Cửa sổ đóng chặt, bếp lò cháy hừng hực, trong phòng ấm áp, dễ chịu, cả bọn dọn ghế gấp ngồi quanh bếp lửa. Bảo là không đợi nhưng cuối cùng vẫn đợi đến khi đủ mặt mới ăn cơm.
Bên cạnh bếp lò bày một cái bàn thấp, trên bàn là mấy chai bia và thức uống, bắp nướng, khoai lang nướng và hạt dẻ nướng. Trên bếp lò đang đun một nồi lẩu thập cẩm, rau cải và thịt hiếm có ùng ục trong nồi nước lẩu sôi. Mùi thơm lan tỏa khiến người ta thèm thuồng.
Mọi người nâng ly, Hạ Vị Sương lên tiếng trước: “Kính mọi người!”
“Kính mọi người!”
Keng!
Tiếng cụng ly trong trẻo vang lên, cả bọn giơ ly cùng nhau chè chén, ngay cả Mễ Nhạc Nhạc cũng bưng nước trái cây uống thỏa thích.
Hôm nay không nói gì khác ngoài chuyện gió trăng. Gánh nặng ghì trên vai được dỡ xuống, sứ mệnh thuận lợi hoàn thành, cảm giác thả lỏng lâu lắm mới trở lại khiến mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ.
Đêm nay không cần nghĩ phải mưu toan người khác thế nào, cũng không cần lo sẽ bị người khác làm hại. Thứ mà mọi người theo đuổi chẳng phải chính là cảm giác an toàn bình đạm mà hạnh phúc như thế này hay sao?
Trịnh Phách Tường kể lại những chuyện li kì mình từng chứng kiến khi vào nam ra bắc, lôi cuốn, hấp dẫn khiến người ta phải trầm trồ lợi hại. Bạch Thiến kể lại những khoảnh khắc nghịch ngợm, đáng yêu của đám mèo cùng với những chuyện ngu ngốc của chúng, khiến mọi người phải đồng thanh hô dễ thương. Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi kể vài mẩu chuyện ngắn về văn hóa ngoại ngữ, hài hướng, thú vị mà dễ hiểu. Nhạc Nhạc nghe xong đặc biệt vui vẻ vì bây giờ không cần thi ngoại ngữ nữa.
Đến lượt Nhạc Nhạc, cô nhóc bĩu môi, không muốn kể những chuyện mất mặt của mình khi bé: “Chờ em lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện kể hơn cả mọi người!”
Mấy người lớn nín cười, buông tha cho cô nhóc, quyết định bảo vệ lòng tự trọng của em bé.
Tiếp đến là Ngụy Vân Lang, cậu ta bừng bừng hứng thú chuẩn bị giảng cho mọi người nghe về giáo lí đạo Phật, đạo Cơ Đốc, bị mọi người nhất trí bác bỏ. Không còn cách nào khác, Ngụy Vân Lang đành phải đổi chủ đề, ngẫm nghĩ một lúc, cậu ta nói cho mọi người rằng tiến độ phía Thành Mẫn rất thuận lợi.
Thành Mẫn đã được mấy người Thượng tá Dương đón đi, một lần nữa gia nhập phòng thí nghiệm hạt giống. Hiện tại, phòng thí nghiệm hạt giống do anh ta quản lí chính, nhân viên đã thay máu, hoàn toàn bảo đảm hiệu suất thí nghiệm và tính chân thực của số liệu.
Số hạt giống biến dị Hạ Vị Sương mang đến cũng giao hết cho Thành Mẫn. Những trái cây lúc trước trồng ra, qua thử nghiệm trên động thực vật, không phát hiện tác dụng phụ gây độc. Thành Mẫn đang bừng bừng hứng thú định tạo ra đợt quả chín tiếp theo và hạt giống đời thứ hai với quy mô lớn, cũng chuẩn bị tiến hành giai đoạn thử nghiệm trên người sắp tới.
Vì Ngụy Vân Lang khi làm trợ thủ cho Thành Mẫn đã biểu hiện khá tốt, rất được lòng anh ta, thế nên Thành Mẫn mời Ngụy Vân Lang tiếp tục làm trợ thủ cho mình.
Đừng nói, Ngụy Vân Lang thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó: “Nếu em gia nhập căn cứ thì có thể xu cát tị hung, làm chuyện gì cũng thuận lợi hơn một chút. Xét thấy lượng lương thực dự trữ trong căn cứ hiện tại vẫn chưa quá đủ, nếu đợt lương thực mới này được trồng ra sớm một tí thì mọi người cũng không cần phải chịu đói.”
Ngụy Vân Lang lúc nào trông cũng cợt nhả nhưng thật ra có thể bôn ba ngàn dặm vì tai tinh. Cậu ta vẫn mang trong người nghĩa khí của một thiếu niên cùng lòng thương xót đối với dân chúng. Lấy năng lực của Ngụy Vân Lang, ở lại với dân chúng thật ra là thích hợp nhất. Nếu đây cũng là lựa chọn của cậu ta, mọi người đương nhiên sẽ ủng hộ.
Có một số lời không nói thẳng ra nhưng mọi người đều hiểu. Cuối cùng bọn họ vẫn phải chia ly. Chỉ là khi ngày ấy còn chưa đến, họ vẫn muốn tụ họp bên nhau.
