Sáng hôm sau là thời gian cuối cùng mọi người được hưởng thụ cuộc sống yên bình này. Bắt đầu từ ngày mai là lại lao đầu vào như con thiêu thân. Rồi năm sau lại phải bù đầu bù cổ ôn thi đại học.
Cho nên từ bây giờ cho tới 1h chiều xuất phát, mọi người có không gian tự do để đi chơi. Mọi người đều đi vào rừng hái thông, hạt dẻ với mấy loại quả mang về làm quà, chỉ riêng Tịch Y là nằm lại phòng ngủ. Tối qua thực sự là mệt chết cô rồi.
Nhưng giấc ngủ của cô không được sâu cho lắm, cô không có thói quen ngủ ngày, trời sáng là theo bản năng sẽ không thể yên tĩnh mà ngủ cho nên cũng chỉ ngủ được hai tiếng, rồi gật gà gật gù sắp xếp hành lí chuẩn bị về thành phố.
“Tịch Y, cậu có sao không?”, Thích Tâm Tâm ngáp một cái, vẫn hết sức quan tâm mà hỏi thăm bạn bè. Mặc dù đêm qua cô ấy không ngủ, nhưng nghe nói sáng nay là thời gian cuối cùng ở đây thì lại cố gắng dậy ra chỗ bờ suối chơi với các bạn.
Tịch Y lắc đầu. Cô lơ mơ đưa hành lý cho thầy Trương rồi lại lơ mơ không rõ mà lên xe.
Rồi lại mơ mơ màng màng mà bị một cánh tay kéo vào trong ngực. Sau đó thì lăn ra ngủ thiếp đi.
Hàn Tử Đằng tới gần sáng mới ngủ, ngủ thẳng đến giữa trưa cho nên bây giờ vô cùng tỉnh táo. Thấy cô gái nhỏ như sắp ngủ gật ra đến nơi, anh buồn cười hơi dùng sức kéo cô vào chỗ bên trong ghế đôi của xe khách.
Thích Tâm Tâm tỉnh cả ngủ, tròn mắt nhìn hai người. Đây...đây là công khai luôn rồi sao?
Tô Trừng Trừng đi theo phía sau cũng thoáng nhìn qua hai người họ. Ánh mắt hơi dừng trên người Hàn Tử Đằng rồi mới bị Thích Tâm Tâm lôi kéo ngồi ra đằng sau.
Ngô Hành Khởi vừa mới lên xe đã thấy Tịch Y đang nằm cả lên ngực Hàn Tử Đằng, hai tay còn không biết gì mà vòng qua eo anh. Một cảnh tượng vô cùng nhức mắt.
Anh đau đớn ngồi vào hàng ghế đầu tiên. Nhắm mắt lại.
Tịch Y ngủ cũng không hẳn là thoải mái. Bên cạnh là cái gối ôm cứng ngắc nhưng lại rất ấm áp khiến cô vừa khó chịu vừa muốn ôm chặt thêm. Thế nên ở trên người anh không ngừng ngọ nguậy.
Hàn Tử Đằng thấy cô nhíu mày quay tới quay lui thì liền ôm ngang người cô ra. Để đầu cô gối lên cánh tay của mình. Tịch Y theo bản năng né ánh sáng mà quay đầu vào ngực anh. Hơi thở của cô phả vào người khiến anh có chút ngứa. Liền lấy bịt mắt của mình đeo vào cho cô. Bấy giờ mới thấy cô chịu nằm yên.
Ba chiếc xe trở học sinh của Long Nhật nối đuôi nhau trở về thành phố S.
Tô Trừng Trừng đang cùng Thích Tâm Tâm xem bộ phim ngôn tình mới được chiếu trên điện thoại thì có tin nhắn. Cô ấy lấy điện thoại của mình ra, thấy có tin nhắn từ mẹ.
Mẹ: Một lát nữa họp xong mẹ sẽ ra đón con. Ở cổng trường chờ mẹ.
Tô Trừng Trừng chỉ đơn giản là chả lời một tiếng rồi tắt máy, tiếp tục xem phim.
Khi về đến thành phố S đã gần 5h chiều. Trời vẫn chưa vào đông, thời tiết lại nắng nóng khiến mọi người vô cùng mệt mỏi. Vừa từ trên núi mát mẻ giờ lại quay về chốn phồn hoa đô thị, có chút không quen.
Tịch Y sau một giấc ngủ có thể miễn cưỡng coi là tốt trên xe thì lưng có chút mỏi. Lúc phát hiện mình nằm trong lòng anh, cô cũng chỉ lườm một cái rồi thôi.
Học sinh lần lượt xuống xe mang theo vali hành lý của mình đứng ở cổng đợi người nhà đến đón. Có vài người tự đi bộ ra bến xe bus để về nhà. Hàn Tử Đằng là một ví dụ.
