Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 40: Chương 40: Phiên ngoại 4






30bec7fe99af885eb5e9482e7881e245

Ảnh sưu tầm

Thành phố lớn, 2019.

Đầu mùa hạ.

Sáng sớm cuối tuần, trời mưa.

Sở Tĩnh hôm nay không phải đi học, cũng không cần đi làm, sáng sớm thức dậy, sau khi ăn sáng xong thì bắt đầu làm việc nhà. Bận rộn một lúc thật lâu, Sở Tĩnh đi đến ban công, mưa rơi không ngớt, tí ta tí tách, bầu trời u ám xám xịt, trong cơn mưa, toàn bộ thành phố lộ ra nét yên bình và ấm áp.

Hôm nay Kim Tắc Thái có một cuộc họp quan trọng, hiện tại người đang ở văn phòng. Cuối tuần mưa rơi, ở nhà một mình, Sở Tĩnh cảm thấy có hơi cô đơn lạnh lẽo.

Ở trong thư phòng ôn tập, sau khi hoàn thành xong bài tập, Sở Tĩnh vươn tay lấy tách trà, lúc này mới phát hiện trà trong tách đã cạn từ lâu. Lúc ở trong phòng bếp rót một ly nước ấm, Sở Tĩnh nghĩ tới Kim Tắc Thái, nhớ rõ tối hôm qua anh nói cuộc họp đến trưa là có thể kết thúc, sau đó không biết anh sẽ làm gì nhỉ?

Có chút muốn…. muốn đến xem anh ấy.

Lòng vừa nghĩ tới liền áp chế không nổi, Sở Tĩnh nhìn đồng hồ, sắp đến trưa rồi, cho dù sau đó có muốn tiếp tục làm việc, thì cũng phải nghỉ một lát để ăn cơm trưa.

Thay giày xong cầm theo dù, Sở Tĩnh đi ra ngoài. Lúc đứng chờ thang máy cậu nghĩ, nếu như Kim Tắc Thái hỏi thì nên lấy cớ gì bây giờ? Thôi thì nói đi siêu thị mua đồ, đúng lúc đi đến khu trung tâm thương mại gần đây, tiện thể đi ngang qua.

“Em đang ở dưới lầu á?” Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh kìm nén không nổi cảm giác vui vẻ. Chỉ mới một buổi sáng không gặp anh ấy, mà đã nhớ anh ấy nhiều như vậy.

Đỏ mặt, Sở Tĩnh đáp: “Ừm, có chút việc. Đúng lúc đi đến gần đây.”

“A…, vậy thì tốt quá! Anh vừa mới họp xong, có thể tan tầm rồi. Thật là đúng lúc, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa.”

Sở Tĩnh cầm di động gật đầu lia lịa, “Ừm!”

“Chờ anh!” Kim Tắc Thái nói xong câu này liền cúp điện thoại.

Chờ anh! Chỉ hai chữ ngắn gọn lại khiến cho lòng Sở Tĩnh ngọt ngào, cậu không ngại phải chờ đợi anh, điều quan trọng đó là hai người ở bên cạnh nhau.

Sở Tĩnh đứng đợi ở trong sảnh trước của tòa nhà, một lát sau, thân ảnh Kim Tắc Thái xuất hiện bên trong thang máy đang mở. Sở Tĩnh vui vẻ đi lên đón anh.

Kim Tắc Thái cười híp mắt nhìn Sở Tĩnh, anh cũng rất vui vẻ, sau khi kết thúc cuộc họp vừa căng thẳng lại ngột ngạt, có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người yêu.

“Về nhà sao? Hay là…..” Sở Tĩnh ngẩng đầu hỏi.

Kim Tắc Thái suy nghĩ một chút, “Anh dẫn em đi ăn ngoài.”

Mưa vẫn còn rơi, không hề nhỏ đi chút nào. Kim Tắc Thái mang theo Sở Tĩnh đi ra khỏi sảnh trước của tòa nhà, anh mở dù, che mưa cho Sở Tĩnh. Một trận gió thổi đến, thổi bay vạt áo Sở Tĩnh, cảm giác được người yêu đang nhích lại gần mình, Kim Tắc Thái đưa tay ôm vai Sở Tĩnh.

“Đi ăn món Thái Lan được không? Hôm nay anh muốn ăn món gì đó chua chua cay cay. Em có ăn được không?” Kim Tắc Thái hỏi.

Kim Tắc Thái nói là muốn ăn, nhưng thật ra là do gần đây anh để ý thấy Sở Tĩnh ăn uống không được nhiều, có lẽ là do thời tiết bắt đầu nóng lên. Đồ ăn chua cay có thể kích thích khẩu vị, đối với người yêu thích ẩm thực Quảng Đông như Sở Tĩnh, thỉnh thoảng ăn thử món ăn đặc sản của nước lạ, có lẽ sẽ khiến cậu ngon miệng hơn.

Món Thái? Không biết ăn có ngon hay không, nhưng thử một chút cũng không thành vấn đề. Sở Tĩnh gật đầu. Cậu biết người yêu biết rất rõ khẩu vị cùng thói quen ăn uống của cậu, chắc chắn sẽ không để cho cậu ăn những món cậu không thể nuốt được.

“Nhà hàng ở chỗ nào?” Sở Tĩnh hỏi.

“Không xa, đi bộ đến đó rất thuận tiện. Chúng ta đi thôi.” Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh đi về hướng địa điểm đã định.

Hai người đi bộ trong màn mưa, Sở Tĩnh dựa sát vào người Kim Tắc Thái, không nhịn được ngiêng đầu ngước mắt, nhìn Kim Tắc Thái. Kim Tắc Thái nhìn thấy ánh mắt của Sở Tĩnh, đáp lại cậu bằng một đôi mắt cong cong. Trong lòng Sở Tĩnh lập tức nóng lên.

Cảm giác được quan tâm che chở thật là tốt. Có người sẵn sàng cầm ô cho cậu, giúp cậu che nắng che mưa, sánh vai bước đi cùng cậu, cậu đã không còn là một người cô đơn.

Sở Tĩnh cúi đầu mỉm cười.

Đến nhà hàng, Kim Tắc Thái chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Hôm nay là một ngày cuối tuần mưa rơi, người tới ăn cơm cũng không nhiều lắm, bầu không khí bên trong nhà hàng rất thoải mái và yên bình.

Xem thực đơn, Kim Tắc Thái chọn mấy món, sau đó nói với Sở Tĩnh, “Cũng không quá cay đâu.”

Sở Tĩnh nói: “Cay cũng không sao!”

“Thật không?”

“Thật!”

Hai người nhìn nhau cười. Sở Tĩnh bị Kim Tắc Thái nhìn có hơi ngượng ngùng, quay sang nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn âm u xám xịt, có điều lúc này mây đã không còn đen như hồi sáng, có lẽ buổi chiều trời sẽ quang.

Món ăn Kim Tắc Thái gọi mùi vị cũng không tệ, Sở Tĩnh ăn rất ngon miệng. Nhìn thấy bộ dáng Sở Tĩnh ăn uống vui vẻ, Kim Tắc Thái nở nụ cười.

“Thích mùi vị này sao?”

Sở Tĩnh gật đầu, “Ừm!”

Sau khi ăn xong thì thưởng thức đồ ngọt, Kim Tắc Thái chọn bánh Mousse hai vị dâu xoài, còn cậu thì chỉ chọn một ly trà xanh.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng.

“Em chạy xe tới hả?” Kim Tắc Thái hỏi.

Sở Tĩnh gật đầu. Người yêu tặng cậu một chiếc xe thể thao cậu vẫn mơ ước, Sở Tĩnh rất trân trọng chiếc xe đó, nhưng vì xe quá đắt quá hiếm nên cậu rất ít khi lái. Vì chuyện này mà người yêu cứ trêu chọc cậu mãi. Hiện tại vào những tình huống nào đó mà Sở Tĩnh cảm thấy không cần khiêm tốn, cậu sẽ lái xe ra ngoài.

“Ngồi xe của em về đi, anh không lái xe.”

“Ừm!”

****

Hai người về đến nhà, Kim Tắc Thái trước tiên là vào thư phòng sắp xếp lại tư liệu mang về, sau khi hoàn thành công việc, anh rửa trái cây, rồi gọi Sở Tĩnh đang ở trên ban công tới ăn.

“Đang làm gì đấy, tưới hoa à? Trời mưa không cần phải tưới đâu!” Kim Tắc Thái cười nói.

“Em đang ngắm mưa.” Sở Tĩnh xoay người đóng cửa ban công lại, trở vào phòng khách.

“Ừ!”

“Đại ca hôm nay có về không?”

Kim Tắc Thái nghe xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mưa như này, sợ là không về được.”

“Ồ…..” Sở Tĩnh nghe xong lập tức lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Kim Tắc Thái cười xoa đầu Sở Tĩnh.

Đại ca trong miệng Sở Tĩnh chính là anh trai của Kim Tắc Thái – Kim Tắc An. Trước kia Kim Tắc An làm việc ở Đức, hiện tại được điều chuyển công tác đến làm việc trong một viện nghiên cứu ở Hồng Kông. Viện nghiên cứu có cung cấp ký túc xá và các phúc lợi hoàn thiện cho nhân viên, nhưng mà bởi vì có người nhà ở đây, Kim Tắc An thỉnh thoảng sẽ về nhà Kim Tắc Thái ở.

Sở Tĩnh rất hâm mộ gia đình Kim Tắc Thái. Có cha mẹ vừa từ ái vừa thông tình đạt lý, có anh trai hòa ái thân thiện. Hai anh em nhà họ Kim tình cảm rất khăng khít, anh em hòa thuận. Kim Tắc Thái hướng ngoại sáng sủa, Kim Tắc An thì an tĩnh ôn hòa hơn. Sở Tĩnh ngay từ lần đầu tiên gặp Kim Tắc An đã rất thích người anh trai này, Sở Tĩnh cũng rất hâm mộ kiến thức uyên bác của Kim Tắc An.

Hiểu rõ Sở Tĩnh từ nhỏ đã mất đi ba mẹ, bởi vậy cậu rất khao khát có một gia đình trọn vẹn, vậy nên lúc trước, khi đăng ký kết hôn Kim Tắc Thái đã nói với Sở Tĩnh, “Người nhà của anh chính là người nhà của em. Hiện tại em đã không còn thiếu bất cứ thứ gì.” Sở Tĩnh rất quý trọng tình thân mà mình có được này.

“Cho dù hôm nay không về, mấy ngày nữa anh ấy cũng sẽ về ăn cơm, không cần để ý. Lão đại cũng cần phải có không gian riêng. Cuối tuần là thời gian vàng đối với đàn ông độc thân mà.” Kim Tắc Thái mỉm cười nói với Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh nghĩ cảm thấy rất đúng, gật đầu, “Ừm, em hiểu rồi!”

Kim Tắc Thái ngồi trên thảm trước ghế sô pha đọc một quyển sách tiếng Anh dày cộp, Sở Tĩnh ngồi trên ghế sô pha xem báo ngày hôm nay. Buổi chiều yên tĩnh, trong phòng ngoại trừ âm thanh thỉnh thoảng lật sách, còn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ.

