Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 61: Chương 61: Dâng lễ




Cái gọi là “ly” ở đây chẳng lẽ là chỉ “hợp ly” sao? (hợp ly = hòa ly, ly dị)

Điềm Nhi có chút giật mình tròn mắt, phải biết rằng ở thời đại này, nữ nhân hợp ly tuy rằng so với bị hưu và đưa đi am miếu có thể tốt hơn một chút, nhưng nói cho cùng cũng là mánh khóe tự đào đường lui cho bản thân mà thôi, không phải vạn bất đắc dĩ, không nữ nhân nào sẽ đi bước này, nhưng Đồng Hoàng hậu lại mở miệng liền nói ra, vả lại còn biểu hiện ra khí phái như ‘không phải ngươi hưu ta mà là ta đá ngươi’, cái này... Mặc dù cảm giác có chút không chịu trách nhiệm nhưng mà thật sự nghe rất...

Trong mắt Điềm Nhi xuất hiện đầy sao mơ mộng.

“Thật bảnh nga!”

“Đúng không...” vẻ mặt Ngũ phúc tấn trông như ‘ta cũng thấy vậy á’, nói: “Ngạch nương ta nói, Đồng Hoàng hậu là một nữ tử hiếm thấy, cở mở khoáng đạt, không thua gì nam nhi, chứ không phải giống như ‘người’ ngồi trên kia chỉ được cái mặt thôi đâu...” nàng chỉ chỉ đến bóng dáng áo hồng ngồi trên xa kia, dè bĩu nói: “Hàng nhái còn làm ra vẻ nhu mì.”

Điềm Nhi nghe vậy không nhịn được phá lên cười.

Lúc mọi người còn đang cười nói sôi nổi, lại một loạt tiếng chuông nhạc vang lên, biết đây là có người muốn lên tiếng, vội hơi giảm thanh âm.

Ngoài dự đoán, lần này đứng dậy chính là Ung thân vương Dận Chân. Chỉ thấy hắn trong con mắt ngạc nhiên tập trung của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh đi tới giữa điện, từ trong ống tay áo rút ra một chiếc hộp gỗ khắc dài. Chỗ Điềm Nhi ngồi cách có hơi xa, cho nên Dận Chân nói gì cũng không nghe rõ lắm, nhưng sau khi Khang Hy nghe Dận Chân nói, trên mặt ông rõ ràng xuất hiện biểu tình kinh hỉ rất dễ nhìn ra.

Dận Chân dâng hộp gỗ lên, một người trông như đại thái giám vội cung kính nhận lấy, xoay người lên Vân Đài, trình cho Khang Hy đế trên ngự tọa.

Lúc này, ánh mắt của mọi người trong đại điện đều tập trung lên đó, chỉ thấy Khang Hy đế từ từ mở hộp ra, một lát sau, một đoạn bông lúa mạch vàng ươm được cầm trong tay.

“Đó là cái gì?” Ngũ phúc tấn nhỏ giọng hỏi bên tai Điềm Nhi.

Điềm Nhi nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là ‘lúa mì vụ đông’... ừm, chắc là vậy...”

“Tốt! Tốt! Tốt!” Lại thấy lúc này, Khang Hy đột nhiên đứng bật dậy, liên tục kêu ba tiếng ‘tốt’, cười vang nói: “Phương pháp này thành công, thế nhưng là việc lợi nước lợi dân. Dận Chân, ngươi đã lập công lớn a!”

Cho dù được Thánh thượng khen ngợi trước bao nhiêu con mắt, nhưng trên mặt Dận Chân vẫn bình bình đạm đạm, không thấy tỏ vẻ bất kỳ hỉ sắc gì, ngược lại còn bày tỏ rằng phương pháp này chính là công lao của Nữu Hỗ Lộc đại nhân, mình bất quá chỉ tiến cử vân vân. Khang Hy nghe thấy vậy càng cảm thấy Dận Chân là một người thành thực, không tham công, nụ cười trên mặt càng sâu, ngay tại chỗ ban thưởng rất nhiều thứ, khiến cho chúng quần thần trên điện không khỏi gai mắt vô cùng.

