BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 54
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Tang Lộ ngửi hết sức nghiêm túc, vẻ mặt quái lạ, không biết đang nghĩ gì.
Cục Than căng thẳng xù lông, há mồm hà hơi với Tang Lộ. Nếu không phải còn đang bị trói gô thì chắc chắn nó đã vươn móng vuốt.
Hạ Vị Sương giơ tay, chuẩn bị sẵn sàng đón lấy Cục Than tội nghiệp vào lòng. Sự căng thẳng của cô chẳng hề thua kém Cục Than một chút nào. Chính cô đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh Tang Lộ ăn tinh thạch trong đầu Cục Than.
Tang Lộ cuối cùng cũng ngửi đủ, khóe miệng hơi vểnh, gương mặt để lộ một chút khôn khéo tính toán hiếm thấy, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát rồi biến mất ngay, chỉ còn lại nỗi vui sướng, khiến người ta không tài nào hiểu rõ. Cô buông Cục Than ra. Chú mèo con nhanh nhẹn san tô ba vòng rưỡi rồi rơi xuống đất. Thân hình dẻo dai nhảy vọt về phía trước, nhào vào lòng Hạ Vị Sương.
“Cục Than!” Hạ Vị Sương lo lắng kiểm tra một loạt, thấy nó vẫn mạnh khỏe mới yên lòng.
Vừa ngẩng đầu, Hạ Vị Sương lại thấy vẻ vui sướng trên mặt Tang Lộ giờ đã biến mất. Chị đang nhìn cô và Cục Than bằng ánh mắt sâu thẳm khiến trái tim người ta lạnh toát. Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi khom lưng, nhẹ nhàng thả Cục Than xuống, nói với Tang Lộ: “Tang Lộ, chị đã hứa với em rồi, không thể làm hại nó.”
Tang Lộ không hé răng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cục Than đầy ẩn ý.
Hạ Vị Sương lại nhấn mạnh: “Tình cảm có kiểu này kiểu khác, chị không thể lẫn lộn, cũng không thể ép buộc tình cảm của người khác được. Đây không phải thứ đơn giản như một cộng một bằng hai.”
Chẳng biết Tang Lộ có hiểu được hay không mà lại rướn người về phía trước, mái tóc dài xõa sau lưng. Tang Lộ hơi cử động vai cổ, không nhìn một người một mèo bằng ánh mắt ấy nữa. Cho rằng Tang Lộ chịu nhượng bộ, Hạ Vị Sương vô cùng vui vẻ. Cô tạm thả lỏng tinh thần, lại bế Cục Than lên, leo cửa sổ trở vào trong cửa hàng, đổ cho nó ít nước uống.
Đầu lưỡi mềm mại của Cục Than liếm lên lòng bàn tay Hạ Vị Sương. Cái mũi ươn ướt cứ liên tục cọ cọ. Cứ nhấp vài ngụm nước, nó lại ngẩng đầu cảnh giác nhìn ra ngoài một cái, đề phòng Tang Lộ đánh lén.
“Cục Than, em đến đây làm gì? Tới thăm chị à?” Hạ Vị Sương dịu giọng hỏi.
Chỉ số thông minh của Cục Than bây giờ rất cao. Không cần đến dị năng của Bạch Thiến thì Hạ Vị Sương cũng có thể giao tiếp với nó, nhưng mấy đứa ngốc ngốc khác thì không được.
Cục Than uống nước xong lại liếm liếm mũi, meo một tiếng, sau đó ngẩng đầu, đưa chân sau khảy khảy cổ. Nó vừa ngửa lên thì Hạ Vị Sương đã thấy trên cổ nó có cột một miếng vải đen quấn lại thành dây. Màu vải tiệp với màu lông nên nếu nó không chủ động đưa ra thì sẽ nhìn không thấy. Hạ Vị Sương vươn tay tháo mảnh vải xuống, mở ra xem, thấy trên đó có một hàng chữ được viết bằng phấn màu nhạt: Bình an không? Trả lời chị. By Bạch.