Xem hết tờ báo trong tay, Sở Tĩnh quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mưa vẫn chưa tạnh….”

Kim Tắc Thái nghe thấy tiếng Sở Tĩnh thì thầm, ánh mắt cũng chuyển ra ngoài cửa sổ, “Đúng vậy, trận mưa này hình như đã rơi rất lâu rồi.”

“Em thấy sắc trời sáng lên, còn tưởng rằng trời sẽ quang.”

“Mây phải tan mưa mới có thể tạnh, hiện tại mây vẫn dày lắm.”

“Anh đúng là chuyên gia nha!”

Vốn chỉ là nói một câu cảm thán về người yêu, Kim Tắc Thái lại cho rằng cậu đang trêu chọc, anh mỉm cười quay đầu sang nhìn Sở Tĩnh: “Hử?”

Sở Tĩnh không hiểu ý tứ của Kim Tắc Thái, hai mắt mở to, “Sao vậy?”

“Em chê cười anh!”

“Không có!”

“Chuyên môn của anh rõ ràng là pháp luật, không phải là khí tượng học.”

Sở Tĩnh vội vàng lắc đầu, “Không phải, ý của em là anh am hiểu rất nhiều thứ….”

Kim Tắc Thái giả vờ tức giận, đặt quyển sách trên tay xuống, lại gần đè Sở Tĩnh xuống, “Chê cười người khác là không đúng nha.”

“Em không có….” Sở Tĩnh giải thích.

Nhìn Sở Tĩnh chân trần đi dép lê ngồi trên ghế sô pha, Kim Tắc Thái đột nhiên vươn tay, một phát bắt lấy cổ chân Sở Tĩnh, tháo dép lê ra sau đó gãi lòng bàn chân cậu. Động tác của anh quá nhanh, Sở Tĩnh căn bản không phản ứng kịp, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó bị nhột vừa cười vừa giãy dụa, “A…… Nhột……….”

“Đây là trừng phạt!”

Sở Tĩnh vặn vẹo cơ thể, muốn chạy trốn, nhưng cổ chân bị người nắm trong tay, chạy không được.

“Đừng, đừng mà….”

Kim Tắc Thái bắt lấy Sở Tĩnh cù một trận, mãi cho đến khi Sở Tĩnh từ trên ghế sô pha lăn xuống đất mới dừng tay. Sở Tĩnh cười đến chảy cả nước mắt, sau khi cổ chân được thả ra cậu vỗ vỗ tay Kim Tắc Thái.

“Nhột lắm, đừng cù em!”

Kim Tắc Thái kéo Sở Tĩnh cùng ngồi trên thảm trước ghế sô pha, cười híp mắt, vẻ mặt như đang nói “Nhược điểm của em anh biết hết”, Sở Tĩnh nhìn thấy muốn nghiến răng nghiến lợi.

Cười đủ rồi, Kim Tắc Thái tiếp tục đọc sách, Sở Tĩnh đặt tờ báo sang một bên, ngồi trên thảm ôm đầu gối dựa đầu vào ghế sô pha. Sau khi yên lặng ngồi một lúc, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, mí mắt nặng trĩu, thấy Kim Tắc Thái vẫn đang chuyên tâm đọc sách, Sở Tĩnh không muốn đi ngủ, cậu muốn ở đây với anh thêm một lúc.

****

Hôm nay lúc gần trưa, chuông điện thoại Kim Tắc Thái reo lên, anh nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng loạn của Sở Tĩnh, “Tắc Thái….”

Kim Tắc Thái sửng sốt, vội hỏi: “Tiểu Tĩnh, làm sao vậy?”

“Cơm trưa, mất rồi….”

Hả? Là sao? Kim Tắc Thái không hiểu cho lắm, hỏi: “Tiểu Tĩnh, em đang ở đâu?”

“Gần công ty anh, Tắc Thái, cơm trưa….”

Nghe ra Sở Tĩnh hốt hoảng, nhưng dường như không phải chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Kim Tắc Thái nói: “Tiểu Tĩnh, ở yên tại chỗ, anh đến tìm em ngay đây.”

Kim Tắc Thái từ phía xa xa nhìn thấy bóng dáng Sở Tĩnh, thấy cậu bình an không có chuyện gì, Kim Tắc Thái yên tâm.

Sở Tĩnh cũng đã nhìn thấy Kim Tắc Thái, cậu đi qua, khi hai người đến gần nhau, Sở Tĩnh áy náy gọi một tiếng: “Tắc Thái!”

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Kim Tắc Thái hỏi, nhìn Sở Tĩnh, không thấy cậu có cái gì khác thường, ánh mắt lại nhìn nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra tình huống gì dị thường.

“Cơm trưa, mất rồi….” Sở Tĩnh vừa ngượng ngùng vừa quẫn bách cúi đầu nói.

“Hả?” Kim Tắc Thái hoang mang nhíu mày.

Nếu như có thể quay ngược thời gian, Kim Tắc Thái sẽ biết được không lâu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

****

Sở Tĩnh làm nhân viên học việc trong một xưởng sửa chữa ô-tô, làm năm ngày, nghỉ hai ngày mỗi tuần. Hai ngày nghỉ này cũng không phải nghỉ trọn vẹn, mà là cậu sẽ đến làm vào buổi sáng, nghỉ buổi chiều, các đồng nghiệp ở xưởng sửa chữa chu đáo mà sắp xếp như vậy để thuận tiện cho cậu đến trường học bổ túc.

Xưởng sửa chữa nằm ở gần khu thương mại, cách tòa nhà chỗ văn phòng Kim Tắc Thái rất gần, đi bộ vài phút là tới. Chỉ cần hai người có thời gian, Sở Tĩnh nhất định sẽ mua cơm trưa, mang đến văn phòng Kim Tắc Thái, cùng anh ăn cơm. Đem cơm trưa cho người yêu được Sở Tĩnh xem là một phương thức để biểu đạt tình yêu. Kim Tắc Thái cực kỳ yêu thích và hưởng thụ cái phương thức biểu đạt vừa ngốc vừa mộc mạc này.

Biết trưa hôm nay Kim Tắc Thái không có hẹn với ai, Sở Tĩnh đã đặt cơm trưa ở một quán cơm gần đây. Đến giờ cơm trưa, cậu chào các đồng nghiệp, đi lấy cơm trưa rồi đi tới văn phòng của Kim Tắc Thái.

Buổi trưa, lối đi dành cho người đi bộ trong khu thương mại tấp nập người qua lại, lúc này là lúc dân văn phòng ra ngoài đi ăn, cũng có một số người vẫn đang vội vàng đi làm việc. Sở Tĩnh đang đi thì đột nhiên có người từ phía sau tông vào cậu, vai phải Sở Tĩnh bị va rất mạnh, thân thể lảo đảo, xoay nửa vòng tại chỗ, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Bất thình lình bị đụng phải từ phía sau, Sở Tĩnh không hề phòng bị, không tự chủ được thả lỏng tay, hộp cơm trong tay văng ra ngoài, rơi xuống đường, đồ ăn vương vãi đầy trên mặt đất.

Vừa mới đứng vững, Sở Tĩnh còn chưa kịp nhìn rõ ràng mặt mũi người đụng vào cậu, đối phương đã bất lịch sự lên tiếng.

“Này, nhóc con, không có mắt hả…?”

Hung dữ như vậy, Sở Tĩnh nhíu mày, nhìn người kia từ trên xuống dưới một lượt. Tên lỗ mãng đột nhiên tông vào cậu là một chàng trai trông trạc tuổi Sở Tĩnh, mặc áo ba lỗ màu trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời không cài cúc, dây tai nghe lắc lư trước ngực, tai nghe lúc này đang vòng quanh cổ. Bộ dáng đối phương rất đẹp trai tuấn tú, là cái kiểu liếc mắt nhìn qua sẽ có ấn tượng tốt, có điều hiện tại vẻ mặt của cậu ta nhìn không được thân thiện cho lắm.

Sở Tĩnh lập tức hiểu ra, đối phương vừa rồi đang nghe nhạc, chắc chắn là bị âm nhạc làm phân tâm, nên mới đụng vào cậu như vậy, hiện tại cậu ta còn làm cái bộ dạng như là Sở Tĩnh sai.

“Là cậu đụng vào tôi.” Sở Tĩnh nói.

“Vậy ấy… hả…..?” Chàng trai kéo dài âm điệu, dán sát mặt vào Sở Tĩnh, một giây trước còn đang cười lại đột nhiên trừng hai mắt, “Bằng chứng đâu?”

Sở Tĩnh bị vẻ mặt thay đổi bất ngờ của cậu ta làm giật mình, vô thức lui về sau một bước, “Cậu…”

Chàng trai vô lại nhún vai, thả lỏng tay, sau đó nở nụ cười xấu xa, “Này, có ai có thể làm chứng tôi đụng cậu sao? Ai? Ai?”

Sở Tĩnh theo bản năng nhìn những người xung quanh, trên đường toàn là những người đang vội vã đi lại, thậm chí còn không ai thèm nhìn hai cái người đang tranh cãi này. Sở Tĩnh nghĩ, chuyện vừa rồi xảy ra quá bất ngờ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, có lẽ cũng chẳng có ai để ý tới.

Chàng trai nhìn chằm chằm Sở Tĩnh, đương nhiên là đang quan sát biểu tình của cậu, sau đó nhếch miệng cười cười, bắc loa tay lên miệng, lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: “Này! Này! Vừa rồi có ai thấy tôi đụng cậu ta không? Này này! Có ai hay không?”

Tại sao lại thành như này? Sở Tĩnh lập tức cảm thấy xấu hổ, giữa đường giữa xá đầy người xa lạ mà cậu ta có thể làm ra cái hành vi này.

Chàng trai trước mắt dĩ nhiên không hề cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có gì đáng xấu hổ, cậu ta xoay nửa vòng, tiếp tục la lớn với người đi đường: “Này! Xin hỏi vừa rồi có ai nhìn thấy tôi đụng cậu ta hay không? Này!”

Không có một người đi đường nào dừng lại hoặc là đứng lại nhìn xem, nơi này là khu thương mại, không phải chợ bán đồ ăn, nam nữ thành phần trí thức mặc vest đi giày da nhiều lắm cũng chỉ là ném tới đây ánh mắt khác thường.

Rõ ràng chàng trai kia không hề biết xấu hổ, nhưng Sở Tĩnh thì không chịu được, cậu lui về sau một bước, nhìn chàng trai, xoay người muốn đi. Vừa đi được hai bước, cánh tay Sở Tĩnh đã bị người phía sau kéo lại.

“Này, nhóc con, cậu đụng vào tôi, cứ vậy mà muốn đi hả?”

Giọng điệu khoa trương, biểu tình cường điệu, chàng trai này cứ như đang diễn kịch trên sân khấu, cậu ta giữ chặt Sở Tĩnh không buông, Sở Tĩnh cũng không biết phải làm sao.

“Rõ ràng là cậu đụng tôi….”