Trong lúc nhất thời, thậm chí Điềm Nhi cũng có thể cảm giác được tầm mắt rơi trên người mình so với vừa rồi nóng hơn vài phần. Làm hại nàng không tự nhiên xoay đầu, hướng về Ngũ phúc tấn cười khổ một cái.

Khang Hy đế được Dận Chân dâng lên phần “lễ” này, có thể nói là tâm tình cực tốt, mặt mày mang ý cười cả buổi tiệc, thỉnh thoảng còn nâng cốc chúc mừng cùng chư vị hoàng tử cùng các đại thần. Cấp trên đã hài lòng cao hứng, người phía dưới thì càng phải vừa lòng cao hứng hơn, vì thế bữa tiệc qua trung tuần, không khí lại càng thêm náo nhiệt, ăn uống linh đình, lớn tiếng cười nói, thỉnh thoảng còn có người làm thơ ngâm ca gì đấy, có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm. Sau đó là màn biểu diễn bắn pháo hoa, càng đẩy cho cục diện hiện tại lên tới cực điểm, ngàn vạn pháo hoa nở rộ sáng rực rỡ trên Tử Cấm thành, không chỉ có ba anh em Hoằng Thì nhìn đến ngẩn ngơ mê mẩn, mà Điềm Nhi cũng nhìn đến hoa mắt, hưng phấn thật lâu.

Như thế, qua một lúc lâu, dạ yến trừ tịch dần dần tiến vào đoạn kết thúc.

Sau khi Khang Hy đế rời khỏi bữa tiệc, Điềm Nhi cũng chào tạm biệt hai người Ngũ phúc tấn, leo lên xe ngựa nhà mình. Ba tiểu tử vui đùa cả một ngày, lúc này đã sớm buồn ngủ không nhịn được, ghé vào trong lòng bà vú, ngã trái ngã phải lăn ra ngủ rồi. Điềm Nhi đợi ở ngoài cửa cung một lúc, Dận Chân mới người đầy mùi rượu cùng Tám Cân ngồi trên xe ngựa chạy tới.

“Ngạch nương...” Tám Cân thoạt nhìn cũng hơi mệt mỏi, hai mí mắt nhập nhèm không ngừng rũ xuống.

Điềm Nhi đau lòng ôm con trai lớn vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành: “Mệt không, ráng chịu một chút, chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

Tám Cân nhu thuận gật đầu, tựa vào trước ngực Điềm Nhi khẽ nhắm mắt lại.

Bánh xe ngựa lộc cộc lăn tròn, chưa tới nửa giờ sau, đã dừng trước cổng lớn phủ Ung thân vương.

Điềm Nhi tự mình thu xếp cho mấy đứa con ổn thỏa, nhìn bọn chúng đã an giấc rồi mới quay lại phòng ngủ. Lúc này Dận Chân đã tắm rửa xong, mái tóc còn ướt nhẹp, cả người tản ra hơi nhiệt khí. Điềm Nhi cầm một cái ấm lô nhỏ bằng đồng đi đến phía sau, cẩn thận sấy khô tóc cho hắn.

Dận Chân nửa tựa vào gối mềm, dáng vẻ thư thái dễ chịu.

“Được rồi...” thấy tóc đã gần khô, Dận Chân bắt bàn tay nhỏ của Điềm Nhi, khẽ cười nói: “Nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi nghỉ đi!”

Điềm Nhi nghe vậy gật đầu, cởi quần áo trên người, loạt xoạt chui vào trong chăn.

“Gia không ngủ sao?” thấy trượng phu muốn đi giày vào, Điềm Nhi không khỏi cau mày hỏi.

“Đến thư phòng xử lý chút chuyện.” Dận Chân tháo móc màn bông vải hai bên cột giường, nói với Điềm Nhi: “Sẽ trở về ngay!”

Gần sang năm mới mà còn phải làm việc nga, Điềm Nhi đau lòng nghĩ, làm nam nhân cũng không dễ dàng gì!!

