Kế hoạch cải tạo sân viện của Điềm Nhi được tiến hành đâu vào đấy.
Phải nói là tay nghề của mấy tên thợ thủ công phủ nội vụ phái tới thật là
giỏi, ngay cả bản vẽ “phong thủy” chữ như gà bới kia của nàng mà cũng có thể hiểu được rõ ràng.
Bởi vì chỉ đổi một vài chỗ, cho nên tiến
độ thi công cũng nhanh vô cùng, khoảng nửa tháng sau, toàn bộ Gia Hòa
viện đã rực rỡ hẳn lên. Cho nên khi Thập Tam a ca Dận Tường cùng Thập
Tam phúc tấn Triệu Giai thị đến bái phỏng thì không khỏi cùng ngạc nhiên giật nẩy người.
Nhìn mảnh sân trong rực rỡ gấm hoa, sóng biếc
dập dềnh, nơi nơi đều bừng bừng sức sống, trong lòng cũng đồng thời suy
nghĩ, đây đích thị là phủ Tứ bối lặc lúc nào cũng âm trầm u ám trong trí nhớ của họ sao?
Điềm Nhi đã nhận được tin từ trước, đã ăn mặc ổn thỏa chờ trong nhà lớn, không đến một lúc sau đã thấy một vị thiếu phụ
còn trẻ được vài nha hoàn vây quanh đi đến, Điềm Nhi đứng lên, mặt mày
tươi tắn cười với nàng.
Triệu Giai thị tất nhiên cũng liếc mắt
một cái liền nhìn thấy vị “tân Tứ tẩu” này, thấy thiếu nữ này mặc bộ kỳ
bào màu hồng phấn, trên dưới in hoa trắng, trên kỳ đầu* tinh xảo khéo
léo gắn một đóa hoa vải nhung cùng màu, một dải lông trắng như tuyết
trông như cái đuôi hồ ly được khảm vòng quanh cổ áo càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc kia, thanh diễm đến cực điểm.
(*kỳ đầu: kiểu tóc của phụ nữ Mãn Thanh)
“Dung mạp thật xinh!” Triệu Giai thị thầm khen một tiếng. Nhếch lên khóe miệng mỉm cười, hơi hơi cúi người: “Bái kiến Tứ tẩu!”
“Thập tam đệ muội khách khí rồi!” Điềm Nhi vội tự mình đỡ nàng ta dậy, tầm
mắt nàng thoáng dừng lại trên phần bụng có hơi nhô ra của Triệu Giai
thị.
Sau khi hai người chia ra ngồi xuống, San Hô bưng trà lên.
Triệu Giai thị vén nắp trà khẽ nhìn một cái, thấy vài phiến lá non màu xanh
biếc trôi trên mặt nước, nhẹ ngửi mùi, liền biết đây là “Trà xanh.” Loại trà này sẽ không ảnh hưởng phụ nữ có thai, lại còn có ích với thai nhi. Nàng thầm hài lòng gật đầu, ấn tượng với Điềm Nhi tốt hơn một chút.
Sau khi khẽ nhấp một ngụm, hai người bắt đầu nói đến việc nhà.
Đương nhiên, các nàng là nữ nhân, không lải nhải việc nhà chẳng lẽ là việc quốc gia đại sự?
Không thể không nói, Triệu Giai thị là một nữ nhân phi thường biết cách nói
chuyện, nàng ta không tính là xinh đẹp, nhiều lắm chỉ thanh tú mà thôi,
nhưng giọng nói rất dễ nghe, êm dịu như dòng suối nhỏ chảy xuôi khiến
người nghe tâm tình thoải mái.
“Ngày đại hỉ của Tứ tẩu, vì đệ
muội mang thai mà còn ôm đồn đủ việc, thân thể liền có chút không khoẻ,
lại sợ đụng phải việc vui, nên cũng không tiện đến, nay xin nhận lỗi với Tứ tẩu vậy!” Nói xong Triệu Giai thị liền đứng dậy trịnh trọng thi lễ
với Điềm Nhi.
