Ở trong trí nhớ La Đại Nha, triệu Tống thị rõ ràng là một bà bà có chút lợi hại.
Cũng không phải nói bà bắt nạt người, mà bà không giống với các bà bà không
có chủ kiến ở gia đình bình thường, khi đối mặt với các loại khốn cảnh
trong nhà triệu Tống thị bình tĩnh gánh vác không than nửa lời.
Không thể không nói, điểm này khiến La Tố hết sức kính nể.
”Nương, người trở về.” La Tố cười nhẹ
Triệu mẫu còn chưa lấy lại tinh thần, nghe La Tố nói chuyện, lập tức kinh hãi cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Tức phụ vào cửa sau mấy ngày coi như
hảo, nhưng từ khi trong nhà suy tàn nàng không nói được một câu hữu ích, nào có như vậy ôn hòa giọng nói.
Bà đến cùng cũng là người đã
đi qua sóng gió, trong lòng mặc dù kinh ngạc, cũng không có biểu hiện ra mặt. Bà làm ra vẻ uy nghiêm nói “Ngươi còn biết trở về, ta còn tưởng
rằng ngươi lập tức tái giá đâu.”
”Nương nói cái gì thế, con tiến Triệu gia môn, tự nhiên là Triệu gia tức phụ . Con về nhà mẹ đẻ cũng là muốn trợ giúp cho nhà mình mà thôi, con không phải đã trở về rồi sao.”
La Tố cười nói một câu. Nàng cũng không phải sợ Triệu mẫu, bất quá nàng
mới đến, nghĩ trước nên đem tình hình trong nhà ổn định lại đã. Với lại
cách làm người của Triệu mẫu khiến nàng có chút kính nể, trong lòng cũng nhiều một cỗ tôn kính.
Triệu mẫu nghe vậy, trong lòng có chút
không tin, nhưng xem cơm trong nồi, trong lòng cũng biết đây là đại tức
phụ cầm về. Trong lúc nhất thời không biết đối mặt thế nào với việc đại
tức phụ đột nhiên trở về. Bà nhìn kỹ La Tố, nói, “Trán ngươi làm sao mà
bị thương ?”
La Tố sờ trán, cười nói, “Ha ha, không có việc gì, không cẩn thận bị ngã, vết thương đều được băng bó tốt lắm.”
Triệu mẫu tiến lại xem trán nàng, thấy một tầng băng vải dày, nhìn không rõ
vết thương. Bà nhếch miệng lên tiếng, “Vậy được, ta đi vào nhà xem lão
Nhị một chút.”
Nói xong làm ra vẻ uy nghiêm xoay người đi .
La Tố thấy nàng đi, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn La Đại
Nha gả đến Triệu gia thời gian không lâu, nàng cho dù có chút ít thay
đổi, Triệu mẫu cũng không thể nào phát hiện ra.
Cửa ải này xem như qua .
*******
Trong Tây phòng của Triệu Từ, Triệu mẫu rót một chén nước nóng mang vào
trong. Thấy nhi tử nằm trên giường, con mắt bà hồng hồng .
Bà đi tới đặt chén xuống giường, nói với người trên giường, “Từ nhi, ngươi thấy khỏe hơn chút nào không?”
Trên giường Triệu Từ mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt thanh minh ngày thường
hiện giờ đục ngầu “Nương, con khỏe hơn rồi, người không cần lo lắng.”
Hắn vừa nhìn ra cửa phòng vừa nói, “Hôm nay La đại gia đến, nói là tẩu tử trở về, phải không?”
”Chao ôi, đúng là nàng đã trở về.” Triệu mẫu trên mặt không cao hứng cho lắm, “Kỳ thật ta cũng không phải rất muốn nàng trở về. Ngươi nói trước khi
nàng chưa vào cửa ta gia coi như hảo . Nhưng kể từ sau khi nàng vào cửa, cuộc sống này thế nào liền biến thành như vậy. Cha ngươi bệnh chết, ca
ca ngươi lại không còn , hiện tại ngươi lại đột nhiên sinh bệnh nặng .
