Đối mặt với sắc
mặt đột nhiên sa sầm của vị thiên hạ chí tôn, mọi người đều tâm can run
rẩy, sắc mặt trắng bệch. Thầm than thở, tiểu tổ tông ôi chúng ta ăn bao
nhiêu gan hùm mật gấu mới dám cười nhạo Hoàng hậu nương nương a, ngài
làm sao có thể ăn không nói có chớ!!!!
Ngay tại lúc không khí âm
trầm tựa hồ cũng có thể thấm ra nước, liền nghe một giọng nữ hơi bất đắc dĩ vang lên: “Xú tiểu tử, nói cái gì đó.” cốc mạnh lên cái trán nửa
vầng trăng kia, Điềm Nhi quay đầu nói với Dận Chân: “Là Hoằng Lịch hiểu
lầm thôi ạ.” Lập tức liền giải thích đơn giản. Dận Chân nghe xong lại
quét tầm mắt nhìn Hoằng Đán, thấy đại nhi tử khẽ gật đầu, lúc này sắc
mặt mới được xem là giãn ra.
“Ừm, các ngươi đã triều bái Hoàng
hậu xong rồi, như vậy đều lui ra cả đi, Hoàng hậu cũng mệt rồi.” Dận
Chân tùy ý quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó xoay nhẫn ngọc ban
chỉ trên ngón cái, nói với Điềm Nhi: “Trẫm đã hạ chỉ gia phong a mã nàng làm Thừa n công, ngạch nương là mệnh phụ nhất đẳng triều đình. Hiện tại tính ra, thánh chỉ cũng đã tới phủ Nữu Hỗ Lộc rồi.”
Điềm Nhi
nghe thấy thế vẻ mặt kinh hỉ, chỉ thấy nàng dùng cặp mắt tình ý miên man nhìn trượng phu, nếu không phải ngại xung quanh có người, đã hận không
thể nhào tới nặng nề mà hôn vài cái mới được a!
“Nô tì thay mặt a mã, ngạch nương, tạ Hoàng thượng long ân.”
Dận Chân nhếch miệng, trong mắt lóe lên ý cười.
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt mọi người, đều triệt để khiến các nàng hiểu được Hoàng thượng đối với Hoàng hậu coi trọng đến cỡ nào, sủng ái đến
cỡ nào. Vì thế tất cả đều thu lại tâm tư khinh thường, sau khi quỳ lạy
xong, liền âm thầm lặng lẽ lui ra.
Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị dừng bước tại cửa Khôn Ninh cung, quay đầu nhìn lại, liền thấy trên ngự tọa cao cao, đế hậu hai người đang mặt mày đầy ý cười trò chuyện, một
loại cảm xúc ghen ghét trong lòng không khỏi càng lúc càng lan rộng. Rõ
ràng đều là nhi tử cùng cha cùng mẹ sinh ra, tại sao lại khác xa nhau
một trời một vực như vậy. Một nữ tử hàn môn tiểu hộ (nhà nghèo) trước
kia nàng chưa từng xem vào mắt, nhưng nay lại có thể chỉ thẳng vào mũi
mà lóc sạch mặt mũi mình, điều này khiến cho nàng làm sao có thể nhịn
xuống cơn tức này.
“Con người a, phải chấp nhận số mệnh!” Đột
nhiên bên tai truyền đến thanh âm hơi cười nhạo, chỉ thấy Ngũ phúc tấn
cùng Thập Tam phúc tấn, hai người đi qua người nàng, chẳng kiêng nể gì
mà bàn luận.
“... Đây cũng là Tứ tẩu thiện tâm, đã tu được phúc.
Chứ không giống như một số người nào đó, ngoài mặt giả bộ hiền lành, kỳ
thật trong lòng đều chứa toàn thứ xấu xa.”
“Đúng vậy a, có một số người chính là không muốn thấy người khác sống tốt, chỉ mong sao tất cả mọi người đều không bằng mình nữa cơ.”
Hoàn Nhan thị cả mặt mày
lập tức căng tím tái, ánh mắt hung dữ nhìn chòng chọc bóng lưng càng lúc càng xa dần của hai người họ, nhục nhã cực đại khiến cả người nàng đều
run rẩy.
