“Soạt” một tiếng, Tịch Y giật mình ngả người ra đằng sau. Chỉ thấy Tô Trừng Trừng đang cười đến quỷ dị với mình.
Tịch Y nhíu mày. Cô bạn này thần thần quỷ quỷ không có một chút cảm giác tồn tại nào đột nhiên đứng sau lưng doạ cô xém ngã.
“Chuyện gì vậy?”, Tịch Y né tránh cánh tay của cô bạn. Tuy biết là tư duy của Tô Trừng Trừng không giống người bình thường nhưng cũng không muốn bị đụng chạm như vậy.
“Đừng khóc!”, Giọng của cô ta rất nhỏ. Nhỏ đến nỗi giống như đang thủ thỉ với mình vậy.
Tịch Y hơi ngẩn người ra. Tô Trừng Trừng mới rút một chiếc gương giống kiểu gương phù thuỷ ra giơ lên trước mặt cô. Hai vành mắt đã phiếm hồng từ lúc nào.
Hiểu được cô bạn đang an ủi mình. Tịch Y cười một cái, không quá lạnh lùng nhưng cũng đủ xa cách,“Ừ.”
Nói xong thì sắp xếp đồ trong vali ra.
Hiện giờ là 12h trưa, mọi người sau khi ổn định chỗ ngủ nghỉ thì bắt đầu ăn trưa. Ở đây không có nhà hàng, phần ăn trưa là ăn trong nhà trọ. Món ăn hôm nay rất đa dạng từ món hải sản đến rừng núi, từ cá đến thịt bò, ngửi mùi thôi cũng đã thấy thèm rồi.
Tịch Y không kén ăn. Phải nói là do hoàn cảnh ngày trước nên cô có thể ăn được bất cứ thứ gì, ngoại trừ nội tạng động vật.
Ba bàn dài ghép thành một dãy. Có tổng cộng hai dãy được xếp gọn gàng trong căn phòng lớn. Ngồi ăn theo phong cách nhật bản thời xưa, là ngồi trên nệm chứ không phải ngồi ghế.
Tịch Y vừa ngồi xuống thì Thích Tâm Tâm và Tô Trừng Trừng đã dành lấy hai chỗ trống bên cạnh cô, khiến cho Hàn Tử Đằng đi sau muốn có cơ hội nói chuyện với cô cũng chẳng kịp.
Anh bĩu môi. Dạo gần đây anh rất thích bám lấy cô. Tuy lần nào cũng bị cô lạnh nhạt đáp trả. Thậm chí còn không thèm để ý nhưng anh vẫn kiên trì bám theo cô. Thích Tâm Tâm còn trêu anh là người có chứng cuồng ngược. Là một M* cấp độ nhẹ.
* M là viết tắt của từ Masochist là người thích bị ngược đãi/ Ngược lại là S, viết tắt của từ Sadist, là người thích đi ngược đãi người khác.
Đành vậy. Hàn Tử Đằng bèn qua phía bên kia ngồi đối diện cô. Nhậm Minh cũng kéo Ngô Hành Khởi ngồi xuống bên cạnh mình, còn bản thân thì chen vào ngồi cạnh Hàn thiếu gia.
Bữa ăn diễn ra cũng rất nhẹ nhàng. Mọi người cũng khá mệt mỏi sau chuyến đi xóc nảy lần này cho nên cũng không sôi động như mọi khi. Ngoài mấy đứa con trai tăng động ra thì hầu hết mọi người đều yên lặng thưởng thức món ăn trưa đầy hương vị này.
Cô giáo Hứa do say quá nên không xuất hiện ở đây, cả thầy Trương cũng không thấy mặt mũi đâu khiến đám con trai lớp 11A quậy càng thêm quậy.
Nhưng sau khi bị Tịch Y nhìn thì lại lủi thủi ngồi xuống ăn cơm.
“Tịch Y, ăn cái này đi!!”, Thích Tâm Tâm gắp cho cô một miếng cá kho. Tươi cười rạng rỡ.
