BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 66
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Thứ không thiếu nhất trong nhà xưởng chính là các loại dụng cụ. Hạ Vị Sương tìm được một cái thùng dụng cụ, bật đèn pin đi lên hành lang lưới thép trên cao. Lan can đã bôi dầu rất trơn, hành lang thì không có. Cô đi thật chậm rãi, đi đến chỗ phía trên bồn dung dịch kiềm rồi ngồi xuống, bắt đầu phá hỏng hành lang bằng lưới kim loại phết sơn.
Mấy thứ này thường đều được hàn dính. Sức Hạ Vị Sương không lớn, lúi húi dùng kềm và búa phá một lúc lâu mới cắt đứt được mớ lưới thép. Nhìn mặt ngoài thì khu này hoàn toàn không có gì khác với những chỗ còn lại, nhưng xem kĩ mới phát hiện những mối hàn bốn cạnh đều đã bị cắt đứt, bước lên là sẽ rơi xuống.
Làm xong, lòng bàn tay Hạ Vị Sương đã đỏ bừng. Cô lại bước lên chỗ phía trên một lò phản ứng khác, phá hỏng luôn khu vực hành lang nơi đó.
Trên tay xuất hiện mấy mụn nước, Hạ Vị Sương không có kim, bèn dùng góc nhọn của mép kim loại đâm thủng. Cách làm này không đảm bảo vệ sinh, nhưng đã không quan trọng nữa rồi.
Cô buông dụng cụ, cắt mở những bao muối còn nguyên, trút hết vô một lò phản ứng khác, sau đó dẫn nước vào, tạo thành một bồn nước muối. Hạ Vị Sương bước lên chỗ cao nhất của hành lang trên không, dùng dây thừng cột chặt bao muối tạo thành cái bẫy, lại mang nửa thùng Natri hidroxit còn lại đến đặt trên cao. Một vài chỗ của những thiết bị kim loại cũng bị cô động tay động chân.
Tiếp đó, Hạ Vị Sương đeo ba lô, leo lên chỗ cao nhất nhờ cây thang kê sát một cái ống thép khổng lồ, dựng vuông góc với mặt đất, không biết dùng để làm gì. Sau đó, cô mở cửa sổ mái, ngồi trên nóc nhà. Cô cột chặt một sợi dây thừng vào thang. Cái ống kia thì vẫn vươn cao, chắc là ống khói gì đó.
Hạ Vị Sương ngồi tựa lưng vào đó, mặt quay về hướng ngược lại với hướng mà Bạch Thiến và Cục Than đã đi. Cô vươn tay sờ lên nóc nhà, sờ đến một lớp muối cục lụn vụn. Ngồi lên có cảm giác hơi lạ, giống như ngồi trên bờ cát.
Hạ Vị Sương đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ có thể nhìn thấy gần xa đều là những đốm mờ đen kịt, ngay cả trên đỉnh đầu cũng dày đặc mây đen khiến người ta không cách nào thở nổi. Chung quanh oi bức, đứng gió, như thể cô đang đặt mình giữa quỷ vực hoang vu, cô tịch, hoặc như bị nhốt trong một cái hộp cát, chắn đi hết thảy ánh sáng.
Tia sáng duy nhất đến từ cô gái bên cạnh. Cũng như Hạ Vị Sương, cô gái ấy ngồi trên nóc nhà cheo leo, uốn gối, chống cằm, đang nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt hiền hòa.
“Em rất căng thẳng.”
Hạ Vị Sương đáp: “Đúng vậy.”
Tang Lộ ảo giác bèn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc mái của cô, nói: “Đừng sợ, em đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi.”
Hạ Vị Sương cười cười, lấy từ ba lô ra hai chai rượu. Chai vang trắng thủy tinh to cỡ bàn tay nhét vào lòng, còn chai vang đỏ là vừa rồi chuốc say Bạch Thiến còn dư lại một nửa, Hạ Vị Sương tùy ý huơ huơ rồi ngửa đầu uống hai hớp. Rượu nho bình dân tiện tay lấy từ cửa hàng, chưa đến năm mươi đồng một chai, cũng không cần phải thực hiện những nghi thức uống rượu ưu nhã kia làm gì.
Cô vừa thong thả nhấm rượu, vừa thủ thỉ ôn lại với Tang Lộ quá khứ của hai người.
Các cô từng nắm tay, hôn môi, ôm nhau, thề sẽ không bao giờ chia lìa. Nhưng đã ba năm không thực hiện được. Cái ôm hư ảo dường như vẫn có thể khiến Hạ Vị Sương xúc động. Cô lại càng không thể lừa mình dối người.
“Em nhớ chị lắm.” Hạ Vị Sương nói với người bên cạnh.
