Chạng vạng trời tối.
Đại học.
Xe đạp.
Lộc Viên Viên ngồi ở chỗ phía sau xe đạp, nhìn vào sau lưng người lái xe phía trước, chợt nhớ tới một chuyện.
Sau khi cô tốt nghiệp cấp ba liền đến nhà bà nội ở.
Thành phố S cùng nhà bên kia của cô chênh lệch đặc biệt lớn. Khi vừa mới tới, cô nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ.
Sau đó, có lẽ là sợ cô ở lâu trong nhà sẽ buồn bực, ông bà nội luôn để cô ra ngoài, xem phim, mua sắm cái gì, những chuyện cô đi học chục năm qua đều chưa tiếp xúc, trong vòng ba tháng cô đã làm hết toàn bộ.
Trong kỳ nghỉ hè, phim chiếu luôn vào giờ cao điểm.
Lộc Viên Viên đã xem rất nhiều cảnh, trong đó có một đoạn, mặc dù kịch bản không phải đặc biệt hấp dẫn lòng người, nhưng lại làm cho cô có ấn tượng sâu nhất.
Bộ phim nói về câu chuyện tình yêu trong sân trường đại học. Trong đó có một đoạn, nam chính đạp xe chở nữ chính, vào chạng vạng tối mùa hè, bọn họ không hề có đích đến gì, chỉ là ở trên sân trường đạp quanh một vòng lại một vòng. Dưới bộ lọc của ống kính quay phim, mỗi một hình ảnh đều vô cùng duy mỹ.*
(*: chỉ có cái đẹp)
Khi đó, trong nội tâm cô sinh ra một cỗ ghen tị mãnh liệt từ trước đến nay không có, thậm chí còn không thực tế mà nghĩ rằng, có lẽ chờ cô lên đại học, cũng có thể trải nghiệm một lần cảm giác như vậy.
Không nghĩ tới.....
Mới khai giảng một tháng, thế mà nó thật sự đã xảy ra.
Lộc Viên Viên hôm nay không buộc tóc. Mặc dù Tô Lâm ở phía trước đã chặn phần lớn gió, nhưng tóc dài vẫn nhảy múa rối loạn ở trong không trung.
Âm thanh của bánh xe đạp rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được nó, rất có tiết tấu. Khi anh đạp một vòng, liền sẽ có tiếng vang.
Thật sự trên ghế xe màu hồng phấn, mặc dù màu sắc thật sự có hơi bắt mắt, nhưng độ rộng vừa vặn, ngồi lên đặc biệt dễ chịu.
Dễ chịu đến mức chân của Lộc Viên Viên cũng vô thức mà lắc lư.
Cô nhìn đôi chân mình lơ lửng giữa không trung, bên tai nghe tiếng gió, đột nhiên cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Cô cong môi lên, yên lặng nở nụ cười.
Một tay khác của Lộc Viên Viên không cầm điện thoại nắm lỏng lẻo ở trên ghế ngồi phía trước. Sau khi nhập lưu vào bản ghi nhớ, cô đưa điện thoại cất lại trong túi.
Cô gọi người phía trước:
“Học trưởng.”
“Ừm.” Anh đáp rất nhanh, “Sao vậy?”
Ban đầu Lộc Viên Viên muốn hỏi tại sao anh không về nhà vào cuối tuần, suy nghĩ, sửa lời hỏi:
“Anh là người nơi nào vậy?”
“Thành phố B.”
“A....” Là một thành phố cô chưa bao giờ đến.
“Em thì sao?” Anh hỏi.
“.....” Lộc Viên Viên dừng một chút, mới nhẹ giọng nói:
“Nhà em ở một thị trấn nhỏ, à...em nói anh cũng không biết. Anh coi như em là người nơi này là được rồi.”
Cô vừa dứt lời ---
Không biết xe đi lên cái gì, kịch liệt xóc nảy lên một chút.
“A!” Bởi vì dọc đường đi đều rất ổn định, đột nhiên xóc một cái làm cho Lộc Viên Viên theo phản xạ có điều kiện kêu một tiếng.
Lần xóc nảy này không nhẹ, làm cơ thể cô rời khỏi ghế ngồi vài giây, có lẽ là do cơ thể sinh ra cảm giác nguy hiểm, muốn bảo vệ bản thân ---
Lúc đầu tay giữ ở ghế ngồi trên xe liền tự động đổi một nơi khác.
Trực tiếp ôm lấy người đạp xe phía trước.
Muốn ôm anh, người cô cũng phải nghiêng về phía trước. Lại bởi vì quán tính, toàn bộ khuôn mặt đều đập vào trên lưng anh.