Đến cuối bữa cơm, Hạ Tình Tuyết mang một thân gió lạnh chạy đến.
“Chị, còn cơm không?!”
Hạ Vị Sương cười vẫy tay: “Còn, chừa cho em đây này.”
“Ăn lẩu à? Tốt quá, trời lạnh như thế, nóng hầm hập.”
Hạ Tình Tuyết là người bận rộn, vội vã ăn một chén lẩu nóng hổi xong là lại đi ngay, cũng không biết phải bận đến khi nào mới được nghỉ ngơi.
Mấy ngày tiếp theo, nếu được thì tối mọi người sẽ đến ăn cơm cùng nhau. Mà ban ngày, mỗi người họ có việc riêng cần hoàn thành.
Mua sắm, mua sắm thật nhiều. truyện kiếm hiệp hay
Bạch Thiến và Hạ Vị Sương đều không có công việc. Ngụy Vân Lang cũng hoãn lời mời của Thành Mẫn mà xin nghỉ mấy hôm. Mễ Nhạc Nhạc là trẻ con lại càng không cần phải nói, rảnh rỗi vô cùng.
Hiện tại, trong căn cứ đã rất an toàn. Nghe Tiểu Tuyết nói thì lực lượng trung kiên của nhà họ Cố đã bị bắt giữ toàn bộ, sắp bị xử tử hình với tội “Giết hại đồng bào”. Bọn họ không cần mai danh ẩn tích nữa, cũng không phải lo sẽ gặp nguy hiểm. Mấy người cùng nhau chọn mua rất nhiều đồ về, bao gồm cả số gia cụ đặt làm chỗ lão Dư, lại ra chợ mua thêm ít tài liệu trang trí.
Mua mấy thứ này là muốn sửa sang lại nơi ở hiện tại một chút, trông sao cho giống một mái nhà.
Nơi ở tạm trong khu gia quyến ở quân doanh hiện tại đang do Ngụy Vân Lang đứng tên. Từ sau khi biết Ngụy Vân Lang có ý định ở lại, Thượng tá Dương đã sắp xếp sẵn công việc, chỉ chờ cậu ta vào nhận chức.
Thế nên hiện tại, phòng ở không còn là nơi tạm trú nữa mà chính là nhà của Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc.
Mấy hôm nay, mọi người vẫn luôn giúp đỡ trang hoàng. Hạ Vị Sương và Bạch Thiến chuẩn bị cho Mễ Nhạc Nhạc một căn phòng trẻ em xinh đẹp, xem như quà chia tay tặng cho cô nhóc.
Mễ Nhạc Nhạc vui vẻ suốt mấy ngày, rồi lại dần bị nỗi buồn vì sắp chia ly ảnh hưởng mà trở nên rầu rĩ.
Em đã từng mất đi người mẹ yêu quý nhất. Hiện giờ, em lại phải chia tay người nhà mới... Nhưng em cũng hiểu, chị Sương Sương và chị Tang Lộ có tính toán riêng. Chị Bạch Thiến cũng không thích đám đông. Các chị rồi sẽ đi, đều rời đi.
Trên đời này không có lựa chọn nào là hoàn hảo cả đôi bề, không có cuộc vui nào mãi chẳng tàn. Mễ Nhạc Nhạc nhỏ tuổi không biết ở lại căn cứ có đúng hay không, nhưng tối hôm ấy, nhìn đến màn hào quang xanh thẳm khiến người ta an tâm kia, em đã cảm thấy có lẽ ở lại cũng khá tốt.
Huống chi nơi này có anh Tiểu Lang, chị Tiểu Tuyết, còn có chị Trịnh cũng là người quen.
Ngày chia ly chần chừ chẳng đến. Đã một tuần trôi qua, Tang Lộ vẫn chưa tỉnh lại. Cô chìm đắm trong giấc mộng, an tĩnh như Công chúa ngủ trong rừng trong câu chuyện cổ tích, cần được đánh thức bởi nụ hôn của tình yêu đích thực.
Hạ Vị Sương ngồi bên mép giường nhìn Tang Lộ, suy nghĩ càng lúc càng bay xa. Cô không nhịn được mà cúi đầu hôn nhẹ lên môi chị, nhưng Công chúa ngủ trong rừng trên giường vẫn không tỉnh lại.
Chẳng lẽ mình không phải tình yêu đích thực? Không, chắc chắn là do Tang Lộ không phải Công chúa ngủ trong rừng.
Hạ Vị Sương cười tự giễu, cười mình ấu trĩ, sau đó lại lấy len sợi, kim đan cùng món quà sắp hoàn thành ra, ngồi bên cạnh Tang Lộ tiếp tục đan móc.
Đây là món quà độc nhất vô nhị mà cô hứa sẽ làm cho Tang Lộ. Mấy hôm nay, ngoài việc đi dạo phố và trang trí phòng cùng bọn Nhạc Nhạc thì thời gian còn lại, cô đều ở trong phòng chuẩn bị quà cho Tang Lộ.
Bởi vì Tang Lộ muốn thứ độc nhất, người khác không ai có nên Hạ Vị Sương đã nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó quyết định đan cho chị một chiếc đầm len. Sau lưng khoét sáu cái lỗ đối xứng, chiều dài như váy ngắn, khe hở giữa các mũi đan hơi lỏng một chút, như vậy thì lúc chị dùng xúc tu, dù là lớn hay nhỏ thì đều có lỗ ra, không cần phải phá hư chiếc váy.
