Chập tối, mọi người cũng bắt đầu thu dọn lại những đồ vật không cần thiết, kết thúc công việc cuối cùng của mình.
Tịch Y sau khi kiểm tra lại sự chắc chắn của mấy tấm lều thì mới bảo bọn họ đi tắm rửa rồi ra ngoài nướng thịt ăn.
Thích Tâm Tâm từ bên trong chạy ra kéo tay cô. Hô hào rằng bên trong có suối nước nóng thích lắm. Cho nên dưới sự áp bức của cô ấy, Tịch Y đành phải dời ý định là tắm sau khi ăn của cô lại.
Ngâm trong suối nước nóng ấm áp khiến cơ thể cô thoải mái không ít. Lúc này Tịch Y vô cùng không muốn động đậy một chút nào. Toàn thân thoải mái đến mức cô chỉ khép hờ hai con mắt thôi là ngay tức khắc có thể ngủ được ngay.
Thấy mình ngâm nước nóng có chút lâu, Thích Tâm Tâm liền qua chỗ cô nói nên đi lên thôi. Tịch Y lười biếng dựa người vào tảng đá đằng sau, cô nói,“Cậu lên trước đi.”
Thích Tâm Tâm nhìn Tô Trừng Trừng rồi bảo cô đừng tắm lâu quá. Song, hai người mới cùng nhau lên lau người rồi đi ra ngoài.
Kể từ lúc chiều là Hàn Tử Đằng đã thấy có gì đó nhộn nhạo trong người. Anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cắm cọc lều xuống mà suýt nữa cắm phải chân mình. Nếu Nhậm Minh không ngăn lại chắc anh cũng không thèm quan tâm tới.
Dáng vẻ mềm mại, yêu kiều đó của cô... Thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Nghĩ tới đó là trong đầu lại hiện ra rất nhiều ý nghĩ xấu xa. Hàn Tử Đằng mặt đỏ tía tai đấm mạnh vào đầu để khiến mình tỉnh táo hơn.
Tsundere...không ngờ có một ngày anh lại có thể đặt từ này ở bên cạnh cô.
Thực sự là đáng yêu quá rồi!!
“Lão Hàn, đi tắm thôi. Không nhanh lên trước giờ tập hợp là ông phải tắm vào buổi đêm đấy.”, Cậu bạn tốt ở đằng sau vỗ vai anh một cái.
Anh ậm ừ gật gật đầu. Đi theo cậu bạn đó vào bên trong.
“À, tôi quên lấy đồ, cậu vào trước đi.”, Cậu bạn ấy đi được nửa đường thì chợt nhớ ra cái gì, vội vàng chạy về phía phòng ở hướng ngược lại.
Hàn Tử Đằng đành phải đi tới suối nước nóng một mình.
Cùng lúc đó, Tịch Y vừa mới lau khô người xong, mặc áo choàng kimono nhật bản vào người, sau đó cầm quần áo bẩn trở về phòng.
Tới khúc cua đường vào chung ở cửa phòng thay đồ, cô đâm vào một người.
Hàn Tử Đằng không ngờ là lại gặp cô ở đây. Anh ổn định lại cơ thể, đứng vững một hồi rồi mới đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi ở dưới đất.
Sức Tịch Y không nhỏ nhưng do vừa tắm nước nóng xong nên đầu óc còn có chút mơ hồ. Cô không kịp phản ứng nên đã té ngã ra đằng sau.
Hàn Tử Đằng vốn muốn đỡ cô dậy nhưng lại khựng lại. Cánh tay rắn chắc dừng ở giữa không trung. Ánh mắt ngây dại nhìn cô gái đó.
Vì vừa mới tắm xong nên da dẻ cô có chút hồng hồng. Ánh mắt vừa từ trong phòng tắm ra còn vương chút hơi nước khiến đôi mắt lưu ly đen láy của cô trở nên điềm đạm, dịu dàng hơn thường ngày.
Bộ kimono nhật bản được cô buộc lỏng giờ đây lộ ra đôi chân thon dài trắng ngần không tỳ vết, nhích lên trên một chút nữa không phải là...
Anh không dám nhìn thẳng, ngượng ngùng định thu tay lại thì đã có một bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay anh.
Tịch Y không có tâm tư nào để ý đến sự mập mờ giữa hai người. Cô đau ê ẩm ở phía sau. Thấy anh chìa tay ra thì cũng không hề do dự mà nắm lấy.
Hàn Tử Đằng vội kéo cô lên. Người con gái mềm mại phía trước như vô tình tới gần anh hơn. Cổ áo cô hơi rộng để lộ ra một vùng xuân sắc mê người.
Anh nuốt nước miếng, cổ học khô đến khó chịu. Sau khi cô đứng thẳng người thì mới lùi một bước kéo giãn khoảng cách.
Tịch Y nhìn thoáng qua gương mặt đỏ bừng của anh. Không nghĩ nhiều mà chỉ nói câu xin lỗi. Sau đó nhàn nhạt quay đi.