Chàng trai ngẩng đầu, tay vẫn nắm chặt tay Sở Tĩnh, “Này nhóc, đã bảo là cậu có chứng cứ không?” Nói rồi cậu ta chỉ vào người qua đường, “Tôi vừa nãy đã hỏi rồi, không có ai nhìn thấy!”

Sở Tĩnh tức giận, đúng vậy, có hỏi, nhưng vấn đề là người đi đường vừa nãy chứng kiến cảnh hai người đụng nhau chỉ sợ đều đã đi từ lâu rồi, mấy người cậu ta vừa hỏi căn bản toàn là người đến sau không hề nhìn thấy.

Không muốn tranh chấp với người khác, Sở Tĩnh hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

“Xin lỗi!”

Cái gì? Đụng vào người ta mà còn muốn người bị đụng xin lỗi, có đạo lý hay không vậy?

Nhìn thấy bất mãn rõ ràng trên mặt Sở Tĩnh, chàng trai trưng ra biểu tình còn tức giận hơn cậu, hai tay khoanh trước ngực, “Này nhóc, là cậu đụng vào tôi!” Chàng trai nhấn mạnh. Giọng điệu truy cứu của cậu ta rất nghiêm túc, nhưng cái nụ cười xấu xa bên mép lại khiến cho Sở Tĩnh cảm thấy không đúng lắm; cậu ta có vẻ cũng không phải đang nghiêm túc truy cứu, nhưng lại giữ chặt Sở Tĩnh không buông.

“Cậu nói bậy, rõ ràng là cậu….” Sở Tĩnh vốn không giỏi ăn nói, lại càng không biết tranh luận với người ta, tính cách tương đối hướng nội, cũng tự nhận mình ăn nói vụng về kém cỏi, đối mặt với một đối thủ kỳ ba vô lý như vậy, cậu căn bản không biết phải xử lý thế nào.

Nhìn bộ dáng Sở Tĩnh há miệng nhưng lại không nói ra được lời nào, chàng trai cười đến vô lại, quả thực rất có cảm giác giống yêu râu xanh đùa giỡn con gái nhà lành.

“Thế nào? Hả? Thế nào? Xin lỗi? Ngoan ngoãn xin lỗi!”

Chàng trai từng bước từng bước áp sát, Sở Tĩnh từng bước từng bước lui về sau. Đối phương áp đảo, nhưng Sở Tĩnh rất kiên trì, mím chặt môi không chịu thua, mở to hai mắt nhìn cậu ta.

Biểu tình hung dữ đột nhiên biến mất, chàng trai bỗng dưng nở nụ cười, bộ dáng chơi thật vui, “Được rồi!”

Đối phương đột ngột thay đổi thái độ như vậy, Sở Tĩnh giật mình.

Chàng trai giương cằm, dùng giọng điệu khoan dung độ lượng nói: “Tôi không so đo với cậu!”

Ai không so đo với ai?

Ngay khi Sở Tĩnh lộ ra vẻ tức giận, chàng trai bất ngờ vươn tay sờ soạng mặt Sở Tĩnh, sau đó nở một nụ cười trêu tức, nói với Sở Tĩnh đang trợn to hai mắt: “Cậu thật đáng yêu!” Nói xong, chàng trai đeo tai nghe lên, tiếp tục đi về phía trước. Bước chân cậu ta rất nhanh, thoắt một cái đã biến mất trong đám người, để lại Sở Tĩnh một mình đứng yên tại chỗ ngây người.

Cái gì vậy?

Sở Tĩnh căm phẫn, có loại cảm giác bị người đùa giỡn, nhưng không có chỗ phát tiết cảm xúc. Nhìn đồ ăn vương vãi trên mặt đất, Sở Tĩnh không có cách nào rời đi, cậu ngồi xổm xuống cố hết sức dọn dẹp đường đi, ném thức ăn đã bị bẩn vào thùng rác gần đấy, sau đó gọi cho Kim Tắc Thái.

Sau khi nghe Sở Tĩnh kể, Kim Tắc Thái trước tiên cau mày, sau đó thì cười híp mắt xoa dịu Sở Tĩnh đang tức giận, “Thôi…., không có việc gì, không có việc gì.”

Sở Tĩnh bực bội trong lòng, bây giờ cậu cảm thấy việc bị người đụng phải cùng với đồ ăn ngon bị lãng phí đều không phải là điều khiến cậu bực mình nhất, cậu tức giận là bởi vì đối phương rõ ràng là người sai, nhưng lại có hành vi cợt nhả. Thằng nhóc kia nhìn qua rõ ràng còn nhỏ hơn cậu.

Kim Tắc Thái đặt tay lên vai Sở Tĩnh, “Đi thôi, đừng đứng ở đây nữa, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Vừa nhắc tới cơm, Sở Tĩnh lại bắt đầu ảo não, nếu lúc đó cậu cầm chặt hơn thì có lẽ hộp cơm sẽ không bị rơi mất. Đồ ăn hôm nay cậu mua đều là những món Kim Tắc Thái thích ăn. Thật là đau lòng!

Thấy Sở Tĩnh vẫn còn đang phụng phịu, Kim Tắc Thái rất hiểu Sở Tĩnh, biết tính nết cậu xưa nay hiền lành, có thể thấy được vẫn còn rất tức giận. Kim Tắc Thái vuốt nhẹ lưng Sở Tĩnh, cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không tức giận.”

Được người yêu an ủi, Sở Tĩnh không nói gì gật đầu.

“Đi nào, chúng ta đi ăn cơm, anh đói bụng.”

“Ừm.”

Kim Tắc Thái suy nghĩ một chút, trong đầu lựa chọn một nhà hàng cách nơi này không xa, anh dẫn theo Sở Tĩnh đi về phía nhà hàng.

Hai người sánh vai đi trên đường, hai cánh tay rũ xuống thỉnh thoảng lại chạm vài nhau. Kim Tắc Thái lặng lẽ nắm tay Sở Tĩnh. Sở Tĩnh lúc đầu khẽ giật mình, giữa phố đông người nắm tay nhau như vậy cảm giác thật ngượng ngùng, nhưng mà cậu lại không muốn buông bàn tay vừa mạnh mẽ vừa ấm áp của người yêu ra.

Trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, vẻ mặt Sở Tĩnh thoải mái hơn rất nhiều. Kim Tắc Thái nhìn thấy, cười đến hai mắt cong cong.

Trong lúc ăn cơm trưa, Kim Tắc Thái kể rất nhiều chuyện thú vị cùng hài hước, Sở Tĩnh đã hoàn toàn quên sạch sự kiện khó chịu vừa rồi.

“Chiều hôm nay phải đi học đúng không?” Kim Tắc Thái hỏi, anh nhìn thấy Sở Tĩnh mang theo túi xách.

“Ừm!”

Nghĩ một lát, Kim Tắc Thái nói: “Đến văn phòng của anh nghỉ trưa một chút đi, 2 giờ rưỡi mới vào lớp, ăn cơm xong vẫn còn thời gian rỗi.

Nhìn người yêu cười đến hai mắt cong cong, Sở Tĩnh trong lòng cảm thấy kỳ kỳ. Người yêu đưa ra đề nghị như vậy, có cảm giác, cảm giác anh đang âm thầm đánh cái chủ ý gì đó.

Thấy Sở Tĩnh không có lập tức đồng ý, Kim Tắc Thái ra vẻ năn nỉ: “Đi đi mà, anh ở đó có một mình thật sự rất chán!”

Thật sự như vậy sao? Trong lòng Sở Tĩnh đang đấu tranh.

“Em đến trường học sớm như vậy làm cái gì, thời gian cũng không đủ nhiều để em đọc sách, hay là em muốn đi mua sắm rồi đến trường học?” Kim Tắc Thái lấy lui làm tiến, hỏi Sở Tĩnh.

Không muốn đi mua sắm, Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, đành phải gật đầu.

Kim Tắc Thái vô cùng hài lòng, “Anh pha trà sữa cho em uống.”

“Được.”

Từ nhà hàng đi ra, trên đường đi đến văn phòng, Kim Tắc Thái ghé cửa hàng đồ ngọt mua cho Sở Tĩnh cây kem ba màu. Anh biết rất rõ sở thích của Sở Tĩnh, chọn dâu tây, vani và sô-cô-la.

Sở Tĩnh vui vẻ cầm kem ăn. Dâu tây là trái cây xưa nay cậu thích nhất, vani mát lạnh có tác dụng làm cho đầu óc sảng khoái, còn sô-cô-la thì giúp cải thiện tâm trạng bực bội vừa rồi, tâm tình Sở Tĩnh bắt đầu tốt lên.

Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh đang ăn kem bên cạnh, trong lòng trào dâng cảm xúc yêu thương. Đứa nhỏ này, thật sự là không có chút phòng bị nào, xem ra lúc nào anh cũng phải canh chừng cẩn thận mới được.

Đến văn phòng, Kim Tắc Thái pha một ly trà sữa thơm lừng rồi uống chung với Sở Tĩnh, sau đó lấy chăn, để Sở Tĩnh nghỉ ngơi bên ở phòng nghỉ nhỏ bên trong phòng làm việc.

Ban đầu Sở Tĩnh vẫn có chút đề phòng, sợ Kim Tắc Thái lại có cái ý định “Làm bậy” gì đó, kết quả thật sự không có, Kim Tắc Thái chỉ ôm cậu nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Cảm giác được người yêu ôm ấp thật sự rất tốt, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, Sở Tĩnh gối lên ngực Kim Tắc Thái, nhắm mắt lại.

Nhìn Sở Tĩnh ngủ say, Kim Tắc Thái nở một nụ cười, sau đó nhìn sang đồng hồ báo thức gần đó. Người yêu buổi chiều còn phải đi học, cần phải để ý giờ giấc, cậu không bao giờ đi muộn.

****

Tan học về đến nhà, Sở Tĩnh đứng ở huyền quan thay giày, vừa ngẩng đầu, liền thấy Kim Tắc An đang đeo tạp dề, lập tức chào hỏi: “Đại ca!”

Kim Tắc An đang ở trong phòng bếp nấu cơm nghe thấy tiếng Sở Tĩnh, mỉm cười nói với cậu: “A…., em về rồi à!”

“Vâng, chiều hôm nay em có tiết học.”

Bắt chuyện với người nhà xong, Kim Tắc An quay lại phòng bếp, vừa đi vừa nói: “A Thái gọi điện về, nói có việc bận, sẽ về muộn một chút. Tiểu Tĩnh, bây giờ có đói không?”

“Không ạ, em không đói.” Nghe câu hỏi của anh trai, lại nhớ tới chuyện khó chịu xảy ra hồi trưa, Sở Tĩnh cau mày.

“Chắc phải một lát nữa A Thái mới trở về!”

Sở Tĩnh rửa tay ở bên cạnh nói: “Đại ca, có cần em giúp gì không?” Sở Tĩnh tự biết tay nghề nấu nướng của mình không tốt, so với hai anh em nhà họ Kim khéo tay làm đồ ăn toàn là mỹ vị, chút trù nghệ này của cậu không lên được mặt bàn, bình thường cũng chỉ ở bên cạnh làm trợ thủ, giúp đỡ chút xíu.

