Ngô Hành Khởi không hề tin vào cái lí do vớ vẩn này anh đưa ra. Cậu ta lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Hàn Tử Đằng,“Cậu thích Tiểu Tịch?”
Tiểu Tịch? Cậu ta là ai mà lại gọi cô thân mật như vậy?
Hàn Tử Đằng nhíu mày, rồi lại bày ra bộ dạng ngứa đòn. Anh vênh mặt lên cười cười không đáp lại.
Ngô Hành Khởi thấy thái độ của anh như vậy thì vô cùng tức giận. Song, lại cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng lên của mình.
“Tôi thích Tịch Y. Thích suốt mười bốn năm.”
Đột nhiên đưa ra lời khẳng định như thế, Hàn Tử Đằng hơi chấn động, sau đó nụ cười bên khóe môi dần dần thu lại, anh nói,“Vậy thì sao?”
“Tôi hiểu Tịch Y hơn cậu, tuổi thơ của cậu ấy có tôi nhưng lại không có cậu. Cậu căn bản không xứng với cô ấy.”
Hàn Tử Đằng nhắm mắt lại, yên lặng một lúc rồi mới lên tiếng,“Cậu thích là việc của cậu, tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết...cô ấy không thích cậu.”
Nói xong cũng mất hứng mà quay người bỏ đi.
Sắc mặt Ngô Hành Khởi tối sầm lại, hai tay nắm chặt thành quyền, giận dữ nên một phát thật mạnh vào bức tường bên cạnh.
Cách đó không xa, có một bóng người nhỏ nhắn khẽ run lên một cái rồi nhanh chóng biến mất.
Sáng ngày hôm sau, Tịch Y tỉnh lại trong trạng thái đầu đau như búa bổ, mắt cũng lờ mờ nhìn không rõ. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi.
5h sáng, đồng hồ sinh học của cô khá chuẩn.
Tịch Y nhìn sang bên cạnh, Tô Trừng Trừng đang ôm chăn ngủ, dáng ngủ của cô ấy rất phóng khoáng, thực chẳng giống tính cách của cô ấy một chút nào cả.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy chỉnh lại chăn cho cô ấy, xoa xoa mái tóc rối của mình rồi cầm quần áo đi ra ngoài.
Hàn Tử Đằng tối qua ngủ không ngon. Do không muốn nằm với mấy con sâu rượu nên anh qua phòng của thầy Trương nằm. Cả đêm chỉ trằn trọc suy nghĩ về Ngô Hành Khởi với Tịch Y, thoáng chốc còn sung sướng vì nghĩ tới cảnh cô nằm đè lên người anh.
Cho nên sáng nay anh đặc biệt dậy rất sớm. Tuy không có quầng thâm ở mắt nhưng hai con ngươi như vô hồn, lờ đờ muốn ngủ nhưng lại chẳng ngủ được.
Định bụng sẽ đi tắm một lát, lúc vào phòng thay đồ không biết thế nào lại đi nhầm sang phòng thay đồ cho nữ.
Tịch Y vừa cởi áo ra, chưa kịp cuốn khăn vào người đã bị một bóng người dọa cho sửng sốt. Hai đôi mắt giao nhau, Hàn Tử Đằng lúc này mới giật mình, ý thức rõ ràng hơn không ít. Anh chưa kịp phản ứng đã bị cô ném vô số thứ vào mặt.
“Aaaa...Lưu manh...biến thái...cút đi!!”
Tịch Y mặt mũi đỏ bừng nói ra một tràng những từ ngữ để diễn tả cho hành động vô liêm sỉ của anh lúc này. Hàn Tử Đằng cũng không né, anh để tùy ý cô ném còn mình chỉ đưa tay lên che mặt,“Đ...ừng ném, tôi đi!!”
Nói xong xoay người chạy ra bên ngoài. Nhưng lại thế nào mà tầm nhìn bị ảnh hưởng, chỗ cần đi không đi lại đâm sầm vào cửa kính trong suốt.
Anh đau đớn ngã trên mặt đất, đáng thương ôm lấy mặt mình.
Tịch Y kinh ngạc vội vàng quấn áo choàng tắm kimono lại rồi chạy tới xem anh.
“Cậu có sao không?”
