BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 32
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Thấy Hạ Vũ biến thành xác sống, Hạ Vị Sương cũng không bất ngờ. Bởi vì tương lai có vô vàn khả năng, không một ai biết được mình sẽ gặp phải chuyện khủng khiếp thế nào. Nhưng người đàn ông ngăn chặn quá trình Hạ Vũ biến đổi thành xác sống lại khiến Hạ Vị Sương chú ý. Không phải tại dị năng, cũng không phải do tín ngưỡng quái dị cùng cái mặt nạ của hắn mà chỉ vì tên này thập thò, lén lút, vừa nhìn đã biết không tốt lành gì.
Địa điểm là một hộ gia đình nào đó trong thôn Thúy Sơn. Thời gian là mùa hạ. Hạ Vũ mặc bộ quần áo giống hôm nay. Căn cứ vào mặt đất khô ráo, cây cỏ héo úa cùng góc chếch của ánh mặt trời thì chuyện này rất có thể sẽ xảy ra vào chạng vạng hôm nay hoặc ngày mai. Nếu không phải mai thì hẳn cũng chỉ trong hai ngày tới. Suy cho cùng thì quần áo mùa hè mặc hai ngày đã rất bẩn, Hạ Vũ hẳn là không đến mức cứ mặc mãi một bộ.
Hình ảnh tiên tri lần này trông thì có vẻ không liên quan gì đến điều dị thường hôm nay, nhưng Hạ Vị Sương vẫn để ý đến một chuyện. Đó chính là virus lại trở nên càng khủng khiếp. Trước kia, những bệnh nhân biến đổi thành xác sống đến mức độ như Hạ Vũ trong cảnh tiên tri thì cơ bản là đã hoàn toàn đánh mất lí trí. Nhưng nhìn vẻ mặt Hạ Vũ thì dường như cậu ta vẫn còn ý thức. Để một người sống sờ sờ thể nghiệm quá trình bản thân biến thành quái vật, chứng kiến cảnh lí trí giằng co với điên loạn, chuyện ấy thật quá tàn nhẫn.
Hồi thần, Hạ Vị Sương ngồi xuống sô pha như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng chơi với mọi người mấy ván bài.
Nghe cách vách dần có động tĩnh, Hạ Vị Sương bèn lấy cớ đi toilet mà rời khỏi. Cô lên sân thượng nhìn sang nhà bên cạnh, phát hiện mọi người cơ bản đều không sao, chỉ là trông có hơi lười biếng, không mấy tinh thần.
Hạ Vị Sương cố ý tìm hiểu, bèn nói cho Hạ Vũ nghe phát hiện của mình, lại hỏi: “Người trong thôn bình thường liên hệ nhau thế nào?”
Hạ Vũ nhún vai, đáp: “Ở gần thì đứng trên nóc nhà kêu. Ở xa thì chịu. Đúng rồi, chỗ ủy ban có cái loa. Thi thoảng bọn họ sẽ nói mấy câu, cả thôn đều nghe thấy. Cơ mà làm thế thì dễ thu hút xác sống.”
“Vậy à?”
Dần dần, trong thôn bắt đầu xuất hiện những âm thanh hỗn tạp, dường như tất cả đã trở lại bình thường. Mọi người cũng không vì cơn lười tập thể này mà có gì thay đổi.
Cứ thế, ba giờ rưỡi chiều, có một cậu thanh niên ở dãy nhà phía trước đẩy cửa sổ sau gọi về hướng nhà Hạ Vũ:
“Hạ Vũ, Hạ Vũ, có đó không?”
Hạ Vũ cũng đứng trên lầu hai gọi đáp lại: “Sao vậy? Chuyện gì?”
Cậu thanh niên kia bằng tuổi Hạ Vũ, tên Trương Văn Hạo. Hai người là anh em tốt. Cậu ta nói: “Mày phát hiện gì chưa? Hôm nay ngoài đường không có xác sống.”
Hạ Vũ hô: “Tao ở miết trong nhà, không để ý. Mày chắc chứ?”
Trương Văn Hạo lớn tiếng nói: “Chắc mà! Bằng không mày đợi thêm chút nữa. Hôm qua hai đứa mình lớn tiếng như vậy là đã có xác sống chạy tới rồi, hôm nay lại chẳng thấy đâu.”