Mùa đông trời lạnh, váy ngắn một chút có thể nhét vào lưng quần, chỉ là trông sẽ hơi béo, mũm mĩm. Nhưng Hạ Vị Sương nghĩ Tang Lộ chắc chắn sẽ không chê, cứ đan như thế đi!
Vì Tang Lộ mãi không tỉnh, Hạ Vị Sương buồn bực không vui, cảm giác làm gì cũng không có tinh thần, mưa gió bên ngoài cũng chẳng màng quan tâm. Nghe nói đã mấy lần người nhà họ Tang muốn liên hệ Tang Lộ, Hạ Vị Sương không đi gặp họ. Chờ Tang Lộ tỉnh, cô đương nhiên sẽ nói cho chị biết. Đến lúc đó, có gặp hay không do chính chị quyết định.
Còn hiện giờ, Hạ Vị Sương chỉ chờ mong ngày Tang Lộ tỉnh lại.
Cơ mà dù không muốn quan tâm chuyện gì khác thì cũng không thể bỏ mặc luôn em gái của mình. Nghe Bạch Thiến nói vừa rồi chị ở trên phố, ngẫu nhiên bắt gặp Hạ Tình Tuyết về nhà, thoạt trông như tâm trạng không được tốt lắm. Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi chuẩn bị một túi tinh thạch quên mãi chưa trả, định bụng đi tìm cô nàng.
Hạ Tình Tuyết ở trung tâm của Bộ Quản lí Dị nhân, nơi này xem như kí túc xá của cô. Nhà cô là nơi chú thím Hai ở, nhưng dạo này bận quá, Hạ Tình Tuyết ở lại kí túc xá còn nhiều hơn là về nhà.
Dựa theo yêu cầu của Hạ Vị Sương, Hạ Tình Tuyết không nói cho người nhà nghe chuyện chị họ trở về. Dù sao cuối cùng chị họ vẫn phải đi, nói ra cũng chỉ khiến người ta nghĩ lung tung.
Khi Hạ Vị Sương đến thì khoảnh sân trong kí túc xá không có ai khác, tất cả đều đã ra ngoài làm việc, nơi này vô cùng vắng vẻ. Hạ Tình Tuyết tựa vào cửa sổ mà thất thần. Đôi mắt nhìn lên đám mây trắng tinh, đáng yêu trên bầu trời nhưng thực tế thì chẳng rõ đang nghĩ gì trong đầu, ngay cả Hạ Vị Sương đến cũng không phát hiện.
“Tiểu Tuyết!”
Hạ Vị Sương vỗ vai Hạ Tình Tuyết, khiến cô nàng giật mình: “Nghĩ cái gì đấy?”
Hạ Tình Tuyết lắc đầu, có phần khó xử, không biết nên nói hay không.
“Có lẽ ngày mai là chị phải đi rồi.” Hạ Vị Sương chống tường nhảy lên, ngồi ngay trên bệ cửa sổ. Cô ôm lấy đầu Hạ Tình Tuyết, để cô nàng tựa vào lòng mình, “Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi.”
Hạ Tình Tuyết nhắm mắt, thương cảm thở dài một tiếng: “Thượng tá Dương đưa thi thể của Tiếu Tiếu cho em rồi.”
“Ừ.”
“Em hỏa táng cậu ấy, tro đựng trong một cái rương, bỏ vào không gian.”
“Cũng tốt. Như thế thì sẽ không ai dòm ngó nữa.”
“Thì ra khi người ta chết đi, bị đốt thành tro thì cũng chỉ còn lại một nhúm như vậy. Tro cốt của người này và người kia, căn bản chẳng có gì khác nhau.”
Trên thực tế, thân thể con người rất khó bị đốt thành tro hoàn toàn. Một số ít xương khó đốt cùng với tổ chức mô của quái vật vẫn giữ hình thái cứng rắn. Bên trong có một thứ kì quái màu đen tuyền, to cỡ nắm tay, không ngừng tỏa ra mùi thịt nướng. Cầm xoa nắn, Hạ Tình Tuyết cũng không nhận ra đó là bộ phận nào. Còn một ít những thứ kì lạ khác nữa, nhìn mà thương cảm.
Hạ Tình Tuyết không có tâm trạng lựa ra, chỉ gom hết vào rương, bao gồm cả tinh thạch của Kha Tiếu Tiếu. Đó là một viên tinh thạch bí ẩn, xinh đẹp màu đỏ đen. Hạ Tình Tuyết không muốn sử dụng nó, cũng cho luôn vào rương.
“Người chết như đèn tắt. Tiểu Tuyết, nén bi thương.” Hạ Vị Sương an ủi.
“Ban nãy em nghĩ một chuyện, nghĩ mãi vẫn không rõ.” Hạ Tình Tuyết bắt lấy tay áo của chị họ, khịt mũi. Cô hỏi, “Rốt cuộc... vì sao cuối cùng cậu ấy lại làm như vậy?”
Vì sao?
Vì sao lại muốn để cô tự tay nổ súng giết chết? Như thế cũng quá tàn nhẫn.
