Quãng thời gian
trôi qua ở thôn trang ôn tuyền, không thể nghi ngờ là khoái hoạt nhàn
nhã. Nơi này không có nhiều quy củ, cũng không có nhiều chuyện phải lo
nghĩ. Hắn và nàng như một đôi vợ chồng bình thường nhất, mỗi ngày trải
qua cuộc sống “phóng ngựa du săn, ôn tuyền thủy ấm”.
Nhưng thời
gian khoái hoạt cũng có lúc kết thúc, hơn nữa trong lòng Điềm Nhi cũng
thấy nhớ Tám Cân ở trong phủ, vì thế, sau nửa tháng ở đây, bọn họ liền
lục đục lên xe ngựa hồi phủ.
Trong xe, Điềm Nhi giống như con sâu lông không xương, nửa tựa lên người trượng phu, Tiểu Hoàng đáng yêu thì đang say ngủ trong lòng nàng, bình nước trên lò than màu xám sôi lên,
phát ra tiếng ùng ục. Phỉ Thúy biết điều lui vào một góc, từ trong rương Bát Bảo bên người, lấy ra một bộ gốm sứ hoa văn xanh vẽ ‘Long vân nâng
đào mừng thọ’, lại dọn lên bốn loại trà bánh trên cái mâm sứ cùng màu,
cung kính bưng tới.
Vì dậy sớm, lúc này Điềm Nhi đang buồn ngủ,
không muốn ăn chút nào. Dận Chân thấy thế liền không hài lòng, cứng rắn
xốc nàng lên, Điềm Nhi không còn cách nào, chỉ có thể ăn hai miếng bánh
nhân hạt thông, uống vài ly trà nóng, sau đó lại vèo một cái, chui trở
về trong ngực trượng phu.
Mùa đông năm nay hình như tới sớm hơn
bình thường cũng đặc biệt lạnh khác thường, chỉ mới cuối tháng mười một
mà trời đã âm u, gió rét quét mạnh, cho nên lồng ngực nóng hừng hực của
Dận Chân là cái ổ yêu thích nhất của cô nương nào đó.
Gần trưa,
đoàn người đã tiến vào cổng Tuyên Vũ Môn của kinh thành, sau khi cáo
biệt vợ chồng Thập Tam gia, xe ngựa của Dận Chân và Điềm Nhi liền thẳng
đường hướng về phủ Tứ bối lặc, Tống thị cùng Lý thị đứng ở cổng trong
nghênh đón, Dận Chân không nói nhiều, chỉ tự mình đi đến thư phòng, Điềm Nhi thì về Gia Hòa viện.
Đám người San Hô, Tiểu Hỉ Tử đã sớm
đứng chờ ở dưới hành lang, thấy Điềm Nhi đi tới, người người đều vẻ mặt
tươi cười quỳ xuống, đồng thanh nói: “Thỉnh an phúc tấn, cung nghênh
phúc tấn hồi phủ.”
“Đám tinh quái này!” Điềm Nhi cười vội hạ tay: “Mau đứng lên đi, trời rất lạnh, đều đứng cả đây làm gì, còn không mau
vào phòng.”
Đám người vây quanh chủ tử, hi hi ha ha đi vào buồng trong.
San Hô nói: “Tối hôm tiểu a ca qua náo loạn cả đêm, bây giờ có chút buồn ngủ, Tiền ma ma đang dỗ ngủ ạ.”
Điềm Nhi nghe xong, khẽ nhíu mày hỏi: “Sao lại náo, thân thể Tám Cân có chỗ nào không khoẻ sao?”
“Phúc tấn yên tâm, tiểu a ca vẫn khỏe!” San Hô cười nói.
Điềm Nhi nghe vậy mới thoáng yên lòng một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Đại ma ma đến yết kiến.
