Edit: Cá voi xanh
Ninh Tự Hàn: “Sao tao biết, tìm dưới gầm giường xem.”
Thừa dịp Linh Tu nằm sấp để tìm thì Ninh Tự Hàn vội bỏ quả đào bỏ vào rương, cầm chìa khóa khóa lại.
Linh Tu không tìm thấy giày, đứng lên phủi đất trên người mình, thấy anh vô duyên vô cớ khóa rương, đặc biệt kỳ quái hỏi: “Mày bỏ bảo bối gì trong rương thế?”
Ninh Tự Hàn đi đến toilet, nói: “Không có gì, thói quen thôi.”
Linh Tu nhìn anh đóng cửa nhà vệ sinh với vẻ mặt khó hiểu, bình thường có thấy tên này khóa rương bao giờ đâu, chắc chắn có gì tiềm ẩn bên trong.
Yên lặng mấy giây, anh lấy chìa khóa dưới gối, mở khóa rương.
Lại là mấy quả đào to lớn đẹp mắt xuất hiện, Linh Tu nghiến răng, cái người này thật sự là càng ngày càng keo kiệt, chỉ có mấy quả đào mà xem như bảo bối, còn cố ý bỏ trong rương khóa lại.
Do dự một chút, Linh Tu lấy toàn bộ nhét vào balô của mình, lấy về cho nha đầu Cẩn Nặc ăn.
Khi Ninh Tự Hàn toilet đi ra, Linh Tu đã đi.
Trong lúc lơ đãng anh bỗng thấy cái rương bị mở ra, anh bước một bước dàia lại gần, quả nhiên không còn thấy quả đào nào nữa.
Anh tức giận, cầm điện thoại gọi cho Linh Tu.
Linh Tu đặc biệt khinh thường: “Mày đàn ông ăn đào làm cái gì, ăn hai quả táo đi.”
Ninh Tự Hàn thực sự phẫn nộ, mở miệng mắng: “Linh Tu, xxx cụ mày!”
Bụp, điện thoại bị dập máy, Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nhìn điện thoại, lần sau Linh Vậnmà mua đào cho anh, anh dứt khoát ăn trực tiếp ở tiệm luôn.
Đúng vậy, không cần rửa mà ăn liền luôn.
Tối nay cuộc họp của CLB đối ngoại chủ yếu là hỏi xem mọi người đã tiến triển đến đâu, Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên ngồi cạnh nhau.
Triệu Mẫn Nghiên thấp giọng hỏi: “Hai chúng ta một phần cũng không có, tính sao đây?”
Linh Vận che miệng, thì thầm: “Cậu thấy chủ tịch đang hỏi mỗi nhóm là cả nhóm hoàn thành được bao nhiêu không?”
Triệu Mẫn Nghiên cẩn thận nghe ngóng, đúng vậy thật, cô không nhịn được cười: “Chắc chắn Nhiễm Văn Khải kêu gọi, chúng mình hai người không cần phải lo lắng.”
Linh Vận: “Đúng vậy, một lát anh ta không thể không tức chết.”
Quả nhiên rất nhanh đã đến lượt Nhiễm Văn Khải, Linh Vận nghe anh ta nói: “Tôi kêu gọi tài trợ được 9700 tệ, còn thiếu ba trăm.”
...
Linh Vận suýt nữa đã hét lên vì kinh ngạc, cô nói với Triệu Mẫn Nghiên nói: “Này này này, chúng ta mỗi người một trăm năm mươi tệ, ha ha ha...”
Chờ đến khi tất cả các nhóm trình bày xong, chủ tịch phê bình một chút, nhóm nào tốc độ nhanh, nhóm nào cần nỗ lực, nếu không tại quy định ngày bên trong làm không được, muốn chậm trễ mua sắm.
Cuộc họp này đại khái kéo dài khoảng nửa tiếng, Triệu Mẫn Nghiên nhìn Nhiễm Văn Khải, khiêu khích anh ta: “Không phải giành với chúng tôi sao?”
“Được, cho anh tất.”
“A, đúng rồi, còn ba trăm tệ, yên tâm đi, cái này để tôi với Linh Vận gánh cho.”
