Sáng ngày hôm sau, Tịch Y tỉnh dậy trong cơn mê mang. Hôm qua sau khi tỏ tình với Hàn Tử Đằng xong, cô ngay lập tức liền mất đi ý thức. Chuyện xảy ra tiếp theo đó cô không có một chút kí ức nào cả.
“Chị Y, chị tỉnh rồi à?”, Tịch Lâm đứng ngoài cửa ngó vào, thấy cô bần thần ngồi trên giường mới nhỏ giọng hỏi.
Tịch Y nhìn thoáng qua cậu, gật đầu một cái rồi vén chăn đi xuống giường.
“Hôm qua..hôm qua chị vào phòng kiểu gì?”
Cô đưa mắt nhìn em trai, rất muốn biết câu trả lời.
“Là Tiểu Thần bế chị vào đó. Chị thật là, uống say đến mức còn không thể tự vào nhà. Nếu không phải bọn em nghe thấy tiếng động ở bên ngoài thì chị chắc chắn là nằm ở đó cả đêm rồi.”, Tịch Lâm ghét bỏ nhìn cô, người gì đâu uống có tý rượu đã gục, thậm chí cậu còn không ngửi thấy mùi rượu trên người cô nữa kìa.
Tịch Y nhíu mày. Hôm qua cô nằm ở trước cổng sao? Sao cô nhớ là về cùng với Hàn Tử Đằng cơ mà nhỉ.
Sau khi ăn sáng xong, Tịch Lâm chào tạm biệt cô để đến studio chụp hình, Tịch Thần cũng rời khỏi nhà đi ra hiệu sách học bài. Ở trong nhà chỉ còn Tịch Y với dì Hạ.
Dì Hạ có khuôn mặt hơi trẻ con, dù có lớn tuổi đi nữa thì cũng không nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt của bà ấy. Giờ đây bà ngồi đối diện với Tịch Y, tò mò mở miệng,“Tiểu Y, người hôm qua đưa con về...là bạn trai con sao?”
Tịch Y lập tức ngẩng lên nhìn bà, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Thực ra hôm qua sau khi xong việc bà có ra ban công đứng thì thấy cô với một cậu con trai ôm nhau ở trước cổng. Sau đó thì hứng thú đứng nhìn một lúc, sau đó có điện thoại thì liền đi vào nhận. Lúc quay trở lại thì đã thấy tiểu Lâm và tiểu Thần bế cô vào nhà.
“Tại hôm qua dì thấy...hai đứa...”, Bà có chút khó nói, dù sao từ trước đến giờ bà cũng chưa từng thấy Tịch Y yêu đương.
“Dì thấy cái gì?”, Tịch Y thắc mắc hỏi lại.
“Thấy...Thấy hai đứa ôm nhau.”
Phụt!! Cô chấn động một cái, hôm qua hai người ôm nhau sao? Ơ, sao cô chỉ nhớ tới đoạn cô tỏ tình với anh thôi nhỉ? C..Cô thế mà còn ôm anh nữa sao?
“C..Còn gì nữa không ạ?”, Cô lúng túng nhìn về phía dì.
“À, hết rồi. Dì chỉ thấy có thế.”, Hạ Mẫn Ái ngây thơ nói.
Cô ngửa mặt lên trời, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Sau này có chết cô cũng sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
“Tiểu thư, bên ngoài có người muốn gặp cô.”, Nữ hầu gái từ ngoài đi tới cung kính cúi đầu với hai người trong phòng ăn.
“Tìm tôi?”, Tịch Y đưa tay chỉ mình. Nhận được cái gật đầu xác nhận của cô hầu gái, cô mới nghi ngờ mà đi ra ngoài.
Hàn Tử Đằng cả đêm không ngủ bây giờ vẫn còn phấn khích không thôi. Hôm qua thấy trong nhà có người ra liền luống cuống đặt cô dựa vào cổng rồi trốn đi mất. Anh thực sự muốn xác nhận một chút, cô là đang nói đùa hay thực sự thích anh.
Tịch Y đi ra đến cổng thì thấy anh đứng đó. Dáng người cao lớn kết hợp với khuôn mặt đẹp đến mọi người phải tặc lưỡi ghen tỵ, cô đi từng bước đến chỗ anh,“Chào cậu.”