Lần này, Điềm Nhi cùng Dận Chân đến thôn trang ôn tuyền, trong phủ không có người chủ sự, nàng liền thỉnh Đại ma ma ra, duy trì trật tự bình thường trong phủ. Còn trong phòng, nàng để lại Tiền ma ma, San Hô, Tiểu Hỉ Tử
chăm sóc Tám Cân, bọn họ đều trung thành với Điềm Nhi, đem con giao cho
bọn họ tất nhiên không sai được.
Dù sao chỉ rời đi mấy ngày,
trong phủ cũng yên ổn không phát sinh chuyện gì, lúc Đại ma ma súc tích
báo cáo lại, Điềm Nhi cũng sáng tỏ toàn bộ.
“Đã làm phiền ngài rồi!” Điềm Nhi cười nói.
Trên gương mặt che kín nếp nhăn của Đại ma ma cũng lộ ra nụ cười, từ sau khi Điềm Nhi sinh hạ Tám Cân, thái độ của Đại ma ma đối với nàng cũng gần
gũi hơn nhiều, trong lòng đã bắt đầu xem nàng là nữ chủ nhân chân chính
của phủ này.
“Phúc tấn khách khí, lão nô tuổi tác lớn, cũng chỉ có thể làm chút chuyện này thôi.”
Hai người trò chuyện một lúc, Điềm Nhi lại bảo Phỉ Thúy lấy ra một ít nấm
dại, hạt thông, bắp đem theo về từ thôn trang, chia cho bà. Sau khi Đại
ma ma cảm tạ, rồi lui ra.
Một đường bôn ba, Điềm Nhi cũng thấy
hơi mệt, liền cởi áo ngoài, nghiêng người trên tháp nhắm mắt nghỉ ngơi,
vừa nhắm mắt đã ngủ đến sắc trời nhá nhem tối mới tỉnh lại.
Cảm
giác một đống thịt thật nặng ngồi trên ngực nàng, Điềm Nhi mắt cũng chưa mở, nhoẻn miệng cười thành một đóa hoa. “Con thằng nhóc xấu xa này!”
Dùng sức nghiêng người, nhấc tiểu thối kia xuống.
Ngay khuôn mặt
béo còn đang cười khanh khách, nàng bẹp một ngụm hôn lên gò má thịt thịt kia: “Vừa về đến liền khi dễ ngạch nương, con thằng nhóc bất hiếu này!”
Mấy ngày không thấy ngạch nương, Tám Cân cũng không cảm thấy một chút xa lạ nào, vươn hai bàn tay nhỏ bé Ba~ Ba~ liền vỗ vào mặt Điềm Nhi. “Ạch,
ạch, ngạch ngạch” vừa vỗ, Tám Cân vừa kích động kêu loạn.
“Con nói gì, con trai ngoan, con vừa nói gì hả?” ánh mắt Điềm Nhi sáng lên, Tám Cân của nàng đã biết gọi ngạch nương rồi?
“Ngạch ngạch, ngạch ngạch.” Tám Cân thỏa mãn yêu cầu của ngạch nương.
Điềm Nhi nghe thế cực kỳ hưng phấn, nàng bế con trai lên, quay đầu nói với
Tiền ma ma đứng bên giường: “Bà nghe thấy gì không? Tám Cân đã biết gọi
ta là ngạch nương rồi.”
“Nghe thấy được, nghe thấy được ạ.” Tiền
ma ma cười khen: “Tiểu a ca của chúng ta thiên tư thông tuệ, tuổi nhỏ
như vậy đã có thể mở miệng nói chuyện rồi.”
Điềm Nhi nghe vậy càng cảm thấy kiêu ngạo.
“Con trai ngoan, gọi ngạch nương, gọi một tiếng đi.” Nàng không ngừng dụ dỗ Tám Cân.
Đáng tiếc tiểu bồn hữu Tám Cân “thiên tư thông tuệ”, vẫn không thể phun ra từ “nương” kia, chỉ liên tiếp kêu ngạch ngạch.
Quên đi, ngạch ngạch thì ngạch ngạch vậy!
