“Nữ tử mang thai
thời kỳ đầu, không nên làm chuyện phòng the mãnh liệt quá mức...” Nhìn
Hứa thái y vẻ mặt nghiêm nghị đứng trước mặt mình, Điềm Nhi đỏ bừng cả
mặt mày, xấu hổ muốn chết, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Khụ khụ, làm phiền thái y rồi!” Điềm Nhi không đợi ông ta tiếp tục lải nhải dông dài, vội trưng ra bộ mặt đỏ như trái gấc chín, nói: “Truy Nguyệt,
còn không mau đi theo thái y lấy thuốc.”
Thật vất vả mới lùa được người đi, Điềm Nhi nằm trên giường bỗng nhiên thở dài một tiếng ai
thán, nhích nhích người, lập tức chui tọt vào trong chăn. Trước mặt bao
nhiêu người như thế, nàng không muốn sống a, đều do Dận Chân xấu xa kia, hận chết hắn hừ!
“Chủ tử!” Phỉ Thúy ở cạnh vậy mà cả người lộ vẻ hưng phấn cực kỳ, còn kém hai mắt lóe sáng lên thôi, nàng cao giọng
nói: “Ngài lại mang thai rồi, đây là thiên đại hảo sự a, nếu Vương gia
biết được chắc chắn rất mừng.”
Điềm Nhi làm sao không biết? Nhưng tại sao mất hứng? Chỉ vì hễ nghĩ đến chuyện hai người “vận động quá
mạnh” thiếu chút nữa gây thương tổn đến đứa bé, là nàng hối hận quả muốn đập đầu vô tường cho rầu.
Đại khái nhìn thấu được rối rắm của
Điềm Nhi, Phỉ Thúy không khỏi khẽ cười an ủi: “Chủ tử yên tâm đi, không
phải thái y đã nói sao, đứa bé không có chuyện gì, uống chút thuốc an
thai là tốt rồi, ngài không cần lo lắng.”
Điềm Nhi nghe vậy cả mặt càng thêm đỏ bừng, trốn trong chăn vặn vẹo hai cái chính là không chịu chui ra nữa.
Dận Chân đến núi Thái Sơn tế trời, đi đi về về tính toán cũng phải hơn một
tháng, Điềm Nhi dứt khoát đóng chặt cửa viên, chuyên tâm dưỡng thai.
Chưa đến nửa tháng, trong cung lại truyền đến tin tức, mẹ đẻ của Bát a
ca, Lương phi nương nương qua đời.
Tần phi trong hậu cung qua
đời, vốn không nên có động tĩnh lớn như vậy, nhưng vị này lại bất đồng,
lại nói, vẫn còn có chút “lời đồn” trong đó.
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.”
- Nạp Lan Dung Nhược –
(Đời người nếu như lúc mới gặp,
Sao có gió thu quét quạt buồn.
Bỗng dưng cố nhân thay đổi dạ,
Lại trách tình người dễ đổi thay.
Lời hẹn Ly Sơn trôi quá nửa,
Lệ vũ chuông vang chết chẳng hờn.
Người xưa dù có tình bạc bẽo,
Cũng đã nên câu chim liền cành.
- Dịch thơ: Mạc Thiên Y- vì trên mạng không tìm được bản dịch thơ của bài này nên mình chỉ bon chen dịch được như vậy thôi, xin các bạn đừng chém nha, nhưng cả nhà có thể đọc đoạn dịch thơ bên dưới** để hiểu rõ hơn về ý nghĩa bài thơ này, công nhận là rất rất hay!!)
(* Ly Sơn: Dùng điển cố tình yêu của Đường Minh Hoàng và Dương Ngọc Hoàn. Trong “Thái
Chân ngoại truyện” chép, trong đêm Thất tịch, Đường Minh Hoàng và Dương
Ngọc Hoàn (Dương quý phi) từng thề nguyền đời đời làm phu thê trong
Trường Sinh điện ở Thanh Hoa cung, Ly Sơn. Trong “Trường Hận Ca”, Bạch
Cư Dị viết “trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành”. Sau loạn An Sử, Minh Hoàng vào đất Thục (Tứ Xuyên), bị binh sĩ ép, phải ban chết cho Dương Ngọc Hoàn ở dốc Mã Ngôi. Trước khi chết, Dương Ngọc Hoàn nói: “Thiếp nếu như phụ quốc ân, chết cũng không oán
hận”. Minh Hoàng sau đó giữa đường nghe tiếng mưa rơi, chuông vẳng mà
cảm thương, làm khúc “Vũ lâm linh” để bày tỏ đau buồn, nhung nhớ.)