Cô cảm nhận được chất liệu của chiếc áo, ngửi thấy mùi mà cô đã ngửi qua nhiều lần, mặc dù thích nhưng lại không biết là mùi thơm gì, trong đầu đều trống rỗng.
Lộc Viên Viên thậm chí còn di chuyển cánh tay vòng quanh eo anh.
Cùng anh nhìn giống nhau, rất gầy.
Còn có vẻ rất.....cứng rắn? Cứng.
Đại não lại trống rỗng nhiều hơn.
Tô Lâm cảm thấy anh có thể mẹ nó không bảo trì được thăng bằng.
Vừa rồi đoạn đường kia có chút tối, sự chú ý của anh đều ở trên người Lộc Viên Viên, không nhìn phía trước. Đột nhiên xóc nảy một cái đến anh cũng bị giật mình.
Nhưng anh rất nhanh liền ổn định cân bằng chiếc xe, vừa định hỏi cô một chút xem cô có sao không.
....Đã bị cô ôm chặt.
Lại là eo.
Anh nuốt xuống những lời ban đầu muốn nói, cảm nhận được sức lực cánh tay cô ở trên thắt lưng, gió đêm thổi lành lạnh, nhưng cả người anh lại bắt đầu nóng lên.
Tô Lâm máy móc đạp xe, trái tim đập như trống, không biết chính xác thời gian trôi qua bao lâu ----
Cô gái nhỏ sau lưng kêu một tiếng.
Sau đó liền buông lỏng ra tay đang ôm anh.
Ngay sau đó là một loạt,
“Học trưởng em xin lỗi. Không phải em cố ý, anh đừng tức giận.”
“.....” Tô Lâm nặng nề mà thở dài, trong lòng thất lạc di sơn đảo hải.*
(*: nỗi mất mát dời non lật bể)
Nhưng giọng nói anh vẫn đều đều:
“Không có gì.”
Suy nghĩ, anh lại tăng thêm một câu:
“Vừa rồi bị xóc, là vì anh không thấy đường.”
Mấy giây sau, phía sau lưng truyền đến một tiếng “Ồ” nho nhỏ.
Cô không nói tiếp.
Anh cũng không biết nên nói cái gì.
Vì vừa rồi xảy ra chút chuyện kia, bầu không khí hình như đột nhiên liền thay đổi.
Cứ như vậy lại đạp năm phút.
Lộc Viên Viên hơi nghi hoặc một chút.
Cô cẩn thận từng li từng tí mở miệng lần nữa:
“Học trưởng.....Cái đó, sao chúng ta còn chưa tới cổng trường vậy?”
Cô nhìn thấy cơ thể người trước mặt cứng đờ.
Lập tức, anh quét mắt nhìn bốn phía, động tác đạp xe dừng lại. Cô nghe thấy âm thanh phanh xe lại rất nhỏ.
Chiếc xe rất nhanh dừng di chuyển.
Anh để một chân dài xuống đất, đột nhiên đem xe quay đảo ngược lại, khi nói chuyện anh không quay đầu, nhưng lại làm cho cô không hiểu sao nghe được một tia xấu hổ.
“À.”
“Vừa rồi quên rẽ ngoặt.”
“Đạp xe trở lại.”
Lộc Viên Viên: “.....”
-
Sau khi điều chỉnh phương hướng, quả nhiên rất nhanh liền đến cổng trường.
Trong nháy mắt nhìn thấy tấm biển lớn của đại học C, Lộc Viên Viên thở phào một hơi, đồng thời đè nghi ngờ trong lòng xuống.
Học trưởng làm sao lại giống như cô không biết đường được chứ!
Anh ở trong công viên trò chơi hố người kìa, chỉ liếc mắt nhìn bản đồ đều giống như đã quen thuộc đi qua vô số lần!
Vừa rồi khẳng định là sơ suất, ừm.
Tô Lâm phanh xe. Đầu tiên là nghiêng đầu nói với cô câu “Em đừng nhúc nhích”, sau đó anh xuống xe, đem cái giá đỡ dưới chân cô đá ra, toàn bộ chiếc xe chống trên mặt đất.
Sau đó, anh duỗi tay ra đỡ cánh tay cô, như trước đó đỡ cô ra khỏi ký túc xá lên xe,
“Chậm một chút.”
Lộc Viên Viên mượn cánh tay anh, thuận lợi nhảy xuống ghế ngồi sau.