“Đệ muội sao lại nói thế.” Sợ hãi kêu lên một
tiếng, Điềm Nhi cuống quít nói: “Trời đất bao la, con cái là lớn nhất,
muội mang thai thấy không khoẻ, thì nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, sao
lại nói là nhận lỗi chứ, mau đứng lên.”
Triệu Giai thị mang vẻ mặt áy náy, sau khi đứng dậy, liền cầm một cái hộp từ tay nha hoàn phía sau, đưa cho Điềm Nhi.
“Đây là một hộp trân châu Nam Hải, xem như là quà bồi lễ của muội, còn thỉnh Tứ tẩu nhất định phải nhận đấy.” biểu tình trên mặt Triệu Giai thị thật sự quá mức chân thành, chân thành đến mức giống như nếu không nhận thứ
này, mình chính là một nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, không chịu tha thứ cho
người khác vậy.
“Vậy ta liền mặt dày mà nhận vậy.” Bất đắc dĩ, Điềm Nhi đưa tay nhận lấy.
Sau đó, không khí nói chuyện giữa hai người càng thêm hài hòa.
Bất tri bất giác câu chuyện liền chuyển đến đứa bé trong bụng Triệu Giai thị.
“Lúc mới mang thai mạch tượng không tốt, muội và gia đều cảm thấy thai này
sợ là không giữ được, không ngờ đứa bé này thế mà không chịu thua kém,
cứng rắn gắng gượng qua ba tháng đầu gian nan nhất.” Triệu Giai thị nhẹ
nhàng vuốt bụng mình, vẻ mặt ôn nhu nói.
Điềm Nhi nghe xong cũng
mừng cho đứa bé này, liền tự đáy lòng nói: “Là một bảo bảo có phúc, về
sau nhất định sẽ được bình bình an an!”
Lời hay ai chả thích nghe, Triệu Giai thị cười nói “Tạ lời chúc tốt lành của Tứ tẩu.”
Điềm Nhi bé nhất nhà, sau khi sinh nàng, ngạch nương liền không mang thai
nữa, cho nên đây cũng là nàng lần đầu nàng thấy bụng phụ nữ có thai ở
khoảng cách gần như vậy, cũng không biết gân ráp sai chỗ nào, nàng cư
nhiên yêu cầu muốn sờ bụng Triệu Giai thị.
Bắt gặp đôi mắt “Khát
vọng” (nhưng thật ra là tò mò) của Điềm Nhi, Triệu Giai thị cho là nàng
hâm mộ, bèn cũng không để ý mà đồng ý.
Điềm Nhi vươn bàn tay nhỏ
bé nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve bụng của nàng ta, một loại cảm giác thần
kỳ tự nhiên sinh ra, có một em bé nhỏ xíu đang từng ngày lớn lên ở đây!
Thật kỳ diệu!
“Chuyện này cũng không nên gấp quá!” Triệu Giai thị điềm đạm nói: “Muội và Thập Tam gia thế mà thành thân sau ba năm mới có Nghiệp Ngạch Na, lại qua hai năm nữa mới mang đứa bé này.” Ánh mắt như
nói: Ngươi mới thành hôn được bao lâu a, gấp làm gì.
Điềm Nhi nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, thật sự nàng chỉ là tò mò mà thôi, không có ý gì khác đặc biệt a!
Triệu Giai thị trông bộ dáng bị chọc cho ngớ người của Tứ tẩu, không khỏi phá lên cười.
Thời gian nhẹ nhàng vui vẻ trôi qua, thoáng chốc đã qua nửa canh giờ, hai
chị em dâu đang sôi nổi hàn huyên, thì Dận Chân cùng một nam tử thân
hình cao lớn, diện mạo sáng sủa, một trước một sau đi vào.
Nam tử kia vừa thấy Điềm Nhi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức hành lễ kêu một tiếng: “Tứ tẩu.”
Điềm Nhi lại một lần nữa phát huy công năng da mặt dày của mình, bình tĩnh mà không rất thân thiết, đáp lời: “Thập tam đệ.”