Hạ Vị Sương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tiểu Tuyết, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bởi vì đối với cô ấy, chết trong tay em hạnh phúc hơn là chết trong tay người khác. Tiếu Tiếu thân là quái vật, cảm xúc tiêu cực bị phóng đại đến vô tận. Cô ấy căm hận tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ em. Đối với một Tiếu Tiếu như thế, chết trong tay người thật sự quan tâm nhất định sẽ thỏa mãn hơn là chết trong tay người căm ghét mình. Em xem, cuối cùng cô ấy vẫn tìm lại được nhân tính. Chịu để em đến giải quyết hết thảy, đối với cô ấy mà nói chính là một kiểu giải thoát.”
Hạ Tình Tuyết im lặng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Thì ra chết dưới tay em thì cậu ấy sẽ vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Vào khoảnh khắc cuối cùng, thứ cô mang lại cho Tiếu Tiếu chính là niềm vui sướng chứ không phải để đối phương chết đi trong sự đau khổ vĩnh hằng không được thỏa mãn... Những cặn lắng đè nặng trong lòng Hạ Tình Tuyết cuối cùng cũng tan đi đôi chút. Cô nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Vị Sương ôm lấy em gái, để cô nàng yên lặng thả lỏng một lúc. Cô không nói ra một suy đoán khác của mình, đó chính là Tiếu Tiếu lựa chọn để Tiểu Tuyết giết mình trước mặt mọi người chính là đang trải đường cho Tiểu Tuyết.
Sao lại khéo đến mức mọi người đồng loạt chạy đến vào ngay đúng khoảnh khắc ấy cho được? Đơn giản chỉ là Tiếu Tiếu đã sử dụng hết chút dị năng cuối cùng, dịch chuyển bọn họ đến gần đó, dùng sinh mệnh nhất định phải kết thúc của mình, tự tay đội lên cho Tiểu Tuyết chiếc vòng nguyệt quế anh hùng.
Nếu đã định là phải tạm biệt người yêu quý mình nhất trên đời, thôi thì tặng cho người ấy một món quà vĩnh viễn không thể nào phai nhạt.
...
An ủi Tiểu Tuyết xong, Hạ Vị Sương lại cầm túi tinh thạch kia trở về nhà. Không còn cách nào khác, Tiểu Tuyết cứ không chịu nhận, còn dúi cho cô thêm một túi lạp xưởng.
Khi trở về thì Ngụy Vân Lang đã dẫn Nhạc Nhạc đến phòng thí nghiệm xem chó con, không có nhà. Bạch Thiến làm một món ăn mới trông kì kì quái quái, để lại tờ giấy bảo Hạ Vị Sương tự hâm lên rồi ăn, còn chị mang một ít cho Trịnh Phách Tường nếm thử, cũng không có nhà.
Hạ Vị Sương chưa đói, bèn đậy đồ ăn lại, chuẩn bị đi nhìn Tang Lộ trước rồi lại ăn sau. Còn về Bạch Thiến... phỏng chừng lúc về thì chị ăn no rồi, không cần phải bận tâm.
Sắc trời đã hơi muộn, chập tối. Ánh sáng trong phòng lại càng tù mù. Vừa vào phòng, Hạ Vị Sương đã bật đèn, định trông chừng Tang Lộ, đồng thời tiếp tục đan chiếc váy.
Kết quả vừa ngẩng đầu nhìn lên, Tang Lộ vốn nên ngoan ngoãn nằm mặt trong giường đã biến đâu mất. Trái tim Hạ Vị Sương lập tức đánh rơi một nhịp. Nhìn kĩ lại, cô mới phát hiện giữa cái chăn trải trên giường u lên một cục to tướng, thi thoảng còn nhúc nhích một cái.
“Tang Lộ! Chị tỉnh rồi à?” Hạ Vị Sương vội bước đến mép giường, mừng rỡ hỏi.
Một tiếng “ừ” rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.
Sao tỉnh rồi mà còn trốn trong chăn? Trước kia đâu thấy Tang Lộ có sở thích này? Hạ Vị Sương vươn tay, cách lớp chăn, sờ sờ Tang Lộ đang trốn.
Dưới chăn ngọ nguậy một phen, Tang Lộ nhích người sang bên, len lén lộ ra gương mặt âm trầm, xinh đẹp. Chị còn lấy tay túm chăn quấn chặt mình lại. Đôi mắt tím thẫm chứa đựng muôn vàn cứ thế mà im lặng nhìn thẳng vào Hạ Vị Sương.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Hơi... sầu não mà chẳng rõ vì sao.
Tuy gương mặt này của Tang Lộ vẫn bình đạm, không có biểu cảm gì, nụ cười cổ quái đặc trưng cũng chưa lộ ra nhưng Hạ Vị Sương vẫn nhạy bén cảm nhận được chị đang có một chút rối rắm, một chút u buồn, như gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết.
“Sao thế? Sao lại nhìn em như vậy?” Hạ Vị Sương xoa mặt mình, ngồi bên mép giường nhìn vào Tang Lộ, hỏi như đang dỗ trẻ.
Tang Lộ ‘ừm’ một tiếng bằng giọng mũi, lại từ từ xoay nửa vòng, không biết nên làm gì mới phải. Vì thế, cô lại rụt vào chăn, chỉ chừa lại một cái lỗ đen ngòm do vừa rồi chìa mặt ra.
Hạ Vị Sương không biết Tang Lộ bị làm sao. Ngẫm nghĩ, cô dứt khoát đạp rớt giày, cởi áo khoác, xốc cái lỗ đen kia lên mà bò theo vào chăn.