Xác sống trong thôn nếu không phải bị nhốt trong nhà thì chính là lượn lờ khắp nơi. Suy cho cùng thì nhà nào cũng đóng chặt cửa, xác sống lại vụng về, không biết suy nghĩ, chỉ cần đừng xuất hiện tình huống xác sống quá nhiều, chồng chất lên nhau thì cũng không cần lo chúng sẽ leo tường vào. Dân quê lại có thói quen dự trữ đồ ăn, nên tạm thời không lo thiếu ăn thiếu uống.
Hai người này đợi một lúc, quả nhiên không thấy xác sống nào đến, lập tức hưng phấn hẳn lên.
“Vũ Tử, mày nói xem có phải xác sống tèo hết rồi không?”
“Làm sao tao biết? Nói không chừng thật sự đã đến lúc chết sạch.”
“Mày đợi chút, tao báo cho bác cả nhà tao đã.”
“Được, tao cũng đi nói với ông nội tao.”
Hai người ai về nhà nấy báo tin. Mấy cô nàng Hạ Vị Sương cũng đi theo sang nhà họ Hạ. Thấy vẻ vui mừng khôn xiết trên gương mặt cả nhà, Hạ Vị Sương không thể không tạt nước lạnh:
“Rốt cuộc xác sống có chết hết chưa vẫn không ai biết chắc. Tạm thời chớ nên lơ là cảnh giác. Thứ này trước giờ rất manh động, không lí nào mà tự nhiên chết sạch được.”
Căn cứ vào hình ảnh tiên tri thì xác sống chẳng những không bị tuyệt chủng mà virus xác sống còn trở nên càng đáng sợ hơn. Chỉ là Hạ Vị Sương không quá muốn để lộ dị năng của mình với quá nhiều người như vậy, cũng không tiện nói thẳng là mình biết tiên tri.
Nhưng mọi người đợi ngày này đã quá lâu, vất vả lắm rồi. Dù biết Hạ Vị Sương nói đúng cũng không thích nghe.
Ông nội Hạ nhếch râu, vỗ vỗ chiếc radio kiểu cũ mà ông nâng như nâng trứng: “Quả nhiên vẫn phải tin tưởng chuyên gia. Chuyên gia nói trời nóng, xác sống sẽ thối rữa mà chết sạch thật chẳng sai. Ai da, Nhà nước còn nói dân ta cứ tiếp tục ở trong nhà chờ cứu viện. Giờ tốt rồi, không cần quốc gia hao tâm tổn sức nữa, dân chúng ta cũng nên bắt đầu góp sức!”
Chú Hai cũng hớn hở nói: “Đúng vậy. Nhiều nơi gặp nạn như thế, chỉ trông chờ nào Nhà nước thì phải đến khi nào. Chúng ta cũng không thể một mực ngồi yên chờ được cứu.”
“Aiz.” Bà nội Hạ thở dài, “Các người cứ vui đi.”
Ngẫm lại bao nhiêu người đã chết trong thảm họa lần này, bà lại không cách nào vui nổi. Cho dù xác sống biến mất đi nữa thì những người đã mất cũng không thể trở về.
Không khí trong nhà bỗng nhiên trở nên trầm lắng. Hạ Vũ đứng thẳng người, nói: “À thì... con định đi với Hạo Tử ra ngoài nhìn thử xem. Dù sao chị nói cũng đúng, phải xác nhận lại đã. Văn Hiên, em muốn đi cùng không?”
Hạ Văn Hiên chính là con trai của bà cô, nam thanh niên trẻ tuổi thứ hai ở đây.
“Không được, không được.” Hạ Văn Hiên vội lắc đầu, “Hôm qua em vừa bị bỏng tay, không có sức!”
Hạ Vũ bĩu môi, không hỏi lại nữa, chỉ nói: “Tạm thời mọi người cứ ở trong nhà chờ. Con chạy nhanh, ra ngoài xem thử. Ngộ nhỡ xác sống chỉ trùng hợp không qua đây mà mọi người ra ngoài hết thì quá nguy hiểm.”
Sự sắp xếp này quả thật hợp lí, mọi người đều không ý kiến. Có điều cả bọn Hạ Vị Sương ngoài Mễ Nhạc Nhạc ra cũng đều muốn đi theo. Lượng người ra ngoài lập tức đông hẳn.
Vốn chú Hai còn muốn khuyên các cô ở lại nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng Hạ Vị Sương và Hạ Tình Tuyết ngoan ngoãn đáp lời rồi, chú Hai cũng đành chịu. Rõ ràng, hai cô nàng này miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng thực tế vẫn làm theo ý mình.
