BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 57
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Chiếu theo lối suy nghĩ bình thường thì sau khi thảm họa xác sống bùng nổ, bệnh viện sẽ trở thành khu tập trung thây ma khủng khiếp nhất. Nói như vậy thật ra cũng không sai. Vào thời kì đầu khi nạn xác sống vừa nổ ra, bệnh viện đúng là một trong những nơi nguy hiểm nhất. Nhưng vật chất thường luôn vận động, thay đổi, bệnh viện mà người sống một mực tránh xa cũng thế.
Từ lúc vừa xuất hiện, xác sống đã xem việc ăn thịt con người là mục tiêu hàng đầu. Khi tất cả mọi người lựa chọn tránh xa bệnh viện thì xác sống cũng sẽ “tránh” theo. Chúng nó tuân theo bản năng, ra ngoài tìm kiếm máu thịt.
Đến một giai đoạn nào đó, số lượng xác sống có thể tự do hoạt động trong bệnh viện sẽ giảm đi, chờ sau này có người đến bệnh viện tìm kiếm thuốc men hoặc là không cảm giác được mùi người sống nữa thì chúng nó mới lang thang trở lại. Hiện tại, thảm họa xác sống bùng nổ đã được một thời gian. Hạ Vị Sương nghĩ, trừ phi trong bệnh viện còn có người sống ẩn nấp, không thì hẳn đã tiến vào giai đoạn xác sống rời đi.
Cô nói suy đoán của mình cho Bạch Thiến. Bạch Thiến vỡ lẽ: “Em nói nghe cũng có lí thật. Cái người tên Tang Lộ kia hình như sợ cồn, vậy tụi mình đến bệnh viện tìm cồn à?”
Hạ Vị Sương nói: “Đó cũng là một mục đích. Ngoài ra, chúng ta cần những trang bị che giấu hơi thở càng kín kẽ. Bệnh viện có đồ bảo hộ. Tạm thời em chưa nghĩ ra chỗ nào thích hợp hơn.”
“Đi thì đi.” Bạch Thiến trầm giọng nói: “Dù sao cô ta đã đuổi theo thì đi đâu cũng như nhau.”
Thật ra đi đâu cũng như nhau là không đúng. Thành phố A rất lớn, chỉ riêng vùng nội thành thôi đã có đến mấy bệnh viện rồi. Hạ Vị Sương nói: “Đi Bệnh viện Trung y An Khang.”
Bệnh viện Trung y An Khang là một bệnh viện tư nhân, phục vụ tận tình, chi phí đắt đỏ, quy mô nhỏ, ít bệnh nhân, lấy an dưỡng là chính yếu. Bệnh viện có hoàn cảnh yên tĩnh, cách xa nội thành, bên cạnh còn có một con sông đổ ra biển, ngăn chặn được xác sống bờ bên kia sông, khiến độ nguy hiểm hạ xuống mức thấp nhất.
Bất luận là tinh thần hay thể xác, Hạ Vị Sương đều mệt mỏi đến cùng cực, nhưng cô vẫn phân tích từng chút một: “Lúc quay lại đây em có gặp đội cứu viện. Bọn họ không chỉ cứu người mà còn thu thập cả vật tư nữa. Những bệnh viện lớn một chút hẳn là đã bị quét sạch hết rồi. Vị trí của bệnh viện An Khang hơi chệch, có thể vẫn chưa bị ghé qua.”
Bạch Thiến thở dài: “Cơ mà chỉ có hai đứa mình, dù có lấy đồ đi nữa thì lấy được bao nhiêu?”
Lúc này, hai người không hẹn mà cùng nghĩ nếu Cục Than trở lại thì hay quá.
Nào ngờ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện. Một bóng đen to cỡ con báo bất chợt rượt theo bên ngoài xe. Cùng với một tiếng ‘meo’, cả hai người đồng loạt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hạ Vị Sương vội quay cửa kính xe xuống. Cục Than lập tức thu nhỏ, sau đó nhảy phốc vào xe bằng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ. Nó mệt đến thở hổn hển, nằm trên đùi Hạ Vị Sương không chịu ngẩng đầu. Bạch Thiến đang tập trung lái xe, không tiện chăm lo cho Cục Than nên để Hạ Vị Sương làm thay. Vì bên ngoài thi thoảng lại có xác sống lao đến từ bốn phương tám hướng nên cô cần phải tập trung lái xe, miễn cho xảy ra bất trắc.