“Thập Tứ đệ muội đừng để ý tới các nàng, bất quá đều là
hạng người nịnh nọt bỡ đỡ thôi!” Lúc này chỉ thấy Bát phúc tấn Quách Lạc La thị đi lên trước, ánh mắt ôn nhu an ủi.
“Aizz... Ta cũng biết trong lòng ngươi bất bình, ta còn không biết hay sao?”
Quách Lạc La thị bày ra thái độ nhu nhược, tiến lên vài bước khoác lên
cánh tay Hoàn Nhan thị, hai chị em dâu chậm rãi đi về trước: “Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, vốn đã là như thế. Nhưng nếu đường
đường chính chính giao phong thì cũng thôi đi, đằng này lại có người lén lút giở trò quỷ, làm hại Thập Tứ đệ...”
“Bát tẩu sao lại nói như vậy?” Nghe Quách Lạc La thị ‘thoại lý hữu thoại’*, Hoàn Nhan thị không khỏi hồ nghi hỏi.
(* thoại lý hữu thoại: trong lời nói còn có hàm ý khác)
“... Có lời đồn xung quanh chiếu thư sau biển Chính Đại Quang Minh mà tiên
hoàng đặt, là bị người có ý đồ cải biến, nguyên văn vốn là: ‘truyền Thập Tứ a ca’, nhưng không hiểu sao một chữ thập 十 nét ngang nét dọc rõ ràng thế kia, lại bị đem biến thành chữ ‘vu’ 于. Đem câu: ‘truyền Thập Tứ a
ca’ biến thành ‘truyền cho Tứ a ca’.” Quách Lạc La thị khinh thanh mạn
ngữ, vẻ mặt đều là ấm ức không phục. (truyền vu = truyền cho)
Kỳ
thật lời đồn này nàng ta cũng không thử cân nhắc triệt để, trước không
nói “người có ý đồ” kia làm sao có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ của cấm quân thị vệ mà chạy đến Càn Thanh cung, riêng nói trên tờ chiếu thư kia nhưng mà lại dùng ngôn ngữ của 3 tộc Mãn Mông Hán viết thành,
sao có thể dễ dàng bị cải biến.
Thế nhưng, trong lòng Hoàn Nhan
thị vốn ngập đầy ghen ghét cùng không phục, lúc này nghe được mấy lời
khiêu khích này, lập tức có loại cảm giác ‘vén tan mây mù thấy chân
tướng’.
Quách Lạc La thị lại chêm dầu vào lửa, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật người ngồi trên Phượng tọa Hoàng hậu ngày hôm nay, vốn nên là Thập Tứ đệ muội ngươi, nhưng lại bị người kia... cấp cho ‘cưu chiếm thước
sào’* rồi, aizz, tẩu tẩu thật sự cảm thấy ấm ức cho ngươi a!”
(*
Cưu chiếm thước sào: thành ngữ, chim cưu, là loài chim tu hú, chúng vụng về không biết làm tổ nên thường chiếm tổ của chim hỉ thước. Mượn để chỉ người lưu manh vô trách nhiệm lợi dụng chiếm lợi của người khác)
Hoàn Nhan thị nghe thấy thế, trong lòng càng lại sôi trào lửa nóng, nhưng
nàng dù sao cũng không ngốc hoàn toàn, chỉ nói: “Chuyện trên triều đình, đều có chúng gia quan tâm, chúng ta là nữ nhân của gia không xen vào
được, ừm... Ta còn phải đi Vĩnh Hòa cung thỉnh an ngạch nương, đi
trước.” Nói đoạn, cũng không đợi Quách Lạc La thị đáp lời, nhấc chân lên liền vội vã rời đi.
Quách Lạc La thị nhướn cao chân mày, hung hăng cười lạnh một tiếng.
“Phúc tấn...” Lúc này, thiếp thân nha hoàn bên cạnh nhẹ nhàng nhích lại gần.
Quách Lạc La thị sắc mặt không đổi, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Nha hoàn kia bí ẩn đưa đến một tờ giấy.
Quách Lạc La thị mở ra trong tay áo, vừa xem xong, ánh mắt vụt lóe sáng lên.
Quân cờ đã tới cửa.