(**Dịch đại ý toàn bài thơ: (bài thơ mượn lời người con gái)
Ở bên người, luôn cảm thấy như lúc vừa quen biết, ngọt ngào như thế, ấm
áp như thế, thâm tình và vui vẻ như thế. Ta và chàng vốn lẽ tương thân
tương ái, nhưng tại sao lại trở thành rời xa ly biệt hôm nay? Giờ đây
chàng dễ dàng thay lòng đổi dạ, chàng lại nói giữa tình nhân là luôn dễ
thay lòng.
Ta và chàng giống như Đường Minh Hoàng và Dương Ngọc
Hoàn xưa kia, cùng thề nguyền sống chết có nhau trong Trường Sinh điện,
nhưng cuối cùng từ biệt dứt khoát cắt đứt, cho dù như thế, cũng không
sinh lòng oán hận. Nhưng chàng sao có thể so với Đường Minh Hoàng năm
đó, ngài vẫn thề nguyện cùng Dương Ngọc Hoàn làm chim liền cánh, cây
liền cành.)
***
Điềm Nhi nhìn Ngũ phúc tấn ngồi đối diện nhẹ giọng chầm chậm đọc lên bài thơ này, nàng nhíu hàng mày thanh tú, đây là có ý gì?
Ngũ phúc tấn liếc mắt khinh thường, biểu tình ‘ngươi cũng thật không có học thức gì hết ráo’, giải thích: “Đây là một bài thơ miêu tả nữ tử khuê
oán.”
“A...” Điềm Nhi vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Rồi sao? Nó có liên quan gì đến Lương phi nương nương chứ?”
“Đó là tẩu không biết đó thôi!” Ngũ phúc tấn nghiêng người về trước, vẻ mặt bát quái nói: “Lương phi nương nương, trước khi qua đời, trong miệng
vẫn luôn lẩm nhẩm lời thơ này, còn từng nói là, đời này việc hối hận
nhất của bà là gả cho đế vương, ừm, đại khái là như vậy đó.”
“Cái gì?” Điềm Nhi lúc này mới thật sự là chấn kinh, líu lưỡi nói: “Bà, bà ta không muốn sống nữa sao?”
Ngũ phúc tấn trừng mắt lườm nàng một cái, Lương phi vốn đã chết rồi, tẩu có biết không hử!!!!
“Nghe nói Hoàng thượng nổi giận lôi đình a!!” Ngũ phúc tấn nói tiếp: “Cho tới bây giờ cũng không cho Lễ bộ xử lý hậu sự của Lương phi, thi thể vẫn
còn để ở nơi khi còn sống nữa kìa.” Hiện tại khí trời nóng muốn giết
người a, cứ để thi thể như vậy, chẳng phải là...
Nhớ lại dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của Lương phi lúc sinh thời, Điềm Nhi thở dài nói: “Đây cũng là tội gì a!”
“Ủy khuất cả đời, lúc sắp chết còn không được nói thật sao?” Có thể nhìn
ra, đối với Lương phi, Ngũ phúc tấn cũng rất đồng tình với bà.
“Nhưng như vậy sẽ khiến Bát a ca bị phiền toái!” Điềm Nhi một lời nói đúng chỗ đau nhất.
Ngũ phúc tấn toan mở miệng vài lần, lại cũng không thốt được lời nào.
Khang Hy, Lương phi, Bát a ca, ân oán tình cừu giữa ba người họ ồn ào huyên
náo lan truyền hơn nửa tháng, cuối cùng Lương phi mới có thể hạ táng,
nghe nói được dựa theo quy cách chôn cất cung phi bình thường, việc hậu
sự thậm chí còn không bằng những quý nhân được sủng ái, quả thật là thê
lương.
Chuyện nhà người ta chung quy cũng là chuyện nhà người,
nghe qua cũng coi như xong, theo dòng thời gian, năm tháng dần trôi,
thời tiết cũng theo đó mà dần trở lạnh, dẫn đến cái bụng của Điềm Nhi
cũng dần lớn lên. Dận Chân nay đã gần tứ tuần có bốn người con trai,
nghe nói thê tử lại mang thai, mừng rỡ cỡ nào tất nhiên là không cần
nói, có điều, dạo gần đây hắn bận bù đầu, đặc biệt là qua đầu đông,
Khang Hy đế bị trúng phong hàn, hiện tại chỉ có thể ở lỳ trong Sướng
Xuân Viên tu dưỡng, thế là Dận Chân lại càng tùy thị bên người, một khắc cũng không dám rời đi.
Một ngày nọ, sắc trời âm u, một trận gió tuyết mạnh mẽ quét qua.