Hai người gặp nhau trong ổ chăn, tối mù. Hạ Vị Sương chỉ có thể miễn cưỡng thấy được hình dạng gương mặt quá mức trắng trẻo kia cùng với đôi mắt tím sáng đến kinh người của chị.
“Tang Lộ, chị không muốn nhìn đến em à?”
“Không phải.” Tang Lộ ủ rũ đáp.
Hiếm khi chị lại yếu ớt như thế, trong giọng nói còn mang theo một chút hoài nghi với bản thân: “Chị gặp ác mộng rất dài, rất dài.”
“Ác mộng gì? Nói em nghe một chút được không?”
“Được.”
Hạ Vị Sương rất tò mò, rốt cuộc là ác mộng thế nào mà có thể khiến cho Tang Lộ sợ hãi? Khi nhớ đến cơn ác mộng ấy, Tang Lộ rõ ràng trông càng ỉu xìu hơn. Chị lắc đầu khó chịu, mái tóc rối bù cọ vào tấm chăn, phát ra tiếng sột soạt.
Khi mắt đã quen với bóng tối, Hạ Vị Sương có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút. Có tia sáng le lói len vào từ bên cạnh chiếc ly, giúp Hạ Vị Sương thấy được Tang Lộ hơi cau mày, mắt lộ vẻ mờ mịt. Cái đẹp sắc sảo rất nặng tính công kích giờ trở nên nhu hòa hơn nhiều. Không biết có phải do ở nơi càng tối thì não càng dễ dàng tưởng tượng ra hay không mà giờ phút này, Hạ Vị Sương chỉ cảm thấy Tang Lộ đáng yêu gần chết.
Tang Lộ chậm rãi nói: “Chị mơ thấy... chết.”
“Chết? Ai? Em à?” Phản ứng đầu tiên của Hạ Vị Sương chính là Tang Lộ mơ thấy cô chết, thế nên không vui.
Nào ngờ Tang Lộ lại lắc đầu, nói: “Chị chết.”
Tang Lộ lại rầu rĩ tiếp lời: “Chị chết. Sương Sương rất thương tâm, rất thương tâm rất thương tâm... Chị cũng rất thương tâm, nhưng chị không nhúc nhích.”
Cô chỉ là một cái xác. Cô không ý thức được rằng mình đang mơ. Cô rất lo lắng, nhưng lại chẳng làm được gì.
Cô chỉ có thể nhìn, nhìn Hạ Vị Sương ôm lấy thi thể của mình mà nức nở không thành tiếng, nhìn em đau đớn khôn nguôi, nhìn em tâm như tro tàn.
Cảm giác bất lực, tuyệt vọng ấy tựa nước lũ, quét qua khiến thế giới của Tang Lộ đổ sụp. Khả năng phải âm dương cách biệt, không được gặp lại Hạ Vị Sương nữa khiến cô chỉ mới nghĩ đến thôi mà sát ý đã cuộn trào. Ý chí bản thân ngoan cố chống cự của cô bốc cháy dữ dội, thành ngọn lửa vặn vẹo, hung hãn. Khoảnh khắc nó sắp mất khống chế thì đột nhiên như bị đóng băng... cô nhìn thấy Hạ Vị Sương canh giữ bên mình, cùng nhau thối rữa. Ruồi bọ bay lượn chung quanh đôi tròng mắt ảm đạm, quắt queo kia.
Tang Lộ lúc này chỉ là một cái xác, được Hạ Vị Sương ôm lấy, gần trong gang tấc nhưng lại vĩnh viễn không thể chạm đến. Cô muốn vuốt mắt cho em, không làm được.
Khoảnh khắc ấy, Tang Lộ gặp phải đả kích nặng nề nhất từ trước đến giờ.
Cả Tang Lộ và Hạ Vị Sương đều nghĩ rằng dù có qua đời lúc nào thì Hạ Vị Sương cũng sẽ đi trước Tang Lộ. Hai người cho rằng trên đời này, không thứ gì có khả năng phá hủy được Tang Lộ. Tang Lộ mạnh như yêu quái, vạn vật đều là con kiến.
Nhưng nếu Tang Lộ chết trước Hạ Vị Sương thì sao?
Hóa ra lựa chọn này cũng khiến người ta đau đớn như thế.
Tang Lộ chợt bừng tỉnh. Không biết thế giới bên ngoài đã trôi qua bao lâu, cô ngửi được mùi hương khiến quái vật an tâm, vừa vui sướng vì Hạ Vị Sương không chết, lại không cách nào thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Vì thế, cô sầu não, buồn bực, chui vào ổ chăn muốn mơ thêm lần nữa, đổi giấc mơ xấu thành giấc mơ đẹp.
Nghe Tang Lộ từ từ kể hết, Hạ Vị Sương vươn tay bắt lấy tay Tang Lộ, cười khẽ: “Đúng là em chưa từng nghĩ nếu chị chết trước em thì phải làm sao, chắc là sẽ thật sự không chịu đựng nổi. Em đã mất chị một lần, Tang Lộ, em không muốn trải qua thêm lần nữa.”
Tang Lộ mới vừa tỉnh lại chưa lâu, giọng hãy còn khàn khàn. Cô nhích ra trước một chút, trán tựa lên trán Hạ Vị Sương, nghiêm túc hứa hẹn: “Chị sẽ tồn tại, nhất định chết trễ hơn Sương Sương.”
