Bần Hàn Tức Phụ

Chương 44: Chương 44




Hoa lão ngũ vốn dĩ mang theo tức giận đến, định tìm cái cơ hội giáo huấn nông gia tiểu nương tử La Tố trêu chọc mình một trận. Không ngờ sau khi đến Triệu gia thôn, cơn giận đã nguôi.

Hắn vừa vào thôn, thấy thôn dân đi ngang qua thì hỏi nhà La Đại Nha ở chỗ nào, những thôn dân này liền thể hiện nhiệt tình dị thường, vác cuốc lên vai ruộng cũng không đi, vô cùng cao hứng đi ở phía trước dẫn đường cho hắn.

Dọc theo đường đi còn không ngừng dắt ở cửa miệng bốn chữ 'Triệu Thành tức phụ' tốt thế nọ tốt thế kia.

Trên đường lục tục gặp thôn dân, nghe nói bọn họ đến tìm Triệu Thành tức phụ, trên mặt cũng đều cười tủm tỉm chào hỏi.

Hoa lão ngũ là người từng trải việc đời, cho nên tự nhiên có thể nhìn ra trong mắt những người này có một loại tình cảm cuồng nhiệt kính trọng.

Một cái nông gia phụ nhân nho nhỏ, không ngờ được nhiều người yêu thích như vậy.

Hoa lão ngũ cảm thấy rất là không thể tưởng tượng nổi, nhưng hết lần này tới lần khác thực tế luôn bày ra trước mắt.

Cho nên thời điểm thấy mặt La Tố, tâm tình hết hắn sức phức tạp, trên mặt không tự giác mang theo vài phần cung kính.

“Ta còn định nhờ người mang thư đến cho các ngươi đâu, nếu như các ngươi còn không đến, cây mía này của nhà ta sẽ bị nát ở trong đất mất.”

Sau lưng La Tố đeo một cái giỏ trúc, bên trong là lưỡi hái và một vài công cụ, vừa nói vừa dẫn Hoa lão ngũ đi đến nơi trồng cây mía nhà nàng. Một vài thôn dân muốn xem náo nhiệt đi theo phía sau.

“Là tới thu cây mía a.” Sau khi có thôn dân cười nói những lời này, những người khác nghe được, thái độ càng thêm nóng bỏng.

Ban đầu Hoa lão ngũ còn có chút không rõ, mãi cho tới khi thấy được cả một đồi mía tím, mới sáng tỏ. Đúng là cả thôn xóm này đều ở loại cây mía rồi.

Mấy tên tùy tùng thấy cái trận chiến này, đều hết sức khiếp sợ. Ực, bọn họ đúng là loại được cây mía, còn có vẻ có không ít đâu. Khắp đồi núi này đều là cây mía đã thành thục, chính là đại sinh ý đường xưởng đâu. Khó trách trong lòng đại quản sự cố kỵ đâu. Nếu để cho cái đường xưởng khác cướp mất mối làm ăn này, chính là một khoản tổn thất lớn.

Mấy tùy tùng đi theo Hoa lão ngũ đến đây, vỗn dĩ muốn tìm những nông dân quê mùa này gây phiền toái bây giờ không dám có ý khác.

Mặc dù bọn họ là người nhà quê, nhưng bọn họ có cây mía a. Hơn nữa còn có không ít a. Không chừng về sau sẽ nắm trọn mạch máu của đường xưởng.

Đến đồi mía, La Tố liền cho người chặt một cây mía, róc vỏ, phân cho mỗi người ở chỗ này một gióng.

Triệu gia thôn nhân đã ăn thử cây mía nhà La Tố, biết rõ cây này rất ngọt. Chỉ là hơi cứng rắn, người lớn tuổi có thể không cắn ăn được. Bọn nhỏ thì lại rất thích ăn, thấy người lớn không ăn, đều tới xin gặm đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng.

Hoa lão ngũ cắn một miếng, nhai vài cái, một cỗ nước ngọt ngào liền lan tỏa trong miệng.

“Khàn - -” Hoa lão ngũ nhịn không được hút miệng nước, ngọt!

Hắn phát hiện cây mía này không chỉ dài tráng kiện, còn đủ ngọt.

Làm đường xưởng, tự nhiên biết, thứ quan trọng nhất của cây mía chính là vị ngọt. Nếu không ngọt, được ít nước đường, đường kết tinh cũng ít. Nhìn cây mía trong tay này, hắn cảm thấy giống như phát hiện được bảo bối vậy.

