Bạn Gái Tôi Là Mỹ Nhân Ngư

Chương 1: Chương 1: NHẶT ĐƯỢC MỘT ĐẠI MỸ NỮ




Ánh trăng, bờ cát, một thành phố ven biển phồn hoa.

Lâm Tử Phong một mình đi trên bờ cát, tâm tình buồn bực, trong đầu không ngừng lặp lại một màn ban nãy.

”Cái gì? Cậu muốn tôi làm bạn nhảy của cậu?” Một khuôn mặt trái xoan tràn đầy kinh ngạc, Diêu Mộng Kỳ cô được gọi là đệ nhất hoa hậu giảng đường, thật không ngờ rằng trước mặt nữ thần cậu ta có động tác lớn như thế. ”Nhưng, nhưng tôi đã có bạn nhảy rồi.” Diêu Mộng Kỳ uyển chuyển từ chối nói.

Lâm Tử Phong nhất thời cảm thấy như một thùng nước đá từ trên đầu giội xuống, lạnh lẽo thấu xương, duy trì chờ mong vài ngày thoáng cái đã biến mất, trên thực tế anh sớm đã nghe ngóng, hoa hậu giảng đường Diêu Mộng Kỳ trước mắt chưa có đồng ý lời mời của bất luận ai cả.

Lâm Tử Phong không nói hai lời xoay người rời đi, phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của chị em của hoa hậu giảng đường không chút che dấu thanh âm nào: “Chỉ bằng cậu ta cũng muốn theo đuổi Kỳ Kỳ của chúng ta cùng đi nhảy? Thật sự là tức cười đến chết rồi, ha ha. . .”

”Ngay cả, đội trưởng đội bóng rổ, Đông Sơn thiếu gia mời, Kỳ Kỳ chúng ta cũng còn đang suy nghĩ có hay không đáp ứng, cậu ta muốn cái gì vậy hả.”

”Câu nói kia nói làm sao ấy nhỉ? Cóc mà đòi ăn thịt. . . Thiên - nga!”

”Ha ha, ha ha. . .”

”Các cậu nói nhỏ một chút, lỡ cậu ta nghe thấy được. . .”

Lâm Tử Phong căn bản chưa đi xa, tự nhiên những lời kia đều nghe lọt vào tai.

Thực ra trước đây anh tự nhận có kế hoạch hoàn hảo, đầu tiên, bất động thanh sắc mời Diêu Mộng Kỳ làm bạn nhảy của mình, chờ cô ấy đáp ứng xong, ở bên trong vũ hội tràn đầy không khí lãng mạn, cùng với các bạn học phía dưới chứng kiến, hướng về phía Diêu Mộng Kỳ thổ lộ tình cảm.

Như vậy cô ấy chắc chắn không cách nào từ chối được, vì vậy Diêu Mộng Kỳ liền thuận lý thành chương trở thành bạn gái của mình rồi, trên TV không phải đều diễn như vậy sao?

Nhưng không nghĩ tới là, Lâm Tử Phong còn chưa có thực hiện được bước đầu tiên, cũng đã tuyên bố thất bại. Anh thuận tay nhặt lên cái vỏ sò trên bờ cát, hướng ra xa ném đi giống như phát tiết, mắt thấy vỏ sò tại 10m ở chỗ đó BA~ một tiếng rơi vào trong nước.

Bùm một chút, ở chỗ mặt biển bỗng nhiên xuất hiện một cái bọt nước khổng lồ bắn tung tóe, mà một cái vỏ sò nho nhỏ hoàn toàn không có khả năng ném ra được như vậy!

Đột nhiên ánh mắt Lâm Tử Phong sáng ngời, sau khi bọt nước biến mất, anh thấy được một ngấn nước kéo dài rất nhanh hướng về phía bên phải đằng trước, ở trên mặt biển vẽ ra một độ cong uốn lượn hướng gần tới bờ.

”Bà mẹ nó, trong nước còn có người trốn?” Trên mặt Lâm Tử Phong xuất hiện một nụ cười xấu xa. Ở chỗ bãi cát này trôi qua không có bị mở rộng, tuy nhiên phóng mắt nhìn lại cách đó không xa là đèn đuốc sáng trưng phố xá náo nhiệt, nhưng ở đây ánh trăng u ám ít ai lui tới, là một một nơi rất thích hợp để hẹn hò.

