(*Chế tạo: giống như quan cai quản đứng đầu một châu, chắc vậy, tìm hoài không ra, chưa bao giờ nghe thấy chức quan này)
“Nương nương, nội quyến phủ Chế tạo cùng với nội quyến của chúng quan viên tam phẩm ở Tô Châu đã ở bên ngoài chờ chỉ.”
“Biết rồi.” Điềm Nhi gật gật đầu, được Phỉ Thúy Truy Nguyệt dìu đứng dậy: “Đám Hoằng Thì chạy đi đâu chơi rồi?”
“Hồi bẩm nương nương mấy vị a ca gia và công chúa đã đi dạo phố rồi ạ.”
“Mấy đứa tiểu hỗn đản này!” Điềm Nhi có chút nghiến răng mở miệng nói: “Cứ
thế mà quăng luôn ngạch nương của bọn chúng, mình thì chạy ra ngoài đi
chơi, thật sự là quá bất hiếu!”
Đám Phỉ Thúy nghe vậy không khỏi
đều bật cười, Điềm Nhi bất mãn lầm bầm lầu bầu một lúc, rồi mới đi ra
ngoài, trong khách sãnh rộng lớn khoáng đạt đã chiếm gần hết người, chỉ
nghe một tiếng hô to: “Hoàng hậu nương nương giá lâm ——.” Ngay lập tức,
tất cả mọi người quỳ xuống.
Trong bầu không khí im ắng, có tiếng bước chân nhẹ vang lên, một bóng dáng ngồi xuống phượng tọa ở phía trên.
“Tất cả hãy bình thân!” Điềm Nhi bình tĩnh nói.
“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Mọi người hô to muốn long trời lở đất.
Cách bức rèm châu tương phi màu minh hoàng, Điềm Nhi tùy ý nhìn lướt qua,
thấy ước chừng có hai mươi mấy người đến, không khỏi có chút nhức đầu
nhíu mày, cho Phỉ Thúy bên cạnh một cái ánh mắt tốc chiến tốc thắng, đối phương mấp máy môi, rồi cũng gật gật đầu.
Sau khi mọi người
thỉnh an được cho đứng dậy, quy quy củ củ mà đứng chia thành hai hàng,
Điềm Nhi biết hai người đứng ở đầu hàng hẳn là hai người có thân phận
cao nhất.
“Nội quyến phủ Chế Tạo Tô Châu tiến lên yết kiến.” Phỉ
Thúy trầm giọng hô. Quả nhiên, phụ nhân đứng bên trái đi đầu dẫn theo
sau lưng một thiếu nữ đi lên trước, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Nội
quyến Chế Tạo Tô Châu Lâm thị cùng nữ nhi Trần Minh Minh thỉnh an Hoàng
hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Phu nhân đứng lên đi, lại nói đón tiếp Bổn cung cùng Hoàng thượng đến đây, cũng thật đã làm phiền các ngươi rồi.”
Lâm thị nghe vậy vội vàng nói: “Có thể tiếp đón ngự giá đã là thiên ân
Hoàng thượng ban cho, tỳ thiếp một nhà vui mừng còn không kịp, sao có
thể gọi là quấy rầy ạ, nương nương nói vậy khiến chúng thần không nhận
nổi đâu ạ.”
Điềm Nhi nghe vậy khẽ gật đầu, tầm mắt quét đến thiếu nữ sau lưng Lâm thị, không khỏi nhẹ nhàng A một tiếng: “Vị cô nương
này, ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn xem.”
Trần Minh Minh nghe
vậy thân mình run rẩy, một lát sau, ngẩng đầu lên, liền thấy nàng thân
vận kỳ bào màu hồng đào thêu bách điệp đùa hoa, gương mặt như trăng non, chiếc mũi xinh xắn như dao quỳnh (ngọc đẹp), trong đôi mắt đen sẫm hàm
chứa ý cười, cả người trông có vẻ khỏe khoắn lanh lợi, đầy sức sống.