Ngươi biết không, người ta hiện ở bên ngoài đều nói nàng là cái sao chổi đâu.”
Triệu Từ ở trên gối khẽ lắc đầu, “Nương, người đừng nói
như vậy, tẩu tử cũng là người số khổ, người không cần nghe người khác
nói bậy. Không nên tin vào mấy chuyện quỷ thần bậy bạ đó.”
Trong lòngTriệu mẫu cũng biết người con dâu này mệnh khổ, nhưng đôi khi ngẫm
lại, trong lòng bà đến cùng vẫn có chút không thoải mái. Lão nhân ra đi
cũng coi như xong, thế nào con lớn nhất cũng mất mạng. Này còn không
ngừng, hiện tại lão Nhị thành ra thế này, trong nhà không còn bạc chữa
bệnh, về sau còn không biết sống thế nào đâu.
”Mặc dù ta cảm
thấy nàng là cái sao chổi, nhưng hiện tại trong nhà lại không thể thiếu
nàng. Chao ôi, trước hết để cho nàng ở lại đi, nhà ta đã như vậy, về sau còn có thể thảm hại hơn ư?”
Triệu Từ mệt mỏi nhắm mắt lại.
”Nương, ăn cơm đi.” Bên ngoài truyền đến La Tố thanh âm.
Triệu mẫu vội vàng đứng dậy, “Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”
Triệu Từ vô lực cười cười, không có khí lực nói chuyện tiếp. Mấy ngày nay
hắn nằm ở trên giường, vì giúp nhà tiết kiệm lương thực, nên không muốn
ăn gì.
Cơm trưa là bí đỏ nấu cùng gạo lức, bất quá trong nhà coi như có ít rau cỏ, La Tố đơn giản làm hai món ăn. Gia vị trong nhà quá
ít, hương vị này La Tố có chút không dám khen tặng.
Triệu mẫu nhìn thức ăn trên bàn, kinh ngạc. Trong nhà đã nhiều ngày không có ăn cơm khô.
”Đây là ngươi tự bỏ tiền đi mua?”
La Tố cười nói, “Mua không nhiều lắm, có thể duy trì được mấy ngày.”
” Bữa sau ngươi đừng làm cơm khô, trong nhà ăn chút cháo là được, nấu ít
gạo đi một chút.” Triệu mẫu nghiêm mặt nói một câu, sau đó múc cho Triệu Từ nửa chén cơm, bưng thêm bát canh rau đi vào phòng hắn.
Mặc
dù sắc mặt Triệu mẫu không tốt, nhưng lời nói lại rất hợp lý, La Tố
trong lòng thầm nói mình vẫn không thể thích ứng được với ý tưởng của
người nơi này. Trong lòng nàng cảm thấy nấu cơm thì phải nấu đủ ăn, căn
bản sẽ không suy tính đến vấn đề lương thực, xem ra, phải tìm cách kiếm
tiền thôi. Nàng cũng không muốn mỗi bữa đều phải húp cháo ăn kham uống
khổ đâu.
”Tẩu tử, cơm này ăn thật ngon.”
Triệu Lâm ngẩng đầu lên cười ngọt ngào nói một câu.
Hiện tại hai hài tử này đã bị La Tố dùng thức ăn mua chuộc, đối với việc trước kia La Đại Nha đánh chửi bọn họ quên sạch.
Tẩu tử trở về, bọn họ liền có cơm ăn, cho nên họ thích tẩu tử .
Mặc dù La Tố không biết suy nghĩ logic này trong lòng bọn họ, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được hai hài tử đã tiếp nhận mình. Xem hai đứa bé gầy
như hai quả dưa chuột, trong lòng nàng cảm thấy có chút thương cảm.
