Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu

Chương 84: Chương 84: Trong Tình Yêu, Ai Cũng Là Kẻ Ngốc.




Ngày mai Lâm Ngọc phải đi học nên Thiên Hạo không tiện ở lại nhà cô chơi lâu, xin phép ba mẹ Lâm Ngọc ra về. Cô tranh thủ cơ hội kéo Thiên Hạo ra trước cửa nhà, hậm hực nói “ Anh không thương em?”

Thiên Hạo trả lời lại ngay “Em nói đi, anh không thương em chỗ nào, hay là….” Đột nhiên anh sáp lại gần cô cho đến khi lưng Lâm Ngọc chạm vào tường, khoảng cách hai người ngắn nhất mới một tay chống lên tường, tay kia kí nhẹ vào trán cô “Em chưa thỏa mãn với tình yêu của anh sao?”

Cô hung hăng gạt tay anh ra, khoanh hai tay lại, nghiêng mặt sang một bên “Không phải! Anh là đồ biến thái, anh nói ai chưa thỏa mãn? Dừng ngay ý nghĩ biến thái của anh đi”

Thấy thái độ nửa nạc nửa mỡ của cô, Thiên Hạo vươn tay nhéo má, sau đó xoa xoa một bên má vừa bị nhéo hồng hồng, nhẹ nhàng nói “Nhiều người thương thì mới quan tâm để ý mọi việc của người kia, nếu không thì chẳng một ai dám động vào đầu gấu đâu nhá”

Nghe anh nói thương mình, Lâm Ngọc xúc động, đánh vào ngực Thiên Hạo “Động vào thì sao? Ai bảo anh động vào? Anh mới là kẻ ngốc, Thiên Hạo ngốc” đánh xong không nhịn được liền ôm anh, có anh trong đời thật may mắn làm sao.

“Em có cái này cho anh, coi như phí học thêm” Từ trong túi áo Lâm Ngọc lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho Thiên Hạo. Món quà này đã muốn đưa anh từ lâu, có được nó thật không dễ dàng gì.

“Cái gì vậy?” vừa hỏi anh vừa mở hộp quà, bên trong là một móc khóa hình chú gấu nâu, trên ngực có hàng chữ nhỏ ‘Love for you’, mặt mày hung tợn lại có cái nơ nhỏ trên đầu. Nhìn kĩ thì giống ai đó thật, anh cười nhỏ một tiếng.

“Sao đẹp không? Dễ thương không? Uầy đâu cần xúc động đến mức im lặng vậy đâu, em biết quà em tặng đẹp mà” Lâm Ngọc thấy anh im lặng, loi choi nhảy lên nhảy xuống, lấy điện thoại từ trong túi quần Thiên Hạo, gắn chú gấu nhỏ vào, thấy nó tòng teng lắc qua lắc lại, cô liền cười hi hi, chân mày cong lên, mắt to thì nhắm tít lại,ngoài ra còn để lộ mấy cái răng trăng nhỏ dưới cánh môi hồng xinh.

Thiên Hạo nhìn cô đến ngây ngốc, cho đến khi anh nhận ra mình đang nhìn cô chăm chăm thì đầu óc anh đã đến một nơi nào đó có tên gọi là thiên đàng rồi.

“Em có biết dạo này em cười nhìn rất ngốc không?” nói xong không đợi cô phản ứng đã hôn lên môi Lâm Ngọc, gặm nhấm từng chút một như muốn ăn luôn cả môi cô.

Lâm Ngọc có chút sững sờ nhưng không quá hai giây đã nhiệt tình đáp trả lại, vốn cô định tặng quà xong sẽ lén lút hôn Thiên Hạo nhưng anh lại chủ động hôn cô.

Kết thúc nụ hôn ngọt ngào, anh xoa đầu cô “Anh đi đây, em vào nhà trước đi”

“Không, em đợi anh đi rồi mới vào” Cô lắc đầu, kiên quyết đợi anh.

“Thế này đi, anh sẽ lái xe đi cùng lúc đó em cũng sẽ vào nhà” Thiên Hạo đưa ra phương hướng giải quyết.

Lâm Ngọc gật đầu “Vây anh đi cẩn thận” sau đó vô tư quay lưng đi vào cửa, cô không biết rằng Thiên Hạo vẫn ở đó, anh vẫn đứng yên một chỗ nhìn bóng lưng cô rời đi dần khuất. Mãi một lúc sau anh mới lên xe khởi động đi. Cô sẽ mãi không biết điều đó, anh đã luôn dõi theo bóng lưng cô từ xa, hình bóng ấy in đậm vào trí nhớ của anh kể từ khi cô bối rối vì mắc kẹt ở góc tường, khi cô tinh nghịch gây náo nhiệt ở căn tin, khi cô tỏ ra kiêu ngạo không vì bị bắt nạt và khi cô cô đơn một mình trong đêm mưa. Dường như anh cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi cảm xúc của cô khi nhìn ở sau. Cũng như bây giờ vậy, nhìn bóng lưng đi vào nhà, anh biết được cô đang rất vui vẻ và hạnh phúc.

