Trong căn cứ người sống sót ở thành phố B.
Sau giai đoạn loạn lạc ban đầu, khu căn cứ do những người may mắn còn sống sót dựng nên cũng bước đầu phát triển. Tuy hãy còn rất mực đơn sơ nhưng ít ra cũng có thể cho người ta một “mái nhà” để nghỉ ngơi trong an toàn.
Nhưng tất cả những điều ấy cũng không phải cho không. Bởi vì hiện tại thì căn cứ đang rất thiếu một là tài nguyên, hai là sức lao động!
Căn cứ được xây dựng trên khu quy hoạch mới bên rìa thành phố B. Khu vực này hoang vắng, vì chưa được khai thác nên tỉ lệ người ở trong các khu nhà còn thấp. Nếu phải so sánh thì là nơi có xác sống ít, đất đai rộng, phòng trống nhiều, được chọn làm chỗ xây dựng ban đầu của căn cứ.
Sau khi tập trung đến khu vực này, mọi người lập tức bắt tay vào việc xây dựng hệ thống phòng ngự, tổ chức nhân lực dựng tường thành đơn giản, diệt sạch những xác sống trong căn cứ, xây nhà ở mới,...
Cả nhà Hạ Tình Tuyết hiện tại còn tổng cộng chín người, được phân cho hai căn phòng. Vốn bọn họ đến muộn, chỉ có thể được chia cho một gian lán gỗ tạm bợ mới dựng lên sau này, nhưng căn cứ khuyến khích cư dân dùng vật tư đổi điểm công, điểm công lại đổi những thứ khác. Hiệu quả cách âm của lán gỗ gần như là không có. Chín người chen chúc nhau thật sự không thể nào sống nổi. Ngày nào cũng cãi cọ ầm ĩ, khiến người ta không tài nào ngủ được. Hơn nữa, khu vực ấy cũng không an toàn, thi thoảng lại nghe tin có người mất đồ. Hạ Tình Tuyết dùng một số đồ ăn đổi hai gian phòng trong nhà lầu. Cô và ba mẹ một gian, những người khác một gian.
Vốn Hạ Tình Tuyết không muốn người nhà cảm thấy quá áp lực nên mới không nói mình đã phải trả giá những gì. Thế mà lại có người xem tất cả những điều đó như lẽ hiển nhiên, thậm chí còn oán trách vì sao một nhà ba người họ ở một gian mà gian kia lại có đến sáu người!
Hạ Tình Tuyết suy nghĩ một chút. Đúng lúc căn cứ đang chiêu mộ dị nhân, cô dứt khoát nói ra luôn năng lực của mình, sau đó gia nhập tiểu đội dị nhân do Chính phủ thành lập trong ánh mắt mừng rỡ toan lợi dụng của bà cô.
Muốn làm gì thì làm đi. Dù sao cô cũng không thể ỷ vào việc không gian còn đồ ăn mà ngồi không phủi tay mãi được.
Dị năng của Hạ Tình Tuyết hết sức hữu dụng, vừa xin nhập ngũ đã được xem trọng, trả lại cho cô hết những vật tư mà trước đó dùng để đổi phòng. Dị nhân gia nhập tổ chức của Chính phủ được đãi ngộ rất tốt. Không chỉ có khen thưởng phong phú sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà còn được miễn phí một căn phòng cho người nhà.
Đương nhiên, đi cùng với đãi ngộ tốt thì nhiệm vụ của tiểu đội dị nhân cũng không dễ dàng. Căn cứ vào đặc điểm dị năng của mỗi người, tiểu đội dị nhân được phân thành những loại khác nhau. Hạ Tình Tuyết được xếp cho gia nhập tiểu đội thu thập vật tư. Cô là nhân vật chủ chốt, nhưng cũng không có thực quyền, vẫn phải nghe đội trưởng chỉ huy. Song, cô là người an toàn nhất. Tất cả đồng đội đều phải xem cô và những vật tư trong không gian là chính.
Ban đầu cũng chưa được giao nhiệm vụ gì quá quan trọng. Phần lớn thời gian là huấn luyện và tạo dựng sự ăn ý, nhưng thế vẫn có điểm công để kiếm.
