầu, mặt đất còn rung lắc không ngừng. Cô muốn làm cái gì!”

Dù Hạ Vị Sương hiện tại không thể chú ý đến chung quanh nhưng động tĩnh sinh ra do dị năng đánh nhau lại khơi dậy sự bất an của cô, khiến cô không thể nào an tâm hoàn toàn.

Ánh mắt Tang Lộ càng trở nên u ám. Cô nghiến răng, giọng lạnh băng: “Không thể để chúng đến gần Sương Sương.”

Lục tiên sinh hơi sựng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Mục tiêu hiện tại của quái vật kia không phải cô Hạ. Giờ nó chỉ muốn giết cô thôi. Cô càng đến gần thì cô Hạ mới càng nguy hiểm.”

Tang Lộ không đồng ý với vế sau của Lục tiên sinh, nhưng vế trước, cô có thể cảm nhận ra đúng là thế. Điều đó khiến Tang Lộ bực bội hết sức. Con nhện dù chỉ đơn thuần muốn giết Hạ Vị Sương hay còn có mưu đồ gì khác đều khiến cô căm ghét vô cùng.

Nhưng giờ tình huống nguy cấp, Tang Lộ không còn cách nào khác, đành phải dựa theo lời Lục tiên sinh mà tránh ra xa hơn một chút, đồng thời từ bỏ kế hoạch dùng xúc tu vây quanh Hạ Vị Sương. Bởi vì đám xúc tu của cô kéo dài ra là sẽ bị ba con rối kia tấn công. Tang Lộ sợ quấy rầy Hạ Vị Sương.

Giữa màn sương mù xám trắng, Tang Lộ càng lùi càng xa. Trong tầm mắt đục ngầu, xúc tu, ánh lửa và đất cát đan xen, quấy vào nhau.

Phải giết chúng nó, liền, ngay, lập tức!

Tang Lộ âm thầm ẩn nấp, tập trung cảm thụ vị trí của chúng, chuẩn bị lao ra kết liễu ngay khi tiến vào khoảng cách an toàn.

Giờ đã cách Sương Sương đủ xa, khi tiếp cận chúng có thể không phạm vào khoảng cách giới hạn năm mươi mét. Cũng không cần ôm Sương Sương xông lên, cô sẽ rất nhanh, rất rất nhanh...

Nhưng đột nhiên, tất cả biến mất.

Mùi của ba con rối kia nhạt như không hề tồn tại, ngay cả mùi của Sương Sương cũng trở nên cực kì loãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.