Nói đến nói đi, đời trước nàng cũng ở nông thôn lớn lên , trong nhà cũng
rất nghèo, nghèo đến nỗi ngay cả học phí đại học đều do người trong thôn gom góp giúp đỡ. Không còn cách nào, thôn bọn họ ngèo vô cùng, qua bao
nhiêu năm mới sinh ra một sinh viên đại học như nàng. Cho nên đoàn người đều hy vọng nàng có thể học hành thành tài trở về đền đáp quê hương
mang theo mọi người trong thôn thoát nghèo làm giàu. Nàng đã hứa với
nhóm đồng hương, nhất định sẽ giúp thôn dân cùng nhau làm giàu. Đáng
tiếc nàng vừa học xong đại học, trên đường về quê thì bị rơi xuống sông
chết đuối.
Kkhông biết người trong thôn nghe tin nàng chết, có phải sẽ rất thất vọng hay không.
Điều duy nhất nàng cảm thấy may mắn là, nàng giành được giải nhất trong cuộc thi nghiên cứu nông nghiệp của trường, nàng được nhận một khoản tiền
thưởng, khoản tiền này có thể khiến lòng người trong thôn dễ chịu hơn
một chút. Hơn nữa lúc ấy sở nghiên cứu đã hứa với nàng sẽ cung cấp mầm
mống tốt nhất cho người trong thôn, đem thôn của nàng làm điểm thí loại
nông nghiệp, chỉ cần cây nông nghiệp sản lượng tăng cao, tình cảnh của
mọi người sẽ được cải thiện hơn.
Người trong thôn tuy rằng nghèo túng, không có tiền tiêu, nhưng bữa nào cũng được ăn no, họ đều ăn cơm trắng nấu từ gạo tẻ đâu.
Nàng còn nhớ trước kia lúc ăn cơm đôi khi ăn phải một con sâu gạo nho nhỏ.
Hiện ở chỗ này, nàng đến có cơ hội ăn cơm trắng có sâu cũng không có.
Lúc Triệu mẫu đút Triệu Từ ăn xong thức ăn đi ra, Triệu Mộc Miên và Triệu
Lâm đã ăn xong cơm hai đứa đã chạy đi chơi. La Tố biết rõ quy củ của nơi này, bà bà chưa ăn cơm thì người làm dâu không thể ăn trước. Đây là lễ
phép căn bản của tức phụ, nên nàng ngồi chờ Triệu mẫu đi ra thì cùng ăn cơm.
Thấy Triệu mẫu đi ra, nàng bưng thức ăn lên cho bà.
”Ngươi nếu đói bụng thì cứ ăn trước, nhà ta không có nhiều quy củ như vậy.”
Thấy La Tố đợi bà ra ăn cơm, trong lòng Triệu mẫu rất hài lòng. Bà thấy
lần này nàng trở về, trở nên hiểu chuyện hơn.
La Tố vừa xới cơm, vừa cười nói, “Nương ở bên ngoài đốn củi mới vất vả đâu, ta ở nhà cũng không đói bụng.”
Triệu mẫu rất đói, bà nhanh chóng cầm lấy bát đũa ăn cơm.
Bà tức hai người không nói chuyện nữa, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Ăn xong, Triệu mẫu đặt bát đũa xuống, thấy La Tố đứng dậy dọn dẹp bát đũa, bà đưa tay ngăn nàng, “Ngươi đợi tí nữa hẵng làm, ta hiện có vài lời
muốn nói với ngươi.”
La Tố thấy thế, biết bà đây là muốn cùng nàng ngả bài, bèn nghe lời ngồi xuống, nhìn Triệu mẫu chăm chú.
Triệu mẫu nhìn La Tố một hồi, lại cúi đầu nhìn mặt bàn, thở dài, “Ta biết
ngươi ghét bỏ nhà ta nghèo. Ta cũng không quan tâm thân gia đã nói với
ngươi những gì, dù sao ngươi đã về đây, ta coi như nguyện ý ở nhà sống
qua ngày .”
”Nương, ta đâu có phải ghét bỏ mọi người.”