Rốt cuộc nên lựa chọn để mình đau khổ hay để đối phương đau khổ? Giây phút này, Tang Lộ đã đưa ra quyết định mà chẳng nghĩ ngợi mảy may.
“Được...” Nhìn đôi mắt tím thẫm sáng ngời kia, Hạ Vị Sương ngẩng cằm, nhẹ nhàng hôn lên đối phương.
Cô áp lên môi chị mà nỉ non: “Chị phải nhớ kĩ lời hứa này, nhớ kĩ lời chị nói. Tang Lộ, nhất định đừng đi trước em. Bất luận có xảy ra chuyện gì, phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh em.”
“Sẽ luôn luôn, luôn luôn nhớ kĩ. Ngoéo tay.” Tang Lộ vươn ngón út.
“Ngoéo tay.” Hạ Vị Sương cong mắt, rời khỏi đôi môi Tang Lộ, cùng chị ngoéo tay một trăm năm không được nuốt lời.
Các cô rúc trong ổ chăn nho nhỏ, ưng thuận lời hứa hẹn cả đời.
Tang Lộ còn móc lấy ngón út của Hạ Vị Sương, đột nhiên cất tiếng: “Sương Sương hứa thực hiện một yêu cầu của chị. Chị nghĩ kĩ rồi.”
Hạ Vị Sương hỏi: “Chị muốn đưa ra yêu cầu gì?”
Tang Lộ đáp hùng hồn: “Đó chính là, hứa chị thêm ba yêu cầu nữa.”
Khóe miệng Hạ Vị Sương giật giật: “... Rồi. Nói yêu cầu thứ nhất của chị xem.”
Đôi mắt sáng lấp lánh như được sạc điện của Tang Lộ nhìn chằm chằm vào Hạ Vị Sương, hưng phấn nói: “Muốn ở riêng với Sương Sương, chỉ có chúng ta. Muốn Sương Sương chỉ nhìn chị, chỉ yêu chị, chỉ nghĩ đến chị, chỉ quan tâm chị, chỉ đón nhận chị!”
Hạ Vị Sương: “...”
Sự im lặng lan tràn trong ổ chăn nhỏ. Tang Lộ ngoắc ngoắc ngón tay, thoái nhượng một cách hết sức đau đớn: “Có thể chia một xíu cho người khác. Phần lớn lớn lớn thuộc về chị.”
Hạ Vị Sương nhịn cười nói: “Biết rồi. Hứa với chị còn không được sao?”
Cô chạm vào trán Tang Lộ, hôn lên chóp mũi chị rồi xoay người toan chui ra khỏi ổ chăn.
“Đi đâu?” Tang Lộ kéo cổ tay Hạ Vị Sương lại.
“Đi ăn cơm. Em đói bụng rồi.”
Đột nhiên, giọng Tang Lộ trầm hẳn, khàn khàn mà kéo nhựa: “Chị cũng đói bụng.”
Hạ Vị Sương sửng sốt, quay đầu nhìn Tang Lộ.
Tang Lộ lại nhích ra trước thêm một chút, ngón út vẫn còn móc lấy ngón út. Thứ gì đó ướt mềm, trơn lạnh, không rõ là gì quấn quanh cổ tay, cổ chân và vòng eo Hạ Vị Sương.
Da thịt mát lạnh kề nhau mà ấm áp. Một người áp sát một người, dùng tư thái hết sức thân mật mà đưa ra yêu cầu thứ hai.
Hạ Vị Sương cảm thấy miệng hơi khô. Cô nghĩ bọn Nhạc Nhạc không biết chừng nào mới về, nhưng mà cô đói bụng, chị cũng đói bụng.
Có giọng nói mềm nhẹ vang lên trong ổ chăn chật chội, rằng: “Được.”
...
...
Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, ngày chia ly cuối cùng cũng đến.
Đối với Tang Lộ mà nói thì đứng giữa đám đông, nhìn người khác không ngừng giành lấy sự chú ý của Hạ Vị Sương chính là một kiểu tra tấn. Cô đã chịu đựng rất lâu, nhưng thế không có nghĩa là đã quen với nó.
Mãi mãi không bao giờ quen được. Cô sẽ luôn xấu xa, luôn đưa ra yêu cầu độc chiếm với Hạ Vị Sương, hòng bắt lấy khả năng gần như là không thể nào kia.
Mà đối với Hạ Vị Sương thì cũng không có gì để nói. Cô chỉ nói với cô em họ quyến luyến rằng: “Chị ấy vì chị mà đi ngược lại thiên tính, đã thay đổi nhiều như thế, vậy cớ gì chị không thể nương theo chị ấy một chút chứ? Huống hồ cuộc sống như thế đối với chị mà nói không phải tra tấn. Chị cũng rất mong chờ.”
Cô sẽ cùng Tang Lộ trải qua mùa đông, bước vào mùa hè, đi qua rừng rậm, nhìn ngắm biển khơi.
Đương nhiên, trước đó, cô sẽ cùng Tang Lộ đưa Bạch Thiến về thành phố A trước.