Sau bữa tiệc đêm trừ tịch, Điềm Nhi thân là Ung thân vương phúc tấn cũng không thể rảnh rỗi, nhà này cần thăm hỏi một phen, nhà kia cần tiếp đãi một bận, tặng quà, nhận lễ, vội vàng tất bật hết một lèo. Thật vất vả vật lộn qua hết tháng giêng, tết nhất mới xem như triệt để trôi qua, cuối cùng mới được nghỉ ngơi một chút. Nhưng, nàng yên tĩnh rồi lại đến phiên Dận Chân bận rộn. Khang Hy đế đem chuyện gieo trồng mở rộng giống “lúa mì vụ đông”, toàn quyền giao cho hắn xử lý, vì thế qua hết ngày mười lăm tháng giêng, Dận Chân liền mang theo một nhóm người có liên quan, đi đến Hồ Quảng. Nghĩ đến vẻ mặt trượng phu gần như có thể nói là hăng hái hăm hở, Điềm Nhi không khỏi khẽ cảm thán, sự nghiệp quả nhiên mới là thứ nam nhân coi trọng nhất a!

Dận Chân hăng hái bừng bừng lên đường, sau đó không lâu, Tám Cân cũng bắt đầu đến ngự thư phòng đi học, Điềm Nhi phái Tiểu Hỉ Tử đi theo hầu bên cạnh thằng bé. Liên tiếp mấy ngày, Điềm Nhi lúc nào cũng hỏi: “Mấy vị Thái phó trong ngự thư phòng có nghiêm khắc không? Rồi có hòa hợp với những người khác không?”

Tám Cân cười ha hả trả lời: “Ngạch nương không cần lo lắng, hết thảy đều tốt.”

Điềm Nhi không hiểu được thằng bé này nói ‘tốt’ thật hay ‘tốt’ giả, không khỏi kêu Tiểu Hỉ Tử đến, dặn dò để ý Tám Cân nhiều hơn chút. Lại qua vài ngày sau, Tiểu Hỉ Tử báo lại, nói Tám Cân cùng Thập bát hoàng tử Doãn Lễ thường xuyên chơi với nhau, thoạt nhìn hẳn là bằng hữu tốt, lúc này Điềm Nhi mới yên tâm được chút.

Lại là một năm hoa đào nở, lại là một năm hương cỏ biếc, chớp mắt đã đến thời khắc ấm áp của mùa xuân.

Dận Chân rời kinh thành đã vỏn vẹn hai tháng, Điềm Nhi cũng dần dần thích ứng với cuộc sống không có trượng phu bên cạnh, đương nhiên, trong lòng nàng cũng rất nhớ hắn, thư nhà gởi đi không biết bao nhiêu lá, nhưng đáng giận là, số lần hồi âm của hắn chỉ đếm chừng trên một bàn tay, hơn nữa, mỗi lần cũng chỉ viết mấy lời tương tự như “Mạnh khỏe, đừng nhớ” này kia. Quả thực chọc tức Điềm Nhi cắn răng nghiến lợi mấy lần.

Một ngày nọ, Điềm Nhi đang chơi đùa cùng ba con trai nhỏ, Phỉ Thúy từ bên ngoài vén rèm đi vào, nói là có người của phủ Nữu Hỗ Lộc đưa thư tới.

Điềm Nhi nhíu mày, lập tức mở ra xem, một lát sau, trên mặt lộ ra ý mừng, trầm ngâm một lát rồi nói với Phỉ Thúy: “Em đi sai người truyền lời nói cho ngạch nương ta biết, nói ngày mai ta đến chùa Quảng Nguyên Tự dâng hương, hỏi bà có thời gian rảnh thì đi cùng.”

Phỉ Thúy cúi người đáp: “Vâng!”

Quả nhiên, ngày hôm sau, sau khi Điềm Nhi thức dậy trang điểm thỏa đáng xong, chọn hai mươi hộ vệ trong phủ cùng một nhóm nha hoàn ma ma, rời phủ đi đến chùa Quảng Nguyên Tự ở ngoại thành.

Thấy xe ngựa của phủ Ung thân vương chạy đến, mẹ Điềm Nhi đã sớm chờ ở giữa đường, tất nhiên là đợi người lại gần chào hỏi. Điềm Nhi vội sai người mời bà đến, một lát sau, hai mẹ con liền vai kề vai, thân thân mật mật dính lại như sam.