“Ừ, chị biết.” Người đó cũng nhẹ giọng đáp lại cô.
“Thật sự, thật sự… rất nhớ chị.” Hạ Vị Sương cúi đầu vùi mặt vào đầu gối. Mi mắt khép lại, mặt hơi nóng lên, như là men say mà rượu mang lại kết hợp cùng hoàn cảnh oi bức khiến cô đổ mồ hôi.
Hạ Vị Sương như đã chếnh choáng say, không ngừng lặp đi lặp lại “Em nhớ chị”, nhưng lại không hề được lấy một lời hồi đáp.
Cô lại nói: “Xin lỗi chị.”
Tang Lộ áp tay vào gáy cô, dịu êm như một cơn gió khẽ: “Không cần phải xin lỗi. Em chỉ cần chấm dứt sai lầm thôi. Nếu cho rằng mình có tội, vậy hãy chuộc tội.”
“Em sẽ chấm dứt tất cả.” Hạ Vị Sương nói, “Tang Lộ, chị sẽ tha thứ cho em sao?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tang Lộ là nụ cười ấm áp. Đôi mắt trong trẻo không lẫn dù chỉ một chút âm u. Chị mặc chiếc váy cưới đuôi dài trắng tinh, chiếu sáng hai mắt Hạ Vị Sương giữa thế giới đầy áp lực này.
“Khi chúng ta gặp lại, chị sẽ nói cho em đáp án.”
Không biết bao lâu đã qua, bóng tối nặng nề nơi chân trời tan đi phần nào, hiện ra chút dấu hiệu như mặt trời sắp lên. Nhưng thời tiết hôm nay không được tốt, mây đen giăng đầy trên không, che khuất ánh bình minh mới chớm phía đông. Hạ Vị Sương nhìn sang tầng mây như bông tẩm xi măng phía sau Tang Lộ, thoáng tiếc nuối: “Không thể cùng chị ngắm bình minh được rồi.”
Tang Lộ nắm lấy tay cô, nói: “Không sao, chúng mình đã có được rất nhiều.”
“Vẫn chưa đủ nhiều.” Nói đến đây, Hạ Vị Sương nhận ra mình có hơi tham lam, nên lại thôi.
“Cô ta sắp đến.”
“Vâng, em biết.”
Hạ Vị Sương lắc lắc chai rượu, bên trong chỉ còn lại một ít. Cô lấy từ túi trong của áo ra một gói nhỏ chứa bột phấn màu trắng vẫn luôn mang theo bên mình, trút hết vào chai rượu, lắc nhẹ.
Đồ bảo hộ đã bị cởi ra từ lâu. Hạ Vị Sương lúc này đang mặc quần áo mùa hè khá thoáng mát. Cô khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, kéo khóa một nửa. Hạ Vị Sương yên lặng ngồi trên nóc nhà, chờ người nọ đến.
Chẳng biết tự bao giờ, cô gái xinh đẹp, thánh khiết bên cạnh đã biến mất tăm, thay vào đó là người mặc váy đỏ, cúi đầu đứng lặng trên đường phố như oán quỷ đằng xa.
Vận mệnh đã an bài, như có thứ gì đó chỉ dẫn hai người. Cách xa mấy ngàn mét, các cô nhìn về nhau.
Trong nháy mắt ấy, quái vật như cái xác rỗng được rót thêm linh hồn. Cô ta run lên. Gương mặt hờ hững nở rộ một nụ cười. Tình cảm vặn vẹo, tham lam chẳng khác gì núi lửa phun trào. Cô ta hé mở cánh môi đỏ thẫm, nói câu gì đó.
Hạ Vị Sương đương nhiên là không nghe thấy tiếng Tang Lộ, nhưng cô như có thể mường tượng ra.
Chị ta đang gọi tên cô, nói “Sương Sương, chị nhớ em lắm”.
Giây tiếp sau đó, Tang Lộ cử động.
Giữa thế giới u ám, Tang Lộ mặc váy đỏ chói mắt, hóa thân thành dòng nước lũ chết chóc ồ ạt đổ về phía Hạ Vị Sương.
Chim chóc bay thấp, ve kêu trên cây cùng mèo đen lưu lạc đang an nhiên nghỉ ngơi giữa thế giới cuộn trào. Chỉ có chúng nó, vốn dĩ đã nhỏ bé nên dường như không hề cảm thấy sợ hãi với sự biến đổi của hoàn cảnh chung quanh. Khi cô gái quái dị kia lướt qua, chúng mới muộn màng tháo chạy như hốt hoảng.
Hạ Vị Sương vẫn ngồi trên nóc nhà, nhìn Tang Lộ đi về phía mình từng chút một. Càng đến gần, cô lại càng cảm thấy một nỗi sợ hãi không cách nào diễn tả.
