Bù thêm một chương, hẹn mọi người cuối tuần sau lại có chương mới. An lại lặn đi cày sách đây:(((( Phiên ngoại “Vậy không cần rời khỏi anh” An đang edit rồi sẽ up một lần hết luôn nha. Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ. Yêu thương!!! <3
Nhưng câu nói kia cô cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, đương nhiên không thể nói ra miệng được.
Tô Lâm chọn nơi có ánh sáng rất tốt, anh cùng cô ngồi cách nhau một cái bàn, mặt đối mặt nhau, bên cánh tay đối diện với cửa sổ.
Cô hồi tưởng lại mấy lần gặp Tô Lâm.
Đại đa số thời điểm, biểu hiện của anh cùng Lâm Thiến nói cho cô nghe cũng không sai biệt lắm, cao ngạo lạnh lùng, mặt không biểu cảm, không có vẻ thích nói chuyện.
Hình như cũng không có vẻ thích nữ sinh.
Giống như lần đó được mấy cô gái hỏi xin số điện thoại, anh tình nguyện mở to mắt ra nói lời bịa đặt, cũng không muốn nói cho mấy người kia biết.
Mà bây giờ.
Trên trán anh mái tóc có chút loạn, khóe môi câu lên độ cong chứng tỏ tâm trạng rõ ràng đang rất tốt, trong đôi mắt cực kỳ đẹp kia giống như chứa đầy những ánh sáng tan vỡ lấp lánh.
Cười như vậy, mang theo chút chế nhạo, lại giống như một cái móc nhỏ.
Cô nhìn vào trong mắt anh, một cái sửng sốt chớp mắt.
Sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, cô cố gắng coi nhẹ đi cảm giác nóng bừng ở trên khuôn mặt, đổi chủ đề:
“Học trưởng, vậy xem như em phỏng vấn xong rồi sao?”
“Ừm.”
Tô Lâm cười nhẹ một chút, tiếp tục động tác trong tay vừa rồi, đem máy ảnh cất lại,
“Đã xong rồi. Đợi sau khi gửi lên trang web trường, anh sẽ nói cho em biết.”
Cô không nghĩ tới phỏng vấn lại đơn giản như vậy, dù trước đó có lãng phí thời gian tìm phòng học để phỏng vấn, thì toàn bộ quá trình cộng lại cũng chưa tới một giờ.
“Chuyện đó....Ngày hôm nay cảm ơn học trưởng.” Lộc Viên Viên đứng lên, lưng đeo một cái balo, từ trên hướng xuống nhìn anh, “Vậy em đi trước, hẹn gặp lại học trưởng.”
Tô Lâm đối với cô gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Anh nhìn cô, cứ như vậy ngồi ở trên ghế, lưng tựa vào sau, thần sắc nhàn nhạt, dáng vẻ không có tính toán muốn đi.
Chỉ là đôi mắt mang theo ánh sáng, bình tĩnh mà nhìn cô.
Trong lòng Lộc Viên Viên hơi nghi hoặc một chút.
Anh vì cái gì lại nhìn cô như vậy.....
Bước chân của cô muốn đi về phía trước dừng lại một chút, cô hơi nghiêng người qua, thử thăm dò hỏi anh:
“Học trưởng....anh không đi sao?”
Không nghĩ tới.
Tô Lâm vừa nghe được lời nói của cô, lập tức đứng lên.
“Ừm, cùng nhau đi.”
-
“Viên Nhi, Viên Nhi ---!”
Lộc Viên Viên vừa mới tiến vào ký túc xá.
Đã nghe thấy một giọng nói rất có đặc biệt “Viên Viên“.
Cô đi đến bên giường đem túi sách buông xuống, nhìn về phía giường trên:
“Làm sao vậy?”
Nằm ở trên chính là người có biệt danh Thải Hồng Biện, Vương Nhất Hàm.
Đại học C có quy định rất rõ ràng là cấm không cho phép mặc những bộ quần áo lố lăng, có thể nhuộm tóc nhưng không thể nhuộm màu quá sáng, chẳng hạn như màu hồng bạc này.
Kỳ thật những cái quy tắc này chủ yếu là nhằm vào khoa Nghệ Thuật.
Nhưng ai nghĩ được ngành toán học còn có thể có người gan lớn như vậy.
Thời điểm Vương Nhất Hàm huấn luyện quân sự, mũ liền không thể rời đầu. Mỗi sáng sớm đều rời giường sớm hơn mười phút, ở trên đầu đếm không hết bao nhiêu cái kẹp. Là vì sợ tóc bị bung ra, huấn luyến viên sẽ nhìn thấy cái mái tóc có màu sắc nổi bật này trên đầu của cô ấy.