”Ngươi không cần nhắc đến chuyện này nữa, trong lòng ta đều rõ ràng.” Đôi mắt
Triệu mẫu hồng hồng, bà không khóc, sắc mặt kiên định, “Ngươi cũng biết
tình huống hiện tại trong nhà, để chữa bệnh cho công công ngươi đã dùng khá nhiều tiền, hơn nữa lão Nhị còn đang bị bệnh, hiện tại ngay cả một
đồng cũng không có. Lão nhân ta, còn có hai hài tử, đều phải ăn cơm. Ta biết một nữ nhân như ngươi phải gánh vác cái nhà này, chắc chắn sẽ mệt
mỏi, sẽ sợ hãi. Cho nên bà già ta cho dù thế nào, cũng sẽ ra ngoài làm
việc kiếm tiền, sẽ không để cho một mình ngươi nuôi gia đình .”
Nghe Triệu mẫu noi lời này, trong lòng La Tố chua xót. Mặc dù nàng cùng gia
đình này không có nửa điểm quan hệ nhưng có một bà bà như vậy, nàng thật tâm kính nể bà .
Triệu mẫu hít một hơi, tiếp tục nói, “Mặc kệ
bao nhiêu vất vả, có một chuyện ta muốn nói trước với ngươi. Nhà ta
chính là đập nồi bán sắt, cũng phải đem bệnh của lão nhị chữa khỏi.
Ngươi đừng nói bà bà ta ích kỷ. Nam nhân ngươi không còn, cánh rừng còn
nhỏ, nếu lão Nhị cũng không còn, ngươi nói nhà ta phải làm sao?”
La Tố gật gật đầu, trong lòng nàng biết rõ một nam nhân trưởng thành đối
với một gia đình rất là quan trọng. Cho dù người nam nhân này có nằm
trên giường không thể làm việc, người đó vẫn là niềm hi vọng của toàn bộ người trong nhà.
Mặc dù nàng không cho điều này là đúng, nhưng đây là xã hội phong kiến, nam nhân chính là bầu trời của người nhà.
Triệu mẫu thấy nàng gật đầu, trong lòng hài lòng, thấy nàng không nói lời
nào, cho rằng nàng vẫn còn băn khoăn, tiếp tục giải thích, “Lão Nhị là
một tú tài, ở tuổi của hắn không mấy ai thi được tú tài. Nếu không phải
trong nhà xảy ra nhiều chuyện, hắn sẽ đi khảo cử nhân.” Nói đến điều
này, trên mặt Triệu mẫu mang theo vài phần kiêu ngạo.”Chỉ cần lão Nhị
khỏi bệnh rồi khảo công danh, cuộc sống nhà chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp
hơn?”
”Nhị đệ là tú tài?” La Tố kinh ngạc trợn to hai mắt.
Vậy sao trong trí nhớ của La Đại Nha lại không có chuyện này?
Thiên a, hắn là tú tài nha. Nàng biết thời đại này để tham gia khoa cử là vô
cùng khó khăn, tuy chỉ là tú tài, nhưng bây giờ Triệu Từ hắn mới hai
mươi tuổi, hắn tuyệt đối có thực lực nha. Nếu khoa cử ở đây cùng với
khoa cử nàng biêt giống nhau Triệu Từ này nếu khảo trúng cử nhân, những
thứ khác không nói, tối thiểu trong nhà không phải nộp thuế nữa .Hơn nữa biết đâu hắn có thể khảo trúng tiến sĩ...
Át chủ bài a át chủ bài.
La Tố bỗng chốc tràn trề hi vọng về tương lai. Đừng nói đạm bạc công danh, ở hiện đại nàng đều cảm nhận được tầm quan trọng của quyền thế, huống
chi ở xã hội phong kiến quyền lực là tối thượng.
Trong nhà có một người làm quan, thì cuộc sống này không phải lo lắng nhiều nữa.
Triệu mẫu thấy mặt La Tố sáng lên, trong lòng cũng có vài phần kiêu ngạo, đây là chuyện mà bà kiêu ngạo nhất. Bà khụ khụ vài tiếng,
”Mới khảo trúng không lâu, đáng nhẽ nên ăn mừng một phen, không nghĩ tới công công ngươi lại ra đi .”