Hàn Tử Đằng thấy cô, cô vẫn cứ ảm đạm như thế khiến anh không khỏi thất vọng. Không phải hôm qua vẫn còn làm nũng đòi ôm anh sao? Sao đến hôm nay lại...
“À tôi muốn hỏi...cậu đã khỏe chưa?”
“Khỏe rồi, cảm ơn cậu.”, Tịch Y đối diện với anh, có chút ngại ngùng nói.
“Chuyện đó...chuyện hôm qua..”
“Hôm qua làm sao?”
Hàn Tử Đằng càng nóng lòng hơn, anh hít sâu một hơi, mặt đỏ như gấc nói lớn,“Cậu nói cậu thích tôi. Là nói thật sao?”
Tịch Y hơi mở to mắt rồi sau đó lại trở về vẻ lạnh nhạt của mình. Cô thản nhiên nói,“Tôi nói đùa đấy.”
Ngay lập tức anh như quả bóng xì hơi. Khuôn mặt đẹp trai tràn đầy tủi thân, tim anh đau như cắt, cúi thấp đầu xuống,“Vậy sao?”
Anh ảm đạm quay người rời đi. Phải rồi, cô làm sao có thể thích anh được cơ chứ, anh có phải mẫu người cô thích đâu. Là anh tự mình ảo tưởng như thế thôi sao.
Đau quá!! Hốc mắt anh hơi đỏ, gắt gao kìm nén lại không cho cảm xúc bộc phát ra. Bước chân anh càng lúc càng nhanh hơn.
Vốn chỉ định đùa một chút, ai ngờ anh lại phản ứng như thế khiến Tịch Y có chút dở khóc dở cười. Cảm giác đau lòng dồn lên khiến cô không khống chế được chạy theo anh kéo lại.
Hàn Tử Đằng bị kéo lại thì yên lặng đứng trước mặt cô, đầu vẫn cúi thấp, tóc mái che đi đôi mắt đang ửng đỏ của anh. Nhưng cô lại thấp hơn anh hơn một cái đầu, hoàn toàn có thể trông thấy tất cả biểu cảm ủy khuất của anh.
Cô đưa tay lên chạm vào má anh, cười khẽ một tiếng,“Khóc sao?”
Anh không còn cảm nhận được gì nữa, như một con robot không cảm xúc đang đứng đó.
Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt khóe mắt của anh,“Tôi lạnh quá!”
Ngay lập tức, con robot kia đã bắt đầu có phản ứng lại, anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, đưa má sát tới má cô làm ấm. Má cô thực sự là lạnh đến run người.
Tịch Y vô cùng hưởng thụ hơi ấm từ anh. Song, cô lưu luyến kéo anh ra một chút. Nhưng Hàn Tử Đằng lại cho là cô đang ghét bỏ cùng anh đụng chạm cơ thể khiến tâm anh càng đau hơn.
Cô nhẹ nhàng đặt lên má anh một nụ hôn, mỉm cười thì thầm bên tai anh,“Ngốc, tôi chỉ đùa chút thôi.”
Nói thế nào nhỉ...Ừm...cứ như là lúc phát hiện ra hôm nay là ngày tận thế nhưng chúa lại xuất hiện và nói với bạn sẽ đưa bạn đến thế giới thần tiên vậy. Trong phút chốc con robot vô hồn kia dần lấy lại được tiêu cự. Anh nhìn cô ngơ ngác như thể chỉ một chút thôi là cô sẽ lại nói cô chỉ đùa thôi vậy.
Tịch Y trông biểu cảm đáng yêu của anh thì không khỏi bật cười, trong lòng lại muốn trêu đùa anh một chút,“Sao? Không thích tôi? Muốn từ chối sao?”
Cơ hồ là lúc cô vừa nói xong, anh đã lập tức ôm cô vào lòng, hận không thể khảm cô vào trong ngực. Anh lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn,“Không, tôi thích cậu. Cậu không được lại nói đùa tôi nữa.”, Dù cô có hối hận muốn rút lại câu nói vừa rồi thì anh tuyệt đối cũng không cho phép.
Tịch Y bị ôm có chút khó thở nhưng vẫn không kêu ca gì. Cô cười cười đưa tay lên vỗ vỗ vai anh,“Vậy thì từ bây giờ cậu là của tôi nhé!”