Là Bạch Thiến lo cho cô nên mới bảo Cục Than đến đây, Hạ Vị Sương thấy rất ấm lòng. Cô nhìn trái nhìn phải, không tìm được bút viết thích hợp, bèn dùng tay thấm nước, bôi đi mấy chữ trên tấm vải, chỉ chừa lại hai chữ bình an, sau đó cột lại vào cổ Cục Than.
“Cục Than, cực cho em rồi, đi tìm chị Thiến đi.” Hạ Vị Sương bế nó lên, đi mấy bước, đưa đến nơi cách xa Tang Lộ. Trong suốt quá trình ấy, một người một mèo cực kì ăn ý, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn một lần.
“Đi đi Cục Than.” May mà Tang Lộ vẫn yên lặng, không làm ra bất kì hành động nào. Hạ Vị Sương thở phào, đẩy đẩy mông Cục Than. Cục Than lập tức mang theo hồi âm của Hạ Vị Sương mà vọt vào bóng đêm, biến mất tăm.
Hạ Vị Sương chạy trở về, ôm lấy eo Tang Lộ từ phía sau. Tang Lộ cúi đầu cười. Cô khẽ giọng nói: “Tang Lộ, lần này đừng để em thất vọng nữa, được không?”
Tang Lộ vẫn cười. Hạ Vị Sương bèn dắt chị trở lại cửa hàng trong trung tâm bán đồ nội thất. Các cô nằm trên cùng một giường. Hạ Vị Sương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tang Lộ. Nhìn đôi mắt tím sẫm, xinh đẹp của chị, cô muốn cười một cái, nhưng rồi lại có một cảm giác sợ hãi khó có thể diễn tả.
Cô sợ… lần này lại phải kết thúc bằng nỗi thất vọng.
…
“Đệch!”
Tại một chỗ nào đó của thành phố A, Ngụy Vân Lang đang lái xe như vũ bão. Mễ Nhạc Nhạc vịn chặt lưng ghế để không bị văng nghiêng. Trên đầu cô nhóc còn đội cái nón bảo hiểm, miệng không quên nhắc nhở: “Không được nói tục trước mặt trẻ em.”
Ngụy Vân Lang ngó qua gương chiếu hậu, xem đám quái vật đuổi theo đằng sau xe, thiếu chút nữa đã mửa ra.
“Sắp chết tới nơi rồi, đừng để ý ba cái tiểu tiết đó!”
Quái vật kia do những xác sống tạo thành, quả thật chính là xác sống trong xác sống. Thân thể nó cao chừng ba mét, cấu tạo từ những khối thịt khác nhau. Vai mọc ra ba cái đầu, một trong số đó đã thối rữa, không ngừng rỉ dịch dưới sự tấn công từ dị năng của Ngụy Vân Lang, hai cái đầu trọc khác vẫn long sòng sọc, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng.
À, nó còn có sáu cái tay nữa. Cái nào cái nấy to oạch, dài ngoằng hệt như loài vượn tay dài. Có điều ba trong số đó đã bị phế.
Vừa nhìn thấy nó, Ngụy Vân Lang đã hoài nghi không biết có phải thứ này thần tượng Na Tra hay không. Chẳng lẽ vì Na Tra và Tôn Ngộ Không từng là đồng nghiệp nên nó mới rượt mình mãi không tha?
“Anh sắp ôm cua!” Ngụy Vân Lang hét lên, “Ôm chắc!”
Mễ Nhạc Nhạc vội ôm lấy lưng ghế, ép sát cả người lên đó, tránh cho bị hất văng ra.
Ngụy Vân Lang nhấn ga, cán qua một xác sống bình thường rồi nương trớn bẻ quặt tay lái, sau đó càng chau chặt mày.
“Sao vậy?” Mễ Nhạc Nhạc căng thẳng hỏi.