Chị ta đang nhìn cô.
Bất luận là leo lên nhà cao hay là đi dưới mặt đất, bất luận là vòng qua trái hay né qua phải, chị ta vẫn luôn nhìn cô. Không hề phân tâm, tham lam mà cố chấp truy đuổi điên cuồng.
Hạ Vị Sương biết rõ, người nọ là yêu quái cắn nuốt máu thịt, chiếm đoạt hồn phách. Cái gọi là yêu chỉ là mật ngọt dụ dỗ con mồi. Nếu bị chị ta mê hoặc thì sẽ mất trắng tất cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn chị ta cười giả tạo mà cắn nuốt trái tim đầm đìa máu tươi.
Đến lúc đó, sẽ không còn cơ hội hối hận.
Khi Tang Lộ đến bên ngoài nhà xưởng, Hạ Vị Sương huơ huơ chai rượu, nốc cạn chút rượu pha lẫn tạp chất cuối cùng. Bột phấn hòa vào đó vẫn chưa tan hẳn, uống trong miệng hệt như nuốt cát sỏi.
Tang Lộ đang sung sướng nhìn cô, như thể trong thế giới của chị ta, tất cả cảm xúc đều được phân chia hết sức đơn giản, rồi lại thật dễ dàng bị cô tác động.
Chỉ nháy mắt, những vị chua, cay, đắng, chát ồ ạt xộc vào cổ họng. Hạ Vị Sương quẳng chai rượu sang một bên, xoay người mở cửa sổ trên mái nhà, túm lấy dây thừng cột trên đầu mà nửa trượt nửa rơi xuống dưới. Cô gần như là ngã xuống đất. Buông tay ra thì cả lòng bàn tay đều đau đớn, bỏng rát. Song, Hạ Vị Sương lại không rảnh bận tâm.
Phía trên vang lên một tiếng va chạm. Tang Lộ nằm ngay tại ô cửa sổ trên mái. Đôi mắt tím thẫm gần như là bắt lấy Hạ Vị Sương chỉ trong thoáng chốc.
Quá nhanh! Quá gần!
Hạ Vị Sương run lên, vội chống đất bò dậy, chạy thẳng. Muối cục trên nóc nhà khiến Tang Lộ cảm thấy khó chịu. Cô bắt lấy chiếc thang sắt kề cái ống khói cao, linh hoạt nhảy mấy cái. Trong khung cảnh u ám, da thịt sau lưng mấp máy tạo nên những bóng mờ càng tối tăm.
“Sương Sương…”
Giọng Tang Lộ văng vẳng trong phân xưởng vắng lặng, trống trải. Sóng âm va vào tường, sinh ra những tiếng vọng than khóc.
Đằng sau vang lên mấy tiếng gió tựa quất roi. Hạ Vị Sương không quay đầu nhưng lại như có mắt sau lưng mà đột nhiên né sang trái, nắm lấy một nắm muối cục ném ra sau.
Tang Lộ hỏi cô với ánh mắt mê mang: “Chị không hiểu… Sương Sương đang làm cái gì.” Đồng thời cũng trượt xuống bằng động tác nhanh chóng nhất, quyết đoán nhất, hòng hoàn toàn khống chế được Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương vọt đến nơi mà trước mắt có một sợi dây thừng. Cô rút dao cắt đứt. Ngay lập tức, phía trên như có thứ gì đó gào thét vụt về phía Tang Lộ.
Cái bao vốn đã bị phá hỏng lại quẹt qua mảnh kim loại bén nhọn. Rào một tiếng, muối cục trắng ào ào trút xuống.
Tang Lộ cũng không có biểu cảm gì dư thừa. Cô tham lam nhìn Hạ Vị Sương, không nỡ nháy mắt lấy một cái. Khi muối đổ rào xuống, những cái râu sau lưng cô xoạt móc lấy lan can, định sẽ nhảy thẳng đến trước mặt Hạ Vị Sương.
Nhưng Tang Lộ lại không ngờ trên lan can đã bị bôi đầy dầu, trơn tuột khiến cô không cách nào móc chặt.
Đột nhiên mất đi điểm tựa, Tang Lộ rơi thẳng xuống dưới. Nhưng rơi được nửa chừng, cô lại vươn những xúc tu thật mảnh móc lấy lưới thép ở hành lang trên cao bằng tốc độ phản ứng cực nhanh. Cô treo lơ lửng giữa không trung. Những chỗ dính muối đang rỉ rả ra dịch nhầy trong suốt. Hạ Vị Sương đứng ở một chỗ khác trong phân xưởng, nhìn Tang Lộ trong ánh sáng lờ mờ, nói ra câu đầu tiên từ sau khi gặp lại:
“Tôi đang chuộc tội.”