Điềm Nhi nhướn mày, trong lòng lại sáng tỏ vì sao mình lại đặc biệt chú ý tới nàng, đại thể là vị thiếu nữ này cùng với nàng, hoặc nói là nàng
mười năm trước, có vài phần tương tự.
“Thật là một cô nương xinh đẹp.” Điềm Nhi khen một câu đầy ý vị thâm trường.
Được Hoàng hậu nương nương khen ngợi, Trần Minh Minh kích động mặt đỏ rần,
nàng nhịn không được liếc mắt nhìn qua bên cạnh một cái, trong ánh mắt
đầy đắc ý cùng khoe khoang.
Điềm Nhi ngồi trên Phượng tọa trên
cao, động tác nhỏ của nàng ta tất nhiên nhìn rõ mồn một, tầm mắt của
Trần Minh Minh liếc nhìn vị thiếu nữ đứng thứ hai bên hàng tay phải.
Liền thấy thiếu nữ kia một thân kỳ phục sắc vàng nghệ thêu đôi chim bỉ
dực liên chi, cúi mi buông mắt đứng ở nơi đó, cho người ta cảm giác như
một luồng gió mát, thanh nhã mà có dư vị.
Điềm Nhi cũng chỉ
thoáng liếc mắt qua một cái như vậy, nhưng không mở miệng kêu thiếu nữ
kia tiến lên hỏi chuyện, chỉ hướng về phía Lâm thị điềm đạm nói: “Đều
nói ‘nhất phương thủy tổ dưỡng dục nhất phương nhân’ (đất thế nào thì
nuôi thành con người thế ấy), Tô Châu quả nhiên là nơi linh tú (xinh đẹp linh thiêng), nuôi dưỡng ra nữ hài tử cũng đều hoa dung nguyệt mạo như
vậy.”
“Hoàng hậu nương nương đã quá khen rồi ạ, tiểu nữ quý không dám nhận.” Trần Minh Minh cúi đầu, trên mặt mang ráng mây chiều, cướp
lời của mẫu thân nàng, nũng nịu nói.
Ai ngờ phía sau mànhvải kia, lại truyền đến một tiếng quát tháo: “Nương nương không hỏi ngươi, nhiều chuyện làm gì!”
Mặt Trần Minh Minh chợt trắng đi, trong lòng vừa sợ vừa giận, Hoàng hậu nương nương khen chính mình, tại sao không thể đáp lời.
“Được rồi...” Điềm Nhi buồn cười nhìn Phỉ Thúy, cho hai mẹ con sợ hãi quỳ dưới đất đứng lên.
Tiếp kiến chúng nữ quyến Tô Châu chính là hình thức mà thân là Hoàng hậu
nàng phải chấp nhận, Điềm Nhi không có tâm tư nói mấy lời vô nghĩa cùng
họ, chỉ ngồi được một lúc, liền phất tay cho họ lui xuống.
“Đem
mặt kéo dài như vậy, là có người làm nàng không thoải mái sao?” Dận Chân buông sổ con trong tay xuống, từ sau bàn đi tới trước cửa sổ, thê tử đã nhìn ra ngoài than vắn thở dài một lúc lâu rồi, rõ ràng như vậy là có ý đồ cầu chú ý, tất nhiên là không thể gạt được hoàng đế bệ hạ anh minh.
“Vạn tuế gia biết rõ còn cố hỏi.” Điềm Nhi mới không tin hắn thật không biết vì sao mình “phiền muộn” như thế
“Được rồi!” Dận Chân bất đắc dĩ lắc đầu, ôm vai thê tử nói: “Đều đã lớn như
vậy, sao còn giống như đám Hoằng Thì, suốt ngày cứ mò mẫm chạy ra bên
ngoài.”
“Thiếp thân ở trong kinh thành đã lâu, còn là lần đầu
tiên tới Giang Nam này đó! Tất nhiên là trong lòng phải mong ngóng rồi.” Điềm Nhi mặt mày ấm ức bất mãn nói: “Có lẽ đời này chỉ có một cơ hội
lần này thôi, để vuột mất chẳng phải là rất đáng tiếc sao.”