Nhà anh cách trường hơn 1km. Bình thường nếu có nhã hứng, anh sẽ đi bộ đến. Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà thoát khỏi cái nóng nên quyết định đi xe bus.
Nhưng chưa kịp chào hỏi mọi người ra về, một chiếc xe sang trọng đã dừng trước mặt bọn họ. Từ trên xe, một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm có chút đậm, quần áo mặc trên người đều là một thân hàng hiệu. Tóc đen dài được búi cố định bằng một chiếc trâm cài cao quý. Doãn Khê híp đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn về phía đám học sinh bên kia. Lúc thấy Tô Trừng Trừng mới không vui cất tiếng,“Trừng Trừng, sao mẹ gọi cho con con lại tắt máy?”
Tịch Y cũng nhìn thấy bà ta. Khí tức lười biếng xung quanh bỗng chốc thay đổi, cô lạnh mặt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Cô luôn muốn tìm cách đưa tội ác của bà ta ra ngoài ánh sáng. Nhưng lại bất lực không thể làm được gì.
Tô Trừng Trừng như có như không nhìn bà mẹ sang trọng của mình, chỉ nhỏ giọng nói một câu,“Điện thoại con hết pin.”
Tịch Y bấy giờ mới nhận ra Doãn Khê cùng Tô Trừng Trừng đang nói chuyện. Cô khẽ cau mày, hai người này có quan hệ?
“Tịch Y, tôi về đây. Mai gặp lại!”, Tô Trừng Trừng quay sang nhìn Tịch Y. Trong chuyến du lịch này cô ấy thực sự rất vui vì quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước. Cô ấy thực sự rất hâm mộ cô.
“Tịch Y?”, Doãn Khê nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía sau con gái. Thấy một nữ sinh đang lạnh lùng nhìn về phía mình. Bà ta liền cất giọng châm biếm,“À, tưởng ai. Hoá ra lại là Tiểu Hạ.”, dừng một chút, bà ta mới che miệng như nói sai điều gì,“Ấy chết, phải gọi là Tịch đại tiểu thư chứ nhỉ?”
“Xem ra bà vẫn chưa rút kinh nghiệm sau lần bị tôi làm nhục nhỉ?”, Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, xung quang các bạn học như rơi vào trong hầm băng. Trời nóng nhưng lại không tự chủ được mà run rẩy.
Nhắc đến vấn đề tôn nghiêm này khiến Doãn Khê không khỏi tức giận. Ngày hôm đó bà ta bị cô doạ cho mềm cả chân tay, không dám cùng cô nói tiếp khiến mặt mũi bà ta đều mất sạch. Tuy chỉ có bà ta, cô, Hàn Tử Đằng cùng thư kí của mình chứng kiến nhưng bà ta vẫn không khỏi cảm thấy như chính mình bị đem ra trước mặt đông người, lột sạch quần áo vậy.
Từ ngày đó, tiểu thư kí bên cạnh bà ta thái độ cũng không còn kính trọng như trước. Người trong công ty cũng từ miệng thư kí truyền tai nhau viết nên một câu chuyện cẩu huyết giữa bà ta với con gái hiệu trưởng trường tư thục Long Nhật.
Doãn Khê khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi. Bà ta quát to,“Hạ Tịch, mày đừng có mà lên mặt.”
Cổng trường có không ít người đang đứng đó. Cô giáo Hứa thấy tình hình không ổn liền muốn đi ra ngăn cản.
Tô Trừng Trừng mở to mắt nhìn sang Tịch Y. Có chết cô cũng không bao giờ quên được cái tên Hạ Tịch này. Tịch Y...chính là Hạ Tịch năm đó sao?
“Trừng Trừng, về thôi.”
“Mẹ!”
Tịch Y kinh ngạc. Tô Trừng Trừng...là con gái của Doãn Khê?
Không thể nào...
Cô đứng ngây người ra đó không dám nhúc nhích. Cô bạn này lại là con gái của kẻ thù đã hại chết mẹ mình?
Nếu như...nếu như tất cả tội ác của bà ta bị phanh phui. Vậy không phải sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của cô ấy hay sao?
Sau khi hai người họ lên xe rời đi. Tất cả bạn học đều rất thức thời tản ra. Đứng được trong hàng ngũ giỏi nhất trường đều là những con người hiểu chuyện.
Chỉ cần biết ở trong lòng. Không nên thể hiện ra bên ngoài. Đó mới là con người thông minh.
Hàn Tử Đằng nhìn sang vẻ mặt thất thần của cô. Định bụng an ủi một chút nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
“Tiểu Tịch Tịch.”
Lâm Triết Hạo sau khi tiễn Hạ Đình quay về nhà thì mới đi tới. Trên môi vẫn mang nụ cười ấm áp,“Ông nội muốn gặp em.”