Câu nói ấy dường như lại khiến Tang Lộ càng khó hiểu. Những xúc tu đột nhiên túa ra, vọt về phía Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương khẽ cắn môi, chạy sang một hướng khác. Cô cắt đứt một sợi thừng nữa. Lại một bao muối trút xuống Tang Lộ từ trên cao.
Hạ Vị Sương chạy vòng ra sau thiết bị khổng lồ. Tang Lộ không nhìn thấy người. Hai phía đều bị tấn công, cô bắt đầu móc lấy lưới thép mà đu về phía trước, đúng như những gì Hạ Vị Sương đã dự kiến.
Vì thế, cái bẫy mà Hạ Vị Sương vất vả sắp đặt phát huy tác dụng. Một tiếng kim loại cọ xát khẽ vang, tấm lưới sắt mà Tang Lộ móc lấy bất chợt đứt gãy, cô rơi thẳng xuống!
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Tang Lộ nhanh chóng vươn xúc tu quấn quanh thiết bị sản xuất xà phòng. Chỉ là thiết bị bên dưới cũng đã bị bôi đầy dầu, hơn nữa, một ngọn lửa đột nhiên phụt ra từ phía sau, thiêu đốt số dầu bôi trên thiết bị bằng một khí thế vô cùng hung mãnh.
Tang Lộ bị ép phải chuyển hướng sang ống dẫn của thiết bị nằm ngay phía trước. Cô không biết dung dịch đục ngầu bên dưới là cái gì, nhưng trực giác của dã thú khiến cô lựa chọn né tránh.
Chỉ tiếc, ống dẫn treo cao chỉ vừa bị cô móc nhẹ lấy đã sút ra do tác dụng của trọng lực.
Việc Tang Lộ rơi vào bồn kiềm dường như đã là chắc chắn. Nhưng năng lực chiến đấu đáng sợ khiến cô lập tức đưa ra phương án ứng đối khác. Phần đầu mấy cái xúc tu nhanh chóng bao phủ một lớp vảy mịn, nửa trong suốt. Chúng chia ra thành mấy cái trụ, đỡ người Tang Lộ đứng trên bồn kiềm. Xúc tu có vảy chìm trong dung dịch kiềm không bị ăn mòn nhanh chóng như những chỗ khác, song vẫn có cảm giác bỏng rát, đau đớn. Nước văng vào người Tang Lộ, làm bỏng đỏ một mảng. Nhưng khi văng lên váy thì lại khiến màu sắc chiếc váy bị phai đi.
Tang Lộ nhìn chiếc váy đỏ trên người, vẻ mặt có phần kinh ngạc. Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, khi ngẩng đầu nhìn Hạ Vị Sương thì cánh môi hơi khép mở, dường như muốn nói câu gì.
Ngọn lửa cháy bừng trên thiết bị sản xuất xà phòng chiếu sáng cả phân xưởng. Hạ Vị Sương lúc này đã leo lên hành lang trên cao. Cô nhìn về phía Tang Lộ, thấy thân thể đối phương đang dần dần biến đổi, hòng thu chiếc váy đỏ vào trong cơ thể một lần nữa để bảo vệ.
Từ trên cao, Hạ Vị Sương nhìn xuống Tang Lộ, biểu cảm âm trầm mà hờ hững: “Đối với chị mà nói thì chỉ cần nuốt vào trong cơ thể là có thể khống chế hoàn toàn à? Chị nghĩ như thế, nên cũng muốn làm vậy đối với tôi đúng không?”
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, phát hiện Hạ Vị Sương nói rất đúng. Vì thế, cô cong khóe môi, nở nụ cười. Giữa lửa lớn bủa vây, cô cố gắng duy trì thân thể hình người, lại không quá thành công, khiến nó trông vặn vẹo mà quái dị. Cấu tạo thân thể cô đã không còn giống với con người bình thường. Con người mặc quần áo trước nhất là để bảo vệ bản thân, sau đó mới biết đến xấu hổ và văn minh. Tang Lộ lại rút đi tất cả những trói buộc, trở lại trạng thái nguyên thủy, tự do nhất.
Những thớ cơ sau lưng Tang Lộ phồng lên, cô nhảy thẳng về phía Hạ Vị Sương. Nhưng ngay tại khoảnh khắc cô lấy đà chuẩn bị nhảy, Hạ Vị Sương lại cắt đứt một sợi dây nữa.