Dận
Chân nghe xong lời này trong lòng cũng khẽ động, tuổi hắn so với thê tử
lớn hơn rất nhiều, một đời này, sợ là không thể cùng nàng đi đến cuối
cùng, biết đâu có lẽ lần này thật sự là một lần cuối cùng hai người cùng nhau ra ngoài. Nghĩ vậy hắn không khỏi nắm chặt hai tay, trầm giọng
nói: “Chỉ giỏi léo mép, ừm, như thế cũng tốt, trẫm nghe nói tối hôm nay
trên đường phố sẽ tổ chức lễ hoa đăng, trẫm liền dẫn nàng đi vậy!”
“Thật sao?” Điềm Nhi nghe vậy, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, ngay tại chỗ liền bám lên cổ trượng phu mở miệng là kêu một tiếng Dận Chân chàng thật
tốt.
Dận Chân nói lời quả nhiên giữ lời, ngay tối hôm đó, trên
trời trăng sáng vằng vặc, hai vợ chồng hắn liền mặc vào bộ thường phục,
trong sự bảo vệ âm thầm của đám ngự tiền thị vệ, đi ra ngoài, xe ngựa
chở bọn họ đến một con phố phồn hoa sầm uất, nhìn từ xa liền thấy nơi
này đăng hoa như thủy, dòng người tấp nập, nơi nơi đều giăng đầy hoa
đăng đủ loại đủ màu.
“Thần thiếp lúc nhỏ cũng từng thấy ở kinh
thành a.” Bình thường vào những ngày hội như là 15 tháng giêng, quan phủ sẽ tổ chức cho đám dân chúng giăng đèn trang trí.
“Hôm nay là ngày sinh của Phật mẫu.” Dận Chân lời ít ý nhiều nói.
Thì ra là thế, chẳng trách phần lớn hoa đăng ở đây đều có liên quan đến
khổng tước, tương truyền Phật tổ chi mẫu là Bồ Tát Khổng Tước Đại Minh
vương.
Hai vợ chồng tay nắm tay, như đám bách tính bình thường
rất nhanh đã len vào trong biển người, đến trước một tiệm bán đèn, Điềm
Nhi nhìn đèn khổng tước rất sống động trong tay, vẻ mặt yêu thích không
buông tay.
“Vị tướng công này, nhìn tiểu nương tử nhà ngươi thích như vậy, không bằng mua cho nàng một cái, để tiểu nương tử nhà ngươi
vui vẻ đi.” Người bán đèn kia toét miệng cười lộ hết cả răng.
Điềm Nhi cười liếc nhìn trên mặt Dận Chân xẹt qua vẻ không được tự nhiên,
quay sang nói với người bán hàng rong: “Nương tử ta lại không phải là
không có bạc, sao phải cần hắn mua cho ta.”
“Đó là không giống
nhau a!” người bán đèn này xem ra cũng rất biết ăn nói: “Đền khổng tước
này nếu nương tử tự mình mua, nói không chừng qua ngày hôm sau liền
không yêu thích nữa, nhưng nếu là tướng công mua cho ngươi... Hắc hắc
hắc... Đèn này a, ngài có thể yêu thích đến tận ngày này năm sau đấy
nhé!”
Điềm Nhi nghe vậy không khỏi đỏ mặt, cười rất chi ngọt ngào vô cùng tận, dung mạo nàng vốn đã rất xinh đẹp, trong một biển ánh đèn
rực rỡ này cười một cái, thoáng chốc liền hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều
người. Dận Chân quét mắt nhìn quanh, trên mặt có chút không vui, nhưng
nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của thê tử, không khỏi thở dài, đích thân mình
đưa cho người bán hàng rong kia hai mươi lượng bạc. Cây đèn này chỉ có
giá mười lượng, người bán hàng rong mặt mày hớn hở vừa muốn thối tiền
lại, ngẩng đầu một cái liền phát hiện đôi vợ chồng trước mắt đã biến mất tăm hơi.
“Tạ ơn gia!” Điềm Nhi cười rất chi là nhu thuận đắc ý a: “Thiếp thân nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ, cố gắng dùng đến năm sau.”