Hạ Vị Sương đau lòng đổ ít nước ra lòng bàn tay để Cục Than liếm mấy ngụm, sau đó móc ra một viên tinh thạch nhét vào miệng nó. Hình thể Cục Than tuy nhỏ nhưng lực cắn lại không hề thua kém lúc biến khổng lồ. Nó cắn nuốt tinh thạch hết sức dễ dàng. Ăn uống xong, tinh thần Cục Than đã khá lên nhiều, nhẹ giọng ‘meo’ mấy tiếng.
Hạ Vị Sương đang lật lông Cục Than tìm chỗ bị thương ban nãy thì lại nghe Bạch Thiến nói với giọng đầy sợ hãi: “Không xong rồi!”
“Sao vậy?”
“Cục Than nói nó lần theo mùi của chị tới đây. Hơn nữa người kia cũng sắp theo đến, chỉ là tốc độ hơi chậm hơn nó một chút, vừa rồi lại bị dụ rời đi nên mới không lập tức đuổi theo.”
Sao lại nhanh đến thế?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Cục Than đã đuổi tới rồi, Tang Lộ lại không phải đồ ngốc. Nhìn xa xa thấy hướng mình đuổi theo không có xe cũng chẳng có người sống thì đương nhiên sẽ lập tức quay đầu.
Bạch Thiến vội la lên: “Làm sao bây giờ? Mình còn đi bệnh viện nữa không?”
Cứ ngỡ những biện pháp chuẩn bị trước đó sẽ cho các cô thư thả thời gian, nào ngờ vẫn gấp rút như vậy.
“Đi bệnh viện.”
Hạ Vị Sương vuốt ve Cục Than trên đùi, giúp nó sát trùng miệng vết thương, nói: “Em vừa nảy ra một kế hoạch, chỉ là có hơi mạo hiểm. Nếu thành công thì có lẽ sẽ giúp chúng ta có được càng nhiều thời gian. Nhưng nếu thất bại…”
“Thế giới này đã hỗn loạn từ lâu rồi.” Bạch Thiến nói, “Không có chuyện gì mà không mạo hiểm. Chỉ cần có xác suất thành công là đáng để thử. Em nói đi, kế hoạch gì?”
“Gần bệnh viện An Khang có một con sông.”
Bạch Thiến ừ một tiếng, vẫn chưa hiểu lắm có sông thì sao: “Con sông làm sao?”
Hạ Vị Sương mò trong túi quần, móc ra một cái điện thoại không sim. Cái này là thứ Bạch Thiến để lại lúc đầu, vì mấy hôm nay chỉ dùng chức năng báo thức nên vẫn còn 30% pin.
“Chúng ta có thể mượn con sông đó làm Tang Lộ rời đi. Có điều…”
Hạ Vị Sương cúi đầu nhìn Cục Than, cười cười: “Có điều muốn hoàn thành kế hoạch này thì cần có Cục Than giúp sức.”
“Cục Than thông minh lắm, tin tưởng vào nó đi.”
Hạ Vị Sương bèn nói: “Vậy chị Thiến, chị dạy Cục Than lái xe đi.”
Bạch Thiến: “?”
Cục Than: “??”
Cục Than nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực run rẩy giơ cái đuôi rủ, bày ra phần chóp đuôi đã trụi lông. Cái đuôi tội nghiệp nhòn nhọn không có lông đen, lộ ra phần da trắng hếu, còn bị thương rướm máu. Hạ Vị Sương thương tiếc bôi ít Povidone lên đó. Cục Than ư ư mấy tiếng, vội giấu đuôi ra sau mông.
Tiếc là có đáng thương đến thế nào đi nữa thì Hạ Vị Sương vẫn muốn bắt một con mèo học lái xe.