Một đống bột phấn màu trắng lập tức trút từ trên xuống. Trực giác nhận ra nguy hiểm khiến Tang Lộ muốn tránh đi, nhưng hiện tại đang ở giữa không trung, cô đã không còn chỗ nào để mượn lực. Bốn phương tám hướng đều là bẫy rập nguy hiểm…
Thân thể Tang Lộ đột nhiên cử động. Cô từ bỏ việc nhảy ra phía trước. Xúc tu đột nhiên đập vào thiết bị đang cháy bên kia, mượn lực đẩy đó mà làm bản thân ngã xuống đất, tránh khỏi bồn chứa kiềm cùng những bột phấn từ trên trút xuống. Nhưng như thế thì cơ thể cô lại không tránh khỏi việc phải dính đầy muối. Tổn thương chậm rãi không giết chết cô, chỉ khiến cô từ từ mất nước.
Giây tiếp sau đó, Tang Lộ lao thẳng về phía trước, móc lấy lưới thép mà tung người treo tại hành lang trên cao. Hạ Vị Sương đứng ở nơi cao nhất, thế nên Tang Lộ lại tiếp tục động tác ấy, đu đến phía sau Hạ Vị Sương bằng tốc độ và hành động mà người bình thường không thể nào làm được.
Sức mạnh nặng nề khiến hành lang rung lắc từng cơn. Hạ Vị Sương lảo đảo chạy đi, vừa ngoái đầu lại đã bị đám xúc tu hung hăng quật ngã.
Cô té ngã tại hành lang trên cao, áp trên tấm lưới thép lạnh băng. Xúc tu lạnh lẽo, trơn tuột móc lấy mắt cá chân, kéo cô lùi về sau. Hạ Vị Sương muốn dùng ngón tay cấu lấy lưới sắt để cố định bản thân, nhưng làm thế thật ra không có tác dụng nhiều. Sức cô quá yếu, vẫn bị kéo về phía sau. Huống hồ, Tang Lộ cũng đã mò tới.
Một cánh tay thon dài, xinh đẹp đặt lên gương mặt của Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương khẽ run rẩy, cảm nhận được một cảm giác lạnh băng đang đến gần từ phía sau.
“Tóc… ngắn.”
Lời nỉ non dịu dàng là thế. Đôi bàn tay mê người là thế. Tang Lộ đang tự tay bện nên sự giả tạo mỹ lệ. Cho dù cô không cố ý. Cho dù cô chỉ cảm thán đơn thuần. Nhưng Hạ Vị Sương vẫn bị ép cho đại não mê loạn từng cơn.
Trong một khoảnh khắc, cô đã ngỡ rằng mình vẫn còn ở một đêm nào đó của ba năm trước, đang ngắm sao trong cơn gió đêm khẽ mơn man. Cô được Tang Lộ ôm lấy, nằm trên giường. Mái tóc dài đan cài vào nhau, chẳng phân biệt của ai, lặng lẽ thủ thỉ những lời âu yếm chỉ thuộc về riêng hai người. Nhưng mà giây tiếp theo, ánh lửa bập bùng và mùi tanh nhàn nhạt lại làm cô thức tỉnh. Thời tiết nặng nề cùng việc chém giết đau đớn khiến cô nhận ra sự thật tàn khốc giữa niềm cảm động sung sướng.
Có lẽ cô đã điên từ lâu rồi. Thế nên mới có thể phát bệnh vào giờ phút này.
Tang Lộ chạm vào mái tóc ngắn của Hạ Vị Sương, dường như đang tiếc nuối. Cô nhẹ nhàng hôn lên vành tai. Mái tóc dài rối bù phủ lên lưng Hạ Vị Sương. Cô như một mỹ nhân rắn dây dưa đối phương.
“Vừa rồi… chị cảm nhận được.”
Hơi thở lạnh lẽo kia khỏa lên tai Hạ Vị Sương, khiến lông tơ sau gáy cô dựng ngược.
Tang Lộ dùng một giọng điệu như vui sướng nói: “Thích. Sương Sương thích chị.”
“Không phải!” Hạ Vị Sương gần như không thể nhẫn nhịn được nữa. Cảm xúc cuồng loạn khiến lí trí cô đột nhiên thu nhỏ. Cô gắt giọng phản bác.
Hạ Vị Sương lật người lại, căm tức nhìn Tang Lộ, nói: “Không phải đối với chị. Không phải chị!”
Nụ cười trên mặt Tang Lộ trở nên cứng đờ: “Không phải chị?”
Hạ Vị Sương nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Tang Lộ, nói: “Chị muốn biết vì sao à?”
Tang Lộ gật gật đầu.
Hạ Vị Sương nở nụ cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất, hệt như điều trước đó Tang Lộ đã làm với cô: “Bởi vì chị vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ hiểu được.”
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy. Tang Lộ như đang chìm trong suy ngẫm mông lung, nhất thời chỉ nhìn dung nhan chìm trong ánh lửa lập lòe của Hạ Vị Sương mà thất thần. Ký ức của quá khứ vẫn tồn tại trong đầu, chỉ là cô không thể nào hiểu được phần quan trọng nhất như cách mà người bình thường cảm nhận.