Cô ấy đang ngồi xếp bằng trên giường trang điểm.
Đến đầu đều dám làm thành như vậy, trang điểm tự nhiên cũng sẽ không bình thường.
Khi cô ấy trang điểm xong một bên mắt rồi nhìn xuống.
Đường kẻ đen dài khiến Lộc Viên Viên nhìn mà cảm thấy choáng váng.
“Viên nhi, cậu đã nhờ mình hỏi về việc làm gia sư đã có tin.” Cô ấy là người thành phố B, lúc nói chuyện âm cuối phá lệ kéo dài, gọi tên của mọi người trong phòng ký túc đều là trực tiếp gọi một chữ rồi thêm một chữ “nhi” ở cuối cùng.
“....” Lộc Viên Viên ngạc nhiên mở to mắt, “Có thật không?”
Sau khi huấn luyện quân sự xong. Lộc Viên Viên đã nhờ mấy người bạn cùng phòng giúp cô lưu ý một chút xem có người nào quen biết trong nhà muốn thuê gia sư dạy kèm hay không.
Không nghĩ tới, hiện tại mới chỉ cách một tuần đã có tin tức.
“Ừm,“ Vương Nhất Hàm bắt đầu vẽ một bên mắt khác, vừa trợn trắng mắt vẽ đường viền trong mắt, “Đứa bé đó là con của nhà thân thích với nhà bạn của người thân thích nhà mình.” ( -_-)
“.....”
Lộc Viên Viên ở trong lòng lặp lại một lần, mới hiểu rõ mỗi quan hệ này.
“Mình nhớ buổi sáng thứ tư cậu không có tiết học đúng không?”
“Ừm.”
Vương Nhất Hàm bắt đầu sử dụng cọ trang điểm tạo khối ở hai bên cánh mũi, trong miệng cũng không nhàn rỗi, “Vậy được, bên đó không có yêu cầu gì khác. Người trong nhà nghĩ trước khi bắt đầu dạy kèm thì muốn gặp mặt cậu để nói chuyện một chút. Nếu cậu quyết định muốn làm, buổi sáng thứ tư đi gặp xem có được không?”
Lộc Viên Viên gật đầu: “Được nha.”
Vương Nhất Hàm không nói nữa, làm cho cô một động tác tay “OK“.
Lộc Viên Viên đang ngồi ở trên giường đứng dậy.
Cô ngửa đầu nhìn người đang tô son:
“Hàm Hàm, cậu chừng nào thì rảnh, mình mời cậu đi ăn cơm.”
“Hả?” Vương Nhất Hàm nháy mắt không kịp phản ứng, chờ tới khi hiểu được là cô đang muốn cảm ơn mình, khoát tay áo nói,
“Không cần không cần. Cậu cũng đừng làm điều gì cả.”
Mặc dù mới ở cùng một chỗ không đến một tháng, nhưng Vương Nhất Hàm đặc biệt thích Lộc Viên Viên.
Lộc Viên Viên nhìn người nho nhỏ, gầy gò, còn có bộ dáng không dám nói chuyện cùng ai. Nhưng thời điểm đang huấn luyện quân sự lại chủ động giúp cô ấy rất nhiều lần, cô ấy khi đó bị cảm nắng, cũng là Lộc Viên Viên là người đầu tiên phát hiện.
Cô ấy nhìn người rất chuẩn, thời điểm học cấp ba cũng coi như một nửa là cô gái hư hỏng, không thể xem là hoàn chỉnh đó là vì thành tích học tập của cô ấy rất tốt. Những người con gái cả ngày giả dạng bộ dáng đơn thuần, cô ấy đã gặp quá nhiều.
Cho nên cô ấy cũng nhìn ra được, cô gái Lộc Viên Viên này là thật sự đơn thuần.
Ở với nhau hơn nửa tháng, cô ấy cũng có chú ý quan sát. Lộc Viên Viên mặc dù sinh hoạt không đến mức túng quẫn, nhưng khẳng định cũng không hề rộng rãi.
Nếu rộng rãi, cũng không có khả năng muốn đi làm gia sư.
Vương Nhất Hàm đem cái gương “Ba” một cái khép lại, xoay người theo cái thang dựng thẳng từ giường trên bò xuống dưới, giẫm lên dép lê, giọng điệu cà lơ phất phơ,
“Có thể kiềm chế một chút tâm tư muốn lấy lòng của em được không, chị đang bận, em cũng không phải không biết nha Viên Nhi.”
“.....”
Vương Nhất Hàm ngồi ở trên giường của Lộc Viên Viên đổi giày cao gót, làm nổi bật lên đôi chân vừa dài lại thẳng, cô ấy vịn vào cái thang nối giường trên và giường dưới, vừa muốn đứng dậy ---
Lộc Viên Viên đang đứng ở bên giường xoay người một cái, trong vòng một giây đồng hồ, nhanh chóng ngồi trở về trên giường của mình.