“Người trẻ tuổi gan lớn, ra ngoài rèn luyện một chút cũng khá tốt.” Thím Hai lại nghĩ rất thoáng, “Mấy đứa nhớ chú ý an toàn.”
Cả bọn lập tức mang vũ khí ra ngoài. Vũ khí của nhà nông mạnh bạo hơn mấy cái dao cán chổi tự chế nhiều. Hạ Vị Sương được phát cho một cái cuốc cán dài*, thử vung vù vù mấy cái, vừa nhìn đã biết lực công kích không hề yếu.
*Cảo tử (稿子). Chẳng biết có viết sai không, để đại cái cuốc, chừng nào mò ra sẽ sửa sau.
Trương Văn Hạo ra tụ họp cùng bọn họ. Vừa thấy cả bọn, cậu ta đã nhịn không được mà làm mặt xấu với Hạ Vũ, còn nhỏ giọng nói thầm: “Mày được lắm. Quen được nhiều cô nàng xinh đẹp như vậy từ bao giờ đấy?”
Hạ Vũ trợn trắng: “Đừng nghĩ nhiều biết không. Trong đó một là chị tao, một là em tao, một là... bạn gái của chị, còn lại một người thì tao với người ta căn bản không quen thân.”
“Chị mày... à, hiểu rồi.” Trương Văn Hạo làm dấu OK, lại hỏi dò, “Bạn gái của chị mày là người nào?”
“Hỏi kĩ như thế làm gì?” Hạ Vũ cảnh giác nói.
Trương Văn Hạo: “Tao loại ba lựa chọn sai lầm ra trước. Chẳng phải vẫn còn một người cưa được đấy sao?”
Hạ Vũ: “... Tao thấy mày là đũa mốc mà đòi chòi mâm son. Thành thật một chút. Coi chừng xác sống nhào ra cắn đít bây giờ.”
Trương Văn Hạo vui vẻ cười mấy tiếng rồi cũng thôi, không nói giỡn nữa.
Hạ Vị Sương đi trước, vừa đi vừa quan sát ven đường. Cô nghe được cuộc đối thoại của hai người phía sau, dù họ đã hạ giọng nhưng vẫn còn loáng thoáng. Có điều, Hạ Vị Sương cũng không có tâm trạng đùa giỡn với người khác. Chỉ cần đối phương đừng đặc biệt quá đáng thì cô cũng lười để tâm.
So với người lạ, vẫn là Tang Lộ khiến cô tương đối đau đầu.
Chẳng biết vì sao mà Tang Lộ lắc lư đi được một lúc đã chắn trước mặt Hạ Vị Sương. Một hai lần không sao, cứ thế mãi, Hạ Vị Sương cũng cảm thấy kì quái: “Tang Lộ, sao vậy chị?”
Hệt như một đứa trẻ muốn giành sự chú ý từ cha mẹ, cứ không ngừng đảo qua đảo lại trước mặt người lớn.
Tang Lộ nhìn Hạ Vị Sương một cái thật sâu, vẫn im lặng không nói.
Hạ Vị Sương không biết Tang Lộ muốn biểu đạt điều gì, đành phải nắm chặt tay đối phương xoa xoa, nói: “Ngoan.”
Trong lúc cả bọn đảo một vòng con phố giữa hai dãy nhà, Hạ Vị Sương cũng hỏi thăm hai người Hạ Vũ xem nhà ai có cái ang nước lớn trồng hoa sen. Cả hai đều nói không biết.
Mà đi hết con phố, bọn họ thật sự không phát hiện tung tích gì của xác sống.
“Lạ thật. Cho dù xác sống có chết hết đi nữa thì cũng chẳng thể nào biến mất hoàn toàn như thế được.” Kha Tiếu Tiếu cắn ngón tay, suy ngẫm nói, “Bọn chúng hẳn phải sõng soài ven đường mới đúng. Hay là vì xác sống lượn lờ trong thôn tương đối ít, phần lớn đều bị nhốt trong nhà?”
Hạ Vũ cũng không rõ lắm nguyên do. Cậu ta nói: “Sắp đến nhà Bí thư Chi bộ thôn rồi, bằng không chúng ta vào hỏi thử xem?”
“Được.”
Trưởng thôn Thúy Sơn chết mất rồi, tạm thời do một tay Bí thư Chi bộ dẫn dắt mọi người cùng nhau vượt qua thảm cảnh. Mấy người Hạ Vị Sương không biết nhà Bí thư Chi bộ thôn ở đâu, bèn để Hạ Vũ dẫn đường.
Đến nơi, gõ cửa, hỏi thăm.
