Niên Tiểu Điệp quỳ trên đất, mãi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng cho đứng dậy, trong lòng cảm thấy bất an. Nàng không ngốc, bầu không khí lúc này dị thường
như thế làm sao lại không cảm giác được.
“Ngạch nương?” Sau một hồi khá lâu, một thanh âm yêu kiều nhẹ nhàng vang lên.
Phảng phất như bừng tỉnh từ trong mộng, Đức phi chợt hồi thần, sắc mặt bà tái nhợt, trông như chưa tỉnh hồn.
Điềm Nhi nhíu nhíu mày, lại nhẹ giọng hỏi: “Ngài không sao chứ?”
Đức phi hít một hơi thật sâu, không trả lời, đôi mắt chỉ gắt gao nhìn chăm
chăm Niên Tiểu Điệp, giọng nói có chút run rẩy: “Ngẩng đầu lên, cho Bổn
cung nhìn xem.”
Niên Tiểu Điệp theo lời đứng dậy, nàng nửa cúi
đầu, nhưng vẫn không kiềm được tò mò mà lén lút phóng mắt về trước. Lập
tức, liền bắt gặp một vị nữ tử mặc kỳ phục màu tím thêu hoa văn ‘Bát bảo kim điệp’ đẹp đẽ quý phái, đang gắt gao nhìn lại nàng, trong lòng Niên
Tiểu Điệp càng thêm hoảng loạn, nàng hoàn toàn không hiểu cớ sao Đức phi lại dùng loại ánh mắt như nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng
được mà nhìn mình.
Hơn nữa lại không chỉ mỗi bà ta...
“Giống! Thật sự rất giống!” Nghi phi kinh ngạc kêu lên, đoạn bất chợt thở dài
nói: “Bổn cung thật sự không ngờ, sau nhiều năm như vậy, còn có thể lại
nhìn thấy gương mặt này.” Nói tới đây, bà hơi nghiêng đầu liếc nhìn hai
người Đức phi Lương phi bên cạnh, đột nhiên khóe môi nhếch lên lộ ra nụ
cười trào phúng, xem ra, là hai người này càng chấn kinh hơn mới đúng.
Đã nhiều năm lăn lộn trong chốn thâm cung, tất nhiên cũng không phải trống rỗng chỉ được cái mẽ ngoài. Qua lúc ban đầu vì chấn kinh mà dẫn tới bối rối, lúc này Đức phi đã có chút trấn định lại, bà cố sức mở khóe môi đã cứng ngắc ra, sau một hồi khá lâu mới hỏi: “Ngươi chính là Niên Tiểu
Điệp?”
“Hồi bẩm nương nương, đúng là ti nữ.” Niên Tiểu Điệp hơi ngẩng đầu lên, dè dặt cẩn thận nói.
Không phải người đó! Cho dù mặt mũi có rất giống, nhưng rốt cuộc cũng không
phải!!! Đức phi đóng chặt hai mắt thật sâu, đợi lúc mở ra lại, cả người
đã khôi phục lại tư thế chủ vị của một cung.
Chỉ thấy bà hơi ngả
người dựa ra sau, rất hiền hoà ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, đừng sợ, chỉ
là bởi vì trông ngươi rất giống một vị cố nhân, cho nên vừa rồi nhìn
thấy, khó tránh khỏi có chút chấn kinh mà thôi, Tần ma ma, dọn chỗ cho
Niên tiểu chủ.”
“Dạ!”
Niên Tiểu Điệp thấy một lão ma ma ăn mặc rất thể diện dời cái ghế tú đôn lại đây, vội hành lễ một cái, cẩn
thận ngồi xuống. Nàng trong bụng vốn muốn hỏi Đức phi mình trông giống
ai, nhưng lại nhớ tới không khí cổ quái vừa rồi khiến mọi người kinh sợ
kia, rốt cuộc cũng không dám mở miệng hỏi.
“Đức tỷ tỷ...” thật
khéo đúng lúc này, Lương phi sắc mặt tái nhợt, gắt gao ôm ngực, rất miễn cưỡng nói: “Tỳ thiếp đột nhiên cảm thấy ngực có hơi khó chịu, chắc là
phạm vào bệnh cũ, nên phải cáo lui rồi.”