Đúng vậy. Ngày đi, Bạch Thiến vẫn rất kiên định. Cô có bạn bè ở lại căn cứ, nhưng bản thân cô sẽ không ở lại. Đối với Bạch Thiến, cô có thể bôn ba ngàn dặm đi mạo hiểm vì bạn bè, nhưng khi yên ổn rồi thì tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bầy mèo của mình. Mèo là mạng sống của cô. Mang theo cả đoàn mèo như thế ở lại căn cứ là quá viển vông, hơn nữa cô ghét đám đông. Dù rằng chia tay bạn bè làm cô thương cảm nhưng rời khỏi căn cứ cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hạ Tình Tuyết, Ngụy Vân Lang, Mễ Nhạc Nhạc đến tiễn ba người. Vốn bọn họ còn định đưa cả ba tới thành phố A lại quay về, nhưng bị Hạ Vị Sương từ chối.
“Tới tới lui lui mà không thấy phiền à. Lại nói, chỉ cần mọi người còn sống thì sau này rồi sẽ có cơ hội gặp lại. Ngụy Vân Lang, phòng của tụi chị em cứ giữ đó, sau này tụi chị trở về còn vào ở.”
Đúng như Hạ Vị Sương nói, các cô phải đi, nhưng thế không có nghĩa là vĩnh biệt. Hạ Vị Sương nói phải về thăm bọn họ là nói nghiêm túc. Cô hứa hẹn với các bạn, nhất định sẽ thường về thăm, còn mang quà kỉ niệm cho họ.
Bạch Thiến cũng hứa nếu có cơ hội sẽ đến gặp. Chờ tới khi trở lại thành phố A, hội hợp với Cục Than, sức chiến đấu của cô sẽ tăng vọt. Đến lúc đó, hành động một mình cũng không phải vấn đề.
Bất luận có lưu luyến thế nào đi chăng nữa thì giây phút ly biệt vẫn đến. Ngoài ba người Hạ Tình Tuyết ra thì Trịnh Phách Tường và Trần Dung Tiêu còn đang suy yếu cũng đến đưa tiễn.
Trịnh Phách Tường rất trầm tĩnh, chỉ lịch sự nói mấy lời rồi tựa vào tường, lặng lẽ nhìn sang. Bạch Thiến ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, cười cười. Trịnh Phách Tường vẫy tay, cũng cười.
Mái tóc Trần Dung Tiêu đã chuyển sang màu xám trắng, có hơi thê thảm, nhưng tinh thần cô lại rất hoạt bát, thoạt trông hết sức phấn khởi. Màu tóc kia không khiến cô trông có vẻ tiều tụy mà lại tô điểm thêm cho cô đôi phần nổi loạn và thời thượng của người trẻ tuổi.
Việc Trần Dung Tiêu đến đây thật sự nằm ngoài dự đoán của Hạ Vị Sương. Nhưng sau khi biết được nguyên do dẫn đến màu tóc của cô ta, Hạ Vị Sương lại rất tin tưởng vào tương lai của căn cứ này.
Trần Dung Tiêu được lòng dân, danh tiếng tăng cao. Làm người nối nghiệp của Thị trưởng Trần, có thể mấy năm nữa, cô ta sẽ thay thế cha mình, dẫn dắt căn cứ bước lên con đường càng lớn mạnh.
Bởi vì Trần Dung Tiêu đột nhiên đến cửa căn cứ đưa tiễn nên rất nhiều dân chúng không rõ nguyên do cũng theo đến đây. Bọn họ rất tò mò, không biết ai mà có được vinh hạnh này, có thể khiến Trần Dung Tiêu đích thân đến tiễn.
Mọi người chen chúc, xô đẩy nhau, rốt cuộc không ai có thể nhìn đến.
“Càng lúc càng đông.” Hạ Vị Sương dở khóc dở cười nhìn chung quanh, đã gây ùn tắc giao thông.
Vì thế, không bịn rịn nữa, Hạ Vị Sương và Bạch Thiến vẫy tay chào tạm biệt những người bạn. Tang Lộ ngồi trong xe, bình tĩnh chờ đợi. Xe lăn bánh, chạy lên trước. Cùng với sự dõi theo của bạn bè, các cô đi về phương xa.
...
Đưa Bạch Thiến về khách sạn Chấn Hoa ở thành phố A. Mấy chú mèo Cục Than cô đơn, tịch mịch quá lâu, vừa thấy người về đã kích động muốn điên.
Hạ Vị Sương cũng rất quyến luyến đám Cục Than và Bạch Thiến, hơn nữa thời tiết thật sự quá lạnh, sau khi thương lượng với Tang Lộ, các cô quyết định chờ trời chuyển ấm rồi lại đi.
Trong khoảng thời gian ấy, Hạ Vị Sương chơi với quân đoàn meo meo cho thỏa thích, còn giúp Bạch Thiến tích cóp chút thức ăn cho mèo, nhân tiện gia cố hệ thống phòng ngự ở khách sạn Chấn Hoa.
Đương nhiên, khi đi, Hạ Vị Sương sẽ mang Xíu Xiu theo. Xíu Xiu là chú mèo con màu vàng Tang Lộ đưa cho cô, giờ đã biến thành chú mèo vừa, từ từ hình thể nó còn to lên nữa.
Xíu Xiu nhát gan lại tham ăn, còn không phải chủng biến dị. Để nó lại ăn chực của Bạch Thiến, Hạ Vị Sương sợ nó ăn mạt luôn cả chị. Dù sao chỉ việc nuôi quân đoàn meo meo thôi cũng đã đủ khiến Bạch Thiến lo lắng. Vậy nên để cô mang đi thôi. Có cô cho ăn, ít ra nó sẽ không bị đói.