Dận Chân trừng mắt nhìn nàng một cái, âm thầm lắc lắc đầu. Hai vợ chồng cứ
như vậy cuốn theo dòng người đi về phía trước, dọc theo đường đi, Điềm
Nhi hận chính mình không mọc thêm một đôi mắt, đầu cứ quay qua quay lại
đến phải gọi là liên tục không ngừng, cứ như vậy đi dạo được hơn một
canh giờ, hai vợ chồng đi tới trước một gian hàng bán mì hoành thánh bên đường.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Điềm Nhi liền nũng nịu nói
mình khát nước muốn uống nước ô mai. Dận Chân không nhịn được bộ dáng
đáng thương của người nào đó, cũng là có lòng muốn cưng chìu nàng, thế
là vị cửu ngũ chí tôn đành phải tự mình đi mua nước ô mai cho lão bà.
Điềm Nhi ngồi trên băng ghế dài, vừa chờ Dận Chân trở về vừa tâm tình vui vẻ nhìn ngắm biển người dạo chợ hoa. Đang còn thích thú ngắm nhìn, bỗng
nhiên cảm thấy trước mặt tối lại, đợi lúc ngẩng đầu lên, vài nam nhân
mang dáng vẻ công tử ca đã đứng trước mặt nàng.
“Tiểu nương tử này chúng tôi xin hữu lễ!” tên đi đầu, cợt nhả khom người chắp tay thi lễ.
Điềm Nhi nhíu mày: “Các ngươi là ai?”
“Tiểu sinh là Lâm Thịnh Khai, Chế tạo Tô Châu Trần đại nhân là anh rể của
tiểu sinh.” cặp mắt của nam tử này như móc câu trực tiếp móc lên người
Điềm Nhi.
Vừa rồi dưới ánh đèn rực rỡ, thoáng nhìn thấy một bóng
dáng duyên dáng kia, làm cho Lâm Thịnh Khai từ trước đến nay tự xưng
mình là tài tử phong lưu, nhất thời kinh ngạc đến sững người, mắt thấy
lúc này có cơ hội, rốt cuộc không kềm chế được liền tiến đến bắt chuyện.
“Tiểu nương tử, tiểu sinh có một chuyện muốn cầu, mong nương tử đáp ứng.”
Người này có dụng ý gì, Điềm Nhi vừa nhìn là biết rõ, tâm tình nàng lúc này đang tốt, liền có hứng thú chơi trò ‘mèo vờn chuột’.
“Nha...” thanh âm yêu kiều nũng nịu nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy giai nhân tuyệt sắc kia hơi nghiêng đầu, xinh đẹp toát ra mị hoặc không nói thành lời:
“Chuyện gì?”
“Khụ khụ, tiểu sinh từng có ước nguyện to lớn, muốn
vì thế nhân lưu lại một bộ bách mỹ đồ (tranh 100 mỹ nhân), tiểu nương tử nàng dung mạo tuyệt đại, rất đáng được lưu lại trên bức họa kia, không
bằng lúc này đi cùng tiểu sinh, tìm một chỗ yên tĩnh họa nên dung mạo
nàng, cũng tốt cho dung mạo như tiên này, không vì thời gian trôi qua mà biến mất, có thể vĩnh lưu thế gian.”
“Đúng vậy a, đúng vậy a,”
hai người phía sau Lâm Thịnh Khai, cũng cười toe toét theo góp vui nói:
“Tiểu nương tử liền theo Lâm huynh đi thôi, tư sắc của nàng xinh đẹp như vậy, bị mai một trong nhà bần dân bách tính. Đi theo Lâm huynh, ngày
sau mặc vàng đeo bạc, phúc khí này thế mà ‘được nhận vô cùng, được hưởng bất tận’ a!”
Điềm Nhi liếc mắt nhìn ba người này từ trên xuống dưới một cái, trên mặt dần bắt đầu toát ra biểu tình thương hại.
Vẻ mặt kia, giống như nói, các ngươi đây là muốn chết a!