Đức phi nghe thấy vậy
con ngươi mắt khẽ động, tất nhiên nói thêm vài câu hỏi han ân cần, rồi
còn tỏ ý muốn mời thái y đến. Lương phi lại một mực lắc đầu, chỉ nói trở về nghỉ ngơi một chút là khỏe.
“Đức muội muội yên tâm đi.” Nghi
phi đứng lên, cũng cười nói: “Bổn cung sẽ đưa muội ấy về.” Cuối cùng
liếc nhìn Niên Tiểu Điệp một cái đầy thâm ý, sau đó hai người Nghi,
Lương cùng nhau rời đi.
Điềm Nhi khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng dáng hai người họ như có chút thất hồn lạc phách, nàng càng cảm thấy khó hiểu.
Sau khi hai người họ đi rồi, Đức phi lại cùng Niên Tiểu Điệp nói chuyện một lát, trông thái độ bà quả thật là ôn nhu chưa từng có, thần thái còn
hiền hoà đến tận xương cốt. Dần dà, Niên Tiểu Điệp cũng không còn cảm
thấy căng thẳng, nàng vốn cố ý muốn lưu lại ấn tượng tốt với Đức phi,
thế là cả người liền tỏ ra càng thêm nhu thuận, lời nịnh hót bợ đỡ nhau
cứ thế một câu tiếp một câu bay ra tứ phía, không bao lâu, trong Vĩnh
Hòa cung liền truyền đến tiếng cười khẽ của hai người họ.
Bị vắng vẻ bỏ qua một bên, Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị nhìn thấy một tràng
này, trong lòng thầm nhủ: thật đúng là tức điên mà!! Chỉ thấy nàng âm
thầm siết chặt khăn gấm thêu hoa trong tay, đột nhiên mở miệng nói: “Đã
sớm nghe gia nhà chúng ta nói qua, Niên cô nương là một người rất hoạt
bát, khác hẳn với các cô nương nhà khác, đặc biệt là lúc mặc nam trang,
còn cực kỳ tuấn tú đấy, hôm nay con dâu được thấy tận mắt, mới nói lời
đồn quả nhiên không sai.”
Ở thời đại này, nói một cô nương “hoạt
bát” gần như chẳng khác nào nói cô nương đó tính nết không tốt, hơn nữa
Hoàn Nhan thị lại mập mờ đề cập chuyện nữ giả nam trang gì đó, chẳng
phải là càng thêm chứng minh mình là một nữ nhân không tuân theo quy củ
sao.
Thật sự là ‘sợ cái gì là y như rằng cái đó sẽ đến’, trong
lòng Niên Tiểu Điệp giật thót một cái, trên mặt ẩn hiện vẻ kinh hoảng,
lúc há miệng toan giải thích, không ngờ Đức phi lại hung dữ trừng mắt
lườm Hoàn Nhan thị, thanh âm có chút âm trầm nói: “Vợ lão Thập Tứ, bổn
cung thấy ngươi hình như mệt mỏi nên hồ đồ rồi, vị Niên cô nương này
sống lâu ở Tứ Xuyên, trước nay chưa từng đến kinh thành, sao có thể có
liên lụy gì với lão Thập Tứ chứ, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ.”
Hoàn Nhan thị thấy Đức phi dùng ánh mắt vô cùng âm lãnh nhìn mình, trong
lòng không khỏi run lẩy bẩy, lại vừa oán hận Đức phi chỉ một mực đoái
hoài đến tiểu nhi tử, nhưng rốt cuộc cũng không dám nổi máu ghen đố lên
mặt nữa, chỉ cắn chặt răng, cứng đờ ngồi một chỗ.
Niên Tiểu Điệp
nghe thấy Đức phi nói mấy câu liền bỏ qua chuyện mình từng gặp Thập Tứ a ca, lại nghe ý tứ trong lời của bà là không cho phép ai nói gì thêm,
trong lòng không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ: Nhất định là Dận Chân đã đánh
tiếng trước với Đức phi rồi. Hàizz! Đều là mình trước kia không hiểu
chuyện, đã khiến chàng phải nhọc lòng rồi.
