Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 37: Chương 37: Chương 36




“Ngày mai chúng ta có cần đi mua sắm không?” Linh Vận vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện đi chơi.

Ninh Tự Hàn thản nhiên trả lời: “Anh đã chuẩn bị gần đủ đồ cần thiết rồi, một lát em xem còn thiếu gì không, anh lại đi mua.” Anh ngừng một chút rồi đến gần Linh Vận nói, “Em chuẩn bị tốt đồ cần cho bơi lội là được.”

Linh Vận căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chưa phát hiện ra nên hồn nhiên đáp: “Ừm.”

Sau bữa ăn Linh Vận thoáng nhìn qua danh sách đồ vật Ninh Tự Hàn chuẩn bị, đầy đủ nhiều hơn cô nghĩ, “Đã đủ rồi, không có gì cần phải mua.”

Ninh Tự Hàn: “Đủ ư?”

Anh nhìn lướt Linh Vận từ trên xuống dưới, đầy hàm ý nói: “Đồ tùy thân của em, ví dụ như...”

Linh Vận không biết anh muốn nói gì, hỏi: “Ví dụ như cái gì?”

Ninh Tự Hàn: “Bikini.”

Linh Vận: “...”

Cô lặng lẽ lườm anh một cái: “Mỗi ngày anh đều nghĩ cái gì vậy hả?”

Ninh Tự Hàn cười nói: “Cái gì anh cũng không nghĩ, là em cả nghĩ thôi.”

Hai người lại trò chuyện một lát, ngày mai Linh Vận phải về nhà, đến khi đi mới có thể gặp lại, trước khi đi ngủ, Ninh Tự Hàn kéo cô lại ám muội hỏi: “Không cho chút phúc lợi nào sao?”

Anh chỉ chỉ vào mặt mình.

Linh Vận mím môi lắc đầu, nhìn anh cười: “Anh cũng đã nói giữ khoảng cách mà, đừng quên.”

Lúc này Ninh Tự Hàn đang ngồi dựa vào ghế sofa, buông bàn tay nhỏ mềm mại của cô ra, “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Linh Vận chắp tay sau lưng đi lên lầu hai bước, nghĩ đến môi nam sinh vừa mỏng vừa mát, mỗi lần hôn đều không đủ.

Ngày mai về nhà chắc chắn không thể thân mật được nữa, dù cho đi chơi thì cũng còn bóng đèn là anh hai nữa, có khi hai người cũng không thể nắm tay.

Nghĩ đến điều này Linh Vận bỗng xoay người quay lại, khom lưng cúi đầu hôn lên miệng Ninh Tự Hàn một cái.

Lúc đầu cô định hôn một cái xong lập tức buông ra, ai ngờ cô còn chưa rời khỏi môi anh, tay anh đột nhiên đặt sau sống lưng cô, toàn bộ cơ thể cô mất kiểm soát trực tiếp nằm sấp lên người anh.

“Hu hu hu, Ninh Tự Hàn, anh khốn kiếp, mau buông em ra...”

Linh Vận la khóc hu hu, đáng tiếc lực đạo của anh càng ngày càng lớn, căn bản không có một chút cơ hội để chạy trốn.

Ban đầu Linh Vận còn vùng vẫy một hồi, cuối cùng thực sự không lay chuyển được anh, chỉ có thể thực sự áp lên người anh.

Mùa hè mặc đồ mỏng manh, cô có thể cảm nhận được hình dạng cơ bắp của anh một cách rõ ràng, huyết mạch căng phồng bên dưới, có thể lập tức không khống chế được dục vọng.

Tay Linh Vận nắm chặt áo anh, áo sơ mi của anh sớm đã bị cô nắm nhăn đến nỗi không còn hình dạng, bởi vì ra quá nhiều mồ hôi, quần áo đã ướt một mảng.

Nam sinh cạy hàm răng cô ra, tiếp tục liều lĩnh tiến về phía trước, Linh Vận dùng đầu lưỡi ngăn anh lại, tiếc là chẳng những không chặn lại được mà còn quấn quít lấy nhau.

Hôn thực sự là một chuyện tương đối tốn sức, Linh Vận cảm thấy bản thân không thở được, toàn thân nóng gay gắt, hô hấp dồn dập, giống như ngay tức khắc sẽ ngạt thở, mãi đến khi anh buông cô ra, cô mới thở hổn hển.