Kim Tắc An lật miếng thịt đang hầm trong nồi cách thủy, nói: “Không cần đâu, sắp xong rồi. Em đi nghỉ chút đi, xíu nữa A Thái về thì ăn cơm.”

“Dạ!”

Ăn xong cơm tối, Sở Tĩnh ở trong thư phòng đọc sách một lúc, không kiên nhẫn nổi nữa nên đi ra ngoài nghỉ ngơi. Kim Tắc Thái gọi Sở Tĩnh đến ngồi bên cạnh anh, “Lại đây nè!”

Sở Tĩnh ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Kim Tắc Thái. Trên ti vi đang phát một chương trình giải trí.

Kim Tắc An đang ở trong phòng của mình, phòng khách chỉ còn lại hai người. Kim Tắc Thái cười vươn tay khoác lên vai Sở Tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Đến bây giờ vẫn còn không vui hả?”

Sở Tĩnh biết người yêu là đang chỉ chuyện hồi trưa, cậu lắc đầu: “Không, hết rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng.”

“Dạ!”

“Có muốn ăn trái cây không? Có đào, ngọt lắm. Đại ca còn mua cả măng cụt.”

Sở Tĩnh nói: “Để em đi lấy.” Sau đó liền đứng lên.

Rửa trái cây sạch sẽ, để vào đĩa đựng trái cây, Sở Tĩnh mang đến thư phòng. Nhà Kim Tắc Thái là một căn hộ Duplex* nằm trong một tòa nhà cao cấp, có hai tầng, Kim Tắc An ở trong phòng cho khách dưới lầu một, hắn ở đây cũng có thư phòng và nhà vệ sinh riêng.

* Căn hộ Duplex: căn hộ chung cư có hai tầng

Nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, Sở Tĩnh cất tiếng gọi: “Đại ca.”

“Vào đi.”

Sở Tĩnh đẩy cửa ra, chào đón cậu chính là khuôn mặt tươi cười của Kim Tắc An. Sở Tĩnh rất thích Kim Tắc An, người đàn ông dịu dàng này luôn khiến cho người ta có cảm giác như đang tắm trong gió xuân, không cần biết là lúc nào, không cần biết hắn đang ở trong trạng thái nào, khi hai đôi mắt đối diện, hắn nhất định sẽ dùng gương mặt tươi cười dịu dàng đáp lại đối phương. Sở Tĩnh không giỏi giao tiếp với mọi người, sợ người lạ, lúc mới bắt đầu quen biết cũng không biết cách tiếp lời người khác thế nào. Nụ cười rạng rỡ ấm áp của Kim Tắc An, khiến cho Sở Tĩnh ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, đã cởi bỏ được phòng bị cùng cảm giác xa cách trong lòng. Khi đã trở nên gần gũi và thân thiết hơn, càng hiểu được người đàn ông này hơn, sự tin nhiệm Sở Tĩnh dành cho Kim Tắc An lại càng thêm mạnh mẽ.

Người yêu có thái độ thân thiết và gần gũi với anh trai, Kim Tắc Thái luôn cười nói với Sở Tĩnh, “Anh trai của anh cũng chính là anh trai của em.”

****

Bên trong một xưởng sửa chữa ô-tô gần khu thương mại, âm thanh leng ka leng keng liên tục không ngừng, những người đàn ông mặc đồng phục của xưởng đi ra đi vào. Bên trong xưởng có rất nhiều ô-tô đang “chờ sửa”, nơi đây giống như là một phòng khám dành riêng cho ô-tô, đám ô-tô bị bệnh đang xếp hàng chờ đợi “Bác sĩ” xem bệnh và điều trị. Sau khi chữa trị xong lại có thể tiếp tục chở chủ nhân chạy băng băng trên đường.

Phía trước xưởng sửa chữa, một chiếc ô-tô gặp trục trặc đang đỗ vững vàng, thợ sửa ô-tô đang sử dụng một chiếc xe trượt gầm*, cả người đều nằm bên dưới gầm xe, đang kiểm tra nguyên nhân hỏng hóc.5069c2af7c84e0786d321797edd8da76Xe chui gầm, xe trượt gầm

“Tuốc-nơ-vít cỡ lớn!” Cùng với giọng nói, một bàn tay duỗi ra từ dưới gầm xe.

Sở Tĩnh ngồi xổm bên cạnh xe lấy tuốc-nơ-vít cỡ lớn đưa qua.

“Kìm mũi nhọn nhỏ.”

ede127c4bf16ef9d98e721760ed01fb4

Sở Tĩnh lấy lại tuốc-nơ-vít cỡ lớn, đổi thành kìm mũi nhọn nhỏ đưa sang.

Đang nằm dưới gầm sửa chữa chiếc xe là một thợ sửa cấp bậc sư phụ của xưởng, họ Hách, tuổi đã gần 50, là một ông lão mồm miệng không hề biết khoan nhượng là gì*, nhưng kỹ thuật sửa xe lại vô cùng tốt. Sau khi Sở Tĩnh vào xưởng sửa chữa này, ông chủ gửi cậu cho Hách sư phụ, để cậu đi theo học hỏi ông ấy. Sở Tĩnh đối với sư phụ hết sức kính trọng, đỡ trước đón sau, đi ra đi vào phụ việc, ông cụ Hách ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất yêu thích đồ đệ mới thu này.

* Ý của câu trên là kiểu người sai liền mắng xối xả, sẽ không kiêng nể ai.

Dùng chân đạp một cước, thân thể nằm trên xe trượt theo xe trượt ra ngoài, đột nhiên gặp ánh sáng, Hách sư phụ nheo hai mắt lại, thấy sư phụ chui ra, Sở Tĩnh vội vươn tay đỡ ông.

Hách sư phụ được Sở Tĩnh đỡ đứng dậy, ông đưa dụng cụ trong tay cho Sở Tĩnh, vỗ tay và người cậu: “Chuyện nhỏ thôi, xe không có trục trặc gì lớn. Tiểu Tĩnh, cậu kiểm tra chiếc xe này lại một lần, chú ý ống dẫn dầu. Kiểm tra xong thì nói với tôi một tiếng, sau đó đỗ xe sang một bên, bảo họ thông báo cho khách hàng có thể tới lấy xe.”

“Vâng ạ!”

Hách sư phụ đi ra, Sở Tĩnh cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay có in logo màu đỏ của xưởng, đầu tiên là mở mui trước của xe, tay cầm đèn pin nhỏ cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó lại nằm lên chiếc xe trượt gầm cứng ngắc chui xuống gầm xe.

Buổi chiều, sau khi làm xong hết mọi việc trong tay, Hách sư phụ và mấy người thợ sửa xe khác trong xưởng rủ nhau đến quán trà gần đó uống trà, Hách sư phụ hỏi Sở Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, có muốn đi cùng không?”

Sở Tĩnh ngại ngùng cười lắc đầu.

Đối với chuyện đồ đệ da mặt mỏng này, Hách sư phụ không muốn nói nhiều, ông biết đứa nhỏ này chính là như vậy. “Thế cậu lúc này có đói bụng không?” Hách sư phụ hỏi.

Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Nếu như Sở Tĩnh không muốn đi cùng, Hách sư phụ cũng không miễn cưỡng cậu, ở lại quan sát thêm học hỏi nhiều thêm một chút, ông cảm thấy đồ đệ làm như vậy cũng rất tốt. Hách sư phụ nói: “Chúng ta đi, lát nữa sẽ trở lại.”

“Sư phụ đi thong thả.”

Sở Tĩnh tạm thời không có chuyện gì làm, lúc đầu thì ngồi đọc sách một lát, sau đó lại nghe những thợ sửa mới khác thảo luận chuyện sửa xe một hồi, nhìn thấy chiếc xe đã sửa xong đậu ở kia, Sở Tĩnh không chịu ngồi yên xách một xô nước, cầm giẻ lên, bắt đầu lau chùi xe.

Một chiếc xe đầu kéo lắc lư thong thả lái vào xưởng sửa chữa, phía sau kéo theo một chiếc xe thể thao màu đen, có người lớn tiếng hô, “Này, có việc mới!”

Sau khi xe tải lái đi, chiếc xe thể thao màu đen được đám công nhân dời đến cầu nâng ô-tô* để sửa chữa.

cau-nang-1-tru-tahico-1

Cầu nâng ô-tô

Nhìn chiếc xe thể thao cùng hãng với xe của mình, Sở Tĩnh xưa nay vẫn luôn rất thích hãng xe này, nhịn không được đến gần nhìn kỹ. Hai sư phụ có tuổi tay nghề lâu năm đứng bên cạnh xe nhỏ giọng bàn bạc cái gì đó.

“Chiếc xe này vẫn là nên để cho chủ xe mang đến xưởng sửa chữa chính hãng thì tốt hơn, lỡ như….”

“Linh kiện có thể đến xưởng sản xuất lấy mà.”

“Chủ xe người ta chỉ chịu linh kiện chính hãng thôi.”

“….. Chỗ chúng ta cũng là xưởng sửa chữa đã được chứng nhận, xe này cũng không phải không sửa được.”

“Thế nhưng chúng ta không có trình độ như của người ta.”

“Hà hà, vậy thì bảo người ta mang về Ý sửa đi.”

Sở Tĩnh xem xét vẻ ngoài chói lóa của xe thể thao, tai đang nghe mấy sư phụ nhỏ giọng thảo luận, toàn bộ lực chú ý đều tập trung về bên đó, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh làm cậu giật cả mình.

“Chào!”

Sở Tĩnh hết hồn, suýt nữa thì nhảy dựng lên, cậu trừng to mắt quay đầu lại, trước mắt là một người trẻ tuổi có chiều cao tương đương cậu, đôi mắt to tròn trắng đen rõ rệt lúc này đang nhìn Sở Tĩnh, trên mặt là sự vui vẻ vì trò đùa vừa mới thành công.

Người này…. nhìn có hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Sở Tĩnh nghĩ nghĩ trong đầu.

Thấy Sở Tĩnh mãi không nói gì, chân mày nhíu lại, Hạ Xuân Thiên lập tức lộ ra sắc mặt không vui, giương cằm nói: “Này, nhóc con, không phải chứ, cậu nhanh như vậy đã quên tôi rồi?”

Nhóc con? Sở Tĩnh lập tức nhớ lại, người này không phải là thằng nhóc vừa mới gặp ở khu thương mại cách đây không lâu, tông vào cậu một cái mạnh thiệt mạnh, làm hại đồ ăn ngon của cậu đổ hết xuống đất, chẳng những không chịu xin lỗi mà còn bắt cậu xin lỗi ngược lại đây sao!

Thấy biểu tình trên mặt Sở Tĩnh thay đổi, Hạ Xuân Thiên biết Sở Tĩnh đã nhận ra cậu ta, đắc ý vừa cười vừa nói: “Hà hà, bây giờ đã nhớ ra chưa, là tôi nè!”

Sở Tĩnh khẽ nhíu mày, không nói gì.