Hiếm thấy khi nào hội trưởng lạnh lùng, kiêu ngạo lại mang vẻ mặt đầy lo lắng như thế này. Dù bị sưng một cục nhưng thực chất lại không hề đau. Anh vẫn cố làm ra vẻ như mình sắp chết đến nơi rồi.
Anh nhếch môi cười, được cô đỡ lên gối đầu lên đùi cô, ngửi được mùi hương thơm dịu khiến anh sinh ra cảm giác thoải mái, muốn trêu đùa cô một chút.
“Đau.”
“Đau ở đâu? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cô vội vàng đưa tay lên trán anh, không sờ thì thôi sờ là thấy một cục u ở trên đầu.
Cảm giác áy náy dâng lên, cô nhẹ nhàng thổi thổi lên trán anh,“Phù...”
Cảm giác man mát, ngứa ngứa khiến toàn thân Hàn Tử Đằng căng cứng. Lúc sau lại nghĩ ra cái gì đó, đưa mắt lên nhìn cô,“C..Cậu là ai?”
Tịch Y không ngờ chỉ đập đầu có một cái mà anh đã mất trí nhớ luôn rồi. Nếu là bình thường cô sẽ không bị cái trò vớ vẩn này đánh lừa. Nhưng do ban nãy xấu hổ, cộng thêm bây giờ anh lại vì mình đánh mà bị thương khiến đầu óc cô vô cùng hỗn loạn.
Hàn Tử Đằng thấy khuôn mặt bối rối của cô thì đắc ý vô cùng.
Cho chừa cái tội dám lấy đồ ném tôi!
Do ban nãy cô mặc vội áo choàng nên cài không kĩ. Anh vừa quay mặt sang đã nhìn thấy đôi gò bồng đào mềm mại, trắng trắng ngay trước mắt. Ánh mắt anh hơi tối lại, máu nóng dồn hết lên mặt.
Bấy giờ Tịch Y mới để ý. Cô mới ngây người ra suy nghĩ một lát rồi tức giận đứng lên khiến đầu anh lại một lần nữa bị đập xuống đất.
“A...”, Hàn Tử Đằng đau đến ứa nước mắt, anh oán hận quay qua nhìn cô,“Tịch Y, cậu quá đáng lắm. Hôm qua ôm người ta, hôn người ta rồi bây giờ vứt bỏ người ta thế hả?”
Tịch Y trừng mắt nhìn “người ta”, không thể tin được, tức giận đến mức không nói nên lời,“Ai ôm, ai hôn cậu?”
“Cậu!! Nhìn nè.”, Anh vạch cổ áo mình ra, để lộ dấu hôn chói mắt ngay ở cổ,“Cậu cắn tôi, bây giờ trinh tiết của tôi mất rồi, cậu phải đền cho tôi!!”
“N...”, Tịch Y không nói nên lời, cô nhặt khăn lên ném vào mặt anh rồi xoay người đi về phía suối nước nóng.
Mắt thấy cô sắp đi mất, anh liền đứng dậy định đuổi theo nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng con gái nói chuyện. Anh nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ cô ném lung tung vào một góc rồi luồn ra ngoài.
Tịch Y ngâm mình trong suối nước nóng, cô cảm thấy như mặt mình sắp bốc cháy đến nơi rồi. Nói bậy, nói bậy, nói bậy. Anh chính là đồ nói bậy.
Dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật cô đã lơ mơ nhớ ra cái gì đó. Cô không uống được rượu, lần đầu uống là vào năm lớp 8. Cô uống xong liền đi khắp nhà làm loạn. Nếu không có Tịch Lâm quay phim thì cô cũng không ngờ mình sẽ làm ra những chuyện như thế. Cô trèo lên người Tịch Thần, dựt tóc cậu ấy đến mức mấy ngày sau khi ra nước ngoài cậu ta còn phải đội tóc giả. Không những thế cô còn bám chặt lấy chú họ của mình, đòi gả cho chú bằng được. Nhìn lại sau xấu hổ không thôi.
A..Anh nói ngày hôm qua cô hôn anh...điều này cũng không phải không có khả năng.
Aaaa...cô xấu hổ dìm cả khuôn mặt mình xuống nước.
8h sáng, sau khi đã dùng xong bữa sáng do nhà bếp làm thì sẽ đến tiết mục trò chơi giải trí.