Vĩnh Hòa cung, Hoàn Nhan thị khóc như ‘hoa lê đẫm mưa’ đem chuyện mình vừa
rồi bị Hoàng hậu nương nương đánh vào mặt mũi thế nào, sinh động như
thật mà kể lại một lần.
“Ô ô, ngạch nương, ta và nàng nhưng là
chị em dâu ruột thịt a, cho dù nàng ta không nhìn mặt tăng cũng phải ngó mặt Phật, cũng không nên chèn ép con dâu như vậy... Nàng đây không phải là đánh vào mặt con, mà là đánh vào mặt mũi Thập Tứ gia cùng lão nhân
gia ngài a.”
Đức phi nghe xong sắc mặt quả nhiên cực kém, bởi vì
trong lòng có một chút khúc mắc không thể gặp người, nên bà đối với Dận
Chân vẫn luôn không nóng không lạnh, tình cảm hai mẹ con thực không thể
nói rõ có bao nhiêu thân mật, mà tương phản, bà đối với Thập Tứ a ca quả thật là yêu thương đến tận xương, chính bà cũng rõ ràng, giữa hai huynh đệ họ đã ngăn cách quá sâu, đã đến mức đóng băng dày ba thước, cho nên
Thái hậu hiện tại sợ nhất chính là Dận Chân “trả thù” tiểu nhi tử mình.
Đúng vậy, chính xác là “trả thù”, ở trong mắt của Thái hậu, một ngày nào đó
Dận Chân sẽ đem tất cả oán hận với bà đều rải ở trên người tiểu nhi tử,
bà vẫn luôn, vẫn luôn tin tưởng như vậy.
“... Còn có vừa rồi, Bát tẩu nói với con một chút... Là về tờ di chiếu kia...” Hoàn Nhan thị
thăm dò lặp lại lời của Quách Lạc La thị một lần.
Đức phi nghe
vậy lại căm hận nói: “Hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này không được nhắc lại,
Quách Lạc La thị kia không phải là thứ gì tốt, nàng ta muốn đem các
ngươi ra làm đầu thương!”
“Tục ngữ nói, không có lửa làm sao có
khói.” Hoàn Nhan thị lầm bầm một tiếng: “Hoàng a mã đột nhiên qua đời,
vốn là điểm đáng ngờ, trách không được nhiều người có suy nghĩ.”
“Được rồi!” Thái hậu tức giận kêu lên: “Khép miệng bớt lại cho ta, trở về hầu hạ Dận Trinh cho tốt mới là chính sự.”
“Ô ô, ngạch nương, con làm sao không từng nghĩ vậy chứ.” Hoàn Nhan thị té
nhào vào bên chân Thái hậu, nước mắt ràn rụa nói: “Ngài không biết đó
thôi, từ lúc bị Hoàng thượng thu hồi binh quyền trong tay, mỗi ngày gia
đều rầu rĩ không vui, ngài ấy vốn là hùng ưng vỗ cánh cao vạn trượng,
nhưng nay chỉ có thể làm con rùa đen rúc đầu sống qua hết tuổi thanh
xuân, tất cả chí khí đều không được thân triển... Ngạch nương, ngài nhìn lại Thập Tam gia mà xem, hắn không chỉ được phong làm Thân vương, Hoàng thượng còn đem chức vụ ở Hộ bộ, toàn quyền đều giao cho hắn, rõ ràng
gia nhà chúng ta mới là huynh đệ ruột của Hoàng thượng, kết quả là, còn
không bằng một người ngoài... Ô ô...”
Lời này của Hoàn Nhan thị
vừa vặn đâm trúng vào tim Thái hậu, chỉ thấy sắc mặt bà biến đổi vài
lần, cuối cùng nghiến răng nói: “Chuyện của Dận Trinh, ai gia sẽ nói với Hoàng thượng, bọn chúng đều là cốt nhục cùng một mẹ rơi xuống, là huynh đệ ruột thịt. Người ngoài ai có thể so sánh được?”
Hoàn Nhan
nghe vậy, trên mặt dần hiện vẻ mừng thầm, cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười nói: “Cũng biết mỗi ngạch nương là yêu thương
gia nhà chúng ta nhất.”
Hai mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện,
Tần ma ma cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái bước vào, bẩm báo nói: “Niên Thái
phi nương nương tới rồi ạ.”