Nam sinh kề vào trán cô, khàn giọng nói: “Đừng đi lên.”

Linh Vận nằm trên ngực của anh, hôn nhiều lần như vậy nhưng vẫn cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ, cô nỉ non: “Không được, anh không thành thật.”

Ninh Tự Hàn cam đoan: “Yên tâm đi, anh khẳng định không động vào em, nếu không em chặt tay anh đi.”

Linh Vận nhỏ giọng rên rỉ, “Vậy thì em lại không nỡ.”

Tâm tình Ninh Tự Hàn lại tươi đẹp, nén cười nói: “Vậy cam lòng bỏ anh phòng không gối chiếc sao?”

Lời nói này, Linh Vận “hứ” một tiếng, “Không biết xấu hổ.”

Rốt cuộc Ninh Tự Hàn cũng buông Linh Vận ra, Linh Vận hồi sức một lát rồi lên lầu.

Sáng hôm sau Linh Vận còn đang say giấc nồng thì nhận được điện thoại của mẫu hậu đại nhân, bảo cô về sớm một chút, nói là làm đồ ăn ngon cho cô.

Mặt khác lại dặn dò một câu, nếu anh hai có ý muốn trở về thì cũng gọi anh về cùng.

Linh Vận cúp điện thoại gọi cho anh hai, hỏi anh có trở về không, anh hai hình như còn chưa tỉnh ngủ, qua loa nói: “Không về.”

Linh Vận cúp máy, dọn dẹp phòng xong, Ninh Tự Hàn cũng bận rộn trong thư phòng chốc lát, trông thấy cô tới, hỏi: “Ngủ ngon không?”

Mặc dù bộ dạng nam sinh nghiêm chỉnh đàng hoàng, nhưng Linh Vận vẫn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý, “Anh quản làm gì!”

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, “Nhìn xem, cô nhóc nhà anh nghiêm túc chưa kìa, ngay cả hỏi cũng không được.”

Linh Vận chống nạnh, bé heo Peppa trước ngực cũng bị nâng lên cao một chút, “Ai là cô nhóc nhà anh chứ.”

Ninh Tự Hàn đứng dậy đi đến trước mặt cô, “Ăn sáng rồi hẵng đi”

Linh Vận lắc đầu, quay người liếc mắt nhìn túi xách trên ghế sofa: “Mẹ em nói trưa nay làm rất nhiều đồ ăn ngon đang chờ em, em về đến nhà vừa vặn đến bữa trưa.”

Ninh Tự Hàn thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, cô nhóc đã thu dọn xong, anh hơi híp mắt, nói: “Được, anh đưa em về.”

Mặc dù cô cũng rất muốn để anh đưa đi, nhưng Linh Vận vẫn cảm thấy xấu hổ, nhỡ đâu bị người nhà trông thấy sẽ không tốt, trong mắt ba mẹ cô vẫn là con nít, còn quá sớm để tìm bạn trai.

Đợi sau khi cô trở về tiết lộ một chút xem thái độ của ba mẹ rồi nói sau.

“Không cần đâu, em tự gọi xe về cũng được.”

Sắc mặt Ninh Tự Hàn thay đổi, “Sợ người nhà biết hả?”

Sao lại nói thẳng ra như thế, Linh Vận ngượng ngùng, thấy sắc mặt Ninh Tự Hàn không tốt lắm, cô thấp giọng nói: “Em vẫn chưa nói với gia đình nữa.”

“Em sẽ nói với bọn họ trước khi em quay lại.”

“Anh cũng không lớn lắm, sao phải gấp gáp như vậy.”

Sắc mặt Ninh Tự Hàn thoáng thay đổi, không trả lời câu hỏi của cô, “Vậy anh đưa em lên xe.”

Hai người cùng ra khỏi nhà, Ninh Tự Hàn xách ba lô của Linh Vận, Linh Vận đi tay không bên cạnh anh.

Chênh lệch chiều cao giữa hai người có chút đáng yêu, Linh Vận luôn cảm giác mình đứng bên cạnh anh giống như một đứa bé vậy.

Cũng không biết anh đang nghĩ gì mà không nói một câu.

Khiến cho Linh Vận có phần sốt sắng, trong lòng nghĩ có lẽ anh không thích xa nhau, nên mới nghiêm túc như vậy.