Lão cha mất, chuyện Triệu Từ khảo trúng tú tài tất nhiên không có truyền ra ngoài.
Trong nhà có một tú tài, trong lòng La Tố tràn đầy ý chí chiến đấu, vẻ mặt
nàng kiên định nhìn Triệu mẫu, “Nương, người yên tâm, bệnh của nhị đệ
chúng ta nhất định phải chữa, chữa cho tới khi hắn khỏe lại. Người buông lỏng tâm tư đi.”
”Chao ôi, “ Triệu mẫu kích động. Nghe thấy tức phụ nói lời này, trong lòng bà mới yên tâm. Kỳ thật mấy ngày nay, bà
vất vả trèo chống gia đình, trong lòng nào không lo lắng. Hiện giờ tức
phụ nguyện ý cùng nàng chia sẻ việc này, trọng trách trên vai nàng có
thể giảm đi một nửa.
”Đại nha a, ngươi yên tâm phần ân tình
ngươi dành cho Triệu gia ta này, ta nhớ kỹ. Đợi sau này lão Nhị khỏe
lại, ngươi ra hiếu, ta liền tìm một nhà chồng thật tốt cho ngươi. Mặt
khác cho ngươi thêm đồ cưới.”
Nghe bà nói vậy, trong lòng La Tố cười ha ha hai cái, “Chuyện này sau này hãy nói đi.”
Chuyện tái giá nàng hiện tại cũng không muốn, nàng đối với thân phận La Đại
Nha hiện tại khá là hài lòng. Mặc dù nàng đã lập gia đình , nhưng không
cần phải sống như người đã lập gia đình, hơn nữa nàng còn là quả phụ,
không phải lo lắng bị trưởng bối trong nhà bức hôm. Hiện tại nàng cũng
không có ý gả cho nam nhân nào cả.
Dù sao lệ làng cao hơn trời,
nàng tuy sống ở xã hội cổ đại nam tôn nữ ti nhưng bao nhiêu năm tiếp
nhận tư tưởng hiện đại, nàng không thể coi một người nam nhân là chúa tể hoàn toàn dựa dẫm vào nam nhân đó.
Sau khi bà tức hai người nói rõ ràng mọi chuyện với nhau quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn trước
Buổi chiều Triệu mẫu tiếp tục đi đốn củi, để sáng sớm mai mang củi lên chợ bán, cấp Triệu Từ mua chút thuốc.
Thấy La Tố muốn đi theo, Triệu mẫu xua tay. “Vết thương trên đầu ngươi còn
chưa có lành không cần phải đi, nhỡ nó bị vỡ ra, nhà chúng ta không có
tiền mời lang trung cho ngươi đâu.”
La Tố không ngượng ngùng đáp ứng. Nàng vốn cũng không muốn đi. Không phải nàng lười biếng, chỉ là
nàng cảm thấy việc đốn củi này là một việc vừa tốn sức lại không kiếm
được nhiều bạc. Nàng nghĩ dùng một buổi chiều để đi đốn củi thì không
bằng ở nhà suy nghĩ xem làm gì để kiếm nhiều bạc thuận tiện nghỉ ngơi
cho vết thương mau lành thì tốt hơn.
Đợi Triệu mẫu đi khỏi, La Tố đi quét dọn trong nhà. Nàng đang chuẩn bị trở về phòng suy nghĩ kế
hoạch kiếm đồng tiền lớn, thì tây phòng bên kia đột nhiên truyền đến
tiếng động lớn.
Nàng biết thân thể Triệu Từ không tốt , tựa hồ
còn phải nằm ở trên giường. Lo lắng Triệu Từ xảy ra chuyện nên mới cố ý
gây ra tiếng động như vậy, nàng vội vàng hướng tây phòng chạy.
”Nhị đệ.” Nàng đẩy cửa phòng ra, gọi to.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nàng sợ ngây người.