Tuy nhiên, Hạ Tình Tuyết vẫn cảm thấy khá nóng ruột. Thật ra cô có ý định quay về thành phố A tìm Hạ Vị Sương. Một mình không khả thi, có đồng đội bên cạnh mới càng an toàn. Nhưng gia nhập tổ chức rồi, rất nhiều chuyện lại không đơn giản như ban đầu cô vẫn nghĩ. Cô cần phải lấy nhiệm vụ làm trọng.
Trừ Hạ Tình Tuyết đi làm bên ngoài thì những người còn lại của nhà họ Hạ cũng không nhàn rỗi. Em bé nhỏ nhất giao cho hai ông bà cụ trông nom, đồng thời cũng phải phụ trách việc nhà. Nhờ Hạ Tình Tuyết giao thiệp nên mấy người nam nhà họ Hạ không phải đi sửa tường phòng hộ mà thay vào đó là gia nhập đội xây dựng phòng ốc an toàn hơn một chút. Má Hạ và bà cô thì tham gia tổ hậu cần, phụ trách nấu cơm tập thể.
Hiện tại, trong căn cứ còn đầy việc cần làm. Tài nguyên khan hiếm, vô số miệng ăn còn chờ cơm. Tất cả mọi người đều tất bật, nhưng hiển nhiên vẫn chưa giải quyết được vấn đề mấu chốt nhất. Vì thế, Hạ Tình Tuyết nhận được nhiệm vụ quan trọng đầu tiên. Cô cùng các đồng đội tinh anh đã được tuyển chọn đi đến vùng ngoại ô ở phía bên kia thành phố B, vận chuyển lương thực cất trong kho về. Khối lượng cần chuyển rất lớn, không gian và đoàn xe đi theo không thể nào hoàn thành chỉ trong một lần, cần phải qua lại hai chuyến.
Lần đầu tiên trở về, Hạ Tình Tuyết nộp hết lương thực lên, ngủ nửa ngày ở khu cách ly, mình mẩy đầy thương tích. Ngủ dậy mới được cho về nhà thăm người thân. Song cũng chỉ có một ngày, vì phải lập tức trở lại đi chuyến thứ hai.
Nào ngờ chỉ có một chút thời gian nghỉ ngơi ấy thôi mà Hạ Tình Tuyết còn bị chặn lại.
“Chờ đã, Thứ trưởng muốn gặp cô!”
“Thứ trưởng?” Hạ Tình Tuyết rất buồn bực, bởi vì ngoại trừ lúc vừa gia nhập tổ chức, nghe lãnh đạo nói chuyện là từng gặp qua những quan viên tên tuổi cùng với mọi người thì cô căn bản không hề giao lưu gì với Thứ trưởng nào đó.
Vốn đâu có quen biết nhau.
“Đúng vậy, nói là có một số việc muốn hỏi cô.”
“À, vậy được rồi.”
Hạ Tình Tuyết không nghĩ nhiều, lập tức đi theo đến văn phòng Thứ trưởng. Thứ trưởng cũng là dị nhân, một cô gái rất trẻ tuổi.
Vốn một cô gái ở tuổi ấy là sẽ không nắm trong tay quyền lực quá lớn, nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi. Khi đại nạn ập xuống, không một ai có thể được ưu đãi nhờ thân phận trong xã hội loài người. Ăn xin biến thành xác sống, mà quan lớn cũng sẽ biến thành xác sống.
Ban lãnh đạo của thành phố B và thành phố A thiếu đi một mảng lớn. Sau khi hợp lại đã nhanh chóng chấn chỉnh, đồng thời cũng thu nạp thêm nhiều thành viên mới. Tận thế không quan tâm điều gì khác, chỉ có kẻ mạnh mới được làm vua.
Đương nhiên, thế cũng không có nghĩa là bọn họ vững mạnh như sắt thép. Từ xưa đến nay, con người đã rất am hiểu việc đấu đá lẫn nhau. Sau khi vượt qua nguy cơ ban đầu, tiến vào thời kì tương đối an toàn thì e là những mâu thuẫn bị cưỡng chế đè ép kia cũng sẽ bộc phát.
Thứ trưởng tên là Cố Mẫn Chi, cha là Thị trưởng thành phố A. Trong tay cô ta nắm tư liệu quan trọng, lại có dị năng hết sức mạnh mẽ. Dưới sự sắp xếp của Cố Thị trưởng, Cố Mẫn Chi trở thành Thứ trưởng Bộ Ngoại Vụ, quản lí rất nhiều dị nhân dưới trướng.
Đương nhiên, những điều kể trên, Hạ Tình Tuyết cũng không biết.