Mắt thấy đã đến ven đường, Linh Vận kéo tay anh, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Ngày kia chúng ta đi rồi, có thể gặp ở sân bay.”

Ninh Tự Hàn thờ ơ, khẽ gật đầu, “Ừm, anh chờ em.”

Trên đường xe taxi rất nhiều, Ninh Tự Hàn vẫy tay dừng lại một chiếc, anh mở cửa sau chờ Linh Vận lên xe rồi đóng cửa lại, đứng ở ven đường khoát tay với cô: “Chậm một chút.”

Linh Vận cảm thấy Ninh Tự Hàn có tâm sự, có điều người ta không nói với cô, cô cũng không biết hỏi thế nào.

Trong đầu nghĩ thôi được rồi, dù sao ngày kia hai người cũng cùng đi chơi, đến lúc đó có thể biết anh nghĩ gì.

Tiễn Linh Vận đi, nét mặt Ninh Tự Hàn có phần lạnh lẽo.

Ba mẹ anh ly hôn khi anh còn rất nhỏ, mẹ anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, không chịu được uất ức, ba anh đi lính bị thương nặng rồi xuất ngũ, bây giờ đang làm việc ở Cục Cảnh sát, không phải là chức vị quan trọng gì, là đồn trưởng của một khu vực nhỏ.

Năm đó biên giới loạn lạc, ba anh bò ra từ đống xác chết, lần đó một người chiến hữu của ông cũng chết, là anh em tốt của ông, đã lôi ông từ trong đống người chết ra, nhưng chính mình lại không thể sống sót.

Người đồng đội kia có một đứa con, ba chết mẹ liền theo người khác, vứt cô ấy cho bà nội đã lớn tuổi.

Sau này bà nội đứa bé bị bệnh nặng liền đem con phó thác cho ba Ninh Tự Hàn.

Sau khi từ chiến trường trở về mỗi ngày ba Ninh Tự Hàn đều ngâm mình trong rượu, rất hay nóng nảy và gắt gỏng, động một chút là nổi giận, tuổi thơ Ninh Tự Hàn là khi không có ông và khi có ông thì trong nhà không còn yên tĩnh nữa.

Mỗi ngày ba mẹ đều cãi nhau, hễ ba ngày thì một trận cãi nhau lớn, hai ngày thì một trận cãi nhỏ, mãi đến khi cuối cùng thì ly hôn.

Ninh Tự Hàn đi theo mẹ, cô bé mang về kia thì theo ba.

Ông Ninh cho là Ninh gia bọn họ mắc nợ người đồng đội kia, nên phải có trách nhiệm với đứa bé kia cả đời, bao gồm việc nuôi từ nhỏ đến lớn, cho đến khi lấy chồng lập gia đình.

Thế nên từ nhỏ ông Ninh đã nói với Ninh Tự Hàn sau này lớn lên phải kết hôn với cô bé kia, một đời một kiếp chăm sóc cô.

Ninh Tự Hàn không quan tâm nhiều đến em gái kia, nhưng từ bé anh đã cảm thấy sao mình có thể lấy cô bé chứ?

Vì vậy nhiều năm như thế nhưng quan hệ của anh với ba cũng không hề tốt đẹp gì, một năm cũng không gặp được hai lần.

Anh có thể đem tài sản của Ninh gia đưa hết cho cô bé kia, nhưng tuyệt đối không thể đi ngược lại với ý nguyện của mình, không thể miễn cưỡng đi cùng một cô gái mình không thích cả đời được.

Mẹ anh đối với chuyện này không phản đối cũng không ủng hộ, năm đó ông Ninh có thể còn sống trở về, bà Ninh vẫn biết ơn đối phương, nên nếu như Ninh Tự Hàn thích cô bé kia, bà Ninh cũng vui lòng tác thành.

Có điều hai năm gần đây bà Ninh cũng đã nhìn ra, dưa hái xanh không ngọt*, nên nói xa nói gần với Ninh Tự Hàn: “Tìm người mình thích, mẹ đều đứng về phía con.”

(*dưa hái xanh không ngọt: cưỡng nữu đích qua bất điềm – 强扭的瓜不甜 – (nữu: vặn, vắt; dưa cưỡng ép mà hái (cưỡng nữu) [tức là dưa còn xanh, không tự rụng như dưa chín tự nhiên] là dưa không ngọt; đặt cho văn vẻ là dưa cố hái thì không ngọt; Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn).

...