“Sao anh cảm thấy hình như mình đi qua con phố này rồi nhỉ?” Ngụy Vân Lang uyển chuyển nói.
“… Anh không biết đường ha.” Mễ Nhạc Nhạc than thở, “Em không muốn chết đâu.”
Ngụy Vân Lang cả giận: “Anh cũng đâu muốn chết! Anh lại không phải người thành phố A, không biết đường thì sao chứ, biết hướng là được rồi. À đúng, không phải nhóc là dân bản xứ đấy sao? Mau mau, tiếp theo chúng ta chạy hướng nào đây?”
Mễ Nhạc Nhạc bình tĩnh nói: “Anh không thể trông mong một đứa con nít mới chín tuổi rành hết đường trong thành phố A được.”
Ngụy Vân Lang: “…”
Thịch thịch thịch! Quái vật ba đầu sáu tay đuổi theo! Nó khom lưng nhặt lấy viên đá cảnh bên đường, rồi bất ngờ ném về phía xe Ngụy Vân Lang.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Ngụy Vân Lang lớn tiếng mắng một câu 'ơ cái đệch’, rồi lập tức bẻ tay lái né vội. Cục đá đập mạnh xuống đường, khiến mặt đường xi măng lõm một hố to.
Lực sát thương cực kì khủng khiếp.
Nếu cú vừa rồi đập trúng, cả Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc đều phải xong đời. Có điều, dù né được cục đá nhưng xe lại mất lái vì đổi hướng đột ngột, đâm sầm vào một chiếc ô tô bỏ hoang lật ven đường. May mà hai người trên xe đều có ý thức an toàn khá tốt, tuân thủ đầy đủ những biện pháp bảo hộ, lại thêm bản thân xe cũng trang bị túi hơi nên cả hai vẫn toàn mạng.
Đầu Ngụy Vân Lang kêu ong ong, phỏng chừng là não chấn động. Cậu ta cuống cuồng mở đai an toàn, gọi Mễ Nhạc Nhạc. Mễ Nhạc Nhạc lầm bầm mấy tiếng như cún con mới sinh, sau đó thở hắt ra, nói: “Em không có sao.”
Ngụy Vân Lang nói: “Lát nữa anh dụ nó đi, nhóc mau tìm chỗ nấp. Em gái, ngại quá, không bảo vệ cho em được.” Đoạn, cậu ta chật vật bò ra khỏi xe.
Thấy con mồi đã chạy không thoát, hai cái đầu của quái vật ba đầu sáu tay xoay tới xoay lui, cổ họng phát ra những âm thanh hự hự quái dị, đi về phía bọn họ.
Mễ Nhạc Nhạc nhỏ người, nếu không sao thì sẽ chui ra dễ hơn. Có điều sức cô nhóc cũng yếu, lại còn bị thương, hành động vẫn không quá tiện.
“Anh ơi!”
Ngụy Vân Lang đang ôm đầu tháo chạy, nghe gọi bèn quay đầu lại nhìn.
Mễ Nhạc Nhạc nói: “Anh định hy sinh thân mình cứu em à?”
Ngụy Vân Lang lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã: “Nhóc im giùm anh đi!”
Sau đó, cậu ta xoay người, bắn một chùm sáng tinh lọc về phía quái vật ba đầu sáu tay. Nhưng trước đó, quái vật đã bị Ngụy Vân Lang đánh trúng nhiều lần. Vừa thấy tia sáng xuất hiện, nó đã nhanh nhạy né tránh, hoàn toàn khác với đám xác sống không đầu óc bình thường.
Chùm sáng tinh lọc kia gần như đã rút cạn tinh lực của Ngụy Vân Lang, song chỉ sượt qua da quái vật. Quái vật phẫn nộ rít gào mấy tiếng, nhanh chóng đuổi theo Ngụy Vân Lang.
Mễ Nhạc Nhạc khó khăn lắm mới bò được từ trong xe ra ngoài, nhỏ giọng hít hà. Nhìn thoáng qua phía Ngụy Vân Lang, em không đành lòng mà nhắm mắt.
