Bạn Gái Tôi Là Tsundere

Chương 3: Chương 3: Cô thực sự rất nhớ mẹ




Vừa về đến nhà, Tịch Y đã thấy vô số bóng bay được trang trí khắp căn biệt thự, ở trong sân vườn còn bày một đống bàn ghế, đàn piano, đàn ghita,...

Nhớ tới hôm nay là ngày sinh nhật của dì, trong đáy mắt Tịch Y hiện lên một chút ảm đạm. Cô đưa mắt nhìn điện thoại, thấy có tin nhắn từ Tịch Lâm gửi tới.

[Tiểu Lâm: Chị, chị về chưa?]

Tịch Y không trả lời lại, cô cất điện thoại vào trong túi xách. Đến lúc xe dừng hẳn, cô mới nói cảm ơn với tài xế rồi mở cửa bước xuống.

Vừa đặt chân xuống đất, đã nghe thấy giọng nói của Tịch Lâm. Cậu đứng ở trên tầng cao, híp mắt cười vẫy vẫy tay với cô,“Chị Y!!”

Cô hơi mỉm cười, vẫy tay lại với cậu. Mắt lại không được tự nhiên nhìn lướt qua bên cạnh. Tịch Thần đang lạnh nhạt nhìn cô.

Cô không biết nên nói gì, gật đầu coi như là chào hỏi với cậu ta.

Tịch Thần cũng không tỏ thái độ gì, cậu cũng lạnh nhạt gật đầu lại.

Tịch Lâm và Tịch Thần là hai anh em sinh đôi, kém cô hai tuổi. Là chị em cùng cha khác mẹ. Sau khi ly hôn với mẹ cô, Tịch Thành Long lấy Hạ Mẫn Ái rồi sinh ra hai người em trai này.

Trong hai người thì Tịch Thần lạnh lùng và nhạy cảm hơn rất nhiều so với Tịch Lâm. Khi cô mới được đón về Tịch gia ở, cả ngày Tịch Lâm đều ríu rít bên cạnh cô, bố cũng dành nhiều thời gian với cô, thậm trí cả dì Mẫn Ái cũng quan tâm cô như con ruột. Tịch Thần khi đó mới học tiểu học, thằng bé chưa hiểu chuyện lắm, chỉ biết là từ khi có cô thì mọi người đều bỏ qua cậu. Khiến từ ấy trong lòng cậu xuất hiện một sự chán ghét dành cho cô.

Nhưng đó đã là chuyện của năm năm về trước, cô cũng rất ít khi gặp Tịch Lâm và Tịch Thần. Bởi hai người họ hầu như đều ở nước ngoài học tập, dạo gần đây mới về nước.

Tịch Lâm là người mẫu ảnh nhí từ năm học lớp hai, cho tới tận bây giờ thì còn lấn sân sang cả ngành âm nhạc và điện ảnh. Người được rất nhiều fan nữ điên cuồng gào thét muốn lấy làm chồng.

Còn Tịch Thần thì là học bá, là thần đồng từ khi còn rất nhỏ. Nếu so ra, IQ của em ấy còn cao hơn của Tịch Y một chút. Ước mơ của cậu là trở thành bác sĩ, cho nên Tịch Thành Long cho cậu học nhảy lớp rồi ra nước ngoài học chuyên ngành y học.

Cả hai đều là niềm tự hào của nhà họ Tịch.

Năm năm rồi mới gặp lại, trong năm năm cô chỉ liên lạc với Tịch Lâm, hoàn toàn không liên lạc với Tịch Thần. Nếu không phải có theo dõi nhau trên mạng xã hội, cô cũng sớm quên mất gương mặt của hai người này.

Một người đẹp trai kiểu ấm áp.

Một người thì đẹp theo kiểu cấm dục.

Không hiểu sao trong đầu bất giác nhớ đến nụ cười gợi đòn của Hàn Tử Đằng. Cô vội vàng dời lực chú ý của mình ra chỗ khác, không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa.

....

Hàn Tử Đằng đến gần 7h mới về nhà, Hàn Kha từ bên trong bước ra, tay vẫn cầm cái ốc vít, vừa nhìn thấy cậu đã mắng tới tấp.