Linh Vận về đến nhà quả nhiên thấy mẹ đã chuẩn bị cho cô một mâm cơm thịnh soạn.

Không thấy ông Linh, Linh Vận thấy lạ liền hỏi: “Ba đâu rồi ạ?”

Bà Linh cười tít mắt đáp: “Công ty có việc.”

Bàn ăn lớn thế này chỉ có hai người ăn thì hơi lãng phí, Linh Vận thử dò hỏi: “Mẹ, mẹ thực sự không có ý định gọi anh hai về ạ?”

Mặc dù bà Linh đã hơn bốn mươi tuổi nhưng da vẫn rất trắng, đầy vẻ trơn bóng lộng lẫy, tóc xoăn gợn sóng, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người.

Bà cười tủm tỉm nói: “Thực ra mẹ cũng không trách nó, bây giờ mẹ chỉ muốn nhìn xem nó có thể chống đối đến khi nào.”

Linh Vận bĩu môi, “Có khi anh hai cũng nghĩ như thế.”

Cô ngừng một chút rồi nói, “Mẹ, mẹ không sợ anh ấy không có tiền phải ra ngoài xin ăn ạ?”

Bà Linh “ồ” một tiếng, “Cũng không xem nó là con của ai, có thể lăn lộn đến nông nỗi đó sao?”

Linh Vận trò chuyện về anh hai với mẹ một lúc, cô vẫn chưa nói việc đi chơi với mẹ, không biết mở miệng như thế nào.

Sợ là mẹ không cho cô đi.

Cô do dự một hồi rồi mới nói: “Mẹ, con với anh hai hẹn nhau đi chơi, ngày kia sẽ đi.”

Bà Linh cau mày: “Chủ ý cũng lớn quá nhỉ, ba bọn con còn định dẫn con đi chơi nữa đó.”

“Các con muốn đi đâu?”

Linh Vận: “Đi biển ạ.”

Bà Linh: “Khi nào về?”

Linh Vận muốn nói là sẽ rất lâu, lại lo mẹ không cho cô đi nữa, chỉ nói: “Không đến mấy ngày ạ, chơi chán rồi sẽ về.”

Dù sao thì “tướng tại ngoại quân mệnh hữu sở bất thụ.”*

(* “在外君命有所不受” nghĩa là tướng ngoài trận, quân mệnh có thể không tuân theo)

Đến lúc đó mẹ có tức giận cũng không có cách bắt được cô.

Bà Linh trầm ngâm, nói: “Mỗi ngày ít nhất một cuộc gọi, ba tin nhắn, thường xuyên báo cáo hành tung là được.”

Linh Vận kích động ôm cổ mẹ, “Mẹ ơi, mẹ tốt quá đi.”

Cô còn định nói chuyện của Ninh Tự Hàn, nhưng lại sợ mẹ nghĩ nhiều, sẽ không cho cô đi nên cô chần chừ không nói ra.

Trái lại bà Linh đã hỏi trước: “Vận Vận có hẹn hò bạn trai không?”

Linh Vận ậm ờ đáp: “Đâu có, có người nào nhìn trúng con cơ chứ!”

Bà Linh khinh thường nói: “Đó là do mắt bọn họ bị mù, không mù đều biết con gái của mẹ rất xinh đẹp đáng yêu.”

Trong lòng Linh Vận ngọt ngào nghĩ, ánh mắt Ninh Tự Hàn rất tốt sao.

Mẹ đã nói đến chuyện này, Linh Vận thuận miệng chớp lấy cơ hội nói: “Mẹ, nếu con có thích một người con trai, mẹ có cho con yêu không ạ?”

Bà Linh ồ một tiếng: “Con nói lời này xem như mẹ có thể quản con việc này sao.”

Bà dừng một lúc, có chút lo nghĩ rồi nói, “Mẹ chỉ muốn dặn con phải bảo vệ mình.”

Bà nói như vậy khiến Linh Vận yên tâm, cô nhìn bà cười hì hì: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định biết bảo vệ mình.”

Ánh mắt bà Linh nghi hoặc nhìn cô, thử hỏi: “Không phải con thực sự đang yêu đó chứ?”

“Nói mẹ nghe, cậu trai đó ra sao?”

Linh Vận mím môi không nói lời nào, cô không biết mẹ thực sự đồng ý cho cô yêu, hay là chỉ vòng vo để cô nói ra, đợi đến lúc biết sự thật lại chia rẽ bọn họ.