“Thì ra cậu là thợ sửa xe à….” Hạ Xuân Thiên đánh giá Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh im lặng, mặc dù chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Sở Tĩnh cảm nhận được Hạ Xuân Thiên chính là cái loại người càng phản ứng cậu ta cậu ta sẽ càng nhiệt tình, dây dưa không chịu để cho cậu yên. Ấn tượng đầu tiên của Sở Tĩnh về Hạ Xuân Thiên cũng không tốt, cậu không thích cái tên bất lịch sự này, không muốn có tí quan hệ nào với cậu ta hết.

“Làm cái gì vậy, trưng cái mặt thúi không nói lời nào!” Hạ Xuân Thiên nói tiếp, nhìn cái bộ dáng cợt nhả kia của cậu ta, xem ra lời nói của cậu ta chỉ là đùa giỡn chứ không có ác ý, thế nhưng cho dù không có ác ý, Sở Tĩnh cũng không thích cậu ta như vậy.

Ngừng một lát, thấy Sở Tĩnh vẫn không đáp lời, còn có ý định muốn quay đi, Hạ Xuân Thiên lộ ra vẻ mặt oan ức. Xe thể thao yêu dấu bị hỏng, bạn bè giới thiệu bảo xưởng sửa chữa này tay nghề rất tốt, Hạ Xuân Thiên liền gọi điện nhờ người kéo xe qua đây. Bên trong xưởng sửa xe xa lạ gặp được cái người hôm trước từng gặp một lần, Hạ Xuân Thiên đã kéo Sở Tĩnh vào trong danh sách “Người quen”. Vốn dĩ muốn nói chuyện với “Người quen” mấy câu, không ngờ người ta lại không thèm để ý đến mình.

“Nè, cậu bị mặt than à?” Hạ Xuân Thiên lại nói tiếp, nghiêng đầu dán sát vào mặt Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh trừng Hạ Xuân Thiên, lùi về sau một bước, sau đó mặt không thay đổi gật đầu một cái, xem như chào hỏi, đang định quay người rời đi, kết quả bị Hạ Xuân Thiên kéo lại.

“Cậu mặc kệ xe của tôi à?” Hạ Xuân Thiên mở to hai mắt.

Sở Tĩnh im lặng một lát, nói: “Tôi vẫn còn là thợ học việc, không sửa được xe của cậu.”

“À….”

“Sẽ có thợ chính đến sửa cho cậu, yên tâm.”

Sở Tĩnh rời đi. Lúc này có người trong xưởng sửa chữa tới hỏi thăm Hạ Xuân Thiên về vấn đề của xe, hai người một hỏi một đáp, sau đó lại có thợ sửa đi tới quan sát chiếc xe đang nằm trên cầu nâng.

Thợ sửa và Hạ Xuân Thiên nói chuyện một lúc, mấy người thợ chính biểu thị họ cũng không phải không thể sửa, nhưng vẫn đề nghị Hạ Xuân Thiên mang xe đến xưởng sửa chữa chính hãng có trình độ. Cuối cùng, nhân viên phục vụ khách hàng của xưởng sửa xe nói với Hạ Xuân Thiên: “Tiên sinh, nếu như cậu không tiện, chúng tôi có thể giúp cậu liên lạc với xe kéo và xưởng sửa chữa mới, sau đó chuyển giao sang đó.”

Hạ Xuân Thiên quay đầu nhìn chiếc xe đang nằm trên cầu nâng, trong lòng có hơi miễn cưỡng. Hôm nay vốn đang vô cùng vui vẻ lái xe đi chơi, kết quả đi được nửa đường xe liền bị hỏng, sốt ruột gọi điện cho bạn bè, có người giới thiệu đem xe đến đây sửa. Ban đầu cứ tưởng là có thể đơn giản thuận lợi hôm nay lái xe về luôn, không ngờ tới xưởng sửa xe này lại không nhận.

“Bạn của tôi nói với tôi thợ sửa xe ở xưởng sửa chữa của các anh tay nghề rất giỏi.” Hạ Xuân Thiên nói, muốn tranh thủ thêm một chút.

Nhân viên phục vụ khách hàng lịch sự gật đầu, “Cám ơn cậu đã tin tưởng chúng tôi. Nhưng thật sự là ngại quá, chúng tôi khuyên cậu vẫn là nên đưa đến xưởng sửa chữa chính hãng đi.”

Phản đối vô hiệu, Hạ Xuân Thiên cúi đầu tỏ vẻ đồng ý, “Vậy các anh giúp tôi gọi xe kéo đi.”

“Vâng. Tiên sinh mời sang bên này ký tên, chúng tôi giúp cậu xử lý thủ tục.”

Trong thời gian chờ xe kéo đến, Hạ Xuân Thiên đứng ở một bên chán muốn chết, hết nhìn đông lại tới nhìn tây, ánh mắt cậu ta lại rơi xuống trên người Sở Tĩnh cách đó không xa. Một mình đứng ở chỗ này thật quá buồn chán, Hạ Xuân Thiên muốn tìm Sở Tĩnh nói chuyện.

“Này!”

Nghe thấy có người gọi, Sở Tĩnh ngẩng đầu lên, thấy là Hạ Xuân Thiên, cậu nhìn nhìn, lại cúi đầu xuống, tiếp tục lau sạch mấy dụng cụ sửa xe trong tay.

“Xưởng sửa chữa của các cậu không chịu sửa xe cho tôi.” Hạ Xuân Thiên không vui lẩm bẩm, ý đồ dùng đề tài này để bắt chuyện với Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh lúc này vẫn không chịu nói chuyện, đang sắp xếp lại hộp dụng cụ của Hách sư phụ, làm một chút bảo dưỡng cho chúng. Nghe Hạ Xuân Thiên nói, cậu cũng không ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.

“Này!” Hạ Xuân Thiên lại gọi thêm một tiếng.

“Tôi nói này, mặt than, cậu tại sao lại không để ý tới tôi?” Hạ Xuân Thiên nói, dứt khoát ngồi chồm hổm trước mặt Sở Tĩnh, nghiêng đầu nhìn biểu tình trên mặt Sở Tĩnh.

Hạ Xuân Thiên là một người không chịu ngồi yên, bạn bè trong thế giới của cậu ta cũng toàn là những người thích nói thích cười, cả ngày la hét um sùm không thôi, đột nhiên gặp được một cái hũ nút như Sở Tĩnh, lập tức có loại cảm giác sóc con gặp rùa đen nhỏ, gọi không nghe gãi không ngứa.

“Này, cậu vẫn còn giận vì chuyện ngày hôm đó à…?” Hạ Xuân Thiên lại nói.

Nghe thấy Hạ Xuân Thiên nhắc tới chuyện cũ, động tác trên tay Sở Tĩnh dừng lại, ngước mắt nhìn Hạ Xuân Thiên. Đối phương vẫn làm cái biểu tình cợt nhả, tựa hồ không có bất kỳ áy náy nào, Sở Tĩnh lại rũ mắt, tiếp tục nhìn xuống dụng cụ trong tay.

“Cậu giận thật à?” Hạ Xuân Thiên lại hỏi.

Qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Sở Tĩnh cảm thấy Hạ Xuân Thiên có lẽ còn nhỏ tuổi hơn cậu, lần đầu gặp gỡ chỉ nhìn quần áo thì đoán không ra gia cảnh, lúc này nhìn thấy Hạ Xuân Thiên lái xe thể thao, Sở Tĩnh khẳng định cậu ta chính là cậu ấm an nhàn sung sướng, là cậu chủ nhỏ được cưng chiều che chở. Thái độ tùy hứng, không biết xấu hổ cũng là bởi vì tính khí thiếu gia.

Sở Tĩnh không muốn cùng một cậu ấm nhỏ tuổi hơn cậu giận dỗi, nhìn lại Hạ Xuân Thiên, lắc đầu.

Hạ Xuân Thiên bị phản ứng của Sở Tĩnh làm cho không thể giận nổi, chép miệng thở dài, “Thế cậu vì sao lại không chịu nói chuyện.”

Sở Tĩnh im lặng, tiếp tục công việc trong tay, thậm chí liếc cũng không liếc đối phương một cái.

“Tôi, tôi biết hôm đó là tôi không đúng, ừm, cậu đừng giận, ừm, tôi xin lỗi.” Hạ Xuân Thiên trịnh trọng nói, lúc này cậu ta đã thu lại vẻ mặt cười hì hì, cả thái độ lẫn giọng điệu đều rất thành khẩn, “Hôm đó tôi làm hại đồ ăn trong tay cậu đổ hết xuống đất, tôi đền cho cậu nhé?” Vừa nói, cậu ta vừa dùng vẻ mặt áy náy nhìn Sở Tĩnh.

“Hôm đó tôi không phải là cố ý đụng vào cậu. Tôi, tôi cảm thấy cậu thú vị nên muốn trêu cậu. Ôi…. được rồi, không nói nhiều nữa, tóm lại, tôi thật sự xin lỗi.”

Sở Tĩnh nghe xong, cũng không có phản ứng gì nhiều, đối phương xin lỗi cậu nhận, về phần đồ ăn thì quên đi. Mọi chuyện cũng đã qua một thời gian ngắn rồi, oán khí trong lòng Sở Tĩnh đã bay mất từ lâu, cậu không muốn tính toán gì nữa.

“Không cần đâu!”

Đôi môi hé ra, khép khép mở mở, nói ra ba chữ, Hạ Xuân Thiên vẻ mặt chán chường, nắm tóc, thở dài nói: “Cậu quả nhiên vẫn còn tức giận.”

Sở Tĩnh bị cái thằng nhóc trước mặt này làm cho phiền lòng, cậu rất hy vọng cậu ta có thể rời đi. Xe kéo xưởng sửa chữa liên hệ chậm chạp mãi chưa chịu đến, Hạ Xuân Thiên cũng cứ ngồi chồm hổm bên cạnh Sở Tĩnh ăn vạ không chịu đi, cố chấp muốn nói chuyện trêu ghẹo Sở Tĩnh.

Mấy người sư phụ ra ngoài uống trà đã trở về, trong tay Hách sư phụ xách theo một cái túi, chậm rãi ung dung đi đến bên cạnh Sở Tĩnh, gọi cậu một tiếng, sau đó đưa cái túi cho cậu, “Này, mang cho cậu.”

Nghe được giọng nói của sư phụ Sở Tĩnh cũng đã đứng lên, thấy sư phụ đưa cái túi cho cậu, vội vàng nhận lấy, biết là sư phụ mang đồ cho mình, Sở Tĩnh cúi đầu nói, “Cám ơn sư phụ.”

Hách sư phụ quay đi làm công việc của mình. Sở Tĩnh mở túi ra nhìn, sư phụ mang một phần điểm tâm của quán trà về cho cậu, có bánh bao xá xíu và sủi cảo tôm, ngoài ra còn có một ly trà chanh lớn.

Nhìn thấy đồ ăn trong tay Sở Tĩnh, ngửi thấy mùi thơm của bánh bao xá xíu cùng sủi cảo tôm, Hạ Xuân Thiên nuốt một ngụm nước miếng, động tác của cậu ta quá mức rõ ràng, khiến cho Sở Tĩnh phải liếc nhìn cậu ta một cái.