“Tám Cân đâu? Đám Hoằng ca đâu?” mẹ Điềm Nhi vừa thấy trong xe chỉ có mỗi khuê nữ mình, không khỏi có chút bất mãn nói: “Con bé này, sao không dẫn đứa nào theo chứ!”

Điềm Nhi cười trả lời: “Tám Cân đến ngự thư phòng học rồi, đám Hoằng ca thì ở nhà, hôm nay tới thánh địa Phật môn, không thể mang theo ba nhóc giặc cỏ kia, quấy rầy thanh tịnh của Phật tổ.”

Mẹ Điềm Nhi nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra chút thất vọng.

“Nếu ngạch nương nhớ bọn chúng...” Điềm Nhi có chút giảo hoạt nói: “Thì cứ đến phủ thăm chúng là được, gia nhà con hiện tại không có trong phủ, ngài muốn đến lúc nào cũng được!”

“Con bé này!” mẹ Điềm Nhi trừng mắt nhìn nữ nhi, hãy còn phô trương nói: “Cho dù Vương gia có trong phủ thì như thế nào, ta đây là mẹ vợ còn không thể tới cửa sao?”

“Có thể có thể có thể!!!” Điềm Nhi vụng trộm bĩu môi, ngoài miệng lại nói: “Được rồi, ngạch nương, chúng ta đến nói chuyện nghiêm túc, phu nhân nhà Phú Sát kia đáp ứng hôm nay đến xem mặt sao?”

Điềm Nhi nương gật đầu, giữa hai lông mày lập tức hiện tia cao hứng: “Còn không phải con cứ làm loạn nhao nhao lên, nếu ca ca cưới vợ, nhất định phải đòi xem mắt trước sao.”

“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu chuyện này mà thành, đối nhà chúng ta mà nói thật đúng là một cửa hôn sự tốt.” Mẹ Điềm Nhi nói tiếp: “Vị cô nương Phú Sát. Trân Chân kia là con vợ cả của Mã Đại học sĩ, chẳng những xuất thân từ danh môn, mà phụ huynh cũng đắc lực, cho ca ca con sau này trên con đường làm quan cũng có chỗ dựa vào. Chứ bằng vào hoàn cảnh gia đình ta, lấy cô nương kia, cũng xem như là với cao.”

Từ sau khi đậu Cử nhân kỳ ân khoa, Nữu Hỗ Lộc. Văn Hoa liền được chỉ làm một chức Thứ cát thị trong Hàn Lâm Viện, mặc dù thanh quý, nhưng ở trong kinh thành tùy ý ném một viên gạch cũng trúng đầu vài viên quan nhị phẩm này, quả thật cũng không tính là gì, bất quá, ai bảo người ta có một muội muội là Vương phi chứ. Thế cho nên sau khi mẹ Điềm Nhi tự mình truyền ra tin tức muốn chọn vợ cho nhi tử, người đến thăm hỏi liền nườm nượp nối liền không dứt.

Mẹ Điềm Nhi căn cứ vào mục đích ‘đã tốt còn muốn thứ tốt hơn’, cũng thật sự tuyển rồi lại chọn, chọn rồi lại tuyển, mãi mới moi ra được nhà Phú Sát này.

“Gia thất gì đó, tuy rằng rất trọng yếu.” Điềm Nhi trầm tĩnh nói: “Nhưng quan trọng nhất vẫn là cô nương có nhân phẩm tốt, ngạch nương, ngài và cha chỉ có mỗi một con trai là ca ca, con dâu này sau khi vào cửa, chính là sẽ gánh nửa bầu trời đấy, nếu cưới phải một người ngang ngược quen thói chiều chuộng, ngài có thể sẽ bị chọc cho nổi khí!”

“Điều này còn cần con nói sao!” mẹ Điềm Nhi trừng mắt nhìn nữ nhi, vẻ mặt như ‘lão nương trong lòng đã tính toán hết roài’.

Điềm Nhi: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.