Điềm Nhi đang ôm lấy cái bụng bầu sáu tháng, ngồi nửa tựa vào gối mềm trên
giường ấm, Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch, và cả Nhạc Nhạc, bốn đứa
nhỏ tụ tập vây quanh nàng. Cầm trên tay mấy cái Dáp Lạp Cáp*, Điềm Nhi
cao thấp ném lên một cái, bàn tay chụp lại, hỏi: “Mặt hay lưng?” bọn nhỏ hưng phấn hí hửng bắt đầu suy đoán, đang còn chơi vui vẻ, bên ngoài đột nhiên truyền đến từng trận tiếng bước chân dồn dập, đầu mày Điềm Nhi
còn chưa kịp nhăn lại, đã thấy một người bước nhanh vào, bất ngờ lại là
Tô Bồi Thịnh, trông mặt mày hắn ướt đẫm mồ hôi, Điềm Nhi trong lòng trầm xuống: “Có chuyện gì vậy?”
(* Dáp Lạp Cáp: phần xương bánh chè của con dê, là món đồ chơi trước đây của các bé gái phương Bắc)
“Phúc tấn, nhanh chóng thu dọn một chút, nô tài phụng mệnh gia, đón ngài cùng các tiểu chủ tử đi...”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phúc tấn, trước cứ đi đã, trên đường nô tài sẽ nói cho ngài nghe! Xin nhanh nhanh một chút ạ.”
Tô Bồi Thịnh có thể xem như là tâm phúc bên người Dận Chân, đối với hắn,
Điềm Nhi hoàn toàn tin tưởng, lập tức liền phân phó: “Phỉ Thúy, Truy
Nguyệt, Tiền ma ma, Tiểu Hỉ Tử, mặc quần áo cho các tiểu chủ tử, chúng
ta lập tức đi ngay!”
Khoảng chừng một khắc sau, bọn họ vội vàng
sửa soạn xiêm y xong, rồi đi ra ngoài, Điềm Nhi nhìn thoáng qua, quanh
xe ngựa màu xanh lại có ba mươi mấy người mặc kình trang* màu đen che
mặt.
(*kình trang; y phục ngắn gọn để dễ hoạt động, tương tự như
loại đồ mấy hắc y nhân hay mặc, tùy thời đại có mà có cách gọi khác
nhau)
“Phúc tấn không cần sợ hãi, bọn họ đều là tử sĩ bên người
gia.” Tô Bồi Thịnh vươn tay, giúp đỡ thân mình nặng nề của Điềm Nhi lên
xe ngựa.
Tử sĩ? Tình huống đã đến mức phải vận dụng tử sĩ sao?
Tâm tình Điềm Nhi lại càng trầm trọng.
“Ngạch nương...” Mấy đứa bé rõ ràng bị loại tình huống này dọa sợ, cho dù
Hoằng Thì, Hoằng Quân bình thường bướng bỉnh nhất cũng vẻ mặt bất an,
nép sát lại bên người Điềm Nhi.
“Không có chuyện gì đâu!” Điềm Nhi trấn an cười cười, giơ tay lần lượt sờ sờ đầu bọn nhỏ.
Rất nhanh, xe ngựa đã chòng trành nghiêng ngả chạy đi, bọn họ đi ra từ cửa
hông ở cánh tây bắc Viên Minh viên, chạy thẳng về hướng đông nam, ước
chừng đi được một canh giờ, Điềm Nhi rõ ràng nghe bên ngoài truyền tới
tiếng binh đao rút ra khỏi vỏ, cùng với tiếng nói gấp gáp loáng thoáng
truyền tới.
“Ước chừng có hai mươi người truy đuổi đến...”
“Xem ra mồi nhử bên kia đã có hiệu quả... Phái một nửa nhân thủ qua đó,
nhanh chóng xử lý gọn gàng một chút, một kẻ cũng không được lưu lại...”
Tiếng vó ngựa như nhịp trống dồn dập hỗn độn vang bên tai, cả gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi càng thêm trắng bệch.
“Phúc tấn chúng ta đến rồi!” Không biết qua bao lâu, tiếng của Tô Bồi Thịnh vang lên bên ngoài.
Điềm Nhi đẩy cửa xe ra, chật vật bước xuống. Trước mắt là một tòa tiểu viện, giống như nhà ở của những hộ gia đình bình dân, thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Dàn xếp ổn thỏa cho đám trẻ hoảng loạn xong, Điềm Nhi
cắn góc môi hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Gia ở đâu, ngài ấy có
tốt không, ngươi mau nói thật cho ta biết!”
Tô Bồi Thịnh vội vã nói: “Phúc tấn an tâm, gia không có việc gì, nhưng...”