Có đôi khi thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, chẳng biết từ khi nào mà thời tiết đã ấm lên. Một sáng nọ, Hạ Vị Sương chợt phát hiện những bồn hoa đã chết rét từ lâu mà Tang Lộ đưa cho cô xuất hiện một chồi non xanh mởn.
Với phát hiện này, Tang Lộ còn kích động hơn cả cô. Chị nhìn chằm chằm nó một lúc rồi đột nhiên leo cửa sổ chạy mất.
Tang Lộ lại mất tích. Chị nói là muốn tìm phương tiện giao thông. Chiếc xe ban đầu sẽ để lại cho Bạch Thiến. Hạ Vị Sương cũng không biết rốt cuộc Tang Lộ muốn phương tiện giao thông kiểu gì, bèn để mặc cho chị đi tìm.
Sáng sớm hôm sau, khi tận mắt nhìn đến chiếc xe kia, Hạ Vị Sương vô cùng kinh ngạc.
Tang Lộ không biết kéo từ đâu ra một chiếc xe buýt mới toanh, còn đặc biệt thông minh mà tháo hơn phân nửa chỗ ngồi, đặt lên đó một chiếc giường và tủ quần áo, tự cải tạo thành ngôi nhà di động.
Ngôi nhà di động này còn khá đơn sơ, sau này các cô có thể từ từ bày biện, cải tạo nó thành mái ấm nhỏ di động của hai người.
Hạ Vị Sương ôm Xíu Xiu trong lòng, nhìn chiếc xe ấy mà sững sờ thật lâu. Qua cửa sổ xe, hình như cô thấy được bốn mùa xuân hạ thu đông, thấy được trời cao và biển rộng.
Chín giờ, mặt trời sáng sủa mà tươi đẹp, mang đến cho ngày xuân se lạnh bình thường này thêm một chút ấm áp. Tang Lộ móc tay vịn, cúi người nhìn xuống, cười như yêu tinh mê hoặc lòng người. Tia nắng mặt trời chiếu lên người cô, khoác thêm cho quái vật bò ra từ địa ngục này một lớp áo vàng óng. Cô ngoắc tay với Hạ Vị Sương: “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Phương xa.”
Hạ Vị Sương vội ôm Xíu Xiu chạy đến, ngồi vào ghế lái.
Đột nhiên, Tang Lộ im lặng hẳn, chen chúc ngồi vào ghế lái mà nói thầm: “Lạ thật.”
“Lạ chỗ nào?”
Tang Lộ nhìn Hạ Vị Sương, mắt nháy chậm rãi: “Ngày này thật sự đến rồi.”
Hạ Vị Sương buồn cười: “Không tin được à?”
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Vì sao... Sương Sương lại đồng ý với chị?”
Các cô nhìn vào mắt nhau, Hạ Vị Sương hỏi lại: “Thật sự muốn biết vì sao?”
Tang Lộ rất chắc chắn: “Muốn.”
Hạ Vị Sương khẽ nói: “Bởi vì em yêu chị.”
Mắt Tang Lộ sáng rỡ, giọng cũng nâng nhẹ lên một chút: “Trùng hợp quá, chị cũng yêu Sương Sương.”
_____________
Tác giả:
Gió xuân thổi, trống trận vang! Bạn gái quái vật kết thúc rồi!
Không ít bạn nói muốn ngoại truyện. Đương nhiên, sẽ có ngoại truyện, nhưng không quá dài. Dài quá thì lại không dứt, lê thê ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện.
Lần này, trả lời một câu mà rất nhiều độc giả đã hỏi ở phần bình luận: Rốt cuộc Tang Lộ có trí nhớ hay không?
Thật ra trong truyện đã viết rồi, có thể vì truyện dài quá nên mọi người quên mất. Tang Lộ từng có phần lớn kí ức cũ, chỉ là cô không hiểu được hành vi và tình cảm của chính mình trong kí ức, cũng không quan tâm đến bộ phận không liên quan tới Sương Sương. Trí nhớ này đối với cô mà nói giống như băng ghi hình, xem qua là hết, không có cảm xúc gì, thậm chí phần lớn thời gian còn lười xem những phần không có liên quan đến Sương Sương.
Mặt khác, tôi nghĩ mọi người vẫn nên tự cảm nhận thì hơn, giữ lại cảm giác bí ẩn và tốt đẹp.
Còn có một độc giả hỏi tôi sau truyện này viết đến truyện gì. Truyện tiếp theo là “bách hợp Tây huyễn”, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào hay, có thể sẽ đổi thành tên gì kì quái như hành trình làm ruộng của đại lão thời tận thế này nọ...
Kể về chuyện Nhạc Nhạc khi lớn lên, ngoài ý muốn lưu lạc sang thế giới khác, sau đó hự hự làm ruộng, xây dựng gia viên, nhân tiện yêu đương. Sẽ có những nhân vật chính trong “Bạn gái quái vật” làm cameo, cơ mà không có quá nhiều đất diễn đâu.
_____________
Còn mụt ngoại truyện 3 chương nữa là hoàn toàn văn.
Truyện của Nhạc Nhạc chưa thấy tác giả đăng lên nha