-------------------------------------------------------------------

Tại Trần gia, khu nhà chính.

“Gia Huy, anh định làm việc đến khi nào? Tuần sau trường Hàn Lâm tổ chức cho học sinh thi học kì rồi, anh không định đến trường nữa sao?” Nghi Nghi ngồi trên ghế nghịch tóc, không quên ném ra một đống câu hỏi làm phiền Gia Huy.

Cô đến Trần Gia ở đã hơn một tuần rồi, ngày nào cô cũng đến phòng làm việc của anh, hết nghịch cái này đến cái nọ, chán thì chơi trò cô hỏi anh không trả lời cũng được, mặc dù ngày nào cũng thế nhưng cô không chán nha.

“…” Người bên kia tiếp tục xem tài liệu, không nói gì như thường lệ.

Lại thế, cô biết anh sẽ không trả lời mà, đôi khi thì anh cũng đáp lại cho có như ừ, à vậy thôi. Con người nhàm chán, làm việc nhiều đến bộ não cũng không thông được.

“Ngày mai em đi học lại đấy”

“…” Tay cầm bút đang ghi không ngừng trên giấy khựng lại một chút rồi lại tiếp tục.

“Có lẽ em sẽ không được gặp anh một thời gian, anh có buồn không?”

“…”

“Anh chán thật đấy, quá nhàm chán” Lòng kiên nhẫn của Nghi Nghi đã quá giới hạn, cô đứng lên toan đi ra khỏi phòng thì nghe được giọng nói mà cô luôn mong đợi.

“Khoan đã” Gia Huy lấy kính mắt xuống, thở dài, giọng khàn khàn do mất ngủ nhiều đêm và uống nhiều cà phê “Em chuyển trường rồi phải không?”

“Em chuyển tới trường Hàn Lâm rồi, em muốn học chung với Lâm Ngọc” Nghi Nghi nhắc đến Lâm Ngọc, Gia Huy bị bác Trần Hải bắt ở trong nhà đã nhiều ngày, một chút tin tức bên ngoài anh cũng không thể biết được, cô nhắc đến Lâm Ngọc anh chắc sẽ nói chuyện nhiều hơn với mình.

“Được rồi, anh sẽ đi học lại nhưng anh cần em xin phép ba anh” Gia Huy thả cả người lên ghế xoay, ở trong nhà nhiều ngày tâm trạng anh không được tốt, cảm giác tù túng khiến anh ngột ngạt.

Nghi Nghi vui mừng đi đến ôm lấy cổ Gia Huy “Được rồi, em sẽ xin phép bác trai ngay. Thời gian thì…”

“Ngày mai, càng sớm càng tốt. Anh mệt rồi, em cũng nên đi nghỉ đi” Gia Huy cầm hai tay Nghi Nghi lại, cắt đứt câu nói của cô, không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng tiến về phòng ngủ.

Hai cánh tay trắng noãn rơi giữa không trung, Nghi Nghi lắc đầu cười khổ “ Gia Huy a Gia Huy, em nên nói anh quá nhẫn tâm hay độc ác đây?” Cô chỉ cần anh nhìn cô một chút, để ý đến cô một giây cũng được, cô đòi hỏi quá đáng lắm sao.

Cả ngày người cô nhìn đều là anh, nhắm mắt mở mắt đều là anh ở trong đầu. Có lẽ tình yêu của cô chưa đủ để khiến anh cảm nhận được để rồi giờ đây cô lặng lẽ nhắm mắt nhìn anh ra đi lạnh nhạt.

Cô sẽ không khóc vì sự lạnh lùng của anh, cô sẽ chờ, bao lâu cũng được, chờ cho đến khi anh quên được người con gái đó. Nghi Nghi đi ra khỏi phòng, chạy đến trước phòng Gia Huy, nhìn cánh cửa khép chặt, cô hít một hơi thật sâu, nói “Gia Huy, chúc anh ngủ ngon”.

“…”

Bên trong không có tiếng trả lời, Nghi Nghi biết anh chưa ngủ, tiếp tục nói “Còn điều này nữa, em rất yêu anh Gia Huy à. Tạm biệt!” Nói xong cô mỉm cười trở về phòng mình.

Gia Huy ngồi trước cửa, nghe hết lời nói của Nghi Nghi. Chờ đến khi không nghe tiếng động nào nữa, biết cô đã về phòng, anh mới đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên lẩm bẩm “Cô ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.