…
Nhờ Bạch Thiến dốc sức lao nhanh, chiếc ô tô chạy thẳng đến trước cửa Bệnh viện Trung y An Khang.
Hạ Vị Sương và Bạch Thiến, hai người đều vác ba lô đã chuẩn bị sẵn, bên trong chứa những thứ đồ mà các cô cần đến. Trong tay Hạ Vị Sương còn xách theo một can xăng nhỏ. Cục Than ra oai, giết hết những xác sống rượt theo xe, sau đó lại thu nhỏ, bò lên cổ Bạch Thiến nghỉ ngơi. Bạch Thiến trở tay đút cho nó một viên tinh thạch, nhưng cũng không thể cho ăn nhiều, ăn nhiều không tiêu.
Bệnh viện Trung y An Khang có quy mô không lớn. Cửa chính rộng mở, quả nhiên hệt như lời Hạ Vị Sương nói, không có quá nhiều xác sống có thể tự do hành động. Hai người đi thẳng đến quầy phát thuốc, thấy trong quầy là một điều dưỡng trực ban ngồi trên ghế, trợn mắt tuyệt vọng tự sát. Trên tay vịn gần ô phát thuốc lẫn cửa ra vào đều dính đầy máu. Hạ Vị Sương như có thể nhìn đến cảnh tượng chi chít xác sống bấu trên cửa sổ lẫn cửa chính mà gào rống. Có lẽ cô ta biết rõ trong tình huống ấy, mình sẽ không cầm cự được bao lâu nên mới lựa chọn chấm dứt mạng sống trước.
Hai người cạy cửa vào trong, tìm được cồn, chỉ đủ đựng vào hai túi nilon, nặng trình trịch. Đó là toàn bộ số cồn. Suy cho cùng thì nơi này ít bệnh nhân, số lượng dự trữ cũng không nhiều.
Trong lúc lấy cồn, Hạ Vị Sương có liếc thấy thuốc để trong một ngăn tủ. Ánh mắt cô dừng tại nhãn dán dán trên quầy kính trong kia lần nữa.
“Không biết có hữu dụng không nữa, dù sao cũng ít quá.” Hạ Vị Sương chủ động giải thích một câu, sau đó lấy một gói thạch tín cất vào túi. Thứ có tác dụng tương đối ít mà độc tính lại khá lớn thế này, số lượng dự trữ cũng không nhiều.
Trước khi đi, Hạ Vị Sương vuốt cho cô điều dưỡng nhắm mắt.
Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, có phòng mở cửa, có phòng đóng. Khi đi ngang qua những phòng mở cửa, cả hai sẽ tiện chân vào tìm xem có cồn hay không.
Cũng không phải tất cả xác sống đều rời khỏi bệnh viện. Trong một ít phòng khóa cửa vẫn có dấu hiệu của xác sống, nhưng phần lớn chúng nó đều bị nhốt. Hơn nữa, chỗ có nhiều xác sống nhất thật ra là ở lầu ba, khu điều trị nội trú và thang máy kín. Vì thế, hành động của Hạ Vị Sương và Bạch Thiến vẫn có thể xem như thuận lợi.
“Đồ bảo hộ ở đâu nhỉ?” Bạch Thiến hỏi, “Bệnh viện Trung y có thứ đó sao?”
“Bệnh viện Trung y bây giờ tuy lấy Trung y là chính nhưng phần lớn vẫn là Trung Tây kết hợp.” Lúc mới vào, Hạ Vị Sương đã nhìn qua sơ đồ bệnh viện tại sảnh lớn, vì thế nhớ rất rõ vị trí những khu có chức năng khác nhau trong bệnh viện.
Cô nói: “Phòng phẫu thuật ở lầu ba. Chúng ta lên lầu ba tìm xem.”
Vị trí hiện tại của hai người là ở cuối hành lang. Cơ mà nơi này có cầu thang, cứ leo thẳng lên trên là được. Leo đến lầu hai, đằng xa bỗng vang lên tiếng động kì quái. Cục Than đang nằm dài trên cổ Bạch Thiến lập tức xù lông, phát ra những tiếng hà hơi hướng cửa sổ cuối hành lang lầu hai. Hạ Vị Sương đến bên cửa sổ. Vừa nhìn ra, cô đã lập tức biến sắc.