Thật sự là đồ tốt a.

Đám tùy tùng cũng vô cùng vui vẻ gặm mía, hoàn toàn đã quên mất mình tới đây để thu cây mía.

La Tố cười nói: “Mía này có thể thu rồi, nếu hôm nay các ngươi hài lòng, thì hai ngày sau nhanh chóng đến thu lấy, chúng ta sẽ xưng xưng ngay tại chỗ, các ngươi cũng chuẩn bị bạc đi, trả luôn một lần.”

Nàng sẽ không học đời sau cho lấy hàng trước mới trả tiền đâu. Đây chính là một số bạc lớn, dù sao đường xưởng không thiếu bạc, nàng muốn mua heo con, còn muốn làm nghề chăn nuôi, nơi cần dùng bạc có rất nhiều đâu.

Hoa lão ngũ vội vàng cười nói: “Được a, ta sẽ trở về xin chỉ thị của nhị gia nhà chúng ta. Dù sao bọn ta cũng không thể trả hết số tiền đó trước được, còn phải nhìn xem lượng đường mía cho ra có được không đã.”

La Tố cười nói: “Vậy các ngươi trở về chậm rãi thương lượng đi. Đến lúc đó đường xưởng bên cạnh mà đưa tin đến, ta cũng không thể khiến cây mía nhà ta nát ở trong đất. Đến lúc đó ta đây cũng phải có đi có lại đưa người ta cầm chút chỗ tốt, phải hay không?”

Lòng Hoa lão ngũ lập tức rơi lộp bộp một cái. Hắn tự nhiên hiểu chỗ tốt La Tố nói tới chính là phương thuốc trước kia nàng tặng cho đường xưởng bọn họ.

Hiện tại bọn họ đang dựa vào cái phương thuốc này làm cho đường biến trắng, kiếm được không ít bạc, bỏ xa các đường xưởng khác.

Nếu phương thuốc này mà rò rỉ ra ngoài, chủ tử không thể không xử đẹp hắn a.

Hoa lão ngũ rùng mình một cái, vội cười nói: “Ngươi đừng đùa thế, chúng ta làm việc là bền chắc nhất, bảo đảm có thể thành. Dù sao tất cả đều là một người đi ngang qua sân khấu mà thôi. Ngươi không cần lo lắng.”

“Hảo, vậy ta liền chờ tin tức tốt của ngươi.” La Tố không biến sắc cười cười.

Nàng mặc kệ bọn họ có bao nhiêu thế lực, dù sao ở lập trường kinh doanh mà nói, nàng là không chịu được thua thiệt.

Bởi vì năm nay mỗi nhà mỗi hộ đều loại cây mía, cho nên thôn dân đối với chuyện nhà La Tố bán cây mía hết sức chú ý.

Đặc biệt là ngày hôm sau Hoa lão ngũ mang theo hàng loạt chiếc xe đến thôn bọn họ thu cây mía, hơn nữa bởi vì nhân thủ không đủ, còn thuê người trong thôn đi làm công, quả thực mang đến rất nhiều chỗ tốt cho người trong thôn.

Hoa gia có đại động tác như vậy tự nhiên không gạt được tai mắt ở Bì Lăng huyện.

Sau khi Tạ Thành Nam nghe được tin tức, cứ thế cảm thán không thôi.

Cây mía đó thật sự đã trưởng thành, lúc này đã có thể bán được.

Mặc dù hắn không hiểu giá cả buôn bán, nhưng cũng biết, này thu nhập chắc chắn không phải là một số bạc nho nhỏ.

Tạ Thành Nam biết, ban đầu Triệu gia thôn này cũng không giàu có, mà từ lúc La Đại Nha kia gả Triệu gia, cuộc sống của Triệu gia vô cùng khó khăn. Lúc này mới có hơn một năm, toàn bộ Triệu gia thôn đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đặc biệt là nhà chồng La Đại Nha, hiện giờ có không ít ruộng tốt phì nhiêu, phải chừng có đến trăm mẫu đất.

Tốc độ phát triển nhanh như vậy, khiến trong lòng Tạ Thành Nam bốc lên một ngọn lửa. Hắn cảm thấy, cảm thấy, Triệu gia thôn chính là một cơ hội, một cái cơ hội tốt để Tạ Thành Nam hắn vang danh khắp thiên hạ.