Linh Vận muốn ngăn cản cô ấy nhưng không kịp, dù sao cũng đã nói rồi, cho nên cô cũng hùa vài câu: “Đúng vậy đó, cùng nhóm với một Tam Lang liều mạng đúng là vinh hạnh mà.”
(*)Tam Lang liều mạng (chữ Hán: 拼命三郎) nghĩa là khi đánh trận thì dũng cảm không sợ chết hoặc khi làm việc thì dùng hết sức của mình.
Nhiễm Văn Khải tức giận đến nỗi xanh mặt, vừa rồi sau khi trình bày hắn mới phát hiện ra, mình đi kêu gọi quá nhiều khiến cho hai đứa người mới này được lợi.
Bây giờ lại nghe khiêu khích như thế, hắn càng thêm giận nhưng không biết phát tiết chỗ nào, bèn đi đến trước mặt chủ tịch Lưu Hách Kỳ: “Tổ tôi còn thiếu ba trăm tệ, dù sao chín nghìn bảy trăm tệ đều là tôi tự mình kêu gọi, nên cũng không quan tâm ba trăm tệ còn lại.”
Lưu Hách Kỳ khó hiểu nhìn hắn: “Cậu có ý gì?”
Nhiễm Văn Khải: “Không phải có nhóm có thành viên xin nghỉ sao, một tệ vẫn còn chưa tìm được, hay là cứ để Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên đi qua hỗ trợ đi, vừa vặn cũng rèn luyện luôn.”
Cô biết Nhiễm Văn Khải có ý xấu, Linh Vận vừa định kéo Triệu Mẫn Nghiên chạy trốn, không ngờ mới đi hai bước đã bị gọi lại: “Linh Vận, Triệu Mẫn Nghiên, hai người các cô tới đây.”
Linh Vận nhíu mày, Triệu Mẫn Nghiên cũng không vui, rất hối hận: “Sớm biết vừa rồi đã không chọc tức tên đó.”
“Không sao, cứ xem như chúng ta không tìm hắn để gây sự, thì hắn chắc chắn cũng chơi ngáng chân với chúng ta mà, được rồi.” Linh Vận kéo cô quay lại, đi tới trước mặt Lưu Hách Kỳ: “Chủ tịch, anh gọi bọn em sao?”
Lưu Hách Kỳ cầm cây bút trong tay chỉ vào ghế đối diện, nhìn Linh Vận nói: “Ngồi đi.”
Đãi ngộ có hơi đặc biệt, Linh Vận kéo Triệu Mẫn Nghiên cùng ngồi bên cạnh đối diện với anh ta, nói: “Chủ tịch, anh đừng thấy bọn em một tệ cũng không có là bọn em không làm, bọn em rất cố gắng, ngay cả chân cũng sưng lên, nhưng do không biết cách, nên không được thôi.”
Cô lại cố ý quay đầu nhìn Nhiễm Văn Khải: “Có một lần đáng nhẽ bọn em đã làm được rồi, nhưng đúng là không thể không phục chủ tịch Nhiễm Văn Khải, anh ấy chậm hơn bọn em thế mà lại có được tài trợ, và thế nên bọn em cái gì cũng không thu được hết.”
Triệu Mẫn Nghiên phụ họa: “Đúng vậy, nên bọn em nghĩ rằng, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm mà, nhóm bọn em có thể hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ nhờ phó chủ tịch Nhiễm làm việc, nỗ lực vất vả.”
Rõ ràng là nói khích, Nhiễm Văn Khải tức giận nghiến răng.
Lưu Hách Kỳ không vui nhìn hắn, nói: “Đều là các em gái khóa dưới, không có kinh nghiệm, cậu phải chỉ dẫn các cô ấy chứ.”
Nhiễm Văn Khải đặc biệt không nguyện ý nói: “Biết rồi.”
Linh Vận lén khều ngón tay Triệu Mẫn Nghiên, đắc ý cười.
Nghe thấy Lưu Hách Kỳ nói: “Ba tổ xác thực tình huống đặc thù, một người xin nghỉ, một người đi thi đấu, người còn lại hình như muốn rời khỏi CLB nên không còn quan tâm.”