Hạ Xuân Thiên lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu xuống. Hôm nay vốn dĩ cậu ta định cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, ngờ đâu xe lại hư mất, sau đó cậu ta vội vã liên hệ xưởng sửa xe, rồi lại ở đây ngây người cả buổi, cậu ta đói bụng. Không có ý định không biết xấu hổ mở miệng hỏi Sở Tĩnh đồ ăn, nhưng không có cách nào khống chế được ánh mắt cứ bay đến hộp đồ ăn của Sở Tĩnh, Hạ Xuân Thiên cảm thấy vô cùng túng quẫn.

Vẻ mặt của Hạ Xuân Thiên làm Sở Tĩnh nhớ tới con chó nhỏ trước kia cậu từng nuôi một thời gian, muốn xin chủ nhân đồ ăn nhưng lại sợ quấn lấy thì chủ nhân sẽ phản cảm không cho nữa, nên cứ luẩn quẩn ở quanh chân dùng ánh mắt ngập tràn chờ mong nhìn sang.

“Có muốn cùng nhau ăn không?” Sở Tĩnh nhỏ giọng hỏi.

Hạ Xuân Thiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “A, a,…. cám ơn, cái đó….”

Sở Tĩnh dẫn theo Hạ Xuân Thiên đi rửa tay, rồi xin nhân viên phục vụ khách hàng của xưởng một cái ly giấy sạch, hai người ngồi xổm trong một góc vắng của xưởng, Sở Tĩnh rót cho Hạ Xuân Thiên nửa ly trà chanh, sau đó cùng nhau chia sẻ hộp đồ ăn.

“A,…. cám ơn cậu!” Hạ Xuân Thiên nuốt một cái sủi cảo tôm, cảm kích nói.

“Cám ơn sư phụ đi, đây là ông ấy cho.”

“Đó là sư phụ cậu à…?”

“Ừ, tôi đi theo ông ấy học nghề.”

“Đúng rồi, ăn đồ của cậu rồi mà vẫn chưa biết tên cậu, tôi là Hạ Xuân Thiên.”

“Sở Tĩnh!” Sở Tĩnh nói tên xong lại bổ sung thêm: “Tĩnh là chữ lập với chữ thanh.”

(Lập: 立, Thanh: 青, Tĩnh: 靖)

Hạ Xuân Thiên nghe xong thì nở nụ cười, “Cậu không thích nói chuyện như vậy, lẽ ra phải dũng “Tĩnh” trong yên tĩnh.”

“Tên của cậu thật hay.” Sở Tĩnh nói. Xuân Thiên, ừm, tràn đầy hy vọng, cậu cảm thấy là một cái tên rất hay.

* Xuân Thiên có nghĩa là “mùa xuân”.

“Cái gì chứ, một chút cũng không hay.” Hạ Xuân Thiên cáu kỉnh nhỏ giọng trách.

“Không đâu, là một cái tên rất hay.” Xuân Thiên, Sở Tĩnh lập tức liên tưởng tới chồi non xanh tươi, hoa nở rực rỡ, trời xanh mây trắng, gió thổi dịu dàng. Là một mùa tuyệt vời, vạn vật đổi mới.

“Cái tên này là do ông già thúi đặt cho, hừ!”

Ông già thúi?

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Sở Tĩnh, Hạ Xuân Thiên hầm hừ giải thích: “Chính là ba tôi. Ông già nhà tôi chính là lão ngốc!”

Sở Tĩnh vừa định nói “Không nên nói ba mình như vậy.” Hạ Xuân Thiên đã tức giận nói tiếp: “Bản thân ông ấy không chịu đọc sách, ngay cả từ điển cũng lười tra, nói xàm xí vớ vẩn cái gì mà “Tháng chín trời thu, tháng tư trời xuân”, cứ đơn giản vô trách nhiệm như vậy mà đặt tên cho tôi và anh trai tôi. Đáng ghét! Có biết là tên gọi sẽ theo chúng tôi cả đời hay không?”

Thì ra tên của cậu ta là như vậy mà có, Sở Tĩnh thầm nghĩ. Trong lòng cũng rất hâm mộ chuyện Hạ Xuân Thiên có ba.

“Ông già thúi đáng ghét!” Hạ Xuân Thiên nắm tay thành đấm tức giận nói.

Nhìn thấy ánh mắt như đang trách cứ của Sở Tĩnh, biểu tình tức giận của Hạ Xuân Tiên lập tức biến mất, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen mờ dần, chần chừ một lúc, cậu ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi…. mất sớm, để lại tôi và anh tôi đi theo ông già thúi nhà chúng tôi.”

Sở Tĩnh sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một tư vị chua chua. Cậu nghĩ tới mẹ cậu, lúc Sở Tĩnh còn nhỏ cũng đã bệnh nặng qua đời. Nếu như mẹ mà không chết, có lẽ hiện tại ba vẫn còn ở đây. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Sở Tĩnh, sau đó lập tức biến mất.

“Mẹ của tôi cũng vậy, từ rất sớm….”

Hạ Xuân Thiên ngẩng đầu nhìn Sở Tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt lập tức có rất nhiều đồng cảm.

Cầm cái ly giấy rỗng trong tay, Hạ Xuân Thiên xấu hổ nói: “…. Tôi ăn hết sủi cảo tôm của cậu rồi.”

Sở Tĩnh xua xua tay, ý bảo đối phương không cần để ý.

Ngồi xổm trên đất một lúc lâu, Hạ Xuân Thiên đứng lên, nắm tay đấm đấm hai chân tê nhức, nhìn xung quanh hỏi: “Không biết xe kéo có tới không nữa?”

Sở Tĩnh vừa thu dọn hộp với ly giấy không, chuẩn bị ném vào thùng rác, vừa nói: “Để tôi giúp cậu hỏi thử.”

Xe kéo hôm nay không thể tới được, xe thể thao của Hạ Xuân Thiên phải để lại xưởng sửa chữa của sở Tĩnh qua đêm. Biết chắc hôm nay không thể lái xe về, Hạ Xuân Thiên lộ ra vẻ mặt thất vọng. Sở Tĩnh an ủi cậu ta: “Ngày mai, sư phụ nói ngày mai xe kéo chắc chắn sẽ đến, chúng tôi sẽ cử người đi theo, đem xe của cậu đưa đến bên kia. Nếu như chỉ là trục trặc nhỏ thì có lẽ ngày mai cậu sẽ lấy được xe.”

“Hy vọng là vậy.”

Hạ Xuân Thiên đã ở đây quá lâu, phải đi rồi, trước khi đi cậu ta nói lời cám ơn với Sở Tĩnh: “Cám ơn!”

“Không cần khách khí!”

Hạ Xuân Thiên trêu chọc Sở Tĩnh, “Nè, cậu cười cái coi, đừng có lúc nào cũng trưng cái mặt than như vậy, cậu rất đẹp trai.”

Sở Tĩnh quở trách nhìn Hạ Xuân Thiên, cậu không cười. Sở Tĩnh có đôi mắt hoa đào dịu dàng ngập nước, vừa bị đôi mắt này nhìn, Hạ Xuân Thiên lập tức nổi lên ý nghĩ trêu ghẹo, cậu ta bất ngờ vươn tay, nhéo mặt Sở Tĩnh một phát, cười xấu xa nói: “….Đúng thật là đáng yêu.”

“Này!” Sở Tĩnh trợn to hai mắt trừng Hạ Xuân Thiên.

Hạ Xuân Thiên biết Sở Tĩnh sẽ không thực sự tức giận, trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, cậu ta đã nhận ra được tính cách mềm mại của Sở Tĩnh. Hạ Xuân Thiên tính cách năng động, rất thích người nhu hòa như Sở Tĩnh, có lẽ bởi vì vậy mà Sở Tĩnh mới liên tục hấp dẫn sự chú ý của Hạ Xuân Thiên.

Khóe miệng mang theo một nụ cười xấu xa, Hạ Xuân Thiên nháy mắt khiêu khích Sở Tĩnh, huýt một tiếng sáo, sau đó quay người đi về phía cửa của xưởng sửa chữa.

Sở Tĩnh bất đắc dĩ, đối với người bạn nhỏ này cậu thật sự là không có biện pháp, nhìn tư thế Hạ Xuân Thiên bước đi, hai tay đút trong túi quần, lưng thẳng tắp, làm cho người ta cảm thấy rất phóng khoáng, đồng thời bóng lưng của cậu ta cũng lộ ra chút cô độc.

****

Sở Tĩnh mặc áo choàng tắm, gối lên đùi Kim Tắc Thái, thắt lưng lỏng lẻo cổ áo rộng mở, lộ ra xương quai xanh và một mảng lồng ngực.

Thấy đôi mắt Sở Tĩnh lim dim, Kim Tắc Thái nhẹ nhàng hỏi: “Mệt mỏi à?”

“Ừm…..!” Sở Tĩnh lên tiếng, giọng điệu lập lờ khiến Kim Tắc Thái không hiểu ý cậu là gì. Vươn tay xoa xoa đầu Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười nói: “Em hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tệ, có chuyện gì vui à?”

Khuôn mặt tươi cười của Hạ Xuân Thiên xuất hiện trong đầu Sở Tĩnh, hiện tại nghĩ lại, Xuân Thiên thật đúng là một chàng trai đẹp trai đến nỗi làm cho người ta hai mắt phát sáng, Sở Tĩnh cảm thấy gương mặt của Xuân Thiên phải đẹp hơn cậu rất nhiều.

“…..Anh có còn nhớ có một lần, buổi trưa em đến tìm anh, giữa đường bị người ta đụng trúng đổ hết thức ăn hay không?”

Kim Tắc Thái “Ừ!” một tiếng, “Còn nhớ!”

“Chàng trai đó hôm nay đến xưởng sửa xe, tụi em gặp lại nhau.”

“Sau đó thì sao?” Kim Tắc Thái cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm. Anh muốn biết Sở Tĩnh sẽ xử sự với đối phương như thế nào.

Sở Tĩnh nở nụ cười, “Mới đầu em cảm thấy cậu ta không lịch sự, không thích, hơn nữa cậu ta còn rất ồn ào, nói rất nhiều, lúc nào cũng trêu chọc em. Hôm nay cậu ta xin lỗi em, tụi em còn cùng nhau ăn điểm tâm. Em cảm thấy cậu ta cũng không xấu, chỉ là một đứa trẻ có hơi tùy hứng. Với lại…..” giọng nói Sở Tĩnh nhỏ dần, “…..Cậu ta giống em, từ nhỏ cũng đã không còn mẹ.”

Kim Tắc Thái hiểu ý, vươn tay xoa má Sở Tĩnh. Sở Tĩnh bắt lấy tay Kim Tắc Thái, áp mặt vào lòng bàn tay anh.

“Vì phải đợi xe kéo, cậu ta ngồi ngốc ở xưởng rất lâu, nói với em rất nhiều thứ. Sư phụ hỏi em cậu ta là bạn của em hả. Em cũng không biết. Em hiện tại đã không còn ghét cậu ta.” Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái nói.