Thập Tam A Ca Dận Tường, sinh vào năm Khang Hi thứ 25, nhỏ hơn trượng phu
đại nhân của nàng tám tuổi, khác xa Dận Chân lạnh lùng sắc bén, toàn
thân Dận Tường tản ra một loại khí thế ôn hòa, cảm giác dễ gần. Nhưng... Điềm Nhi thật nhanh quét mắt qua mắt của hắn, thầm nhủ, sao thấy giống
như vừa mới khóc vậy!
Sau khi mọi người ngồi xuống, Dận Chân nhân tiện mời họ ở lại dùng cơm trưa. Dận Tường từ chối vài câu, thấy thái
độ kiên quyết của Dận Chân, bèn cũng đồng ý. Điềm Nhi đã sớm chuẩn bị,
lúc này liền phân phó phòng bếp lớn dọn thức ăn lên.
Đây là lần
đầu tiên nàng lấy thân phận phúc tấn Tứ bối lặc chiêu đãi khách khứa,
tất nhiên là muốn làm thập toàn thập mỹ. Bốn nóng, bốn lạnh, bốn loại
hoa quả khô, bốn loại thịt nguội, đầy đủ mười sáu món, từng món trông vô cùng tinh xảo, ngửi mùi càng thơm nức mũi.
Mấy ngày nay cùng ăn
cơm với Dận Chân, Điềm Nhi ít nhiều nắm được quy luật ẩm thực của hắn,
hơn nữa nàng còn len lén phát hiện tuy Dận Chân ăn chay, nhưng thích ăn
món có hương vị đậm đà, nhưng hạ nhân không hiểu được tâm tư của chủ tử, làm đồ ăn đều là thanh đạm vô vị, nếu không có Điềm Nhi gả vào thay đổi thói quen ăn uống, sợ là Dận Chân cả đời phải ăn đồ nhạt nhẽo đến chết.
Gắp một miếng cá nấu chao vào cái đĩa trước mặt Dận Chân, Điềm Nhi cười híp mắt nói: “Là cá sông mới bắt được sáng nay, lúc đưa đến phủ chúng ta
còn đang thở phì phò đấy!”
Dận Tường kinh ngạc nhìn Tứ ca ngày
thường không nói cười tùy tiện, thế mà trên mặt lại lộ vẻ nhu hòa, sau
khi ăn, còn gật gật đầu, đánh giá nói: “Đúng là rất tươi.”
“Thập
Tam gia, cũng ăn nhiều chút a!” Điềm Nhi cười như một viên kẹo đường,
ánh mắt sáng lấp lánh, khiến Dận Tường nhìn thấy trong lòng run lên một
cái, vội rũ mắt xuống liên tục nói: “Tứ tẩu không cần khách sáo, đều là
người trong nhà.” Sau khi ăn cơm xong, hai vợ chồng hắn liền cáo từ.
Điềm Nhi ngồi trên tháp cạnh Dận Chân, đôi móng vuốt nhỏ mập mạp đang cầm
hộp gỗ, đem chuyện mình “Nhận hối lộ” từ đầu tới đuôi kể ra hết.
“Cứ luôn cảm thấy Thập tam phúc tấn như có chuyện gì ấy...” Nàng ngoẹo đầu suy nghĩ một chút nói: “Lễ cũng quá nặng rồi!”
Trong hộp có tám viên trân châu, viên nào viên nấy to cỡ nắm tay em bé, giá
trị đâu chỉ ngàn vàng, tục ngữ nói “vô công bất thụ lộc”, nàng cũng
không tin mặt mũi mình lớn như vậy, nhất định là hướng về phía nam nhân
nhà nàng rồi.
Dận Chân quét mắt qua vật trong móng vuốt mập, không để ý nói: “Cho thì nàng cứ nhận đi.”
“Thật, thật sự có thể chứ?” Đôi mắt to của Điềm Nhi vụt lóe sáng, đối với cô
gái nhỏ này mà nói, đồ ăn ngon và trang sức xinh đẹp mới chính là hai
thứ nàng yêu nhất a! Bị của cải từ trên trời rơi trúng đầu đến choáng
váng mắt nổi sao, Điềm Nhi như con mèo con mãnh liệt nhào vào trong ngực nam nhân, ôm cổ, rất chi là thân thiết bẹp một cái, hôn lên má hắn.