Quái vật kia đã đuổi đến sát bên, anh… sắp bị ăn. Anh bị ăn xong là sẽ đến lượt em. Không, có lẽ bọn họ sẽ bị ăn cùng một lượt, bởi vì đã có xác sống bình thường chạy về phía mình.
Mễ Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, nhìn ngó chung quanh, định tìm chỗ trốn. Chính lúc này, một giọng ca êm tai truyền đến. Tiếng ca ấy có tác dụng trấn an lòng người cực mạnh. Gần như chỉ trong thoáng chốc, nó đã khiến toàn bộ những sinh vật đang hoạt động trên phố trở nên yên lặng.
Một người đàn ông trung niên khoác áo bào trắng, tay ôm chậu hoa chậm rãi bước đến từ đầu đường. Trong chậu chỉ có vẻn vẹn một đóa hoa màu trắng không rõ tên, tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt. Phía sau hắn là hai người khác cũng khoác áo bào trắng. Có điều, khác với người đàn ông trung niên dẫn đầu, hai người phía sau đang cúi đầu hợp xướng, vẻ mặt thành kính mà an tường.
Người đi đầu ngẩng mặt, biểu cảm có phần thương xót. Hắn ta cũng đang xướng nhạc khúc không lời kia.
Ngụy Vân Lang chỉ choáng váng trong giây lát đã sực tỉnh lại, sau đó vội té khỏi nắm tay đang giơ cao của quái vật ba đầu sáu tay. Hai cái đầu của quái vật lắc lư qua lại, hệt như người uống say không phân biệt được phương hướng.
“Con ta, đừng sợ.” Gã áo bào trắng bước đến bên cạnh Ngụy Vân Lang, nắm lấy tay cậu ta mà nói, “Thần bảo ta đến cứu vớt con.”
Ngụy Vân Lang khiếp sợ nhìn quái vật ba đầu sáu tay đang đực ra như vừa bị Quỳ Hoa điểm huyệt điểm trúng, khiêm tốn hỏi: “Ngài thuộc tôn giáo nào? Nói không chừng hai ta còn là người một nhà ấy chứ.”
Gã áo bào trắng nói: “Bọn ta là Quang Minh Thần Giáo.”
Ngụy Vân Lang: “…?”
Ông anh này, đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đúng không?!
…
Đêm, khoảng giường bên cạnh bỗng nhiên nhẹ bẫng, Hạ Vị Sương vốn ngủ nông lập tức giật mình tỉnh lại. Đầu cô vẫn còn vương ý niệm không thể để Tang Lộ làm hại đến Cục Than, bèn vươn tay mò sang bên cạnh theo phản xạ, mò trúng mái tóc dài của Tang Lộ.
Tang Lộ quay đầu, như có phần kinh ngạc.
Đối diện với Tang Lộ, ý thức của Hạ Vị Sương lúc này mới dần quay lại. Cô chợt nhớ ra, Cục Than đã đi rồi.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã mọc. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua bức màn, rọi vào cửa hàng. Hạ Vị Sương mở điện thoại xem, sáu giờ sáng, vẫn chưa qua ngày, Cục Than chỉ mới vừa đi chừng một tiếng.
“Sương Sương dậy.” Tang Lộ ân cần đến lạ thường, còn lẫn chút che giấu.
Vì giấc ngủ hỗn loạn dẫn đến cảm giác về thời gian cũng trở nên hỗn loạn nên Hạ Vị Sương không nhận ra sự khác thường của Tang Lộ. Cô xoa đầu, hỏi: “Ừm, chị muốn đi ra ngoài à?”
Tang Lộ: “Không!”
Hạ Vị Sương sửng sốt, bèn nói: “Vậy ở lại ngủ với em thêm chút nữa được không?”
Tang Lộ là đang làm nũng ư? Hạ Vị Sương không dám chắc. Dù sao thì hiện tại cô vẫn thuận theo Tang Lộ, hy vọng xa vời có thể khiến chị tìm lại được chút cảm giác trong quá khứ.