“Mặc kệ bọn họ, hai người các em thử trước xem, cuối cùng thiếu bao nhiêu anh sẽ nghĩ cách.”
Lưu Hách Kỳ rất đẹp trai, nói chuyện cũng rất lịch sự, chiều cao chắc cũng khoảng 1m8, khi bố trí nhiệm vụ giống như một người anh tri kỉ vậy, Linh Vận thấy lòng mình thoải mái như thể bản thân cô có thể gánh vác trách nhiệm: “Được, không thành vấn đề.”
Cuối tuần Triệu Mẫn Nghiên phải đi dạy kèm, cho nên không muốn đồng ý, cô liếc mắt Linh Vận ra hiệu.
Linh Vận hiểu ý, thấp giọng nói: “Không sao, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp.”
Mấy người lại thảo luận phương án một hồi rồi đường ai nấy đi.
Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi, cô quay đầu nhìn, là Lưu Hách Kỳ: “Chủ tịch Lưu còn có việc gì sao?”
Lưu Hách Kỳ sờ sờ mũi, nói: “Anh cũng ra ngoài, vừa vặn tiện đường, cùng đi đi.”
“A.” Linh Vận nhìn Triệu Mẫn Nghiên, cô cảm thấy khó hiểu, Lưu Hách Kỳ biết cô muốn đi đâu sao mà nói tiện đường?
Triệu Mẫn Nghiên dùng bả vai đụng phải cô, mờ ám nói: “Nhìn ánh mắt chủ tịch nhìn cậu đã thấy bất thường, chắc là nhìn trúng cậu rồi.”
Linh Vận đưa tay đánh cô: “Đừng có đoán mò.”
Triệu Mẫn Nghiên nhìn Lưu Hách Kỳ, thấp giọng nói: “Tớ có việc.” Rồi chạy nhanh như chớp.
Linh Vận nhìn cô ấy, so với con thỏ thì chạy nhanh như nhau, cô tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu, lúng túng nhìn Lưu Hách Kỳ phàn nàn: “Con nhỏ này, chạy nhanh như thỏ vậy.”
“Chủ tịch Lưu, anh muốn đi đâu?”
Lưu Hách Kỳ thuận miệng trả lời: “Đi siêu thị.”
Như thế cũng coi như thuận một nửa đường đi, Linh Vận không tiện nói gì, cũng đi theo anh ta ra ngoài.
Vừa rời đi đã thấy Nhiễm Văn Khải trở lại, hắn trông thấy hai người cùng nhau đi thì sửng sốt, rất nhanh lên tiếng chào Lưu Hách Kỳ.
Lưu Hách Kỳ hỏi Linh Vận: “Em không về ký túc xá sao?”
“Có ạ. “ Linh Vận có chút mất mát nói, trước kia ký túc xá có Tôn Cẩn Nặc, khi trở về sẽ có người đi cùng cô nhưng bây giờ...
Mặc dù ký túc xá còn có hai người khác, chỉ có điều hai người kia lại có quan hệ tốt với Điền Mỹ, nên cơ bả cô cũng không giao lưu.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, cô cũng rất muốn ra ngoài sống.
Lưu Hách Kỳ nhìn bộ dạng không tập trung của cô, hỏi: “Sao thế, làm trong CLB đối ngoại không thú vị sao?”
Linh Vận lắc đầu: “Không có, chỉ là lần đầu tiên làm, thực ra cũng không có gì.”
Lưu Hách Kỳ an ủi: “Em không cần phải để ý đến Nhiễm Văn Khải, cái tên đó bản chất đã như thế, tự cho là mình thanh cao, ai hắn cũng xem thường.”
Linh Vận quay đầu hỏi anh: “Vậy có phải anh ta cũng không phục chủ tịch là anh không?”
Lưu Hách Kỳ là sinh viên năm thứ ba, học kỳ sau là năm 4 cũng bắt đầu thực tập, nói: “Dù gì đi nữa, nửa năm nữa anh cũng phải rời đi rồi, chắc có thể dẫn dắt bọn em được hai tháng nữa.”