Sao Tang Lộ lại nhanh như vậy?!
Chỉ thấy trong bóng đêm, cô gái mặc váy đỏ đang đứng trước xe ô tô của các cô, khom lưng nhìn vào trong xe. Cô ta thon thả, gầy yếu, như thể chỉ cần một cơn gió là sẽ bị thổi bay, nhưng khi tiến về phía trước, bước ra khỏi chỗ bị xe che khuất thì cô ta lại để lộ phần thân thể dị dạng bên dưới chiếc váy đỏ rách rưới. Những cái xúc tu đáng sợ tỏa ra đã thay thế đôi chân người thon dài, đang mấp máy như nóng lòng muốn xé nát thứ gì đó, khiến cho bóng đêm dưới chân cô ta càng trở nên tăm tối.
Bỗng nhiên, Tang Lộ quay đầu nhìn về phía lầu hai bệnh viện. Chỉ liếc mắt một cái từ xa, Hạ Vị Sương chưa thể nhìn ra biểu cảm trên gương mặt kia. Song, trái tim cô vẫn giật thót. Cảm giác bi thương nồng đậm như lửa dữ thiêu cháy nội tâm. Cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, mím chặt môi, tiếp tục chạy lên lầu ba.
“Cô ta đến rồi à?” Như bị Thần Chết đòi mạng, Bạch Thiến lo lắng vuốt ve Cục Than.
“Phải, đến rồi.”
Vừa lên tới lầu ba, Hạ Vị Sương đã lập tức đẩy Bạch Thiến về phía đối diện. Bên đó mới là phòng phẫu thuật, còn chỗ hiện tại các cô đang đứng là khu phòng bệnh cao cấp một người: “Mau đi tìm chỗ cất đồ bảo hộ!”
“Vậy còn em?”
“Em ở lại đây cản chị ta.”
Hạ Vị Sương lại đẩy Bạch Thiến lần nữa. Bạch Thiến dứt lòng, xoay người không hề quay đầu lại. Cô để Cục Than và cồn ở lại cho Hạ Vị Sương, còn mình lo tìm nơi cất đồ bảo hộ bằng tốc độ nhanh nhất, đó mới là nhiệm vụ của cô.
“Cục Than, đi lấy bình chữa cháy trên tường đến đây!”
“Meo!” Cục Than đập vỡ ngăn tủ đựng bình chữa cháy, kéo bình ra.
Hạ Vị Sương đặt can xăng trong tay xuống, vặn nắp, trút một chai cồn vào trong. Thật là quá tệ, quá tệ. Tay cô không ngừng run rẩy. Vào lúc này, cô thậm chí còn chê tốc độ cồn chảy ra khỏi chai quá chậm.
Chỉ trút một chai, Hạ Vị Sương đã hết kiên nhẫn, hoặc nên nói là không có thời gian để cô trút tiếp. Cô liếc mắt nhìn bình chữa cháy, vừa làm chuyện của mình vừa chỉ huy Cục Than kéo một cái ghế dựa từ phòng bệnh đơn gần đó ra.
Hạ Vị Sương buông cái ba lô sau lưng xuống, mở ra, lấy dây cước câu cá. Cô quấn hai vòng quanh bình xăng rồi quẳng cho Cục Than: “Phía trên!”
Công cụ hình mèo ngậm dây câu cá, dồn lực vào bốn chân, đạp vách tường bay xéo sang bên, treo thùng xăng lên bảng hướng dẫn ở hành lang. Trong khi đó, Hạ Vị Sương lại rút chốt bảo hiểm của bình chữa cháy, đặt nó ngay giữa lối đi, rồi dùng ghế tựa đỡ vòi phun của bình, nhắm ngay cửa sổ hành lang lầu ba.
Tang Lộ thích leo cửa sổ, Hạ Vị Sương nhanh chóng phán đoán.