Điềm Nhi hung hăng hôn con trai béo một hồi, mấy ngày không gặp, thật sự là nàng nhớ muốn chết.
Hai mẹ con vui đùa ầm ỹ một hồi lâu, thẳng đến sắc trời dần tối, Dận Chân đến đây dùng bữa tối mới chịu dừng lại.
Điềm Nhi sốt sắng vội vã kể cho Dận Chân ‘đột phá vĩ đại’ biết nói này của
Tám Cân. Dẫn Dận Chân cũng ngạc nhiên nhướn mày, duỗi tay, ôm con trai
béo đã ăn no qua. “Gọi — a mã.” Hắn thần sắc nghiêm túc yêu cầu.
“Ngạch ngạch, ngạch ngạch.” Đáng tiếc, ngày xưa Tám Cân đối với a mã thân cận vô cùng, lúc này lại không thèm nể mặt mũi.
Dận Chân lại gọi nhiều lần, thế nhưng con trai béo không lĩnh tình, chỉ
chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội, vô cùng vui sướng kêu “ngạch ngạch”.
Khiến Điềm Nhi ngồi bên cạnh, vui vẻ cười đến đắc ý a.
Dận Chân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, dụ dỗ chơi với Tám Cân một lúc, rồi mới cho người bế xuống.
Sau khi hai vợ chồng dùng xong bữa tối, Điềm Nhi thấy giữa hai hàng lông
mày Dận Chân trải rộng, liền hỏi: “Gia, hôm nay hình như rất cao hứng?”
Nàng thế mà biết, trượng phu lúc nào cũng ‘hỉ nộ không lộ’ này, lúc này
dường như có chuyện rất vui.
Quả nhiên — chỉ thấy Dận Chân ném sổ con trong tay lên bàn, cả người nằm xuống trên đùi Điềm Nhi, lười biếng nói: “Hoàng a mã có ý định, trước khi hết năm, phân phong (phân đất
phong hầu) cho các vị a ca.”
Điềm Nhi nghe vậy không khỏi bất ngờ.
Trong đám hoàng tử, Dận Chân xếp thứ tư, trước hắn còn có một là Thái tử, một là Trực Quận vương Đại a ca, và cả Tam a ca cùng là Hoàng bối lặc.
“Như vậy, thật sự phải chúc mừng gia rồi.” Điềm Nhi đương nhiên cũng cao
hứng theo, ở thời đại phu quý thê vinh này, chỉ có trượng phu đạt được
địa vị cao hơn thì nàng và Tám Cân mới có thể sống tốt được.
Hơn
nữa đã từ lâu, nàng cũng nhìn ra, Dận Chân là một người khôn ngoan sắc
sảo, chí hướng cực cao. Nói vậy, lần phong vị này cũng có thể làm cho
hắn càng tiến thêm một bước đến mục tiêu của mình.
Lúc này, Dận
Chân cũng đắc chí thỏa lòng. Đột nhiên đi thôn trang ôn tuyền, tất nhiên không đơn giản vì hưu nhàn gì đó, chính là hắn vì muốn “tránh đầu sóng
ngọn gió” mà áp dụng thủ đoạn này, tuy hắn ở thôn trang, nhưng đối với
chuyện trên triều đình, có thể nói là nắm giữ cực rõ ràng. Đoạn thời
gian gần đây, Thái tử cùng Đại a ca náo loạn ầm ỹ, phía sau hai người
lại có Tác Ngạch Đồ cùng Minh Châu chống đỡ, hai phe đấu đá lẫn nhau,
cho dù là Hoàng a mã cũng không dám tùy tiện có động thái gì, để làm dịu thế cục này, mới dùng việc phân phong cho các vị a ca, để chế ngự tâm
tư hai người họ.