Trò chơi đầu tiên là trò đoán đồ vật trong hộp. Trò này mỗi khối cử ra một người chơi. Ai đoán đúng được nhiều đồ hơn thì chiến thắng.
Đại diện cho năm nhất là một cô bé khá cao lớn, đại diện cho năm hai là cậu bạn ngồi cùng bàn với Nhậm Minh và đại diện cho năm ba là đàn anh Lâm Triết Hạo.
Đừng nhìn Lâm Triết Hạo thư sinh trắng trẻo mà nhầm rằng anh là một con thỏ trắng ngây thơ. Những đồ vật trong hộp đều làm cho mọi người hết sức hoảng sợ, vậy mà anh ta lại có thể vừa đoán vừa cười. Mặt không đổi sắc.
Chiến thắng đầu tiên thuộc về đội năm ba.
Lâm Triết Hạo được phát một tấm thẻ tương ứng với chiến thắng của mình. Tổng kết khối nào có nhiều thẻ hơn sẽ chiến thắng.
Trò chơi thứ hai là đoán ý đồng đội. Trò này cần bốn người chơi. Mỗi người sẽ đứng ở trước vách ngăn. Trọng tài sẽ đưa ra một từ gợi ý, nhiệm vụ của người đầu tiên là phải diễn tả hành động nhằm biểu thị ý nghĩa của từ cho người thứ hai. Luật là không được phát ra âm thanh. Cứ thế, người thứ hai sẽ truyền cho người thứ ba rồi tiếp tục đến người cuối cùng. Nếu người cuối cùng đoán đúng được từ đó thì sẽ được tính là một điểm. Đội nào nhiều điểm hơn thì thắng.
Trò này năm nhất giành chiến thắng với 5 từ đoán trúng. Được một thẻ bài.
Năm hai có vẻ đang rất hăng máu. Chưa thắng được ván nào khiến mọi người càng thêm hừng hực ý chí.
Trò thứ ba là trò trả lời câu hỏi. Trò này cử ra ba người chơi. Một người đứng ở ngoài cầm một cái chuông, hai người cùng đội được xếp cùng nhau đứng trên một tờ giấy. Sau khi câu hỏi được đọc lên, người nào bấm chuông nhanh nhất sẽ được quyền trả lời. Nếu trả lời đúng sẽ được tính là một điểm. Nếu trả lời sai thì hai đồng đội sẽ bị phạt, gập đôi tờ giấy lại. Nếu đến khi tờ giấy không gập đôi được nữa hoặc hai người không đứng cùng trên đó được nữa thì đội đó sẽ bị loại.
Có 15 câu hỏi tất cả, đội nào nhiều điểm hơn sẽ chiến thắng.
Lần này, năm hai có vẻ rất quyết tâm. Họ đưa ba người có trình độ hiểu biết nhiều nhất lên.
Tịch Y, Hàn Tử Đằng và Nhậm Minh.
Đừng nhìn Nhậm Minh lông bông mà coi thường. Trong đầu cậu ta chứa nhiều thứ đến nỗi được mọi người coi như từ điển sống.
Hàn Tử Đằng thì mọi người không biết rõ năng lực của anh lắm. Tại hai trò trước anh không chơi cho nên trò này bị cô Hứa đẩy lên.
Tịch Y tham gia thì chính là quân át chủ bài rồi. Kiến thức của cô không chỉ trong học tập mà còn trong giải trí, xã hội.
Nói cô là học bá không phải chỉ được cái danh thôi đâu.
“Tôi trả lời, hai cậu...”
“Lớp trưởng, để tôi trả lời cho. Hai cậu lên đi!!”
Chưa kịp để Tịch Y nói xong, Nhậm Minh đã đẩy cô đến bên cạnh Hàn Tử Đằng, còn mình thì nhanh miệng lên tiếng,“Thầy ơi, em là người trả lời ạ!!”
Thầy gật đầu.
Tịch Y nhìn qua anh, rồi lại lạnh lùng quay mặt đi như chưa có gì xảy ra.
Hôn thì hôn. Có gì đâu mà phải sợ. Cô cũng chỉ hôn có một cái, cắn có một cái thôi mà. Anh cũng đã mất miếng thịt nào đâu.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cô liền dễ dàng khôi phục trở lại.
Trò chơi...bắt đầu.