Lửa đã yếu bớt, ánh sáng dần trở nên ảm đạm. Giây phút này, thân phận của hai người dường như đã bị đảo ngược.
Ai là thợ săn? Ai là con mồi? Nào có ai phân rõ được.
Con người bị yêu quái mê hoặc, hóa ra cũng có thể mê hoặc yêu quái. Hẳn nên nói một tiếng thật đáng mừng.
Hạ Vị Sương nói: “Chị có biết mỗi khi nhìn thấy gương mặt này của chị, tôi đau đớn thế nào không?”
Tang Lộ vươn tay chạm đến nơi là trái tim của Hạ Vị Sương. Nụ cười trên mặt cô dường như sắp bị chấp niệm nghi hoặc thay thế: “Thích… căm hận… tại sao lại như thế?”
Giọng Hạ Vị Sương mang theo một chút trào phúng: “Không phải chị nói hận chị cũng tốt à?”
Tang Lộ đáp: “Phải…”
Vì thế, giây sau đó, Hạ Vị Sương đột nhiên lấy từ trong lòng ra một chai rượu bằng thủy tinh, ném thẳng vào đầu Tang Lộ. Theo phản xạ, Tang Lộ hất văng nó đi, nhưng rồi cả người lại bị dòng điện mãnh liệt kích thích. Hạ Vị Sương dùng cây chích điện tấn công cô.
Trong khoảnh khắc dường như chỉ đủ cho con người thở một hơi, Hạ Vị Sương đã nhanh chóng bổ nhào về phía trước, rồi hụt chân. Nơi đó vốn là chỗ cầu thang, cô lại ngã thẳng, rơi xuống hành lang trên không tầng kế. Chai rượu đã vỡ nát, cây chích điện cũng rơi mất, trên người cô chỉ còn mỗi cây dùi giắt trên chân.
Dùng thứ vũ khí đơn sơ này để giết Tang Lộ ư? Đúng là mơ mộng hão huyền.
Đầu gối va vào lan can kim loại. Một vết bầm đỏ tím khiến người ta nhìn mà sợ hãi xuất hiện. Hạ Vị Sương ôm đầu gối, đau đớn kêu một tiếng.
Đồng tử của Tang Lộ co chặt. Cảm giác kì quái lan tràn trong lồng ngực. Cô lập tức đứng dậy, để lộ phần da thịt tái nhợt, sưng phù như quỷ nước. Đầu ngón tay cô mấp máy theo bản năng: “Sương Sương…”
Tang Lộ đuổi theo Hạ Vị Sương, nhưng lại bất giác thả chậm một chút. Cô không muốn tổn thương Hạ Vị Sương, cũng không muốn thấy em bị bất cứ thứ gì làm tổn thương.
Hạ Vị Sương quay đầu nhìn Tang Lộ một cái, rồi miễn cưỡng đứng dậy, khập khiễng chạy thẳng phía trước. Nói là chạy nhưng cũng chẳng khá hơn đi bộ là bao. Tang Lộ vẫn bước đến trước mặt.
Cái xúc tu kia dứt khoát mà dịu dàng quấn lấy Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương ngã ngồi dưới đất. Tang Lộ nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cô, biểu cảm âm trầm xen lẫn si mê: “Sương Sương… đừng sợ… chị đến bảo vệ em.”
Hạ Vị Sương bị Tang Lộ bóp chặt cổ họng. Bàn tay cô bấu lấy tấm lưới sắt, chậm rãi dịch về sau từng chút một. Cô thấy thật quá buồn cười, nhưng cảm giác nghẹn thở lại ngày càng mãnh liệt. Khóe mắt Hạ Vị Sương ửng đỏ, yếu ớt như một pho tượng mỹ nhân bằng ngọc lưu ly. Người cô đầy vết thương. Cô khàn giọng nói: “Tôi nói cho chị biết. Chỉ cần nghĩ đến cảnh sẽ bị chị ăn là tôi lại cảm thấy vô cùng ghê tởm.”
Ghê tởm?
Là căm ghét. . Truyện Võng Du
Tang Lộ sửng sốt, tay thôi không siết chặt nữa. Cảm xúc quá mức phức tạp khiến cô không tài nào hiểu được. Khi chìm trong sự mê loạn của nội tâm, cô dường như cũng cảm thấy nghẹn thở giống Hạ Vị Sương. Tựa như lúc chìm dưới biển sâu, vĩnh viễn không thể nào thấu hiểu được hết thảy của đại dương.
Mà Hạ Vị Sương, cũng đè xuống một tấm lưới thép mình đã phá hỏng trước đó.
Chỉ trong nháy mắt, cô và Tang Lộ cùng nhau rơi xuống.