Bí thư Chi bộ chừng năm mươi tuổi ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra chuyện cháu nói, bác cũng có thấy. Nhưng mà bây giờ vẫn nên bình tĩnh đã, không thể manh động. Nên biết, rất nhiều lúc, manh động là hỏng việc.”
Hạ Vũ gãi gãi đầu, hỏi: “Vậy tụi cháu tiếp tục đợi ở nhà ạ?”
“Không, không. Mấy đứa vào đây đi.”
Trong nhà Bí thư Chi bộ thôn hóa ra có không ít người, phần lớn là những thanh niên trai tráng may mắn còn sống sót. Rõ ràng, không chỉ có mấy người Hạ Vị Sương phát hiện sự quái lạ trong thôn.
Hình như chê bên trong quá nhiều người, Tang Lộ vừa bước tới cửa đã vội quay đi.
Bí thư Chi bộ thôn nhìn cô gái xa lạ này, có phần buồn bực: “Hạ Vũ, đây là người nhà cháu à? Đến lúc nào? Sao bác không biết?”
Hạ Vũ gật gật đầu: “Xem như người nhà ạ. Mới đến hôm qua. Về cùng với chị của cháu.”
“À, vậy chắc đi đường vất vả lắm.” Bí thư Chi bộ cười cười quan tâm Hạ Vị Sương cùng Hạ Tình Tuyết mấy câu, lại nói, “Có điều tình hình giờ phức tạp, lần sau nếu có ai đi hay về gì thì tốt nhất là nói với mọi người một tiếng.” . truyện teen hay
“Dạ vâng.” Hạ Vị Sương dứt khoát đáp lời, chủ yếu là không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Bí thư Chi bộ thôn lại nói: “Sao con bé không vào? Bây giờ vẫn chưa thể xác định bên ngoài có an toàn hay không, một mình rất nguy hiểm.”
Hạ Vị Sương không thể ép buộc Tang Lộ thay đổi suy nghĩ, bèn nói: “Chị ấy thích yên lặng. Bác đừng lo. Chị ấy từng học võ, sẽ không sao đâu.”
“Vậy cũng được, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.”
Trong nhà Bí thư Chi bộ thôn đông đúc, nhốn nháo. Trên thực tế, nếu không phải muốn biết rõ tình huống từ những người khác, Hạ Vị Sương cũng muốn ra ngoài tránh. Cô im lặng đứng nhịn một lúc.
Mấy người Bí thư Chi bộ thương lượng xong, quyết định gom lại thành từng nhóm nhỏ đi tìm kiếm những xác sống biến mất trong thôn. Hạ Vị Sương lúc này mới âm thầm gật đầu. Biết Bí thư Chi bộ là một người cẩn thận thì cô yên tâm rồi.
Mà Bí thư Chi bộ thôn đúng là rất cẩn thận. Ông ta không xếp những cô nàng trẻ tuổi như Hạ Vị Sương đi. Ông ta cho rằng thanh thiếu niên thời nay không giống đời cha ông, từ nhỏ tới lớn chưa phải cực khổ bao giờ, da thịt non mềm, chiều chuộng, không bao nhiêu sức, đi chung cũng chẳng giúp được gì. Nhưng được Hạ Vũ và Trương Văn Hạo trông to con, sức lực chắc hẳn là không yếu.
Có điều, mấy người Hạ Vị Sương tuy không giúp được nhưng ít ra thái độ của các cô vẫn khiến người ta khá hài lòng. Bí thư Chi bộ thôn sợ đả kích sự tích cực của các cô, cật lực khen ngợi phương diện thái độ.
Hạ Tình Tuyết xoa eo, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được, rồi, bác Tôn, bác khen bớt lại mấy câu đi.”
Hạ Vị Sương cười cười nói: “Dù sao chúng cháu cũng thuộc thôn Thúy Sơn. Tích cực là thái độ nên có.”
Hạ Vị Sương cảm thấy sắp xếp như thế khá tốt, vừa tiện cho cô tự do hành động. Xem ra đôi khi vẻ ngoài yếu đuối cũng có thể mang đến rất nhiều lợi ích.
Lần này, suy nghĩ của Hạ Tình Tuyết cũng giống Hạ Vị Sương, đều cảm thấy tự do hành động cùng chị họ tốt hơn. Lại nói, cô cũng không định tiết lộ dị năng của mình cho quá nhiều người. Suy cho cùng thì dị năng hiếm hoi thật sự khiến người ta ghen tị quá mức, nói ra dễ dính phải phiền toái.
