Tâm trạng hôm nay của Hàn thiếu vừa tốt vừa tức. Tốt vì được gặp lại cô gái của mình, còn tức là vì cô cứ phản kháng, chống lại anh.
“Hàn Tử Đằng, cậu buông tôi ra!!”
Anh trực tiếp vác cô vào phòng làm việc của mình trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Nhạc Minh Hoàng mất một lúc sau mới khẽ ho một tiếng, anh quay đầu nói với đám người kia,“Các anh mau đến bệnh viện kiểm tra, còn mấy cậu...giải tán đi.”
Mọi người đều rất nghe lời mà tản ra, nhưng chỉ sau khi Nhạc Minh Hoàng có việc đi ra ngoài, bọn họ liền ngay lập tức dán sát tai vào cánh cửa của sếp.
“Anh cảnh sát, làm vậy không tốt đâu.”
“Cậu mà cũng đòi làm người tốt à? Mau đi bệnh viện của cậu đi.”
Cuối cùng vì sự hiếu kì, tất cả đều chen lấn đứng ở ngoài cửa nghe lén.
“Cậu buông ra!!”, Tịch Y tức đến mức hốc mắt hồng cả lên. Trong tám năm nay tâm tình cô rất tốt, nhưng vừa về đã bị anh làm cho mất mặt thế này thì dù tính tình có tốt đến đâu cô cũng không chịu nổi nữa.
Hàn Tử Đằng ném cô lên sofa, dùng thân hình cao lớn của anh đè xuống.
Lúc bấy giờ cô mới nhìn rõ gương mặt anh. Gương mặt góc cạnh được chạm khắc tinh tế, sống mũi cao, đôi môi bạc mỏng vô cùng gợi cảm. Anh ghé sát vào tai cô, cười cười,“Ai cho em cái lá gan bỏ đi rồi mà còn dám quay lại vậy?”
Tịch Y bị anh thổi khí bên tai liền rùng mình, cô chống hai tay lên ngực anh muốn đẩy anh ra.
Nhưng dù sức lực của cô có lớn đến mức nào thì bây giờ chân tay đã bị anh làm cho mềm cả ra, đẩy đẩy không khác gì con mèo nhỏ đặt móng vuốt lên người anh rồi nhẹ nhàng cào cả.
“Đ..Đứng dậy trước đã. Tôi khó chịu!”, Cô né tránh ánh mắt của anh, thấp giọng cầu xin.
Hàn Tử Đằng nhếch môi, cắn một cái lên cái tai non mềm kia rồi mới đứng dậy, thuận tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
Tư thế này vô cùng xấu hổ, cô động đậy muốn thoát khỏi anh nhưng anh lại nghiêm giọng cảnh cáo,“Em còn động nữa thì tôi sẽ không khách khí đâu.”
Sao cô lại không hiểu ý của anh chứ. Làm luật sư mấy năm trên chiến trường, kinh nghiệm đầy mình, có loại người nào mà cô chưa từng gặp. Cái loại lưu manh mà giả danh đứng đắn như anh cô gặp không ít đâu.
Tịch Y ngay lập tức ngoan ngoãn không động đậy nữa. Hàn Tử Đằng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang không vui và nhăn mày kia, anh vòng tay qua eo cô kéo cô sát lại gần mình.
Đầu chôn vào trong hõm vai nhỏ xinh của cô, ngửi mình hương quen thuộc, anh mới dần bình tĩnh lại tâm trạng của mình. Rốt cuộc thì...cô cũng đã về rồi.
Anh thì thầm bên tai cô,“Tôi thực sự rất nhớ em. Đừng rời xa tôi nữa có được không?”
Tịch Y cứng người lại. Cô trầm mặc một lúc rồi đưa tay ôm lấy đầu anh vuốt vuốt vài cái. Không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ đơn giản là gật gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của cô, tâm trạng treo lơ lửng từ nãy tới giờ của anh liền lập tức được buông xuống, anh ôm cô chặt hơn như muốn ghim cô vào trong lòng mình.
Năm đó khi cô rời đi, anh chỉ hận không thể xé cô ra rồi đem cô nuốt hết vào bụng. Thậm chí anh còn có ý nghĩ nếu cô dám trở về anh sẽ dùng mọi thủ đoạn trói cô lại bên mình, tuyệt đối không cho cô có cơ hội chạy thoát. Cũng nghĩ đến việc sẽ nổi giận mắng cô một trận vì dám bỏ mình đi. Nhưng tuyệt đối không nghĩ ra được, sau khi gặp lại cô, nhìn thấy cô gái nhỏ ủy khuất hét lớn nói mình biến thái, lưu manh, anh lại không nhịn được muốn đem cô yêu thương thật tốt.
Hai người im lặng ôm nhau, cho đến khi bên ngoài bị một đám người xô đẩy nhau cùng tiến vào. Tần Việt Trạch bị đồng nghiệp đè trên lưng, anh ta đau đớn kêu lên một tiếng.
“Con mẹ nó, mấy cậu đứng lên cho lão tử!!”
Tịch Y xấu hổ muốn xuống khỏi người anh nhưng anh lại giữ quá chặt, thành ra cô không có mặt mũi nào nhìn mọi người, ấm ức vùi đầu vào cổ anh không dám ra.
Hàn Tử Đằng rất vui vẻ với hành động của cô, ngay sau đó anh quét mắt qua đám người kia, tốt, tháng này sẽ tăng chút tiền thưởng cho chúng nó.
Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, anh hắng giọng nói,“Làm cái gì đấy?”
Tần Việt Trạch nhìn ông sếp nhà mình tuy là nói câu hỏi chất vấn nhưng khóe miệng lại bán đứng chủ nhân cong lên cười sung sướng.
“Dạ...dạ sếp...bọn em...bọn em muốn nói là...A, cô Sysy, cô có muốn uống trà ăn bánh gì không?”, Tần Việt Trạch đắn đo, lúng túng mãi mới tìm ra được một cái lí do hợp lí.
Tịch Y vẫn không dám quay đầu nhìn họ, cô lắc lắc đầu.
Hàn Tử Đằng hướng về phía đám nhân viên của mình sai bảo như thói quen,“Mang cái bánh pudding tôi vừa mua hôm qua lại đây.”
Tần Việt Trạch vâng dạ rồi nhanh chóng đẩy đám người còn đang hóng hớt kia ra ngoài.
Nữ cảnh sát viên kia vẻ mặt hâm mộ,“Không ngờ cũng có một ngày tôi thấy sếp đối xử dịu dàng với con gái như vậy.”
“Đúng đấy, cô luật sư đó với sếp có quan hệ gì nhỉ?”
“Là chân ái đó, mấy cậu chỉ cần biết là dù có làm trái lệnh đội trưởng cũng đừng bao giờ đắc tội với cô luật sư đó là được!!”, Tần Việt Trạch vẻ mặt như tôi biết hết mà, nghênh ngang đi lấy bánh.
Tịch Y bên trong vẫn đang nhỏ giọng cầu xin,“C..Cậu bỏ tôi xuống trước đã.”
Hàn Tử Đằng không trêu cô nữa, nhẹ nhàng đặt cô sang bên cạnh, anh hôn một cái lên môi cô, giọng điệu đầy sủng nịnh,“Ăn trưa chưa? Có muốn ăn gì đó không?”
Cô lắc lắc đầu, chợt điện thoại rung lên. Tịch Y mở màn hình ra thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ mà nãy giờ cô không để ý.
“Tôi nghe.”
“Bà cô của tôi, cô đang ở đâu vậy? Tôi mới đi gọi đồ ăn có một lúc thôi mà cô cũng chạy lung tung được là sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói của một người đàn ông, giọng điệu rất thân thiết.
Hàn Tử Đằng ngồi sát bên cạnh cô hiển nhiên cũng nghe thấy rất rõ. Anh hơi nhíu mày rồi lại giang tay ôm cô vào lòng.
Tịch Y không tránh, cô biết có tránh cũng không tránh nổi, thuận thế nằm luôn ở trong vòng tay người đàn ông kia,“Tôi có chút việc, anh ăn trước đi.”
“Việc gì mà chạy nhanh như thế chứ? Cô mau về đi đấy, chiều nay có hẹn ăn bữa cơm cảm ơn của ông Smith.”
Smith là thân chủ của cô trong vụ án giết người bên Anh. Ông ta bị tình nghi là thủ phạm, chính cô đã đứng ra làm rõ mọi chuyện cho ông ấy.
Tuy không phải là chính thức lên hầu tòa, cô chỉ cung cấp vài manh mối quan trọng cho luật sư của ông ta mà thôi. Nhưng nếu không có chứng cứ của cô thì ông ta cũng không sống nổi. Để bày tỏ lòng biết ơn, Smith rất vui vẻ mời cô đi ăn tối thay lời cảm ơn.
Tịch Y không muốn đi. Cô vẫn luôn không thích mấy bữa tiệc xã giao này. Cũng không thích ăn cơm tối cùng người không thân quen cho nên định sẽ từ chối.
Nhưng chưa kịp để cô từ chối, người bên cạnh đã lấy điện thoại của cô,“Cô ấy có hẹn với tôi rồi, không đi được.”, Nói xong liền không để người bên kia nói gì đã cúp máy.
Tịch Y bất mãn nhìn anh nhưng cũng không nói gì. Cô đứng dậy đi quanh phòng, phòng anh rất đơn giản, có một giá sách to, một cái bàn làm việc với mấy tập tài liệu, một bộ bàn ghế sofa với một cái máy nghe nhạc cũ cũ kiểu tây cổ điển.
Cộc cộc..
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tịch Y đứng ngay đó liền mở cửa ngay, cô nhìn thấy anh cảnh sát ban nãy đang cười cười nhìn mình.
“Sysy tiểu thư, mời ăn bánh.”
Trên tay anh ta là khay bánh pudding với một ấm trà.
Cô gật đầu, đưa tay nhận lấy.
Sau đó vẫn thấy anh cảnh sát đứng đó chưa có ý định rời đi, cô nghiêng đầu hỏi,“Có chuyện gì sao?”
“À...”, Tần Việt Trạch thần bí ghé sát cô,“...tiểu thư này, cô là người yêu của đội trưởng Hàn sao?”
Tịch Y đỏ mặt, cô không phủ nhận cũng không nhận mình là bạn gái anh.
Tần Việt Trạch như hiểu ra cái gì đó, liền cười ranh ma, cậu ta nói,“Vậy thì cô nên đề phòng một chút, đội trưởng...”, cậu ta còn liếc mắt nhìn ra phía sau một cái rồi mới nói,“...đào hoa lắm đấy!!”