Dù sao thì bây giờ cô cũng cần phải cẩn thận, vẫn là để sau này hẵng nói.

“Không có, mẹ đừng suy đoán lung tung.”

Bà Linh không truy hỏi nữa, chuyển sang hỏi chuyện của Linh Tu: “Anh hai con có người yêu chưa?”

Linh Vận không biết nói như thế nào về chuyện của anh hai và Tôn Cẩn Nặc, muốn nói là không yêu nhau nhưng hai người họ lại ở chung với nhau, nhưng nếu nói họ yêu nhau thì lại cảm thấy anh hai không để tâm đến.

Cô lưỡng lự nói: “Xem như là có đi.”

Bà Linh nổi hứng thú, “Nói xem cô gái kia như thế nào?”

“Người ở đâu?”

“Con có quen không?”

“Dung mạo ra sao?”

“Tính cách thế nào?”

“Sẽ không nhạy cảm giống cô gái lần trước chứ?”

Linh Vận lắc đầu, “Mẹ, sao mẹ hỏi nhiều câu như vậy, mẹ bảo con phải trả lời cái nào trước đây?”

Bà Linh: “Trả lời từng câu từng câu.”

Linh Vận: “Bạn học con, ngoại hình rất xinh đẹp, tính cách tốt, còn biết nấu cơm nữa, đối xử với anh hai rất tốt.”

Bà Linh: “Anh con chủ động?”

Linh Vận: “Vậy cũng không đúng, anh hai có hơi quá đáng.”

“Theo con thì không xứng với bạn học của con.”

Vì bà đã biết người đầu tiên không thích hợp nên bà Linh rất tự hào về ánh mắt của mình, “Vậy là được rồi,“ như có điều suy nghĩ, im lặng vài giây, bà nói: “Con gái thì phải kiên cường mới được, trái tim phải lớn, sao có thể vì vài câu hoặc cái nhìn của người khác liền rút lui, hạnh phúc của mình phải tranh thủ, cũng không phải được người bố thí.”

Không ngờ mẹ lại nghĩ như vậy, Linh Vận lấy gối ôm vào lòng, nhìn bà Linh cười hì hì nói: “Vậy thì mẹ à, nếu như anh hai sống chung với người ta mẹ cũng mặc kệ ạ?”

Bà Linh: “Mẹ quản được sao?”

“Tiền sinh hoạt của anh con mẹ cũng cắt mất, mẹ lấy gì để quản chứ!”

Linh Vận lại thử hỏi: “Mẹ, vậy nếu sau này con không xài tiền trong nhà, có phải con cũng có thể tự ở chung với nam sinh không?”

Sắc mặt bà Linh lập tức trầm xuống, “Chuyện đó chắc chắn không được, con là con gái, rất dễ bị thiệt thòi.”

Linh Vận mất hứng, “Nhưng vừa rồi không phải mẹ nói hạnh phúc của bản thân thì phải tranh thủ sao?”

Bà Linh: “Vậy cũng không được, con nhất định phải dẫn cậu trai kia đến trước mặt mẹ, để mẹ kiểm định mới được.”

Linh Vận: “Ồ, vậy mẹ thấy con nên tìm con trai như thế nào?”

Bà Linh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Có lẽ vừa cao vừa to, ngoại hình đẹp trai khôi ngô, quan trọng nhất là nhân phẩm phải tốt, đối xử với con cũng phải tốt là được.”

Linh Vận nghĩ đến dáng vẻ của Ninh Tự Hàn, dường như hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, trong lòng đắc ý, ngoài miệng thì cố tình hỏi: “Như vậy là giống với ba con sao?”

Điều bà Linh hài lòng nhất chính là tìm được một người chồng yêu thương mình, lại có một đôi trai gái đáng yêu, nghe con gái nói thế này, dù đã hơn bốn mươi nhưng bà vẫn bộc lộ dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, “Cũng gần như thế.”

Linh Vận biết mẹ thích nghe cái gì, “Chỉ sợ con không được may mắn như mẹ.”

Trong lòng bà Linh càng vui vẻ, “Quan sát cẩn thận rồi sẽ có.”