Nghĩ về các thế lực phân chia trong triều đình,
trong đầu hắn xoay đảo thật nhanh, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng
thê tử mềm nhuận, mới dừng lại, mở miệng nói: “Nói cho nàng chuyện này,
cũng là để nàng có chuẩn bị trước, trong khoảng thời gian này, bên ngoài sẽ có chút rối loạn, nàng cứ an phận ở trong nhà chăm Tám Cân cho tốt
là được.”
“Dạ!” Điềm Nhi nhu thuận gật đầu, rồi sau đó đột nhiên
cúi người, nhắm lên cái trán trụi lủi hình bán nguyệt kia hôn mạnh một
cái: “Dận Chân, Dận Chân, chàng thật lợi hại a!” Nụ cười của nàng chân
thành không xa cách, tràn đầy tán thưởng và sùng bái với hắn.
Điều này khiến hắn nhớ lại lúc ở thôn trang, hắn bất quá chỉ kéo được cây
cung thập ngũ huyền (50 dây) trước mặt nàng, lại làm cho cặp mắt to của
nàng lấp lánh đầy sao suốt cả một ngày. (dùng 50 sợi dây bện lại làm dây cung)
Cô bé ngốc nghếch này!
Dận Chân vươn tay, bất ngờ kéo cô bé ngốc ngếch luôn thích nói ra mấy lời ngon tiếng ngọt kia vào trong lòng.
Động tác cực nhanh kéo ra vạt áo tỳ bà vướng víu đáng ghét kia, hiển nhiên
đã làm cho người trong lòng có chút hoảng sợ mà không ngừng vùng vẫy hai tay, cũng rất gây trở ngại cho động tác của hắn.
“Đàng hoàng một chút.” Nặng nề mút lên cái cổ trắng nõn, nam nhân thở gấp nói: “Gia, muốn nàng.”
Oa oa... Đây là cái tình huống quái gì a?
Điềm Nhi rõ ràng là bị dọa cho sợ hết hồn, một khắc trước, bọn họ còn đang
rất chi là nghiêm túc thảo luận vấn đề “thăng quan phát tài” đó có biết
không? Cớ sao ngay một khắc sau đó, liền chuyển đến loại chuyện này a?
Hơn nữa, vị hôn phu đại nhân à, ngài có biết là dạo gần đây, làm chuyện
phòng the cũng hơi quá mức thường xuyên rồi đó? Nghe nói, như vậy dễ bị
hư thận nha.
Trong đầu hiện lên đủ loại chuyện loạn thất bát tao, đông một búa, tây một gậy. Thế nhưng, rất nhanh, nam nhân liền khiến
cho nàng không thể suy nghĩ những chuyện gì khác rồi.
***
Khang Hy năm thứ 47, đông chí, hoàng đế bệ hạ ban chiếu thư, phân phong cho chư vị hoàng tử trưởng thành.
Tam a ca Dận Chỉ làm Thành thân vương, Tứ a ca Dận Chân làm Ung thân vương, Ngũ a ca Dận Kỳ là Hằng thân vương, Thất a ca Dận Hữu làm Thuần thân
vương. Bát a ca Dận Tự, Cửu a ca Dận Đường, Thập tam a ca Dận Tường,
Thập Tứ a ca Dận Trinh làm Bối tử, mà Thập a ca Doãn Thị Ngã vì mẫu thân đã mất là Hoàng quý phi cho nên được đặc cách phong là Đôn quận vương.
Chiếu thư này vừa được ban ra, trong kinh thành lập tức lại nổi lên một hồi
phong ba. Thế lực của mọi bên, nào là xào bài rồi lật bài, tranh chấp
rồi so tài, thật sự náo nhiệt không thôi.
Đương nhiên, đối với
những chuyện này, Điềm Nhi cũng không hề để tâm đến. Nàng chỉ biết một
điều là, tấm bảng “Phủ Bối Lặc” treo trước cổng lớn, đã biến thành chữ
“Phủ Ung Vương”.
Chính nàng cũng biến thành “Ung thân vương phúc tấn.”