“Thằng ranh con, lại đi nghênh ngang ở đâu bây giờ mới vác mặt về hả?”

“Lão già, bố cũng lớn tuổi rồi, cả ngày cứ cắm mặt vào mấy thứ đó không chán sao?”, Anh vứt cặp lên ghế sofa, bước vào bếp lấy chai nước tu liền một lúc.

“Sao, hôm nay đi học không bị phạt chứ?”, Hàn Kha lườm hắn, thu dọn mấy cái đồ linh tinh vào trong hộp.

“Có, bị một con nhỏ dở hơi phạt.”

Nghe giọng điệu hờ hững của hắn, ông hận không thể cầm tua vít đập cho mấy nhát.

“Ăn nói cho cẩn thận, có ai như mày không? Nói bạn học là con dở hơi?”

“Dạ dạ, là con gái cưng của ông hiệu trưởng Long Nhật, được chưa ạ?”, Hàn Tử Đằng gật gù.

“Con gái?”, Rồi sau đó ông lại lẩm bẩm một câu,“Lão Tịch có con gái sao?”

“Bố, tối nay ăn mì vằn thắn đi. Con ngại nấu cơm lắm.”, Hàn Tử Đằng ló mặt ra nhìn ông bố vẫn đang đứng suy nghĩ đằng kia.

“Tùy mày. Nhưng nhà hết mì rồi.”, Ông phẩy phẩy tay, lên lầu đi tắm.

Hắn thở dài một hơi. Cầm ví tiền đi ra ngoài mua đồ.

Cùng lúc đó, Tịch Y vừa mới tắm xong đang ngồi ở trên bàn làm bài tập, Tịch Lâm liền tới gõ cửa.

Cô mở cửa ra, thấy trên đầu cậu treo đầy thứ kim tuyến lấp lánh, còn khoa trương đến mức đội mũ sinh nhật, vẽ đủ loại màu lên mặt.

“Em làm gì đấy?”, Cô đưa tay ra quệt vào má cậu, ngửi ngửi thì mới biết là bột màu.

“Chị, ra dự tiệc sinh nhật thôi, mọi người tới đông đủ rồi. Có cả bố nữa.”, Tịch Lâm híp mắt nhe răng nói cười.

“Chị còn bài tập chưa xong, em cứ chơi trước đi.”, Nói rồi không để cậu ta nói thêm gì nữa, lập tức đẩy cậu ra ngoài, đóng cửa lại.

Tịch Lâm còn định gõ tiếp thì lại bị một đám thanh niên túm cổ lôi xuống dưới.

Tịch Y thở ra một hơi dài, cô tiếp tục ngồi vào bàn học làm bài tập. Nhưng dù có cố đến mấy cũng không tập trung được. Phòng cô cách âm không tốt lắm, vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc chói tai cùng tiếng nói cười ở bên dưới.

Cô lặng lẽ đi xuống tầng, đứng nhìn cảnh tượng ăn chơi của giới thượng lưu. Thấy Tịch Lâm và Tịch Thần đang nói cười với bạn bè, thấy bố cô dịu dàng ôm eo dì uống rượu mừng với mấy quý phu nhân khác, cô lại không kìm được mà nhớ tới mẹ.

Trước đây mẹ chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cả. Cô thậm chí còn không biết mẹ sinh vào ngày nào.

Sau này khi mẹ mất, trên bia mộ có khắc ngày sinh tháng mất, cô mới biết.

Cô quả thật là một đứa con bất hiếu.

Giày không đổi, cứ thế mang đôi dép lê trong nhà đi ra bên ngoài, một mình lang thang trên khu phố đông người qua. Bất chợt nhìn vào trong cửa hàng tiện lợi, thấy hai người đang ngồi đối diện nhau ăn mì. Người đàn ông đứng tuổi kia còn thao thao bất tuyệt chỉ chỉ người đối diện như thể đang phát tiết.

Người con trai ngồi đối diện vẻ mặt vẫn treo nụ cười gợi đòn, không hề phản bác lại mà chỉ tiếp tục ăn mì, rồi không biết ai xui mà ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy xót xa. Trước đây cô cũng từng như vậy với mẹ cô. Cô...thực sự nhớ mẹ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.