Kim Tắc Thái cười rộ lên. Sở Tĩnh là một người cực kỳ cảnh giác với người lạ, từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, vì bảo vệ bản thân cậu đã dựng lên một bức tường cao thật cao với người ngoài, cộng với việc Sở Tĩnh không giỏi ăn nói, không giỏi việc dùng ngôn ngữ để biểu đạt tư tưởng, lúc giao tiếp với người khác sẽ gặp trở ngại, bởi vậy bạn bè của Sở Tĩnh thật sự là không nhiều lắm.

Tùy hứng cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu như người kia là một người cởi mở và chân thành, Kim Tắc Thái cũng không ngại Sở Tĩnh có thêm một người bạn này.

“Không biết còn có thể gặp lại cậu ta hay không?” Sở Tĩnh nghĩ, ngày mai xe của Hạ Xuân Thiên sẽ được đưa đến xưởng sửa xe khác để sửa chữa, chủ xe có thể trực tiếp đi sang bên kia, không cần phải quay lại xưởng sửa chữa chỗ Sở Tĩnh làm việc.

“Có duyên thì sẽ gặp lại thôi.” Kim Tắc Thái cười nói.

“….Là một cậu nhóc vô cùng đẹp trai, nhìn cách cậu ta ăn mặc thì vô cùng bình thường. Nhưng hôm nay lại thấy cậu ta lái xe thể thao cùng hãng với chiếc anh tặng em, gia đình hẳn là rất giàu có. Ba và anh trai cậu ta chắc chắn rất yêu thương chiều chuộng cậu ta.” Bởi vì được người lớn yêu thương, cho nên mới có chút tùy hứng. Sở Tĩnh trong lòng rất hâm mộ Hạ Xuân Thiên, không phải hâm mộ gia thế của cậu ta, mà là hâm mộ gia đình cậu ta.

Kim Tắc Thái “Hửm?” một tiếng, vươn tay nâng cằm Sở Tĩnh. Sở Tĩnh ngước mắt nhìn Kim Tắc Thái.

“Nè, ở trước mặt anh mà dám khen người đàn ông khác đẹp trai hả?” Kim Tắc Thái nửa thật nửa đùa cười nói.

“Chỉ là một đứa trẻ, tuổi có lẽ còn nhỏ hơn em.” Sở Tĩnh nói.

“Trẻ con cũng không được.”

Sở Tĩnh bị giọng điệu của Kim Tắc Thái chọc cười, “Anh đừng có như vậy!”

Giọng điệu quyết đoán chuyển thành giọng điệu hờn dỗi: “Trẻ con cũng không được.” Kim Tắc Thái nói xong, cúi người, hôn lên môi Sở Tĩnh.

Hôn đã rồi, Kim Tắc Thái nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”

“Ừm!”

Nằm xuống ôm lấy Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái vươn tay tắt đèn.

****

Ngày hôm sau, Sở Tĩnh ở trong xưởng sửa xe bận bịu cho đến trưa cũng không nhìn thấy Hạ Xuân Thiên, cậu nghĩ quả nhiên là cậu ta không đến.

Đến giờ tan việc, Sở Tĩnh thay quần áo, chào hỏi các đồng nghiệp trong xưởng, chuẩn bị về nhà.

Ra khỏi xưởng sửa chữa, quẹo vào một con phố, Sở Tĩnh đi đến bãi đậu xe ở gần đó để lấy xe.

Kim Tắc Thái tặng cho cậu cái xe quá gây chú ý, thế nhưng lại không thể cứ để nằm yên trong bãi đậu xe của tòa nhà. Sở Tĩnh thỉnh thoảng cũng sẽ lái xe đi làm, đậu ở một bãi đậu xe gần xưởng, tan làm sẽ đi bộ đến lấy xe, lái về nhà.

“Này, cậu tan làm rồi à?”

Nghe có tiếng gọi mình, Sở Tĩnh quay đầu. Hạ Xuân Thiên đang đứng cách đó không xa, hai tay đút túi quần, trên mặt là nụ cười xấu xa, nhìn Sở Tĩnh.

“A…., là cậu!” Gặp lại Hạ Xuân Thiên, Sở Tĩnh cảm thấy rất vui vẻ.

“Cuối cùng cũng đợi được cậu tan làm.” Hạ Xuân Thiên đi tới nói

“Cậu…. chờ tôi à?”

“Đúng vậy, muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Tôi đứng ở đây chờ cả buổi, sắp biến thành cái cột đèn rồi.” Hạ Xuân Thiên nửa đùa nửa thật nói.

Mời cơm? Sở Tĩnh cảm thấy lúng túng, hai mắt nhìn Hạ Xuân Thiên, nhất thời không biết nên đồng ý hay từ chối. Sở Tĩnh biết, hành động này của Hạ Xuân Thiên là để xin lỗi chuyện hôm trước.

“Đi thôi, mau lên.” Hạ Xuân Thiên nhiệt tình vươn tay kéo Sở Tĩnh, thái độ hào phóng dứt khoát làm cho Sở Tĩnh không thể nói “Không”, cậu đành đi theo cậu ta.

Nơi Hạ Xuân Thiên dẫn Sở Tĩnh đến là một quán ăn nhỏ rất bình thường, thoạt nhìn trông như quán trà nhà bên khiến Sở Tĩnh cảm thấy thoải mái. Vốn không muốn làm cho đối phương tốn kém, bây giờ đến chỗ như thế này, Sở Tĩnh rất thoải mái mà tiếp nhận ý tốt của Hạ Xuân Thiên.

“…..Có thể uống không?” Hạ Xuân Thiên gọi bia, cầm menu hỏi Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh lắc đầu, “A……., không…..”

Hạ Xuân Thiên hoàn toàn không miễn cưỡng, lập tức gọi nước trái cây cho Sở Tĩnh, sự chu đáo của đối phương khiến cho hảo cảm của Sở Tĩnh đối với cậu ta lại tăng thêm mấy phần.

Cùng nhau ăn cơm, Hạ Xuân Thiên cứ thao thao bất tuyệt, nói về xe của cậu ta, một vài chuyện gần đây của cậu ta, Sở Tĩnh thì yên lặng lắng nghe.

Tán gẫu một lúc, Hạ Xuân Thiên cười nói: “Cậu đúng thật là yên tĩnh, giống y đúc tên của cậu vậy.”

“Không phải cái chữ đó!”

“Hì hì.”

Sở Tĩnh khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu: “…..Cái đứa nhỏ cậu!”

“Cái gì cơ?” Hạ Xuân Thiên trợn mắt, “Đứa nhỏ cái gì, cậu mới là đứa nhỏ!”

“Cái gì, rõ ràng là cậu!

“Là cậu ấy, cậu vừa nhìn liền biết còn rất nhỏ.”

“Tôi mới không nhỏ!”

Hai người tranh cãi một trận, mỗi người nói ra năm sinh của mình, Sở Tĩnh kinh ngạc, Hạ Xuân Thiên vậy mà lớn hơn cậu hai tuổi. Điều này khiến Sở Tĩnh hết sức bất ngờ. Sở Tĩnh trưởng thành sớm, từ nhỏ đã lăn lộn ở phòng bi-da, cậu tuy ăn nói vụng về, nhưng không phải kẻ đần, cậu thấy Hạ Xuân Thiên chính là bộ dáng được bảo bọc quá mức, lại có chút bốc đồng, mặt cũng rất trẻ con, vẫn luôn cho rằng đối phương nhỏ tuổi hơn cậu, không nghĩ tới Hạ Xuân Thiên vậy mà lại lớn hơn cậu.

“Thật sao….” Sở Tĩnh nhíu mày, không thể tin được.

Hạ Xuân Thiên cực kỳ đắc ý, suýt chút nữa đã lấy chiếc đũa trong tay gõ chén gõ đĩa: “Đương nhiên là thật. Ha ha, gọi tiếng đại ca nghe, nhanh, gọi đại ca.”

Sở Tĩnh không cam lòng mím môi, có chút oán giận nhìn Hạ Xuân Thiên: “Tôi cảm thấy cậu rõ ràng vẫn còn là sinh viên.”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Hạ Xuân Thiên bắt đầu trở nên mất tự nhiên, “Ừm… đúng là sinh viên.”

Sở Tĩnh nghe xong cười nói: “Thấy chưa, mắt nhìn của tôi rất chính xác, trên người của cậu có khí chất sinh viên.”

Khí chất sinh viên. Hạ Xuân Thiên nghe Sở Tĩnh nói cái từ này, trong đầu lập tức hiện ra một thân ảnh. Cậu ta không nghĩ rằng mình có tí khí chất sinh viên nào, ba cậu ta di truyền lại cho cậu ta và anh trai Thu Thiên một thân khí chất thổ phỉ. Nhưng mà người kia, toàn thân mang khí chất của người trí thức, điềm đạm nho nhã, khiến cho người khác phải hâm mộ…

Phát hiện mình thất thần, Hạ Xuân Thiên vội vàng kéo lực chú ý quay lại, “Tôi, tôi nào có khí chất sinh viên. Tôi chính là học tra, đại học năm tư đã học ba năm rồi.”

“Cái gì?” Sở Tĩnh kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của Sở Tĩnh, Hạ Xuân Thiên cảm thấy xấu hổ, túm vài cọng tóc, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tích mãi không đủ tín chỉ, làm sao cũng không tốt nghiệp được.”

Sở Tĩnh đã hiểu, an ủi: “Mỗi người đều có cái giỏi cái không giỏi, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, từ từ sẽ xong.”

Hạ Xuân Thiên vẻ mặt đau khổ, “Tôi căn bản cũng không thích học, đều là bị ba tôi ép uổng. Ông già thúi!”

Sở Tĩnh hiện tại cũng đang đến trường học bổ túc hai buổi một tuần, hai vị sinh viên bắt đầu trò chuyện về chuyện ở trường, Hạ Xuân Thiên kể rất nhiều chuyện thú vị phát sinh trong trường học của cậu ta, Sở Tĩnh nghe rất hứng thú.

Ăn xong, Sở Tĩnh nói phải về nhà, cậu hỏi Hạ Xuân Thiên đang ở đâu, “Tôi hôm nay lái xe đến, để đưa cậu về một đoạn.”

Hạ Xuân Thiên sảng khoái đồng ý: “Được!”

Lúc nhìn thấy xe Sở Tĩnh, mặt Hạ Xuân Thiên biến sắc, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cái xe trước mắt, chớp cũng không chớp. Sở Tĩnh cho rằng Hạ Xuân Thiên kinh ngạc vì chiếc xe. Sở Tĩnh chỉ là một thợ sửa xe học việc, ăn mặc thì đơn giản mộc mạc, lại có thể lái xe xịn như vậy, đúng thật là sẽ khiến cho người mới quen cảm thấy bất ngờ.

Vừa mới nhìn thấy chiếc xe thể thao Ferrari đỏ tươi trước mắt này, Hạ Xuân Thiên đích thực là vô cùng kinh hãi, thế nhưng ngay lập tức có thứ quan trọng hơn thu hút sự chú ý của cậu ta —- biển số xe của Sở Tĩnh.