Tô Lâm đưa xe đến nhà để xe, sau đó quay lại dìu cô đi đến bên lề đường. Thời gian này có nhiều người nhiều xe, ở cổng trường đại học rất dễ đón được xe. Anh rất nhanh bắt được một chiếc taxi.
Khi Lộc Viên Viên lên xe, cái chân bị đau có hơi bị kẹt lại ở cửa một chút, vẫn là Tô Lâm đưa tay ra giúp cô thuận lợi đi vào.
Sau khi cô nói cảm ơn, hai người không nói gì nữa.
Trên đường về nhà ông bà nội có chút kẹt xe, Lộc Viên Viên nhìn cảnh xa hoa trụy lạc ở ngoài cửa sổ xe. Các tiệm cơm chật ních trên một con đường. Cô đột nhiên nhớ trước đó lúc ở trước ký túc xá nói sẽ mời anh ăn hai bữa cơm.
“Học trưởng.”
Tô Lâm quay đầu: “Ừm?”
“Không phải chúng ta đã nói, em mời anh hai bữa cơm sao?” Trong đêm tối, khuôn mặt cô có chút không nhìn thấy rõ, nhưng nghe giọng nói lại mang theo phấn khích,
“Thật sự em không quen thuộc nơi này lắm, anh có muốn đi tiệm cơm nào không?”
“....”
Anh vừa định trả lời.
Đèn đỏ vừa hết, chiếc xe từ từ di chuyển. Hình như xe đi đến phía dưới một biển quảng cáo có bảng đèn LED, một chùm ánh sáng từ cửa sổ xe chiếu vào.
Vừa lúc rơi vào trên gương mặt Lộc Viên Viên.
Con ngươi trong mắt cô đen nhánh, vì được chiếu sáng mà tỏa sáng lấp lánh, bởi vì cô vừa mới nói chuyện, đôi môi màu hồng non mềm hơi mở ra.
Hình như anh chưa bao giờ thấy cô tô son.
Nhưng màu môi tự nhiên của cô, so với bất kỳ cái gì bôi lên cũng đều đẹp hơn.
Hoặc đó không gọi là đẹp.
Mà là mê người.
Anh không hiểu sao liền bị hút đi lực chú ý.
Cho đến khi cô hỏi lại lần nữa:
“Học trưởng? Anh muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt của anh còn rơi vào trên đôi môi cô.
Trực tiếp thốt ra:
“Em.” (Bậy rồi=)))))
Sau đó.
Đôi mắt của cô gái nhỏ lập tức mở ra thật lớn:
“Học, học, học trưởng, anh, anh.......”
Bị dọa tới mức đều nói lắp.
Tô Lâm sờ cái mũi, bình tĩnh giải thích:
“....Có một nhà hàng, tên gọi là “Bạn“.”
“Ồ à ---” Dáng vẻ của cô giống như là thở phào một hơi nhẹ nhõm, cong môi:
“Được, chờ em có thể đi lại được chúng ta liền đi.”
Hô hấp anh trì trệ: “.....Ừm.”
“Nhưng mà tên nhà hàng này cũng rất đặc biệt nha,“ Qua một phút, cô lại lần nữa nhắc tới, giọng nói nho nhỏ truyền vào trong lỗ tai anh:
“Hình như cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.....”
Huyệt thái dương Tô Lâm co giật:
“.......”
Còn không phải sao?
Anh chỉ bịa ra, nghe nói qua mới là có quỷ.
-
Có lẽ là trước lạ sau quen.
Xe taxi dừng ở cửa tiểu khu. Sau khi hai người xuống xe. Cô nhìn Tô Lâm một câu cũng không nói, trực tiếp ngồi xuống đưa lưng về phía cô.
Lộc Viên Viên sửng sốt một chút, mới phản ứng lại được, anh là muốn cõng cô đi đến cửa nhà bên kia.
Cô chậm rãi nằm úp sấp trên lưng anh, cảm nhận được anh hơi dùng lực. Đứng lên đi vào cư xá. Cô lại lần nữa sinh ra loại cảm giác này. (An: Mn biết cảm giác gì không =)))))
Thật sự Tô Lâm không hề muốn dùng lưng cõng.
Nhất là sau lần trước cô đã nói như vậy.
Người trên lưng anh một lần nữa trầm mặc.
Lúc chiều, cô trầm mặc rất lâu liền thốt ra một câu “Nghĩ tới ba“.
“Lộc Viên Viên,“ Nội tâm anh có chút sợ hãi, hơi nghiêng đầu, “Lần này em....sẽ không lại nhớ ba em chứ....”