Mượn cơ hội tân triều cải cách này, Tạ Thành Nam vội vàng phục ở trên thư án, đề bút bắt đầu viết sổ con.

Hắn nhất định phải đem chuyện về Triệu gia thôn báo lên triều đình. Triều đình mà coi trọng, người trong thiên hạ nhất định sẽ được qua ngày tốt lành như Triệu gia thôn vậy.

***********

“Thiên hạ lấy nông làm gốc. Lời này nói tới thì dễ dàng, làm đứng lên lại không dễ dàng. Hiện giờ những đại thần trong triều kia, ai mà không kêu gào muốn thống soái thiên quân vạn mã đi bình định Đột Quyết cùng Cao Câu Lệ. Đâu ai nhớ tới dân chúng thiên hạ này. Nguyên một đám không quản gia làm chủ, không biết củi gạo dầu muối quý trọng. Ngược lại ‘duy nông luận’ ngày đó của Văn Độ ngươi, khiến bản vương mở rộng tầm mắt.”

Tề vương cười bưng một ly trà thanh hoa.

Triệu Từ ở phía đối diện cười nói: “Trong ngày thường vi thần cũng không dám nghĩ, không dối gạt điện hạ, lúc trước sở dĩ viết ‘duy nông luận’, quả thật là nhờ gia tẩu dẫn dắt.”

“A - - đại tẩu ngươi?”

Lần đầu tiên Tề vương nghe được luận điệu như vậy. Một bản ‘duy nông luận’ kinh tài tuyệt diễm như vậy, không ngờ bởi vì một người phụ nhân hương dã mà đến.

Triệu Từ nói: “Gia tẩu là một người thập phần tài ba. Lúc trước gia tẩu mới gả vào cửa, gia huynh cùng gia phụ đều qua đời. Vi thần thân nhiễm bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi. Trong nhà còn có gia mẫu cùng tuổi đệ muội còn bé, toàn bộ đều dựa vào tộc nhân ngẫu nhiên tiếp tế sống qua ngày. Lúc trước vi thần hoàn toàn không dám nghĩ, có thể lại được vào trường thi, có chăng chỉ mong mau chóng lành bệnh để cho nương tẩu cùng đệ muội trong nhà được ăn một ngụm cơm nóng mà thôi.”

Nhớ tới cảnh ngộ lúc trước, trong lòng Triệu Từ không nhịn được cảm thán. Nếu khi đó không có người kia, chỉ sợ sớm hắn đã không có ở đây.

Tề vương nghe vậy, hứng thú càng sâu: “Vậy đại tẩu ngươi làm thế nào?”

Triệu Từ khẽ mỉm cười, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ tựa như bay xa: “Khi đó gia tẩu lấy ra mười văn tiền trên người mua lương thực trở về, để người trong nhà ăn một bữa cơm no. Lại ở trong sân loại nấm mèo buôn bán cùng tiệm thuốc, lúc này mới hóa giải khẩn cấp trong nhà. Sau khi có tiền dư, lại đi trồng lúa nước, ở trong ruộng lúa nuôi cá. Đến mùa thu hoạch, trong nhà đã không thiếu lương thực. Thời điểm vi thần vào kinh, lúa mạch trong nhà đang cần thu hoạch. Gia tẩu là người thập phần rộng lượng, không những giúp trong nhà loại lương thực, còn mang theo người trong thôn cùng nhau loại. Vi thần tận mắt nhìn thấy người trong tộc ngày ngày làm việc mệt nhọc nhưng vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, một ngày so với một ngày thay đổi có tinh thần, có khí lực. Bọn họ luôn vui vẻ xuống đất làm việc, sau khi trở về liền đến sân đập lúa bên cạnh từ đường phía trò chuyện thu hoạch như thế nào. Lúc ấy vi thần đang muốn vào kinh, thấy những cảnh đó, trong lòng thập phần lưu luyến. Cho nên lúc thi đình, mới có thể hạ bút thành văn.”

Triệu Từ kể lại trình tự biến hóa trong thôn một cách vô cùng đơn giản, Tề vương lại nhạy cảm bắt được trọng điểm trong đó, đặt ly trà trong tay xuống bàn: “Ngươi nói là, dân chúng trong thôn các ngươi loại lúa, còn nuôi cá? Tẩu tử ngươi còn loại nấm mèo?”