Khi mọi người bước ra khỏi nhà Bí thư Chi bộ thôn thì Tang Lộ đang ngồi trên một cái cây. Mùa hè, hoa dạ hợp nở rộ. Hương hoa thơm nức khiến cho mùi hôi thối chỗ này cũng nhạt đi rất nhiều.
“Tang Lộ.” Hạ Vị Sương đứng dưới tán cây, vươn tay với Tang Lộ. Tang Lộ chậm rãi chớp mắt, rồi bất ngờ nhảy xuống, nhanh nhẹn nắm lấy tay Hạ Vị Sương.
...
Hạ Vị Sương muốn tìm đến căn nhà mà mình đã thấy trong hình ảnh tiên tri. Nhưng bản thân cô không biết phương hướng, đi tìm thật sự quá chậm. Vì thế, thi thoảng Hạ Vị Sương lại “ngẫu nhiên gặp phải” người của nhóm tuần tra mà hỏi thăm xem nhà ai có một cái ang nước lớn trồng hoa sen. Đó là thứ cô nhìn thấy trong lần tiên tri. Ngoài ra còn có tổ chim én dưới mái hiên.
Vì sợ người khôn khéo như Bí thư Chi bộ thôn nhìn ra điểm bất thường nên Hạ Vị Sương không đi tìm ông ta mà chuyên chọn những người tương đối chất phác, thành thật để hỏi.
Còn Tang Lộ, hình như lại bắt đầu nữa. Lượn lượn một chốc lại lượn đến trước mặt Hạ Vị Sương. Soạt, tầm mắt Hạ Vị Sương lập tức bị quần áo của đối phương che hết. Chóp mũi thiếu chút nữa đụng trúng cằm. Cả người thậm chí còn đâm sầm vào lòng Tang Lộ, tâm hồn mềm mại va vào nhau.
Mặt Hạ Vị Sương lập tức đỏ bừng. Cô vội lui về sau một bước: “Tang Lộ, chị làm gì vậy?”
Phía sau Tang Lộ, cậu thanh niên vừa được hỏi thăm vẫn còn đứng đó, rõ ràng là cũng bị Tang Lộ làm hoảng sợ.
Tang Lộ không chịu bỏ qua mà tiến lên một bước, tay ôm lấy mặt Hạ Vị Sương. Cô hơi nghiêng đầu, ánh nhìn sâu thẳm mà mông lung, dường như có hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Hạ Vị Sương nghi hoặc: “Cái gì tại sao?”
Hạ Tình Tuyết vội vươn tay theo phản xạ, nhưng vươn giữa chừng lại chợt nhớ ra hôm nay Mễ Nhạc Nhạc không có đi theo.
Tang Lộ gằn từng chữ: “Đã nói... chỉ nhìn chị... chỉ thích chị... chỉ thuộc về chị cơ mà?”
Hạ Vị Sương: “...”
Này... này phải dỗ thế nào đây?
Nếu xét theo nghĩa đen thì đúng là Hạ Vị Sương đã không làm được. Cô hơi chột dạ, song vừa định mở miệng nói gì đó thì Tang Lộ đã bất chợt buông tay, tiếp tục ngắm phong cảnh như chưa hề có chuyện gì.
Thế nên Hạ Vị Sương chỉ cho rằng Tang Lộ đây là giận dỗi một chút. Nào ngờ mới đi được vài bước, quay đầu lại thì Tang Lộ đã biến mất tăm.
“Tang Lộ... đi đâu rồi?”
Mọi người đều nói không thấy.
Biết Tang Lộ tùy hứng, lại còn xuất quỷ nhập thần, chị trốn đi rồi người khác căn bản không thể nào tìm thấy, Hạ Vị Sương đành phải buông một tiếng thở dài rồi tiếp tục tìm kiếm, chờ Tang Lộ tự quay trở lại.
Đúng lúc này, đằng trước dường như vang tiếng ồn ào, xôn xao. Tiếng động ấy xuất phát từ một hộ nhà. Hạ Vị Sương loáng thoáng nghe được mấy chữ “chết người“. Cô và Hạ Tình Tuyết lập tức liếc nhìn nhau, sau đó chạy qua.
Cửa hộ gia đình này đã bị mọi người mở toang. Một thi thể mới đang ngồi trên ghế bập bênh dưới mái hiên, trợn trừng như chết không nhắm mắt.
“Rõ ràng cậu ta vẫn còn là con người mà đã bị giết chết. Là ai? Rốt cuộc là ai làm?!”
_____________