“Nhưng cái gì... mau nói a...”
Tô Bồi Thịnh cẩn trọng dè dặt nói: “Nhưng vạn tuế gia sợ là sắp không qua khỏi rồi...”
Điềm Nhi không tự chủ được hít một hơi lạnh, chẳng lẽ, Khang Hy đế đã đến lúc lâm chung?
“Phúc tấn, gia dặn ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“... Ta đã biết!” Lúc này không phải là lúc kinh hoảng, Điềm Nhi nhanh chóng trấn tĩnh lại, nếu Dận Chân phái người đưa mấy mẹ con họ bí mật đến nơi này, vậy đã nói rõ rằng Khang Hy đế khả năng thật sự sắp không qua
khỏi, còn có người những đến đây chặn giết nữa, phải chăng, cũng chính
là được tin tức gì, cho nên muốn xuống tay với bọn họ!
Điềm Nhi hung hăng rùng mình một cái.
Thời gian chờ đợi luôn là lúc khó chịu đựng nhất, suốt cả một đêm, Điềm Nhi
đều không chợp mắt được, mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, bên ngoài đột
nhiên truyền đến tiếng chiêng trống rung trời, nàng mở choàng mắt, liền
thấy Tô Bồi Thịnh cước bộ vội vã đi tới, quỳ phịch trên mặt đất, kêu
khóc nói: “Vạn tuế gia đã băng hà rồi!”
Vẫn phải tới rồi...
Điềm Nhi hít sâu một hơi, nhanh chóng phân phó Phỉ Thúy đem đồ tang khẩn cấp làm cả đêm qua ra, để nàng và bọn nhỏ mặc vào.
“Tất cả đều cho mặc vào quần áo thật dày, trên đầu gối thì lót thêm miếng
bông vải mềm, còn có bao tay, mũ, đều mang vào đầy đủ, Phỉ Thúy một lát
nữa tiến cung khóc linh (khóc trước linh cửu), em và Truy Nguyệt, Tiền
ma ma trông nom mấy đứa nhỏ thật cẩn thận cho ta, nếu có mảy may chút
sai sót nào, ta sẽ hỏi tội em!”
“Dạ!”
Ra sân, bước lên xe
ngựa, đoàn người khẩn cấp hướng về hoàng cung, lúc này Điềm Nhi mới phát hiện, nguyên lai nơi bọn họ ẩn náu đêm qua chỉ cách phủ Ung thân vương
hai con phố. Tin tức hoàng đế băng hà đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh thành, lúc này trên đường phố không có một bóng người, đủ loại đèn trắng, vải trắng giăng đầy hai bên, Điềm Nhi đóng cửa xe lại, lúc này
mới có cái cảm giác rằng, vị hoàng đế Khang Hy cao cao tại thượng kia đã thật sự qua đời.
“Xuy——” xe ngựa nhoáng lên một cái liền ngừng
lại, trong xe, Điềm Nhi nhìn Hoằng Thì nói: “Thì Nhi, ở đây con là lớn
nhất, phải cẩn thận chăm sóc các đệ đệ muội muội, có biết không?”
Hoằng Thì khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, gật đầu thật mạnh.
Vào cổng Tuyên Vũ Môn, đoàn người Điềm Nhi một đường đi tới Dưỡng Tâm điện, liền thấy lúc này ở cửa điện đã dày đặc người quỳ gối, trong lòng nàng
liền lo sợ giật thót một cái, vội dẫn bọn nhỏ đi đến nhóm hoàng tử phúc
tấn đang quỳ, khi một hoàng đế tạ thế, có nghĩa là một hoàng đế kế tiếp
đăng cơ, nhưng vị tân quân đó là ai?
Lúc này không chỉ mỗi nàng, đại khái tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi như vậy
“Không được!!” Ngay lúc này, trong cánh cổng kim bích lớn kia đột nhiên truyền đến một tiếng rít chói tai của nữ nhân, Điềm Nhi nghe được vội ngẩng
đầu, thanh âm này là — Đức phi.
“Bổn cung không tin, Bổn cung
không tin, Dận Chân ngươi đứa con bất hiếu này, hoàng thượng tuyệt đối
sẽ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, nhất định là ngươi đã
dùng thủ đoạn gì đó... Nếu không, tại sao lại gấp gáp vội vã như thế...
tại sao không đợi Thập Tứ chạy về... là ngươi chột dạ sợ hãi sao!”
Ngoài cửa, Điềm Nhi một miệng đầy máu, thiếu chút nữa phun ra, nàng thật sự
muốn túm cổ áo Đức phi hỏi một chút, bà thật sự có phải là mẹ ruột của
Dận Chân hay không?