Biển số xe này Hạ Xuân Thiên đã từng thấy qua!

Trong khoảnh khắc, Hạ Xuân Thiên cảm thấy tim đã ngừng đập. Biển số xe trước mắt này cậu ta nhớ rất rõ ràng, cậu ta đã thấy nó vào ngày hôm đó. Tâm tư không tự chủ quay về mấy tháng trước, hình dáng của cái người vô tình gặp gỡ trong tiệm bánh ngọt kia hiện lên trong đầu Hạ Xuân Thiên, gương mặt anh tuấn, nụ cười dịu dàng, trên người nồng đậm khí chất của người trí thức, tất cả mọi thứ của người đàn ông đó đều vô cùng thu hút Hạ Xuân Thiên. Người đàn ông xa lạ kia đã giúp Hạ Xuân Thiên không mang theo ví lại đi mua bánh ngọt trả tiền, nhưng lại không để lại phương thức liên lạc, Hạ Xuân Thiên muốn tìm hắn cũng tìm không được.

Ngày đó, Hạ Xuân Thiên đứng ở ven đường nhìn theo người đàn ông đó rời đi, hắn lái chính là xe thể thao Ferrari màu đỏ tươi cùng kiểu với Sở Tĩnh, biển số xe của hắn vẫn luôn khắc sâu trong đầu Hạ Xuân Thiên, cùng với biển số xe của Sở Tĩnh —- giống nhau như đúc.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, nhưng mà…..

Đưa mắt nhìn sang Sở Tĩnh, trong lòng Hạ Xuân Thiên chắc chắn quan hệ của người đàn ông kia và Sở Tĩnh tuyệt đối không phải là người nhà hay anh em đơn giản.

Thấy biểu tình quái dị trên mặt Hạ Xuân Thiên, Sở Tĩnh cảm thấy không giống như là bị chiếc xe này làm kinh ngạc cho lắm.

“Cậu bị làm sao vậy?” Sở Tĩnh lên tiếng hỏi.

Hạ Xuân Thiên nhìn chằm chằm Sở Tĩnh, khó khăn nói: “Xe này…. là của cậu hả?”

Sở Tĩnh thành thật gật đầu: “Ừ!”

“Là người đàn ông của cậu tặng cho cậu.” Giọng điệu của Hạ Xuân Thiên là đang nói câu khẳng định.

Bị đối phương nhìn thấu, Sở Tĩnh lập tức trở nên xấu hổ, lúng ta lúng túng, “Ừ….”

Ghen tuông cuồn cuộn trào lên trong lòng Hạ Xuân Thiên, cậu ta mạnh mẽ chặn lại, giọng điệu bình thản nói, “…..Cũng không có gì!”

“Là tôi….” Đã cùng Kim Tắc Thái đăng ký kết hôn, nhưng mà đó là ở nước ngoài, Sở Tĩnh nghỉ nghĩ, nói: “Là bạn trai tôi tặng cho tôi.”

Hạ Xuân Thiên nhắm mắt lại, trong lòng là đắng chát không thể tả. Nên nói cái gì đây? Cái gì cũng không nói được. Dù sao cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, đối phương tốt bụng giúp đỡ cậu, cũng không có nói nhiều thêm một câu, không hề thể hiện bất kỳ sự ái muội nào. Thích, hoàn toàn là do Hạ Xuân Thiên đơn phương.

“Thật là tốt….” Hạ Xuân Thiên thở một hơi dài thật dài.

Không ngờ mà…. Cái này cũng quá là trùng hợp rồi.

Sở Tĩnh cũng không biết tâm tình phức tạp của Hạ Xuân Thiên lúc này, cậu nói: “Nhà của cậu ở đâu, lên xe đi, tôi đưa cậu về.”

Hạ Xuân Thiên liếc nhìn biển số xe, sau đó cúi đầu mở cửa xe.

Trên đường về, Hạ Xuân Thiên vô cùng yên tĩnh, cùng với cái người thích cười thích nói bình thường hoàn toàn khác nhau. Lúc sắp đến nhà, Hạ Xuân Thiên hỏi một câu, “Người đàn ông của cậu là làm nghề gì?”

Sở Tĩnh mỉm cười đáp: “Anh ấy là đại luật sư!”

Thì ra là luật sư. Chứng chỉ luật sư nổi tiếng khó lấy được, quả nhiên hắn là người có tri thức. Hạ Xuân Thiên thở dài trong lòng. Nụ cười kiêu ngạo trên mặt Sở Tĩnh khiến cho Hạ Xuân Thiên ngoài hâm mộ, còn cảm thấy đau lòng.

Quên đi, quên đi…. Cũng chỉ có thể quên đi.

Đưa Hạ Xuân Thiên về đến nhà, chào tạm biệt, Sở Tĩnh lái xe chạy về hướng đường Trữ Tĩnh.

****

“Hôm nay về muộn thế?” Thấy Sở Tĩnh về, Kim Tắc Thái hỏi.

Sở Tĩnh cười trả lời, “Xuân Thiên tới tìm em cùng đi ăn cơm.”

“Mùa Xuân?” Kim Tắc Thái không hiểu, “Bây giờ? Mùa xuân qua lâu rồi!”

Sở Tĩnh cười rộ lên, “Không phải mùa xuân, là một người bạn em mới quen. Cậu ta tên là Hạ Xuân Thiên.”

“À, hì, tên gọi thật có ý nghĩa. Hạ, Xuân Thiên.” Kim Tắc Thái đọc đi đọc lại cái tên này mấy lần, cười nói.

“Em cũng thấy cái tên này rất hay, nhưng cậu ta lại không thích.”

Sở Tĩnh kể lại chuyện hôm nay gặp Hạ Xuân Thiên cho Kim Tắc Thái nghe, đặc biệt là chuyện Hạ Xuân Thiên lớn tuổi hơn cậu, “Rõ ràng nhìn nhỏ tuổi như vậy, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, mặt thì như trẻ con, vậy mà lại lớn hơn em hai tuổi.”

Kim Tắc Thái nửa thật nửa đùa cười nói: “Đã nói với em là không được phép ở trước mặt anh khen người khác đẹp trai rồi mà!”

Sở Tĩnh cười rộ lên đập Kim Tắc Thái một phát.

****

Từ hôm đó về sau, Hạ Xuân Thiên chưa từng liên lạc lại với Sở Tĩnh. Lúc trước hai người đã trao đổi số điện thoại, Sở Tĩnh cho rằng với tính cách nhiệt tình của Hạ Xuân Thiên, khẳng định sẽ chủ động gọi điện cho cậu, ai ngờ lại không có, Sở Tĩnh gửi đi mấy tin nhắn cũng không thấy trả lời lại. Sở Tĩnh nghĩ, có lẽ dạo này Hạ Xuân Thiên bận học.

Mấy tuần sau, cuối tuần Kim Tắc An về nhà, Kim Tắc Thái ầm ĩ muốn anh trai nấu đồ ăn ngon. Kim Tắc An nói muốn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng cần thiết hằng ngày, Sở Tĩnh đi cùng hắn.

Lúc Sở Tĩnh và Kim Tắc An xách theo túi lớn túi nhỏ từ trong siêu thị đi ra, cậu trông thấy đang đứng cách đó không xa có một thân ảnh vô cùng quen mắt, nhìn kỹ một chút, Sở Tĩnh vui vẻ kêu lên: “Xuân Thiên!”

Nghe thấy có người gọi mình, Hạ Xuân Thiên quay đầu, đến lúc cậu ta nhìn thấy Sở Tĩnh và người đứng bên cạnh Sở Tĩnh, vẻ mặt lập tức đông cứng.

Mấy ngày vừa qua Hạ Xuân Thiên có nhìn thấy tin nhắn Sở Tĩnh chủ động gửi đến, trong lòng thật sự thích chàng trai có ánh mắt u buồn kia, rất sẵn lòng làm bạn với cậu, nhưng Hạ Xuân Thiên lại không muốn liên lạc với cậu. Vì sao? Làm bạn với Sở Tĩnh là đồng nghĩa với việc một ngày nào đó sẽ phải gặp mặt bạn trai cậu, Hạ Xuân Thiên không biết lúc gặp lại người kia cậu ta sẽ có cảm xúc như thế nào.

Nhanh như vậy…. Hạ Xuân Thiên thì thầm ở trong lòng. Nhanh như vậy đã phải gặp mặt, rõ ràng là đã cố hết sức tránh né. Thành phố này thật sự quá nhỏ mà.

“Xuân Thiên.” Sở Tĩnh gọi thêm một tiếng, sau đó nói với Kim Tắc An bên cạnh, “Đó là bạn của em.”

Nhìn thấy trong tay đối phương đang xách túi mua sắm rất lớn, Hạ Xuân Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn là chủ động đi về phía bọn họ.

“Chào!”

“Đã lâu không gặp.”

Vẻ phấn khích và vui sướng trên mặt Sở Tĩnh rất chân thành, Hạ Xuân Thiên trong lòng cảm thấy vừa tội lỗi vừa chua xót. Ánh mắt rơi trên người đàn ông đứng bên cạnh Sở Tĩnh, hắn vẫn giống y đúc trong trí nhớ của Hạ Xuân Thiên, đẹp trai, nho nhã, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.

Mang theo tâm tình buông xuôi tất cả, Hạ Xuân Thiên cố gắng nở nụ cười với hai người trước mặt. Nhất định phải làm vẻ mặt bình tĩnh như bình thường, không thể để bọn họ nhìn ra cậu ta khác lạ.

Lúc này Sở Tĩnh mới giới thiệu hai người, nói: “Đại ca, đây là bạn của em, Xuân Thiên. Xuân Thiên, đây là anh trai tôi.”

Hạ Xuân Thiên sửng sốt, anh trai? Không phải nên nói là “Bạn trai” sao? Hay là bởi vì không muốn gặp rắc rối không đâu, cho nên ở trước mặt người ngoài đều gọi người yêu là anh trai?

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hạ Xuân Thiên, Sở Tĩnh ngượng ngùng giải thích: “Đây là anh trai…. anh trai của bạn trai tôi.”

Cái gì? Thì ra anh ấy không phải là bạn trai của Sở Tĩnh! Hạ Xuân Thiên lập tức cảm thấy thế giới trước mắt thoắt một cái trở nên sáng ngời, không ngờ bầu trời hôm nay lại xanh như vậy, ánh nắng vàng lại đẹp như thế, toàn bộ thành phố rực rỡ sắc màu, muôn vạn đóa hoa đua nhau nở rộ trong lòng Hạ Xuân Thiên.

“Anh, anh có còn nhớ em không?” Giọng nói Hạ Xuân Thiên run run, đôi mắt chăm chú nhìn Kim Tắc An.

Kim Tắc An nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, “Ừm, tôi nhớ.”

Sở Tĩnh nhìn Hạ Xuân Thiên, lại nhìn Kim Tắc An, vẻ mặt tò mò. Ồ, thì ra đại ca và Xuân Thiên biết nhau à?

Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.