“Cục Than, chốc nữa đè chỗ này, giao cho em đấy.” Hạ Vị Sương kéo Cục Than qua nói mấy câu vào tai nó. Cục Than choáng váng ‘meo’ mấy tiếng. May mà chỉ số thông minh của nó bây giờ đã không còn tầm thường, bằng không thật sự chẳng hoàn thành nhiệm vụ nổi.
Cục Than chuẩn bị sẵn sàng đón địch. Hạ Vị Sương thì lại tìm được một cái thau nhựa từ nhà vệ sinh của phòng bệnh đơn. Cô đổ cồn vào đó. Số cồn này đều được đựng trong chai nhựa, không thể đập là vỡ như bình rượu được.
Nhưng thế thì quá chậm. Hạ Vị Sương mới đổ được hai chai thì đã nghe thấy tiếng cửa kính hành lang vỡ vụn. Cùng với một tiếng ‘méo’ chói tai, Cục Than đè lên vòi bình chữa cháy.
Khí lạnh ồ ạt phun hướng cửa sổ. Đã sai lầm một lần, Tang Lộ sao có thể mắc lỗi thêm lần hai? Bằng tốc độ phản ứng cực nhanh, cô móc lấy bệ cửa sổ, đu người lên trên, né tránh dòng khí CO2. Chờ đến khi bình chữa cháy phun xong, Tang Lộ leo ngược trở lại thì Cục Than đã ‘meo’ một tiếng, nhảy lên can xăng.
“Không kịp nữa rồi.”
Hạ Vị Sương xách đồ, bưng thau, bước đến giữa hành lang.
Trên lối đi ảm đạm, tranh tối tranh sáng, Hạ Vị Sương và Tang Lộ đối mặt nhau. Khi các cô nhìn đến đối phương, cả thế giới như chỉ còn lại hai người.
“Sương Sương…” Tang Lộ nhìn Hạ Vị Sương, phát ra tiếng gọi mơ hồ. Ánh mắt nôn nóng, tham lam kia như đang hết sức thèm khát món ngon trước mắt, song vẫn có thứ gì đó khiến cô ngăn lại dục vọng của bản thân.
Hạ Vị Sương run rẩy lùi ra sau một bước. Cô cho rằng mình rất quyết tâm, nhưng khi nhìn đến gương mặt này, sự đau khổ vẫn bủa vây khiến cô không tài nào thở nổi.
Những xúc tu của Tang Lộ trượt vào men theo hành lang và vách tường lạnh lẽo. Gương mặt đẹp đẽ kia nghiêng nhẹ. Đôi mắt mang sắc thái cố chấp, rét buốt như thú dữ nhìn Hạ Vị Sương thoáng qua một chút mịt mờ hiếm thấy.
“Chị không hiểu.”
“Không hiểu cái gì?” Hạ Vị Sương khàn giọng hỏi lại. Cô không nhịn được mà hít thở thật sâu.
“Không hiểu…” Tang Lộ hỏi, “Tại sao lại thích trước kia?”
“Chị thật sự không biết chút gì sao?”
“Đó là giả dối. Vì sao… không thể… nghe theo tiếng lòng?”
Hạ Vị Sương lập tức che miệng. Những đợt hít vào quá sâu khiến tay chân cô tê dại: “Sao chị có thể phủ định chị ấy?! Đó không phải giả dối, đó chính là chân thật! Con người không phải lúc nào cũng nghe theo lòng mình. Một người có tự chủ sẽ truy cầu mỹ đức. Vì yêu người khác, để ý người khác nên mới khắc chế bản thân. Đó là bởi vì con người có linh hồn!”
Quái vật yêu dị câu hồn bước đến dưới bảng hướng dẫn. Cô ta hơi hé miệng, phát ra giọng nói khàn khàn vì cổ họng bị tổn thương: “Mấy thứ đó… không cần thiết. Vì sao lại để ý? Chị không hiểu… Chị chỉ…”
Hạ Vị Sương lớn tiếng gọi: “Cục Than!”
Cục Than cào một vuốt. Can xăng thủng, ồ ạt trút xuống xối đầy người Tang Lộ.
“… thích Sương Sương.”
_____________