Đối với Niên Tiểu Điệp, trong mắt
Hoàn Nhan thị vẫn còn chất chứa đầy ganh ghét, nghe vậy ngẩng đầu có
chút oán hận nói: “Nghe nói ngạch nương cho nàng dọn vào Vĩnh Hòa cung?
Bất quá là thứ lấy sắc hầu người, ngạch nương tội gì cấp cho nàng thể
diện đó?”
“Thu hồi ngay sắc mặt đố phụ đấy cho ta.” Thái hậu
không chút khách khí chặn họng nàng: “Ai gia tự có tính toán của ai gia, huynh trưởng của Niên Thái phi ở trên triều đình cực kỳ đắc lực, thời
khắc mấu chốt, có thể giúp được Dận Trinh một hai, cho nên những tin đồn cũ rích vụn vặt đó, liền tiêu hóa sạch vào trong bụng cho ai gia, hiểu
chưa?”
Đối mặt với sắc mặt nghiêm nghị của Thái hậu, Hoàn Nhan
thị bất đắc dĩ gật gật đầu. Đồng thời rất không có hảo ý nghĩ, đều nói ả Niên Tiểu Điệp kia có bộ dạng cực giống Hiếu nhân nghĩa Hoàng hậu trước đây, mà Thái hậu vốn chính là thị nữ bên người Hiếu nhân nghĩa Hoàng
hậu, nghe nói cũng là nhờ vào việc bò lên long sàng mới được sắc phong
đấy. Nhìn “chủ tử” trước kia mình hầu hạ khúm núm ở trước mặt mình,
trong lòng Thái hậu hẳn cũng thực sảng khoái đi!
Lại nói, đám
người Hoàn Nhan thị bên này, làm thế nào âm thầm bày mưu tính kế. Liền
nói lúc này trong Khôn Ninh cung, Điềm Nhi đem chuỗi đông châu nặng muốn chết ở trên cổ lôi xuống, phàn nàn nói: “Thứ này trông đẹp thì đẹp
thật, nhưng thật đúng là mệt chết người mà.”
Dận Chân lắc đầu,
giơ tay lên bắt lấy cái gáy Điềm Nhi như bắt gà con, xách lên vài cái,
khiến đối phương hô to gọi nhỏ một phen, mới mỉm cười nói: “Quá yếu ớt.”
Điềm Nhi chun chun cái mũi nhỏ.
Vui đùa qua đi, Dận Chân hơi chỉnh lại sắc mặt ngay ngắn, trầm giọng nói: “Hôm nay nàng bị Thái hậu cho sập cửa vào mặt hả?”
Điềm Nhi liếc nhìn ánh mắt có chút âm trầm của trượng phu, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Từ khi tiên đế tạ thế, ngạch nương thân mình vẫn không được tốt.”
Ở trước mặt trượng phu, nàng cực ít nói xấu Thái hậu, cho
dù bị ủy khuất cũng không chủ động cáo trạng (nàng trước nay đều là bị
động cáo trạng) điểm này cũng là một trong nguyên nhân làm cho Dận Chân
phá lệ thương yêu nàng.
Có một mẫu thân không có lúc nào mà không muốn cấp nhãn dược cho mình, Dận Chân cũng tức giận bất đắc dĩ cực kỳ.
(nhãn dược: thuốc trị bệnh mắt)
Nhưng thế đạo này chính là như
vậy, cho dù mẫu thân có làm gì không phải đi nữa, có không hòa hợp như
thế nào đi nữa, khi một chữ “Hiếu” đập lên trên đỉnh đầu, cho dù hắn có
là cửu ngũ chí tôn cũng phải miễn cưỡng chấp nhận.
Dận Chân hít sâu một hơi, khẽ vuốt ve mái tóc thê tử.
“Để nàng chịu ủy khuất rồi.”
“Xem gia nói kìa.” Điềm Nhi yêu kiều đáng yêu sáp lại gần, cười như thể nở
rộng cả quả tim: “Hiện tại người có thể khiến thần thiếp chịu ủy khuất
quả thật không có bao nhiêu rồi, ngẫu nhiên chịu một chút, cũng cảm thấy thể xác và tinh thần phá lệ thư sướng!”
Dận Chân nghe xong không khỏi buồn cười, nhưng trong lòng cũng được an ủi ấm áp.