Hai mẹ con nói chuyện với nhau đến tận khuya. Sau khi Linh Vận về phòng thì thấy một vài tin nhắn trong điện thoại, một là từ anh trai cô, còn lại đều là của Ninh Tự Hàn, đại khái là báo cáo chuẩn bị đồ vật và lộ trình với cô, cuối cùng còn hỏi cô buổi tối có muốn đi ra ngoài không?

Linh Vận nhanh chóng nhắn lại: “Không được, em không có cách nào nói với mẹ đâu.”

Ninh Tự Hàn: “Anh chỉ hỏi tượng trưng thôi.”

Linh Vận ngắt điện thoại, “hứ” một tiếng, cái con người này!

Buổi sáng hôm đi chơi, bà Linh phân phó tài xế đưa Linh Vận đến sân bay, trước khi đi còn cố ý dặn dò phải chú ý an toàn rất nhiều, hơn nữa ngàn vạn lần không được ở chung với con trai.

Linh Vận bẽn lẽn đáp ứng.

Bà Linh lại cố tình đưa cô một tấm thẻ, “Anh trai con yêu cũng không thể tiêu tiền của con bé.”

Sau đó bà Linh không nói gì, Linh Vận muốn chọc mẹ không chịu cúi đầu trước lại không yên lòng về anh hai, nhưng nghĩ có lẽ mẹ sẽ xấu hổ nên đành nhẫn nhịn không nói gì nữa.

Đến sân bay Linh Vận đã thấy Ninh Tự Hàn, thanh phong tễ nguyệt* đang đứng đợi trong khu vực chờ nhìn cửa ra vào.

(*thanh phong tễ nguyệt 清风霁月 nghĩa là trăng thanh gió mát, ví von đến dáng vẻ điềm tĩnh, tốt đẹp)

Linh Vận vẫy tay với anh, cầm vali nhỏ chạy qua, “Anh Ninh Tự...”

Ban đầu ý định của cô là thản nhiên nhào vào lòng anh, nhưng ai ngờ khi cô còn chưa chạy đến đối phương, anh hai đứng dậy từ cái ghế bên cạnh, lạnh lùng nói: “Anh hai đang ở đây!”

Linh Vận cúi đầu lè lưỡi, vẫy tới với anh, “Thấy mà.”

Linh Tu lại ngồi xuống.

Lúc đầu Ninh Tự Hàn muốn ra cổng sân bay đợi, thế nhưng một chân anh còn chưa kịp bước đã nghe thấy lời lẽ Linh Tu đầy châm chọc, “Ân cần như vậy làm gì?”

Ninh Tự Hàn thấy bộ dạng khó chịu của Linh Tu, đành phải đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hai ngày không gặp, có hơi nhớ, Linh Vận thấy Ninh Tự Hàn bị vướng bởi có anh hai ở đây nên không dám đi qua, chỉ có thể duy trì khoảng cách không gần không xa.

Cô dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Anh đến lúc nào thế?”

Ninh Tự Hàn cúi đầu thoáng nhìn Linh Tu, sao lại cảm giác mình giống như tên trộm nhỉ, Linh Tu cũng đang liếc nhìn anh, “hừ” một tiếng: “Tao không mù.”

Ninh Tự Hàn: “...”

Sớm biết thế đã lén dẫn Linh Vận đi chơi thì tốt biết mấy.

Rất nhanh đã đến thời gian lên máy bay, Linh Vận vội nói chuyện với Ninh Tự Hàn, lúc này đến gần khoác cánh tay anh, anh hai chỉ lườm cô một cái rồi cũng không nói gì thêm.

Linh Vận cười khúc khích rồi khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cùng Ninh Tự Hàn lên máy bay.

Đi dọc theo hàng người, Linh Vận bỗng cảm thấy bóng lưng người phía trước nhìn rất quen mắt, cô chỉ vào người đó, hỏi Ninh Tự Hàn: “Anh nhìn người kia thấy quen không?”

Một người vóc dáng cao gầy mang kính râm lớn, cô gái tóc quăn dài, hai vai đeo balo, tay xách một cái vali nhỏ.

Ninh Tự Hàn bận cầm đồ cũng không để ý đến người nào, thuận miệng trả lời một câu: “Chưa từng gặp.”

Linh Vận “ồ” một tiếng, cảm thấy mình bị hoa mắt, sao có thể thấy Tôn Cẩn Nặc ở sân bay được chứ?

Tác giả có lời muốn nói: Chương nhiều không?

Hì hì, mau khen tôi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.