Cho đến lúc tắm xong ra ngoài, anh vẫn không thể nào xua đi được mấy hình ảnh nóng đó ra khỏi đầu. Thậm chí nó còn có xu hướng đậm đà rõ nét hơn.
Nhậm Minh thấy anh liên tục đấm vào đầu mình, khuôn mặt thì như bốc hoả nên vô cùng sợ hãi. Vội vàng tránh xa anh xa nhất có thể.
Huhu, tối nay anh ta không dám ngủ với anh đâu!!
Sau tai nạn ở nhà tắm, Tịch Y không có bất cứ thái độ ngại ngùng hay e thẹn nào. Thậm chí cô như quên hết những chuyện như chiều nay vừa hôn anh hay để lộ tính cách thực sự của mình trước mặt anh. Cô còn sai anh như sai một tên osin. Hết cắt cái này đến cắm cái kia, xiên cái nọ đến nướng cái ấy khiến anh cũng quên đi chuyện vừa mới xảy ra.
Tối đến, ở trên vùng núi hẻo lánh chỉ có một nhà nghỉ đơn độc nằm đây nghĩ thế nào cũng thấy thật lạnh lẽo. Nhưng hôm nay lại đặc biệt ấm áp. Ngọn lửa bừng bừng cháy, đám học sinh hò hét hát ca vừa nói cười vừa ăn thịt nướng. Có những người còn khóc lóc kể về quá trình vật lộn với bài vở để có được thời khắc như bây giờ.
Vô cùng ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Thầy cô giáo cũng để cho bọn họ làm bừa. Hôm nay đặc biệt cho học sinh mình uống bia.
Chỉ cần hội trưởng ác quỷ không có ý kiến, thì thầy cô dù có cấm cũng chẳng cấm được.
Tịch Y ngồi ở một bên xem náo nhiệt. Khoé môi không tự chủ được giương lên.
Hàn Tử Đằng ngồi xuống bên cạnh cô. Cô cũng không để ý lắm, chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.
Hạ Đình đứng ở đằng sau thấy hai người ăn ý không nói gì. Cô nhét vào tay người bên cạnh lon bia đã mở sẵn, chỉ chỉ vào lon nước cam bên cạnh Tịch Y,“Tiểu khả ái, hành động đi nào!!”
“Hạ Đình, Tịch Y không uống được rượu.”, Lâm Triết Hạo mặt không cau, mày không nhíu nhìn lon bia trong tay mình.
“Có phải rượu đâu, uống một chút bia không chết đâu mà lo.”
Thế là dưới ánh mắt lấp lánh của cô, Lâm Triết Hạo đành phải nhẹ nhàng tráo đổi lon nước. Kĩ thuật của anh không làm cho Tịch Y lẫn Hàn Tử Đằng phát hiện. Hoàn hảo như một siêu trộm thực sự.
Tịch Y ngồi một lúc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn lướt qua màn hình, ánh mắt chợt mềm mại đi vài phần.
Hàn Tử Đằng thấy ánh mắt dịu dàng của cô thì bĩu môi. Tính nhìn xem là ai gọi thì cô đã đưa máy lên tai, màn hình tự động tối thui lại.
“Alo.”
“Chị! Tiểu Thần bắt nạt em!”, Đầu dây bên kia, Tịch Lâm như gào qua điện thoại.
Cô nghe loáng thoáng đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lạnh nhạt của Tịch Thần.
“Đừng có gọi em như thế. Anh muốn chết hả?”
Tịch Y mỉm cười hàn huyên với hai đứa mấy câu. Sau khi chúc ngủ ngon thì cô mới hài lòng tắt máy.
Sau khi tắt máy còn cười một cái. Cô thực sự vui vì Tịch Thần cuối cùng cũng nói chuyện vui vẻ được với cô.
“Làm gì mà vui thế cơ chứ?”, Hàn Tử Đằng lầm bầm.
Tịch Y nghe thấy nhưng cô cũng chẳng trả lời anh. Hàn Tử Đằng thấy vậy càng buồn bực hơn.
Cô tiện tay cầm lon nước bên cạnh uống một hơi. Uống xong mới thấy lạ lạ. Nhìn lon nước của mình đã bị đổi thành bia từ lúc nào. Trong nháy mắt ánh mắt cô liền kinh sợ.
Cô uống rượu vào là không kiểm soát được mình. Lần đó...lần đó uống rượu...cô...
Nghĩ đến đây mặt lại đỏ lên. Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Nhưng hai mắt vẫn cứ lờ đờ như buồn ngủ.
Cô biết cô say rồi. Thậm chí là say bia!! Một ngụm đã gục.
Hàn Tử Đằng thấy người bên cạnh đột nhiên im lặng khác thường, ban đầu anh nói cô còn có phản ứng dù chỉ là “ừm” hoặc “ờ“. Nhưng bây giờ đến gật đầu cũng không làm.
Anh quay sang, đột nhiên đối diện với ánh mắt trong suốt, đen láy như trân châu.
Trái tim bỗng đập nhanh hơn một chút!!