Chưa để cho Tịch Y trả lời, phía bên phải cô lại có thêm một đôi đũa. Tô Trừng Trừng cũng rụt rè gắp đùi gà vào bát cô. Rồi lẳng lặng thu tay về tiếp tục ăn cơm.
Tịch Y và Thích Tâm Tâm đều ngạc nhiên nhìn cô ta. Sau đó cô cũng cười cười. Dạo này tần suất cô cười đã trở nên thường xuyên hơn. Trước cô gắp cho Thích Tâm Tâm một miếng thịt heo. Sau đó lại lấy đĩa bánh kem ở gần mình đẩy sang cho Tô Trừng Trừng.
Thấy cô ta nhìn mình, cô đáp,“Cậu thích ăn cái này đúng không?”
Tô Trừng Trừng chưa bao giờ nghĩ sẽ được cô quan tâm chăm sóc. Cô ta vui mừng gật gật đầu, rồi nhanh tay lấy nĩa múc một miếng bánh bỏ vào miệng.
Thấy cô ta ăn vui vẻ đến thế. Lại nhìn đến tóc mái che không thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Tịch Y liền đưa tay vào túi lấy ra một cái dây chun màu hồng. Cô tiến tới nắm lấy tóc mái Tô Trừng Trừng, buộc một núm lên cho cô ta.
“Để thế cho gọn.”
Đối mắt với ánh nhìn ngơ ngác của đối phương. Cô chỉ trả lời qua loa cho có lệ.
Một đám con trai bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn họng. Sao họ có cảm giác bị tọng một đống thức ăn cho chó là sao chứ? Cái hình ảnh màu hường gì thế này!?
Hàn Tử Đằng bất mãn. Anh ở dưới bàn lấy chân chọc chọc cô. Tịch Y ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy hai mắt anh long lanh như con chó nhỏ, lại thấy cái tay anh chỉ chỉ vào bát mình. Cô cười nhẹ, đưa mắt sang Nhậm Minh.
“Nhậm Minh, Hàn Tử Đằng muốn cậu gắp đồ ăn cho cậu ta.”
Nhậm Minh bị triệu hồi mở to mắt nhìn cô rồi lại nhìn sang thằng bạn bên cạnh. Ánh mắt như thể: Tao không bị GAY.
Hàn ấu trĩ đen mặt. Trức tiếp gắp miếng sườn nhét vào miệng cậu ta.
Ở dãy bên kia là học sinh năm ba đang ngồi.
Một cô gái với mái tóc hạt dẻ, cười lên lộ ra hai cái răng nanh tinh nghịch. Cô ấy ghé sát vào người bên cạnh, đôi gò bồng đào như có như không áp chặt vào cánh tay người đó.
“Tiểu khả ái, nhìn kìa nhìn kìa. Mới một tuần không gặp thôi mà Tiểu Tịch Tịch đã xinh đẹp như thế rồi. Còn nữa nha!! Từ khi nào bên cạnh Tịch Tịch có thêm một tiểu mĩ nhân nữa vậy? Kawaii*!!!”
*Kawai = Dễ thương
“Ừm! Rất dễ thương.”, Người bên cạnh có khuôn mặt đẹp đến không tưởng tượng nổi. Ngũ quan tinh xảo, nước da trắng nõn nà. Vẻ đẹp dịu dàng như gió xuân này!! Khiến cho người khác cảm thấy rất dễ chịu.
“Hửm!!?”, Cô gái bên cạnh kéo dài âm thanh ra, ghé sát vào tai người kia, đè thấp thanh âm khiến nó trở nên vô cùng ám muội,“Cô bé dễ thương sao?”
Người kia như quá quen với hành động của cô. Mỉm cười quay qua,“Ừ, Hạ Đình cũng rất dễ thương.”
“Đáng ghét!”, Cô gái cười ranh ma như đạt được mục đích của mình, đấm nhẹ vào ngực người kia một cái.