“Phốc ---” Đột nhiên cô cười ra tiếng, qua mấy giây mới đáp: “Không, không đâu. Học trưởng, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Anh không nói tiếp, dựa theo phương hướng trong trí nhớ bước đi.
Đột nhiên, anh cảm thấy cánh tay cô vòng lại ôm lấy vai anh, hơi siết chặt, giống như không tự giác được.
Qua mấy phút, bên tai lần nữa truyền đến giọng nói của cô.
“Ba em.....”
“Sẽ không đối với em tốt như vậy đâu.”
Ngữ khí của cô cùng bình thường không giống nhau lắm, như làm hàm chứa lời oán trách nho nhỏ, âm cuối rất nhỏ, lại mang theo một tia ủy khuất rất dễ phân biệt.
Trái tim giống như bị một bàn tay bóp lại một chút, anh đột nhiên không biết nên nói gì.
“À,“ Lộc Viên Viên bỗng hơi nhúc nhích, “Học trưởng, anh buông em xuống đi.”
“......”
Tô Lâm ngẩng đầu, liền thấy cánh cửa khu nhà quen thuộc.
Thì ra bất tri bất giác đã đến nơi.
Anh không nói gì, đi thẳng vào, đến cửa thang máy mới đem cô buông xuống.
Thang máy dừng ở tầng hai mươi tám.
Lộc Viên Viên đưa tay ra ấn nút đi lên, số tầng trên thang máy thể hiện số tầng lầu bắt đầu giảm xuống.
Tô Lâm nhìn một bên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Thật sự cùng bình thường không có gì khác nhau, khi cô nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu kia, có lẽ cho rằng anh sẽ không nghe được.
Nhưng mà anh lại nghe được.
Sau khi nghe được, nhìn lại cô, luôn cảm thấy giữa khuông mặt cô luôn có chút gì đó không vui.
Anh thở ra một hơi, đưa tay vuốt mái tóc cô một chút.
Cô quay đầu lại nhìn nhìn anh, trong thang máy lờ mờ, đôi mắt vừa lớn vừa sáng.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở.
Đột nhiên Tô Lâm cũng không nói được gì.
“Em.....” Yết hầu anh lăn nhẹ, lại thả tay xuống,
“Cẩn thận một chút, anh đi trước.”
“Vâng, vâng,“ Cô dùng sức gật đầu, cười với anh, trên mặt hình như có chút đỏ lên,
“Học trưởng, thật sự rất cảm ơn anh!”
Anh nhìn khuôn mặt cô dần biến mất trong cửa thang máy đang dần khép lại. Không biết vì sao, đột nhiên giơ tay lên, ấn vào nút mở cửa thang máy.
Cửa thang máy lần thứ hai mở ra.
Lộc Viên Viên không biết chuyện gì đang xảy ra, nghi hoặc lên tiếng:
“Học trưởng, sao anh....”
“Chủ nhật, em cũng không tiện đi.”
Tô Lâm rũ mắt nhìn cô:
“Anh đến đón em về trường học.”
Hả?
Lộc Viên Viên có chút không kịp phản ứng.
Khi đó cô, đã có thể đi bộ, không cần anh đưa nữa nha.
“Hả? Nhưng mà em ---” Cô còn chưa nói hết, lần nữa bị anh cắt đứt.
Anh đứng ở cửa thang máy, nhếch môi lên một chút với cô, đôi mắt híp lại lộ ra đuôi mắt càng hẹp dài.
“Ba bữa.” Anh nói.
***
Buổi chiều chủ nhật, khi Tần Phóng tập luyện từ câu lạc bộ âm nhạc trở về ký túc xá. Cậu ta bắt gặp cảnh một người đẹp đang thay quần áo, mười phần hương diễm.
“Ai ui,“ Cậu ta kéo cửa lên, đi nhanh mấy bước tiến đến bên cạnh người đẹp,
“Tô đại học trưởng, thay quần áo trực tuyến, gợi cảm đến cực điểm. Tôi quay video chụp anh đăng lên diễn đàn kiếm tiền, hai ta chia lợi nhuận, thế nào?”
Đối phương giọng nói nhàn nhạt: “Lăn.”
Hừ, mỗi lần đều là một cái chữ này, không có tí sức lực nào.
Tần Phóng bĩu môi, ngược lại nhắc đến một chuyện khác,
“À đúng rồi, ghế ngồi sau xe màu hồng của ngài sao lại chưa có động tĩnh gì? Mẹ nó tôi một ngày lướt diễn đàn tám lần, cũng chưa thấy động thái gì mới nhất.”
“.....”