Nhớ lại cảnh tượng nhẹ nhàng phiêu dật cùng nam nhân kia hai năm trước, Niên Tiểu Điệp không
khỏi đỏ bừng cả mặt, trái tim hoảng loạn nhiều ngày nay cuối cùng cũng
rơi lại vào lồng ngực.
Vừa trấn định lại tâm tư, lúc này nàng mới sực nhớ ra, nếu nữ nhân vừa rồi chỉ trích nàng là Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị, vậy ngồi ở bên trên nàng, phải chăng là ————
Niên Tiểu Điệp hơi mở to hai mắt, liền phóng ánh mắt nhìn lên. Trong thoáng chốc, một gương mặt xinh xắn thanh diễm vô song mang theo cảm xúc vừa giận
vừa vui, liền đập vào mắt nàng.
“Đây là con dâu trưởng của bổn cung.” Thấy Niên Tiểu Điệp nhìn Điềm Nhi chằm chằm, Đức phi liền mở miệng cười nói.
Quả nhiên là nàng ta!!! Đối với Nữu Hỗ Lộc thị này, Niên Tiểu Điệp tất
nhiên đã sớm dò la rõ ràng, theo như những gì nàng biết về lịch sử, nữ
nhân này lại hoàn toàn khác hẳn, cứ như là đột nhiên xuất hiện từ trên
trời rơi xuống rồi trở thành phúc tấn của Dận Chân vậy.
Cho nên Niên Tiểu Điệp từng âm thầm hoài nghi, chẳng lẽ người này cũng ‘xuyên không’ giống nàng?
Điềm Nhi có hơi khó chịu nhíu mày một cái, không biết sao Niên Tiểu Điệp kia cứ dùng loại ánh mắt như “Ngươi ăn trộm đồ của ta” mà nhìn nàng chứ,
thật là không phép tắc gì cả.
“Niên tiểu chủ không cần đa lễ.” Biết được nữ nhân này chính là người trước
đây từng có ‘tai tiếng tình ái’ (scandal) với Thập Tứ a ca, nàng không
khỏi nhìn kỹ thêm vài lần.
Sau đó, lại qua một lúc lâu, Đức phi mới sai Tần ma ma đưa Niên Tiểu Điệp về Trữ Tú cung.
Có lẽ do hôm nay bị chấn động quá lớn, đã khiến bà không còn bụng dạ nào
mà đi bắt chẹt Điềm Nhi nữa, cho nên một cách thật may mắn, người nào đó thuận thuận lợi lợi thoát thân rời khỏi cung.
Buổi tối, Dận Chân đến đây dùng bữa, nàng liền kể ra chuyện phát sinh hôm nay, cuối cùng,
còn ôm cổ trượng phu, tò mò hỏi: “Nghe như ý tứ trong lời ngạch nương
nói, hẳn là Niên tiểu chủ kia trông rất giống người nào đó! Hơn nữa
người này Nghi phi nương nương, Lương phi nương nương cũng biết đấy...
Dận Chân, Dận Chân... chàng có biết không, bọn họ nói tới ai dạ?”
Dận Chân nghe xong, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh, nhưng không nói lời nào, vẻ mặt đầy bí hiểm.
Điềm Nhi bất mãn chu chu miệng nhỏ.
Chống tay lên cái trán láng o, Dận Chân rất chi là xấu xa nghĩ: Không biết
khi Hoàng a mã nhìn thấy khuôn mặt giống ngạch nương như đúc kia, biểu
tình sẽ thế nào nhỉ? Chắc hẳn nhất định sẽ vô cùng, vô cùng phấn khích
a.
Niên Tiểu Điệp có cảm giác, từ ngày hôm đó được tuyên đi gặp
Đức phi, lập tức liền có chút thay đổi, thoải mái hẳn lên, tỷ như đám
tiểu chủ tử trong Trữ Tú cung, mỗi người chỉ có một thị nữ hầu hạ bên
cạnh, nhưng bên cạnh mình thì có hai người; tỷ như, đám ma ma dạy quy củ đối với những người khác sẽ rất nghiêm khắc, nhưng đến phiên mình thì
nhẹ nhàng nhã nhặn; lại tỷ như nói, từ ngày đó, mỗi ngày Đức phi đều
truyền mình đến Vĩnh Hòa cung ngồi một chút, không phải hỏi han ân cần,
thì là hào phóng ban thưởng này nọ, quả thật khiến Niên Tiểu Điệp cảm
động không thôi.