Vương Nhất Hàm: “....”
Vương Nhất Hàm đứng thẳng, cúi đầu nhìn cô:
“Không phải chứ....Đây là làm gì? Biểu diễn kỹ năng di chuyển trong chớp mắt?”
“.....” Lộc Viên Viên mím môi, mắt to hướng xuống nhìn đến đôi giày cao gót của cô ấy, “Cậu đang đi đôi giày cao nhất.”
“.....”
“Cậu không còn chỉ 1m68.”
“....”
Giọng nói của cô thêm vài tia phiền muộn, âm cuối mềm mại:
“....Cậu hiện tại cũng chắc một mét tám, mình không muốn cùng cậu đứng cạnh nhau đâu.”
Trong ký túc xá yên tĩnh vài giây,
“Phụt ha ha ha ha ha ha -----!”
Cô đi vào cái đôi giày này, hoàn toàn chính xác là phải cao trên 1m75.
Nhìn cô gái nhỏ mang theo đôi mắt lên án, ở trong mắt đều là “Cậu biết rõ mình là một người có dáng vẻ hơi lùn”, Vương Nhất Hàm cười tới mức gập cả người lại.
Cô ấy cười xong, đưa tay hạ xuống mái tóc đen mềm mại của Lộc Viên Viên,
“Mẹ nó, Viên nhi nhà chúng ta sao lại chơi vui như vậy a?”
“....”
Lộc Viên Viên bị xoa tóc, nhìn cô bạn cùng phòng váy ngắn chân dài, yếu ớt mà thở dài một hơi.
Cô không muốn chơi tốt đâu.
Cô chỉ muốn cao lớn thôi!!!
- ---
Sáng thứ tư.
Lộc Viên Viên dựa theo địa chỉ cùng số điện thoại mà Vương Nhất Hàm đưa cho, thuận lợi tìm tới được nhà kia.
Cuộc gặp gỡ nói chuyện diễn ra mười phần thuận lời, đối phương sau khi nghe nói về trường cô đang học cùng với thành tích lúc thi đại học, trong mắt rõ ràng đều có kinh hỉ cùng vẻ hài lòng.
Thuận lợi quyết định thời gian dạy kèm, Lộc Viên Viên liền trở về trường học. Ở trên đường tính toán thời gian, trước sau cộng lại cũng chỉ mới mất một tiếng rưỡi.
Cô luôn cảm thấy hôm nay mọi chuyện đều hết thảy quá mức thuận lợi.
Nhưng quả nhiên, đến buổi chiều cô liền xui xẻo.
Mặc dù Lộc Viên Viên mỗi ngày đi học trong lòng đều sẽ dặn dò bản thân phải chăm chú nghe giảng bài, nhưng cô luôn có thời điểm thất thần.
Trên lớp học Tiếng Pháp, giọng nói của Nghiêm Xuyên quả thật không quá thu hút được sự chú ý của mọi người, cô đều không ý thức được tình huống phía sau, trong đầu ý nghĩ đã sớm bay đi thật xa.
Sau đó -----
“Lộc Viên Viên, em trả lời câu hỏi này một chút.”
Sau đó cô liền bị gọi lên trả lời vấn đề.
Lộc Viên Viên ngồi yên vài giây, nhận mệnh đứng lên, thời điểm đang chuẩn bị nói không biết.
Bên tay trái chợt có một xúc cảm rất nhỏ.
Cô rũ mắt xuống, lập tức nhìn thấy tờ giấy trắng có viết mấy chữ tiếng Pháp ở trên bàn.
Cô theo đó đọc ra, Nghiêm Xuyên hài lòng gật đầu.
Thẳng cho đến khi ngồi xuống, cô vẫn trong trạng thái có chút mơ hồ.
-
Vào lúc chạng vạng, khuôn viên trường được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời màu vàng ấm áp, ở phía đường chân trời có một vài đám mây bồng bềnh đẹp mắt.
Vừa rồi sau khi tan học, cô đi ở phía trước, phát hiện ra Tô Lâm đi theo ở phía sau, nói là cùng cô vừa vặn tiện đường.
Lộc Viên Viên hai tay trống trơn, trên lưng chỉ có cái balo.
Cô liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Trong tay anh cầm tập ppt đã được in ra, cặp cũng không có mang, trên tay cầm thêm cái điện thoại.
Trên khuôn mặt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người trên đường đi không nói lời nào.
Gần đến nhà ăn trong trường, cửa hàng trà sữa trong trường đặc biệt phá lệ nóng.