Bởi vậy, ở gần đây thường xuất hiện những tình nhân sẽ tới nơi này làm chút ít chuyện tình lén lút, cũng vì vậy trên bờ cát đã tạo ra một số lượng rác rưởi, mà không phải bình nước suối, mà là các loại nhãn hiệu đủ loại cỡ áo mưa!

Lâm Tử Phong thường xuyên đến bãi cát giải sầu, gặp được qua không ít cảnh tượng ướt át, nhưng đêm nay ở dưới nước như vậy có thể làm chuyện này quả nhiên sáng tạo, thật có thể nói là mở rộng tầm mắt.

Lâm Tử Phong không khách khí đi theo hướng ngấn nước di chuyển đến, anh rất muốn nhìn một chút rốt cuộc là cao nhân nào có tài nghệ cao siêu như vậy.

Hơn nữa, bản thân mình còn chưathổ lộ đã bị thất tình, đối với cao nhân có khuôn mặt dễ nhìn đang ân ái anh cũng không coi vào đâu, quả đúng là trời không tha cho. Hôm nay đụng tới mình, chỉ có thể coi là bọn họ không may!

Dễ nhận thấy rằng đôi cẩu nam nữ kia có kỹ năng bơi dưới nước rất tốt, bơi khoảng 10m cũng không có thấy bọn họ ngẩng đầu hít thở không khí. Có lẽ, bọn họ đã phát hiện ra ý đồ của Lâm Tử Phong, đột nhiên cái ngấn nước đột nhiên tăng tốc độ, chuyển động bên cạnh một mỏm núi đá phía sau bờ.

”Còn muốn chạy?” Lâm Tử Phong mở ra điện thoại, bấm cái nút thu video, bước chân rất nhanh đi hướng mỏm núi đá phía trước, trong nội tâm tính toán, nếu đem cái đoạn video phát lên diễn đàn trường học, ngày mai khẳng định sẽ nổi nhất trung học!

Quả nhiên, ở phía sau mỏm đá truyền đến tiếng động sột soạt, vì muốn tăng thêm cảm giác thần bí, Lâm Tử Phong cố ý chậm rãi tới gần mỏm đá phía sau xem xét tình hình.

Trên màn hình điện thoại di động vừa vặn ghi lại một cảnh ướt át trên bãi cát, không ngờ có một đường vòng cung uốn lượn, hướng lên trên nữa là một đôi chân bởi vì bất an nên có chút cong lại!

Bởi vì tâm tình Lâm Tử Phong kích động, tay cầm lấy điện thoại có chút run rẩy, anh cưỡng chế bình phục lại tâm trạng, tiếp tục hướng cameras lên quay phim.

Theo hình ảnh nhìn lên là đôi chân có làn da trắng nõn bóng loáng, cân xứng không có một chút thịt thừa, không thể không nói đôi chân đẹp rất là khó gặp.

Trong lòng Lâm Tử Phong yên lặng tán thưởng một phát, tiếp tục không khách khí hướng di động về phía trên, đập vào hình ảnh là đầu gối, đôi chân thon dài, mảnh khảnh vòng eo thon. . . , vân...vân, đợi một lát, hình như bên đối phương chỉ có một người, hơn nữa trạng thái hiện tại là, không mảnh vải che thân!

Lâm Tử Phong cuống quít lấy tay ra điện thoại, bản thân nhắm mắt lại xác nhân lần nữa, quả thật đối phương là một người nửa ngồi dụa lưng vào tảng đá phía sau, một đầu tóc dài ướt sũng dừng ở trước ngực trọng yếu của mình. Ánh trăng chiếu rọi ở khuôn mặt của cô lên, ẩn ẩn tản mát ra một mảnh vầng sáng nhạt màu trắng.

Đẹp quá! Từ đáy lòng Lâm Tử Phong sợ hãi thán phục, một đôi mắt nhìn thẳng vào đối phương, như bị một loại nam châm hút không dời ra.

Lâm Tử Phong thề, anh từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người lớn lên xinh đẹp như vậy, coi như là trên TV minh tinh so với cô cũng thua kém ba phần. Từ bên ngoài nhìn vào, bộ dạng cũng mười sáu mười bảy tuổi, cùng mình không kém bao nhiêu.

Lúc này, cô gái mở to đôi mắt thật to cũng đồng dạng nhìn Lâm Tử Phong, trong ánh mắt vừa kiều mị lại vừa thẹn thùng.