“Dận Chân, Dận Chân, chàng thật tốt!” Rõ ràng tặng quà là Triệu Giai thị, mà được “lợi” lại là người khác.
Dận Chân bị đột kích bất ngờ, biến thành sửng sốt, kể từ khi mẹ nuôi qua
đời, hắn không còn được ai hôn như vậy, cũng không còn ai nói với hắn:
“Dận Chân, ngươi thật tốt.”
Cô bé trong lòng như quả bóng nhỏ tựa vào ngực hắn, trong ánh mắt hoàn toàn là vui sướng và thân thiết, nàng
là phúc tấn của hắn, là nữ nhân của hắn.
Giờ phút này, trái tim Dận Chân đột nhiên nổi lên ngọn lửa.
Hắn khó mà tự kiềm chế hôn lên làn môi mật của tiểu thê tử, nỉ non phun ra
một câu như có như không: “Điềm Nhi, sinh con cho gia đi.”
Vươn đầu lưỡi hồng non mềm, nàng xấu hổ mang theo e sợ đáp lại hắn.
“Điềm Nhi sinh cho gia, sinh thật nhiều, thật nhiều...”
Vô lực buông hộp gỗ trong tay, mặc kệ những hạt trân châu bên trong rào
rào lăn ra, lách cách như có vài viên rơi xuống đất, nhưng lúc này Điềm
Nhi đã không còn sức mà đi quản rồi, kỳ phục của nàng bị nam nhân gạt
ra, bàn tay nóng rực xấu xa mò mẫm vào...
“Đã ướt như vậy rồi sao...”
“Ưm, không cần...”
“Nói dối “
(nghẹn ngào) “Gia, thật đáng ghét.”
“Kêu Dận Chân, gia thích nàng gọi như vậy.” Hung ác đẩy vào.
“Ưm ưm... Dận Chân, Dận Chân, Dận Chân...”
Nữ nhân vẫn còn mang nét thơ ngây non nớt thở dốc cùng nam nhân kịch liệt
như hổ gầm, hình thành một phòng tràn ngập cảnh xuân, đúng là “tình sâu
dục đậm”.
Sau nửa canh giờ, Điềm Nhi cả người đầy mồ hôi nằm trên ngực nam nhân, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng, cái quái gì gọi là “tuyên dâm giữa ban ngày”, đây chính là “tuyên dâm giữa ban ngày” a!!!
Hu hu... Nàng không còn mặt mũi gặp ai nữa ~\(≧▽≦)/~ bla bla bla.
“Làm sao vậy?” Dận Chân trong giọng nói nồng đậm thỏa mãn, hắn mặt mang ý
cười nhìn cả người nàng phấn hồng hận không thể đem mình co thành con
tôm, mang theo ý đùa giỡn nói: “Hiện tại mới biết thẹn? Vừa rồi không
phải còn kêu rất to sao?”
Này này này... Cái tên xấu xa này!
Người bị ăn sạch sành sanh là nàng có biết không hả!!
Điềm Nhi trong lòng vừa thẹn vừa giận, đôi mắt to chợt híp lại, bàn tay nhỏ
bé vươn ra, nhắm đến cái vật “hại người” kia ở hạ thân hắn, nắm mạnh một cái. Sau đó ở một giây kế tiếp hài lòng nghe tiếng hút khí của nam
nhân.
“Là nàng tự tìm!” Nhìn bộ dáng cười trộm sau khi thực hiện
được trò đùa xấu của nàng, Dận Chân oán hận nghiến răng, lập tức lật
mình lại nặng nề đè lên.
“Ô ô ô... Không dám... Không dám... Thiếp không dám nữa...” Cô bé nhỏ nào đó bất lực cầu cứu.
“Đã muộn!” nam tử cao lớn nào đó mài đao soàn soạt. Vì thế, bọn họ lại bắt đầu tuyên dâm nữa rồi.