Tang Lộ ngoan ngoãn nằm xuống. Hạ Vị Sương thử thăm dò mà nhích vào lòng Tang Lộ. Người chị lành lạnh, mềm mềm, rất thoải mái.
“Tang Lộ, chị có còn muốn ăn em không?”
Tang Lộ nuốt ực một tiếng, ngực bỗng nhiên phập phồng. Chợt, Hạ Vị Sương nghe được một loạt những tiếng xương kêu rất khẽ cùng tiếng òm ọp do da thịt cọ xát với niêm mạc. Trên lớp váy đỏ tại phần ngực của Tang Lộ dần loang ra một vết nước mang mùi tanh nhẹ của biển, từ trên xuống dưới, từ ngực đến bụng. Cứ như thể trên người Tang Lộ có một cái miệng ẩn giấu, không dằn nổi mà ồ ạt tiết ra nước bọt.
“Muốn…” Tang Lộ nói.
Hạ Vị Sương cứng đờ cả người, vẫn tựa vào lòng Tang Lộ không hề nhúc nhích: “Không được muốn.”
Tang Lộ thoáng thất vọng ừ một tiếng, rồi nhắm mắt. Hạ Vị Sương cố thở thật khẽ. Sợ hãi mãi đến gần giữa trưa, cô mới lim dim thiếp đi, sau đó lại tỉnh dậy vì đói.
Đêm hôm ấy, các cô vẫn ngủ cùng nhau. Hạ Vị Sương gặp ác mộng, thấy Tang Lộ mang nụ cười cứng đờ, khóe miệng đổ máu, không ngừng theo sau cô. Chị phát ra tiếng kêu đói, như ngạ quỷ của địa ngục vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn, đuổi theo Hạ Vị Sương mãi không ngừng. Hạ Vị Sương sợ hãi chạy trốn, thất tha thất thểu, tuyệt vọng phát hiện cả thế giới chỉ còn lại mình và Tang Lộ, không hề có sự tồn tại của người thứ ba. Đó là một công viên giải trí khổng lồ, một nhà giam khổng lồ. Vào khoảnh khắc bị Tang Lộ bắt lấy, thiếu chút nữa đã bị ăn thịt, cô bừng tỉnh.
Hạ Vị Sương ngồi trên giường, mồ hôi lạnh ứa ra, lớn tiếng thở dốc. Cô tức giận đập phía mép giường một cái, muốn để cái người dọa mình sợ đến tỉnh lại là Tang Lộ cũng không thể ngủ yên. Nhưng bên cạnh lại không một bóng người.
Một cơn gió khẽ len vào qua cửa sổ. Hạ Vị Sương sờ chỗ nằm bên cạnh, mắt mở to. Tang Lộ… đi đâu rồi?
Trời còn chưa sáng thì Tang Lộ đã trở lại, hết sức lặng lẽ, cẩn thận nằm xuống bên cạnh Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương nhắm mắt vờ ngủ, chỉ he hé một chút, thấy cả người Tang Lộ rất sạch sẽ, không dính máu, cũng không dính bất kì thứ dơ bẩn gì từ xác sống. Hơn nữa, chị cũng không mang về thứ gì. Hệt như chuyến này đi ra ngoài chỉ đơn giản là tản bộ, hóng gió.
Hạ Vị Sương mơ màng thiếp đi. Tỉnh lại, cô vờ như lơ đễnh hỏi: “Tang Lộ, buổi tối chị ra ngoài làm gì thế?”
Tang Lộ đang ngồi bên bàn gặm tinh thạch. Vì đồ ăn của Hạ Vị Sương hôm nay có một hộp bánh que nên Tang Lộ cũng bắt chước theo, dùng tinh thạch chấm chocolate ăn. Hạ Vị Sương chê tinh thạch là móc từ não xác sống ra nên nhường hết hủ chocolate lỏng cho Tang Lộ.