Tần Phóng ngồi ở bên giường, nhìn Tô Lâm đã mặc quần áo tử tế, bắt đầu dùng điện thoại gõ chữ:
“Cậu sẽ không phải, còn chưa để cho người ta lên xe ngồi chứ?”
Đối phương không ngẩng đầu:
“Lên rồi.”
“Con mẹ nó!” Tần Phóng lúc này vô cùng kinh ngạc, “Đến cùng là ai vậy Lâm ca, đến tôi mà cậu cũng không nói?”
Đối phương vẫn như cũ không ngẩng đầu, thậm chí ngay cả lời nói cũng không đáp lại.
Cậu ta đang muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên rung một cái.
[Cẩu Đản Vương Nhất Hàm]: Tối nay tôi không có thời gian.
[Cẩu Đản Vương Nhất Hàm]: Một người bạn hẹn tôi đi club Q uống rượu, tự ngài đi ăn đi.
[Cẩu Đản* Vương Nhất Hàm]: [Cuộc sống về đêm thật phong phú.jpg]
(*: An giữ nguyên tại dịch thì không hay lắm, cẩu: chó, đản: trứng @@, đặt tên thật là xxx cạn lời)
Mẹ, nó???
Cậu ta hẹn cô ấy ăn cơm, muốn vuốt xuống cái chuyện lần trước kia, cô ấy còn lên mặt mũi???
Tần Phóng tức đến mức phổi muốn nổ tung.
Cậu ta hít thở sâu mấy lần, sau một phen suy nghĩ, bắt đầu lốp bốp gõ chữ.
[Tần Phóng]: Haha, lão tử cũng mẹ nó định nói với cô.
[Tần Phóng]: Tối nay lão tử với bạn cùng phòng đi Đại Bảo tập luyện để bảo vệ sức khỏe.
Tần Phóng gõ xong chữ liền khóa điện thoại, bắt đầu trò chuyện với người đối diện:
“Lâm ca, gần đây tập luyện tiết mục có phải đặc biệt mệt mỏi?”
“.....”
“Tôi thấy rồi, mấy buổi tối cậu đều ở trong phòng học âm nhạc đến xx giờ, chậc, thật vất vả.”
“......”
“Tôi thật sự cũng rất vất vả, tôi nói cậu nghe, khi mệt mỏi thì cần thời gian thả lỏng một chút, cơ thể luôn bị kéo căng cũng không tốt ---”
Vậy mà lần này đối phương đã đáp lại:
“Ừm, đúng thế.”
Đôi mắt Tần Phóng sáng lên:
“Vậy không bằng hai ta đi đến Đại Bảo----”
Tô Lâm đột nhiên đứng lên, đưa màn hình di động đến trước mặt cậu ta.
Mạch suy nghĩ của Tần Phóng lập tức bị cắt ngang.
Cậu ta ngưng thần nhìn màn hình, trên đó chính là....
[Lão Lộc Trung y]?
Hả? Cho cậu ta nhìn cái này làm gì?
Không đợi cậu ta thấy rõ nội dung cuộc nói chuyện, Tô Lâm liền thu điện thoại về.
Anh dùng một khuôn mặt thư giãn thoải mái, chân thành nói:
“Gần đây tôi rất mệt mỏi.”
Tần Phóng: “.....”
Cậu mệt mỏi mà lại mang vẻ mặt vui sướng là cái quái gì?
Tần Phóng vẫn như cũ không muốn từ bỏ, tận dụng mọi thứ:
“Vậy hai chúng ta đi đến Đại Bảo, bảo đảm ----”
“Cho nên.”
Nói xong hai chữ này, Tô Lâm đột nhiên cười.
So với vẻ mặt vừa rồi còn đáng sợ hơn, cười giống như xuân về trên mặt đất, trên mặt đầy cảnh xuân, gió xuân mười dặm không bằng em, cười đến sau lưng Tần Phóng bắt đầu phát lạnh.
Tần Phóng nhìn vị anh trai này cong môi lại lần nữa mở ra, truyền đến là âm thanh quen thuộc lại từ tính.
Còn mang theo vài phần kiềm chế kích động.
“Lão tử muốn đi làm giác hơi*.”
(*:Giác hơi là liệu pháp dùng áp suất trong một dụng cụ giác gọi là ống giác nhằm gây sung huyết tại chỗ để giải độc cơ thể, phòng và trị một số chứng bệnh)
“Tự cậu đi bảo vệ sức khỏe lớn của cậu đi, ngốc bức*.”
(*: ngu ngốc, từ ngữ trên mạng thường dùng để chửi người khác.”