Gió luồn qua ngọn tóc thổi ngược lên. Hạ Vị Sương nâng tay che mắt Tang Lộ, cười nói bên tai đối phương: “Chết đi, quái vật.”
Sau hàng loạt những tổn thương liên tiếp, những cái xúc tu của Tang Lộ đã không còn nhanh nhạy như trước. Cô không thể móc lấy lưới thép, đành phải rơi xuống cùng Hạ Vị Sương.
Cô muốn cắn nuốt Hạ Vị Sương, muốn chiếm đoạt hoàn toàn đối phương, muốn có được tất cả của em… Đúng vậy, thế thì chắc chắn phải chết.
Nhưng chính bản thân Tang Lộ cũng không rõ vì sao khi ở giữa không trung, cô lại lật ngược vị trí của hai người… Cô xuống dưới, Hạ Vị Sương lên trên.
Ào một tiếng, các cô rơi vào bồn nước muối. Vô số bọt nước tung tóe bắn ra. Tang Lộ vươn tay đấm mạnh vào lò phản ứng. Thân hình tái nhợt chợt bộc phát ra sức mạnh đáng sợ. Lò phản ứng nặng nề bị đập vỡ, dòng nước tuôn trào từ lỗ hổng ra ngoài. Mà cô, cũng mượn lực từ vách kim loại mà mang theo Hạ Vị Sương nhảy bật lên, nhào ra khỏi lò phản ứng.
Hai người ngã trên sàn. Mặt đất lầy lội, hỗn loạn.
Hạ Vị Sương ướt nhẹp cả người, miệng vết thương đau rát. Cô chật vật ngồi dậy, chấp nhất bò về phía Tang Lộ. Tang Lộ lại bình tĩnh nằm trên mặt đất. Giờ phút này, vị trí của hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Nhưng Tang Lộ vẫn không hề có phản ứng mà Hạ Vị Sương cho rằng cô vốn dĩ nên có. Ngập tràn trong cô vẫn là sự thích thú và tình yêu méo mó, cực đoan dành cho Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương run rẩy quỳ trên người Tang Lộ, ghì chặt bả vai đối phương.
Quái vật nằm trên mặt đất bình tĩnh mà vui sướng. Con người thoạt trông có vẻ đang chiếm ưu thế thì lại run rẩy như thể giây tiếp theo sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Thì ra Sương Sương… muốn giết chết chị. Tại sao?” Tang Lộ hỏi, “Là vì cũng muốn ăn chị ư?”
Ánh mắt Hạ Vị Sương dần trở nên mơ hồ. Nơi dạ dày đau đớn như bỏng cháy. Cô không đưa ra đáp án mà chỉ rút cây dùi giắt trên đùi ra, giơ cao. Chỉ cần nhắm ngay tròng mắt yếu ớt nhất của Tang Lộ mà đâm xuống là khả năng cao cô sẽ giết được đối phương.
Tang Lộ cong môi, cười nói: “Chị cảm nhận được. Thích chị… Sương Sương thích chị. Là chị… nhất định là chị… chỉ có thể là chị!”
Hạ Vị Sương bắt đầu run rẩy. Cô cúi đầu, những sợi tóc lòa xòa bên má. Cô không thể nào nhìn mặt Tang Lộ mà thực hiện chuyện ấy. Cô không thể nào phá hủy được dung nhan của người yêu.
“Em làm không được…” Hạ Vị Sương nức nở, “Em làm không được!”
“Bởi vì Sương Sương thích chị mà!” Tang Lộ vui vẻ nói. Đôi mắt tím yêu dị mang theo vòng sóng gợn hưng phấn cực độ, “Như vậy… để chị ăn em… hòa hợp làm một!”
Nhưng ngay sau đó, cô lại thoáng nghi hoặc.
Tang Lộ vươn tay chạm vào gương mặt Hạ Vị Sương. Thật ra cô vẫn rất mạnh, chỉ là lúc này cảm thấy hơi khó hiểu mà thôi: “Còn có căm hận… cũng là chị. Nhưng mà vì sao… lại như vậy? Thích chị… vì sao lại hận chị… Sương Sương…”
Tang Lộ bỗng nhiên cau mày. Cô thấy cánh môi Hạ Vị Sương mấp máy, nghe được giọng nói yếu ớt của đối phương nhưng lại không tài nào hiểu nổi. Thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một nỗi ghen ghét và phẫn nộ phức tạp trước giờ chưa từng có. Nó bắt nguồn từ sự sợ hãi, bất lực.
“Sương Sương đang nhìn ai?”
Ánh mắt Hạ Vị Sương lướt qua Tang Lộ, nhìn hướng lên trên, nơi đỉnh đầu đối phương. Đó là một khoảng trống, rõ ràng không có một cái gì cả.