Sau bữa ăn trưa, mọi người quay trở về phòng nghỉ ngơi. Đến 3h chiều thì tập trung dựng trại ngoài trời. Đêm đầu tiên sẽ trôi qua ở bên ngoài khiến đám học sinh hào hứng gào thét không thôi.
Tịch Y không có thói quen ngủ trưa. Thấy Thích Tâm Tâm, cô Hứa và Tô Trừng Trừng ngủ đã say. Cô mới đẩy cửa ra ngoài đi dạo.
Không khí ở trong đây quả thực sạch sẽ đến mức cô chỉ muốn ở đây mãi. Thời tiết cũng không hề nóng mà còn rất mát, mang theo chút hơi lạnh. Cô đi dọc theo con đường hướng ra đằng sau nhà trọ. Nơi đây có một suối nước nóng lộ thiên rất to. Vào buổi tối vừa tắm vừa ngắm sao thì hết xảy.
Nhậm Minh và mấy tên con trai có vẻ như cũng không muốn ngủ mà chạy đi chơi giống cô. Thấy cô đang đứng ở ngoài liền chạy tới,“Lớp trưởng!”
Hầu hết học sinh trong lớp đều thích gọi cô là “Lớp trưởng“. Gọi “Hội trưởng” nghe có chút nặng nề.
Tịch Y quay qua nhìn họ. Trên gương mặt cô không còn là nét mặt lạnh lùng khó chịu nữa mà thay vào đó là nụ cười nhẹ trên môi. Làn da trắng mịn như da em bé có chút phiếm hồng vì ánh mặt trời. Đôi mắt quyến rũ hơi khép lại khiến mọi người đắm chìm vào trong đó. Mái tóc đen ngắn ngang vai được cắt tỉa gọn gàng, còn được kẹp một bông hoa nhỏ xinh khiến cô trông gần gũi hơn nhiều.
Nhậm Minh với mấy người khác nhìn cô đến ngẩn người ra.
“Chuyện gì?”
“A!”, Giờ này mọi người mới sực tỉnh. Nhậm Minh nhanh nhảu nói,“Lớp trưởng, nếu cậu thấy chán thì đi với bọn tôi đi!”
“Không được ra ngoài.”, Tuy là đi chơi nhưng cô cũng phải quản hành động của bọn họ. Đi mà không biết đường rất nguy hiểm.
“Có đâu, tới phòng tớ chơi bài!!”, Cậu bạn đằng sau hươ hươ bộ tú lơ khơ trước mặt.
- --
Ở trong phòng, Hàn Tử Đằng buồn chán ngồi đối diện với hai anh chị khoá trên.
Ban nãy Nhậm Minh nói muốn đi mượn bộ bài của chủ quán, hai người này nghe được nên cũng muốn chơi chung. Thế là bây giờ ba người bọn họ đang mặt đối mặt trong bầu không khí quỷ quái này.
“Tử Đằng đúng không? Nghe nói em mới chuyển tới trường.”, Người con trai dịu dàng như nước, nhẹ nhàng như gió xuân cất giọng phá vỡ cục diện này.
“Ừm.”, Anh ậm ừ trả lời.
“Dễ thương ghê!!”, Cô gái đằng sau như một con búp bê bám lên lưng chàng trai, hai răng nanh tinh nghịch lộ ra,“Chị tên Hạ Đình!! Có thể gọi là Hạ tỷ cũng được. Còn anh này...”, Chỉ chỉ vào chàng trai ở bên cạnh,“...tên là Tiểu khả ái!”
“Hả?”, Hàn Tử Đằng ngơ ngác. Tên gì kì cục vậy?
Chàng trai kia không tức giận. Trái lại còn cười. Nụ cười dung túng,“Anh là Lâm Triết Hạo.”
Lâm Triết Hạo? Người đứng số 1 toàn trường?
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng được người bên ngoài kéo ra. Đám người Nhậm Minh lúc đi có năm người lúc về lại thêm một người. Một cô gái xinh đẹp!