Thầm nghĩ, trong lịch sử có ghi, bởi vì chuyện
giữa Thập Tứ a ca và Dận Chân mà mẹ con Đức phi không hòa thuận, trong
lòng không khỏi thầm hạ quyết tâm, sau này nếu có cơ hội nên khuyên nhủ
Dận Chân nhiều hơn, để hắn khoan dung với Thập Tứ a ca một chút, lý do
tạm thời cũng là do trước kia hắn đối với mình cũng có chút tình ý.
Cứ thế, thời gian thoi đưa, chớp mắt đã đến vòng tuyển tú cuối cùng.
Mỗi hàng sáu tú nữ, y như đã tập qua trước đó, quỳ xuống đất đồng thanh hô: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hôm nay, Niên Tiểu Điệp không cố ý ăn mặc đẹp, chỉ mặc một bộ kỳ phục thêu
cành lá vàng nhạt rất bình thường, trông cũng có chút thuần khiết, tất
nhiên đó là nàng cố ý, dù sao nàng cũng không muốn bị Khang Hy nhìn
trúng.
Một lát sau, chỉ nghe một thanh âm đầy uy nghi vang lên: “Miễn lễ!!”
Niên Tiểu Điệp cúi đầu, cùng với những tú nữ khác khấu tạ hoàng ân, rồi chậm rãi đứng dậy.
Lúc này sâu trong nội tâm nàng đầy căng thẳng và kích động. Căng thẳng dĩ
nhiên là vì tiền đồ của mình sau này, còn phần kích động này có vài tia
là cảm xúc sinh ra khi mình được diện kiến hoàng đế Khang Hy.
Đây không phải là diễn viên mặc hoàng bào mà đi lại trên ti vi a, mà là
Chân Long Thiên Tử chân chính, là Thiên cổ nhất đế chân chính, Hoàng đế
Khang Hy a!
Cho dù trong lòng không ngừng tự nhủ, mình phải bình
tĩnh, phải thành thật. Nhưng một luồng xúc động muốn ngẩng đầu nhìn lên
không ngừng đánh vỡ lý trí của nàng.
Chỉ nhìn một cái thật nhanh, chắc sẽ không bị phát hiện đâu! Trong lòng ôm loại cầu may này, cách
chỏm tóc ‘Lưu hải nhi’* cố ý chải thật dày, Niên Tiểu Điệp thật nhanh
nhìn lướt về phía trước, mà một cái liếc mắt này, lại khiến nàng phát
hiện, Khang Hy đang ngự trên cao kia, kỳ thật cũng đang nhìn lại nàng.
(*Lưu Hải Nhi: tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc, trước trán để một
chỏm tóc ngắn, cưỡi cóc, tay múa chuỗi tiền. Ở đây là chỉ chỏm tóc mái
trước trán, cố ý che mặt)
Ý niệm này vừa sinh ra, Niên Tiểu Điệp
liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, toàn thân bắt đầu khẽ run rẩy, một loại dự cảm xấu nổi lên trong lòng.
“Người thứ ba bên phải là nhà ai?” Khang Hy đế mặt không chút biểu tình hỏi.
Niên Tiểu Điệp siết chặt lòng bàn tay, tiến lên một bước đáp: “Nữ nhi của
Hán quân kỳ Niên Hà Linh, Niên Tiểu Điệp bái kiến Ngô hoàng vạn tuế.”
“Hoàng thượng nhìn xem, thiếp thân nói có đúng không?” Liền nghe lúc này có
một giọng nữ vang lên, chính là Nghi phi ngồi bên dưới cùng tham gia
duyệt tuyển, chỉ thấy bà ta đảo đôi mắt đẹp, đoạn cười nói: “Lúc thần
thiếp nhìn thấy, cũng bị dọa giật thót nữa là, quả thật là không thể ngờ được, diện mạo cô nương này lại trông giống Đồng Hoàng hậu đến thế!”
Cái gì!!!!
Niên Tiểu Điệp trợn to hai mắt, bà, bà ta nói mình giống ai cơ chứ?