Mặc dù hắn chưa từng làm qua việc đồng áng, nhưng cũng biết, nếu như chỉ có ít chỗ tốt, những tộc nhân trong miệng Triệu Từ kia căn bản sẽ không thay đổi nhanh như thế.

Nói cách khác, trong chuyện này tất nhiên có điều bí ẩn mà hắn không biết.

Quả nhiên, Triệu Từ nghiêm túc gật đầu: “Gia tẩu đã từng đã cứu một thần y tha phương, vị thần y đó từng chu du các nước, đi qua cực nam cực bắc, vì báo ân, cho nên dạy gia tẩu trồng trọt. Gia tẩu mới đầu cũng không tin tưởng lắm, chỉ vì trong nhà cùng đường, đành ôm tâm lý được ăn cả ngã về không, không ngờ phương pháp của lão giả kia quả nhiên hữu dụng. Một mẫu lúa trong nhà thu được sáu bảy thạch thóc, còn có thể loại hai vụ một năm. Cộng thêm cá bên trong ruộng lúa, một năm cũng có mấy ngàn cân.”

Triệu Từ mặt không đổi sắc đem lời bịa đặt trước kia La Tố từng nói cho Triệu gia thôn nhân nghe lại cho hắn. Chỉ là lời bịa đặt này từ trong miệng hắn nói ra, kết hợp cùng thần thái khí định thần nhàn của hắn, khiến người khác tin tưởng bảy tám phần.

Tề vương vẫn là lần đầu nghe đến chuyện như vậy. Vài ngày trước đó hắn còn nghe đại nông quan nói, hiện giờ giống cây có năng suất cao nhất là ngô. Mỗi mẫu đất cũng chỉ có ba thạch sản lượng mà thôi. Bây giờ nghe Triệu Từ kể chuyện, không ngờ một mẫu lúa có thể cho sáu bảy thạch, chỉ cảm thấy giống như đang nghe một chuyện thần thoại, khiến hắn thấy ngạc nhiên kích động nhưng không dám tin tưởng.

“Đã như vậy, Huyện lệnh Bì Lăng huyện kia vì sao không thượng báo triều đình. Chuyện tốt như vậy, nếu sớm báo lên triều đình, đã tạo được phúc cho bao nhiêu dân chúng.”

“Điện hạ, sổ con của huyện lệnh đi qua tầng tầng xét duyệt, có thể đến trên bàn của hoàng thượng thì có bao nhiêu. Không nói Bì Lăng Huyện lệnh, du vi thần tự mình đi nói, sẽ có mấy người tin tưởng?”

Nếu không phải tai nghe mắt thấy, chính hắn cũng không thể tin được chuyện này.

Cho nên sau khi vào triều đình, hắn cũng không tùy tiện đề ra chuyện này. Chỉ có thể tìm một cơ hội thích hợp. Những ngày này cùng vị điện hạ này chung đụng, hắn cũng nhìn ra, vị Tề vương điện hạ này là người chân chính vì dân vì nước, nếu sau này hắn lên ngôi, có lẽ dân chúng thiên hạ ngày sau có thể có ngày tốt lành qua.

Tề vương nghe vậy, trong lòng vừa động, cũng hiểu ý tứ của Triệu Từ.

Hiện nay tấu chương đều do thái tử □□ cầm giữ, ngay cả tấu chương do hắn viết cũng phải qua tay thái tử, mới có thể đến trong tay phụ hoàng. Mà □□ hiện thời hắn ta đang bận thao túng triều chính, hoặc là vội vã đi mua chuộc binh quyền, đâu có để ý tới mấy chuyện nuôi trồng này.

Sáu nảy thạch lương thực a. Còn có mấy ngàn cân cá.

Nếu như quả thật có chuyện như vậy, dân chúng Đại Chu cần gì phải lo lắng trong bụng không cơm, trên bàn không thịt?

Hiện tại hắn vô cùng tiếc hận lúc trước không đi qua Bì Lăng huyện, không đến thăm quê nhà Triệu Từ một lần.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề vương sáng ngời nhìn Triệu Từ: “Văn Độ, ngươi vừa nói, ngươi nói bây giờ có hai mùa lúa, vậy có biết mùa thu hoạch gần đây nhất là lúc nào?”

“Tháng bảy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.