Trong nháy mắt nhìn thấy kia, Lộc Viên Viên lập tức liền không nhấc nổi bước chân.
Hôm nay khi đi học cô quên mang theo nước uống, thời điểm nhìn thấy cửa hàng trà sữa cũng không phải là vô cùng khát, chỉ là nhớ tới cỗ mùi thơm ngọt ngào của trà sữa kia, không hiểu sao lại đặc biệt muốn uống.
Cô quay đầu nhìn Tô Lâm,
“Học trưởng, nếu không anh đi trước đi.”
Tô Lâm sững sờ: “Sao vậy?”
“Em....” Lộc Viên Viên mắt nhìn cửa hàng trà sữa, “Em muốn uống trà sữa, nhưng đoán chừng là xếp hàng đợi rất lâu....”
Sauk hi nghe xong, trên mặt anh không có thay đổi gì, “Được, vậy anh ở đây đợi em.”
“....”
Cái bộ dạng này của anh, ngược lại Lộc Viên Viên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Hơn nửa, hôm nay anh lại là ân nhân cứu mạng cô trong giờ học tiếng Pháp.
Lộc Viên Viên suy nghĩ, cô có thể mượn cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn của mình một chút.
Cô hỏi: “Học trưởng, anh thích uống trà sữa sao?”
“Hử?” Tô Lâm không hiểu.
“Chuyện kia,“ Gương mặt Lộc Viên viên có chút đỏ lên, đôi mắt mang theo trốn tránh, “Chuyện kia, cảm ơn anh trên lớp đã cho em nhìn đáp án, em mời anh uống trà sữa được không....”
“.....”
Tô Lâm cảm thấy, hiện tại anh giống như đang ở trong một loại cảm giác trúng xổ số vậy.
Không.
Anh rất nhanh ở trong lòng phủ định.
Trúng xổ số thì có cái rắm gì đáng vui vẻ.
Cô đỏ mặt, dáng vẻ có chút thẹn thùng, nói muốn mời anh uống trà sữa.
Tóc cô gái nhỏ bị vén ra sau, lộ ra một bên đường cong khuôn mặt phá lệ nhu hòa, lông mi dài nhấp nháy rung rung.
Đột nhiên anh cảm thấy trong lòng đổ sụp một cái.
Anh liếm liếm môi, hầu kết nhấp nhô:
“Được.”
Nghe được câu trả lời của anh, cô lập tức quay người, chạy chậm hướng tới cửa hàng trà sữa.
Ánh mắt Tô lâm liên tục đặt ở trên trang sức treo ở cặp cô, là một con thỏ nhỏ màu trắng, theo động tác của cô mà di chuyển theo.
Cùng với chủ nhân của nó giống nhau như đúc.
-
Mười phút sau, thỏ lớn cùng với thỏ con đã trở lại.
Tô Lâm nhìn bước chân của Lộc Viên Viên rõ ràng chậm rì rì, có chút kinh ngạc.
Cô cơ hồ là lấy tốc độ như rùa mà di chuyển đến trước mặt anh.
Chờ đến khi cách rất gần, Tô Lâm mới nhìn đến, trong tay cô chỉ mang theo một ly trà sữa.
Tựa hồ là chú ý tới ánh mắt của anh.
Lộc Viên Viên lập tức liền đem ly trà sữa đưa ra sau lưng.
- ---Đem giấu đi.
Tô Lâm: “.....”
Tô Lâm:???
Cái động tác giống như đang bao che cho con mình là có ý gì?
Không phải mới vừa rồi còn muốn mời anh uống sao?
“Học trưởng....” Lộc Viên Viên ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, dáng vẻ nhìn rất sầu muộn.
“Em không mang đủ tiền, cho nên chỉ có thể mua một ly....”
“....”
“Thật sự xin lỗi anh nha học trưởng.” Lộc Viên Viên cắn đôi môi phấn nộn, nâng bàn tay không lên vuốt vuốt tóc, “Lần sau em lại mời anh được không?”
Cô ngửa đầu, mở đôi mắt vừa đen vừa to trong mà nhìn anh, nuốt nước miếng, trên khuôn mặt thành thật lộ ra khát vọng nồng đậm.
- --”Ngày hôm nay em thật sự là quá muốn uống trà sữa.”
Tác giả có lời muốn nói: Lộc OO: Ăn ngon so với mọi chuyện khác đều quan trọng hơn.
Tô thiếu gia:......Được được được, em nói cái gì cũng đều được.
Lâm ca của chúng ta hằng ngày bị Viên nhi mê đến thần hồn điên đảo!
# Chậc chậc. Sao Tô thiếu gia anh lại thê nô sớm quá vậy????