“Hạ Tình Tuyết đúng không?” Cố Mẫn Chi ngồi sau bàn làm việc, bắt chéo chân trông hết sức thoải mái.
“Đúng vậy. Chị tìm tôi có việc gì sao?”
“Cô còn nhớ tôi không?”
“Hả?” Hạ Tình Tuyết ngơ ngác.
“Không có gì. Thật ra tôi đã từng gặp cô một lần, có điều chắc cô đã quên. Khi đó chúng ta cách nhau rất xa, cũng không có chào hỏi. Là thế này...” Cố Mẫn Chi vờ đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nói, “Tôi mới nghe được một chuyện từ tiểu đội cứu viện đã đến thành phố A, có liên quan đến cô nên là đến hỏi một chút.”
“Chuyện gì?” Mắt Hạ Tình Tuyết bỗng dưng sáng rỡ, nghĩ thầm chẳng lẽ là tìm được chị?
“Tôi nghe nói cô có một người chị và một cô em, đều có dị năng, bị kẹt lại ở thành phố A, bên cạnh còn có một quái vật vô cùng đáng sợ.”
“Đúng vậy!”
“Rất tiếc khi phải báo cho cô rằng vẫn không tìm được tung tích của bọn họ. Nhưng mà cô có thể kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe. Nếu có giá trị thì tôi sẽ sắp xếp người đi cứu.”
Trên thực tế, Cố Mẫn Chi là vô tình nghe được từ miệng Đoàn trưởng Trương. Đoàn trưởng Trương không để bụng dị năng của hai chị em, nhưng Cố Mẫn Chi lại không cho rằng đó là lời nói dối.
Cô ả Hạ Vị Sương kia trông rất quái lạ, nói không chừng là có dị năng thật.
Đương nhiên, chuyện đó cũng không quan trọng. Quan trọng là... Tang Lộ.
Hạ Tình Tuyết rơi vào thế lưỡng lự. Cô không biết rốt cuộc có nên nói thật hết ra hay không. Thấy Hạ Tình Tuyết rối rắm, Cố Mẫn Chi bèn điềm đạm khuyên nhủ.
“Thật ra chị là bạn của chị em, không thì sao có thể từng gặp em được chứ? Chuyện này tạm thời em đừng để lộ ra, bằng không sẽ bị người ta nói chị lạm dụng chức quyền, gây ảnh hưởng không tốt.”
“Bạn á?” Hạ Tình Tuyết sửng sốt.
Cố Mẫn Chi nói: “Chị em tên Hạ Vị Sương. Cha mẹ đều mất. Tóc thẳng, đen, dài. Từng học rất nhiều ngôn ngữ phụ. Có một người yêu đồng giới là Tang Lộ nhưng ba năm trước Tang Lộ đã bất hạnh gặp nạn tử vong. Từ đó, cậu ấy bị bệnh trầm cảm, vẫn luôn làm việc tại nhà. Cậu ấy không thích ăn kẹo nói chung, nhưng lại thích ăn kẹo mạch nha và kẹo hạnh nhân. Tay nghề nấu ăn rất dở, chưa bao giờ nấu được bữa ra trò. Thích động vật. Thế nào, chị nói rất đúng chứ gì?”
Hạ Tình Tuyết mắt chữ O mồm chữ A: “Đúng rồi, quả thật là vậy.”
Cố Mẫn Chi cười sang sảng, nói: “Thật ra lúc chị em bị bệnh, chị cũng thường đến thăm. Quan hệ của bọn chị trước giờ rất tốt.”
“Cho nên em có thể tin tưởng chị. Ý muốn của chị cũng giống như em. Aiz, biết chị em không bị biến thành xác sống thì trái tim này của chị ấy... thật muốn mau chóng cứu cậu ấy ra. Nào, em Tiểu Tuyết, em biết những gì, nói cho chị hết đi, để chị tiện nhanh chóng sắp xếp người đi cứu viện.”
Hạ Tình Tuyết hỏi: “Có thể sắp em đi cùng được không?”
Cố Mẫn Chi tiếc nuối lắc đầu: “Không được. Dị năng của em rất quan trọng, cần phải tận dụng triệt để. Nhưng mà em yên tâm, chị nhất định sẽ dốc hết sức cứu chị của em ra. Em kể càng chi tiết, càng tỉ mỉ thì xác suất thành công của bọn chị sẽ càng cao.”