”Cô, áo quần của cô đâu? Tôi giúp cô đi lấy.” Lâm Tử Phong có chút cà lăm nói, bên tai bởi vì máu toàn thân dâng lên đã có chút hiện hồng.

Cô gái không nói gì, chỉ là mở trừng hai mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.

”Áo quần của cô không thấy rồi hả?” Lâm Tử Phong lại hỏi một câu, trách không được cô gái trốn ở dưới nước, có lẽ là bởi vì ham chơi, nên áo quần của cô có lẽ bị nước biển cuốn đi.

Lâm Tử Phong đem mình áo cởi, nghiêng đầu đi, đưa cho tựa ở trên mặt đá cô gái, dù sao nhìn chằm chằm vào thân thể của đối phương xem thật sự quá không lễ phép rồi, càng quan trọng hơn nguyên nhân là, Lâm Tử Phong sợ chính mình nhìn nữa cái mũi cần phải phún huyết không thể.

Hôm nay Lâm Tử Phong mặc chính là một cái áo sơ mi trắng, sau khi cô gái mặc quần áotử tế, đi tới trước mặt của anh. Áo sơ mi hơi lớn một tí so với cô gái, chẳng quá chính là bởi vì như thế, bả vai cô hơi lộ ra, vạt áo sơ mi vừa vặn che đi nơi quan trọng của cô, nhìn qua như một cô gái thành phố biết cách ăn mặc đẹp.

Lâm Tử Phong ánh mắt lơ đãng nhìn đến áo sơ mi chỗ cúc áo trên cùng, lúc này gió thổi tới, áo sơ mi màu trắng tinh đang chậm rãi giơ lên. . .

Đột nhiên, cô gái phát ra tiếng hô khinh sợ, ánh mắt của cô nhìn phía trước mặt biển, sức nhìn đạt được ra xa ở hai bên kia có gợn sóng quay cuồng.

Cô gái bước chân, muốn hướng tới phố xá sầm uất chạy tới, Lâm Tử Phong không rõ ràng cho lắm một tay túm lấy cô lại, vội vàng hỏi: “Cô phải về nhà sao? Để tôi đưa cô trở về.”

Lâm Tử Phong có thể lo lắng cô gái như vậy đêm hôm khuya khoắt đi một mình, vả lại, số điện thoại còn chưa biết, sao có thể cứ để cô như vậy rời đi?

Cơ thể cô gái khưng lại, ánh mắt của cô nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng của thành phố phía trước, nét mặt tràn đầy mờ mịt, dường như không biết mình sẽ đi đâu.

”Nhà của cô ở đâu?” Lâm Tử Phong cố hỏi một câu.

Cô gái quay mặt lại, con mắt trong suốt nhìn về phía anh lắc đầu.

Lâm Tử Phong trong nội tâm buồn bực, cô bé này như thế nào ngay cả mình nhà ở đâu cũng không biết? Không phải là đầu óc có vấn đề chứ?

Lâm Tử Phong lui một bước, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới cô gái, một gia đình gia đình bình thường không ai lại để cho một cô gái đêm hôm khuya khoắt tới biển chơi nước, việc này chỉ sợ không có đơn giản như vậy.”Nếu không tôi mang cô đi cục cảnh sát? Nói không chừng hiện tại người nhà của cô đã ở đó tìm cô đấy.” Lâm Tử Phong đề nghị nói.

Cô gái nghe được hai chữ cảnh sát, thì đột nhiên lắc đầu, một đôi xanh nhạt tựa như bàn tay nhỏ bé cực lực đong đưa, ánh mắt người vô tội lại để lộ ra khẩn cầu thần sắc.

Bởi vậy, Lâm Tử Phong nghĩ tới một giải thích tương đối hợp lý, cô gái này tám chín phần mười là người nhập cư trái phép. Cô mới sợ hãi cảnh sát như vậy, vì vậy vào đêm khuya lại xuất hiện ở trong nước biển.

Đối với vùng bãi biển này là một khu Hồng Kông vô cùng phát đạt, cô gái rất có thể là nhập cư trái phép Hồng Kông.

Xem ra hiện giờ cô gái không có nhà để về, đương nhiên Lâm Tử Phong cũng không có khả năng đưa cô đến cục cảnh sát, biện pháp duy nhất chỉ còn lại có. . .

”Vậy, trước tiên mang cô về nhà của tôi?” Lâm Tử Phong có chút không biết làm gì nói, dù sao cũng không thể cho một cô gái nhỏ chưa chồng lưu lạc đầu đường chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.