Cô không nhìn Tang Lộ.
Vẻ mặt Hạ Vị Sương là một kiểu yếu ớt mà lấy lòng. Cô độc thoại xin lỗi như một kẻ điên: “Xin lỗi chị, hễ thấy là em không thể nào nhẫn tâm được. Em cứ tưởng mình có thể tránh được kết cục ghê tởm nhất, nhưng mà… Xin lỗi chị, có phải em làm chị thất vọng rồi không?”
Tang Lộ túm lấy tay Hạ Vị Sương, chạm vào gương mặt và cánh môi người trong lòng, phẫn nộ nói: “Sương Sương đang nhìn ai? Nhìn chị này. Nhìn chị!”
Hạ Vị Sương lẩm bẩm rồi lại nở nụ cười e lệ. Xinh đẹp, ngọt ngào hệt như trong trí nhớ của Tang Lộ: “Em nhớ chị lắm. Em thật sự rất nhớ chị… Nhưng mà không sao, yên tâm, em biết mình làm không được, thế nên đã chuẩn bị sẵn hết rồi!”
Cô vui vẻ nói: “Em đến tìm chị ngay đây. Tang Lộ, chị cũng nhớ em mà đúng không?”
Trong khoảnh khắc này, ngay cả biểu cảm của hai người cũng hoàn toàn đảo ngược.
Tang Lộ phẫn nộ rùng mình. Cô muốn bao lấy Hạ Vị Sương, muốn ép buộc đối phương nhìn thẳng vào mình: “Sương Sương chỉ có thể thích chị. Sương Sương thích Tang Lộ… chị chính là Tang Lộ. Nhìn chị… nhìn chị!”
Hạ Vị Sương cuối cùng cũng dời mắt nhìn xuống quái vật tự xưng là Tang Lộ đang trói chặt chính mình. Chỉ là giây phút này, trong mắt cô đã hoàn toàn lạnh nhạt. Cô đang nhìn Tang Lộ, lại như không phải nhìn Tang Lộ.
Tang Lộ trợn trừng. Nụ cười trên mặt đã lặn mất tăm: “Thích… thích đâu? Thích của Sương Sương đâu?!”
Lộp bộp, lộp bộp.
Từng giọt, từng giọt chất lỏng đỏ tươi nhỏ lên gương mặt Tang Lộ. Rõ ràng đã lạnh đi khi rơi giữa không trung nhưng vẫn thiêu đốt khiến Tang Lộ đau đớn như những đốm lửa. Cô khó tin sờ lên đốm đỏ ấy, nhìn thấy máu tươi đang không ngừng trào ra từ mũi, từ miệng Hạ Vị Sương.
“Em làm gì rồi?” Tang Lộ sợ hãi hỏi. Một cảm giác trước giờ chưa từng có chợt ăn mòn linh hồn như dung dịch kiềm đậm đặc.
Hạ Vị Sương hờ hững nhìn Tang Lộ, nói: “Tôi uống thuốc độc trước rồi. Còn tưởng rằng trước khi bị chị cắn nuốt thì sẽ không xuất hiện triệu chứng sớm như thế… Là tôi sơ suất, bị phát hiện thì không được hay lắm. Cơ mà…”
Cô cong khóe môi, châm chọc nói: “Không phải chị muốn ăn tôi à? Tốt lắm, cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Vừa dứt lời, Hạ Vị Sương đã khép mắt. Thân hình yếu ớt hoàn toàn sụp đổ. Cô mất đi tất cả sức lực, song vẫn giữ nụ cười mà ngã vào lòng Tang Lộ.
Pho tượng mỹ nhân bằng ngọc lưu ly, lúc này đã vỡ vụn.
Tang Lộ dang đôi cánh tay, như ôm lấy người yêu chủ động sà vào lòng.
Trong nhà xưởng yên ắng, âm u, chết chóc, có ngọn lửa le lói như chỉ một cơn gió thoảng qua là tắt ngúm. Trên mặt đất lạnh lẽo, dơ bẩn, có thân hình quái dị, tái nhợt như xác chết. Đôi tay cô giương ra phía trước, như vẫn chờ mong có thể bắt lấy thứ gì đó. Cô gái ngã vào lòng cô thì lại mở ra cánh cửa chết chóc, khiến sự ấm áp mà cô mê đắm dần tản đi từng chút một.
“Sương Sương…” Tang Lộ nhẹ giọng gọi một tiếng.
Hai hàng chất lỏng trong suốt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt quái vật. Tại giây phút này, cô dường như đã có được thứ gì đó, lại như vừa mất đi thứ gì đó.
Đột nhiên, cô không muốn ăn Sương Sương nữa.
_____________
Đăng luôn hôm nay để mai nghỉ