Hạ Tình Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, Thứ trưởng. Nếu chị đã là bạn của chị em thì em đây đành phải thú thật.”
“Hửm?”
Hạ Tình Tuyết cúi người, nói: “Xin lỗi chị, em đã nói dối! Thật ra chị của em không có dị năng gì hết. Là em muốn chị ấy được cứu nên mới nói như vậy. Thật sự rất xin lỗi. Em ích kỷ quá!”
Khóe miệng Cố Mẫn Chi giật giật, khẽ ha một tiếng: “Không có dị năng?”
Hạ Tình Tuyết dè dặt nói: “Đúng vậy. Em của em thì có. Thật ra em ấy là đứa bé tụi em nhặt được trên đường đi, có năng lực tấn công xác sống ở cự li gần, phất tay là một luồng sáng xuất hiện. Xác sống bình thường sẽ lập tức ngã xuống. Năng lực của em ấy khá yếu, chưa đánh được mấy con đã hết xài rồi. Em sợ chỉ nói dị năng của em ấy ra thì tổ chức sẽ không xem trọng...”
Cố Mẫn Chi đưa tay gãi gãi đầu, cau mày nói: “Được rồi, cái đó không cần nói nữa. Không bằng kể chi tiết về quái vật bên cạnh chị em đi, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Hạ Tình Tuyết chậm rãi hỏi: “Thứ trưởng, sao chị biết quái vật kia đi theo bên cạnh chị em?”
Cố Mẫn Chi: “... Khụ, không phải là em nói sao?”
Hạ Tình Tuyết 'à' một tiếng, nói em quên.
“Thật ra chị ta chính là bạn gái của chị em biến thành, năng lực thì em không rõ lắm. Em chỉ biết chị ấy có thể biến hình, lực công kích rất mạnh, phạm vi công kích cũng rộng.”
Cố Mẫn Chi vội hỏi: “Chỉ có vậy?”
Hạ Tình Tuyết gật đầu: “Chỉ có vậy. Bọn em lạc nhau từ rất sớm, em biết không được nhiều.”
“Vậy được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, có tin tức chị lại báo cho em.”
“Vậy em đi đây. Cảm ơn Thứ trưởng đã quan tâm!”
Rời khỏi văn phòng, Hạ Tình Tuyết bình tĩnh trở về nhà. Ban ngày, cả nhà đều làm việc bên ngoài, trong nhà vô cùng yên ắng. Cô nằm trên giường, chậm rãi siết chặt tay.
Cái cô Thứ trưởng này rốt cuộc muốn làm gì thế... Rõ ràng cô ta vốn không phải bạn của chị. Nếu thật sự thường đến thăm chị như lời cô ta nói thì sao cô lại chưa gặp bao giờ? Mỗi kì nghỉ hè, Hạ Tình Tuyết đều cắm rễ trong nhà Hạ Vị Sương, những ngày lễ tết bình thường cũng sẽ đi tìm chị, nhưng cũng chưa từng thấy người này.
Hơn nữa, vì sao chị chưa bao giờ kể là có một người bạn như thế?
Quan hệ của Hạ Tình Tuyết và Hạ Vị Sương vô cùng thân thiết. Chuyện Hạ Vị Sương đến trạm cứu trợ mèo, cô biết. Chuyện chị quen bạn mới, cô cũng biết. Không thể nào có một người bạn quan hệ rất tốt mà cô chưa từng gặp, cũng chưa nghe nói qua bao giờ được.
Nhất định là Thứ trưởng Cố đã nói dối. Nhưng vì sao lại muốn làm thế?
Hạ Tình Tuyết nghĩ mãi không ra. Nhưng mà giờ cô đã biết được một chuyện, đó chính là chị gặp lại Tang Lộ rồi thì vẫn còn sống.
Cô chưa bao giờ nói Tang Lộ đi theo bên cạnh Hạ Vị Sương nhưng ngay từ đầu, Cố Mẫn Chi đã khẳng định điều đó. Như vậy thì hẳn là cô ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh ấy. Muốn biết tình hình của Hạ Vị Sương, nghĩa là chị vẫn còn sống. Bởi vì nếu người đã chết thì bất luận từng có dị năng gì cũng chẳng còn quan trọng.
Thật tốt quá, thật tốt quá.
Hạ Tình Tuyết ôm lấy gối đầu, vùi mặt vào đó.