“A.” Linh Vận thổn thức, không nhịn được lo lắng hỏi: “Thế thì Nhiễm Văn Khải sẽ làm chủ tịch ạ?”
Lưu Hách Kỳ: “Chắc là vậy rồi.”
Linh Vận đau khổ than: “A, vậy đến lúc đó anh ta chắc chắn sẽ gây khó dễ cho em mất.”
Lưu Hách Kỳ cười: “Chắc không đâu, nếu nhỏ mọn như vậy cũng không làm chủ tịch nổi đâu.”
“A.” Như vậy cũng đúng, Linh Vận yên tâm: “Nếu lúc đó anh ta làm khó em, em sẽ lập tức rời khỏi CLB.”
“Đúng rồi, chủ tịch, lúc trước có phải anh thông qua đơn để cho em vào đây phải không?”
Lưu Hách Kỳ: “Đúng vậy, anh nhìn hình của em đã biết em có năng lực, không chậm trễ phút nào liền thông qua.”
Linh Vận bĩu môi, không tin: “Chủ tịch Lưu đùa em phải không?”
Lưu Hách Kỳ hắng giọng, nghĩ đến dáng vẻ khi Linh Vận mặc Hán phục trong cuộc thi, hiện tại nhớ lại cảm thấy trong người nóng hẳn lên.
Lần đầu tiên anh gặp em gái này đã có ý nghĩ, thế nhưng lại ngại chiều cao của cô, anh ta hơi do dự.
Trước đó có người nói với anh ta chiều cao sẽ di truyền, ảnh hưởng đến đời sau, nên anh ta rất lo lắng và cân nhắc.
Cho đến khi nhìn thấy cô mặc Hán phục, mỗi ngày giấc mơ của anh đều là cô, thiếu nữ xinh đẹp, tính cách tốt, hoạt bát đáng yêu, ngoại trừ chiều cao, cái nào căn bản không thể thay đổi là vấn đề thì không còn khuyết điểm nào nữa.
Cho nên hiện tại, anh ta muốn cố gắng thay đổi mối quan hệ xem sao.
Nếu như hợp, anh muốn thử một chút.
“Ninh Tự —— “
Khi Lưu Hách Kỳ còn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái truyền, sau đó đã nhìn thấy cô giống như con én nhỏ chạy tới trước mặt người nam, khoác cánh tay đối phương.
Hai người thân mật như vậy, rõ ràng là người yêu, anh ta hơi híp híp mắt,, quay người hướng ký túc xá đi, liên thanh chào hỏi cũng không đánh.
Linh Vận trông thấy Ninh Tự Hàn trong lòng đã vui vẻ, liên tục hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh không về ký túc xá sao?”
“Anh cố ý tới đón em sao?”
...
Linh Vận hỏi xong mới nhớ tới chủ tịch, định giới thiệu cho Ninh Tự Hàn, không ngờ khi cô quay đầu đã không thấy ai nữa.
“A, chủ tịch đâu mất rồi?”
Ninh Tự Hàn ôm lấy vai cô: “Đừng để ý tới anh ta, anh đưa em về ký túc xá.”
May là anh tới kịp, nếu không bỗng dưng có thêm một tên tình địch.
“Anh rảnh rỗi thật đấy.” Linh Vận vừa đi vừa nói. “Trễ thế này còn tới đây.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh vô cùng dịu dàng, nhìn cô cười: “Rảnh rỗi sao?”
“Chỉ là nhớ em nên muốn gặp em mà.”
Linh Vận: “...”
Cô nhăn mặt, có thể đừng sến súa như vậy được không.
Hai người đi đến trước ký túc xá của nữ sinh, tư thế của những cặp đôi bình thường hẳn là người con trai đặt tay lên lưng người con gái, cô gái thì đặt tay lên eo người nam.
Nhưng Linh Vận quá thấp, cánh tay cô mà để, chỉ có thể để ngay mông anh, cái tư thế này...
Linh Vận buông Ninh Tự Hàn ra, cũng không ôm: “Cái này, anh mau trở về đi, muộn rồi.”
Editor: Mình vừa edit xong luôn, có chỗ nào sai sót mọi người góp ý giúp mình nhé.