Nghe Hạ Vị Sương hỏi, bàn tay cầm tinh thạch của Tang Lộ tạm dừng một lúc rồi đáp: “Quan sát… địa hình.”
Trả lời hợp lí, Hạ Vị Sương cũng không hỏi nữa. Thật ra trước kia Tang Lộ cũng rất hay thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng đa phần Hạ Vị Sương sẽ tôn trọng Tang Lộ, chị không nói cô sẽ không hỏi. Chỉ là không hiểu vì sao, tối qua chị lặng lẽ rời đi, cô lại đặc biệt để ý, cứ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, vô cùng khó chịu.
Mấy hôm nay, vì đủ mọi chuyện mà Hạ Vị Sương vẫn không được nghỉ ngơi thật sự tốt, dẫn đến tinh lực cũng không thể hồi phục. Giờ muốn thử sử dụng dị nặng là cô lại đau đầu. Tiên tri những nội dung có liên quan đến bản thân luôn khiến cô hao phí càng nhiều tinh lực.
Hạ Vị Sương xoa đầu, nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận. Cô nghĩ thầm, đêm nay thử lại lần nữa vậy.
Giữa trưa ngủ một giấc, cũng không được yên, cảm giác ngủ xong càng mệt mỏi. Tối đến, vì nâng cao tinh thần, Hạ Vị Sương uống hớp rượu, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu thử phát động dị năng…
Hạ Vị Sương thấy mình máu me đầy người, thất tha thất thểu chạy trên hành lang bằng lưới thép của một khu nhà xưởng. Đột nhiên, có xác sống nhào ra từ một phòng ngăn nhỏ nằm trong góc khuất của tầm nhìn, nháy mắt đã đụng cô văng xa. Hạ Vị Sương ngã xuống đất. Cơn đau thiếu chút nữa đã khiến cô hôn mê bất tỉnh.
Con quái vật xác sống kia bị đụng rớt một cánh tay, song vẫn ngọ nguậy muốn nhào đến cắn cô. Nhưng trước khi cắn tới, nó đã bị một cái xúc tu đánh nát đại não.
Tang Lộ bước đến trước mặt cô, ngồi xuống. Chiếc váy đỏ trên người chị hơi loang lổ, bề mặt có mấy chỗ phai màu, như bị thuốc tẩy văng trúng.
Tang Lộ ôm cô lên.
Sau đó cắn nát cổ.
Hạ Vị Sương giật mình tỉnh lại lần nữa. Lại là đêm khuya.
Cô vươn tay vỗ vỗ đầu, không biết vì sao mình lại thấy cảnh tiên tri như thế. Chẳng phải Tang Lộ đã thay đổi rồi ư? Vì sao lại biến thành như vậy? Chị nói chị muốn ăn cô… là thật!
Hạ Vị Sương quay mặt, phát hiện Tang Lộ vẫn không có trên giường.
Chợt, bên ngoài có tiếng động cơ xe truyền đến, nhưng chỉ thoáng chốc đã vang lên tiếng va chạm điếc tai, như vừa xảy ra tai nạn. Ngay sau đó, một con dị thú khổng lồ đâm vỡ cửa kính vọt vào.
“Meo!”
Là Cục Than!
Hạ Vị Sương còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một người lăn xuống từ lưng Cục Than, Bạch Thiến.
“Chị Thiến!” Hạ Vị Sương vội đỡ người dậy.
Bạch Thiến túm lấy tay cô, cắn răng nói: “Đi mau, không đi là muộn mất!”
Nhưng mà hình như đã muộn thật rồi.
Ngoài cửa kính vỡ, Tang Lộ khom lưng, đưa gương mặt xinh đẹp vào trong, nhìn mấy người trong phòng bằng ánh mắt sâu thẳm. Bóng trăng bị cô che khuất.
_____________
Lúc trước là ngược sương sương khởi động thoi, giờ mới combat thiệt nè.