Ba người đứng đầu cùng nhau lên bục nhận giải thưởng, cuộc thi sau hơn một tháng thi đấu đã kết thúc như vậy.
Phía sau hậu trường, đạo diễn tập trung mọi người vào một chỗ, vui vẻ
tuyên bố: “Mọi người đã vất vả cả tháng nay rồi, ngày mai, nhà sản xuất
Mộ sẽ làm một bữa tiệc chúc mừng tại nhà. Mọi người nhất định phải tham gia đầy đủ.”
Đạo diễn vừa dứt lời thì mọi người ai nấy đều vỗ
tay hoan hô. Sau khi đạo diễn đem thư mời phát hết cho mọi người, liền
lại gần chúc mừng Đinh Mông. Bạn bè cùng người thân, cũng là nhân viên
làm việc dưới sự lãnh đạo của Tưởng Nam Tình vừa vào hậu trường, nhìn
thấy Đinh Mông vội vã xông lên: “Mông Mông, cậu lại cứ thế mà chạy trốn
một đi không trở lại sao? Vừa rồi cậu biểu diễn quá tuyệt vời. Chúc mừng cậu đã đạt giải quán quân, đem vinh quang về cho khu phố của chúng ta!”
Đinh Mông:”…”
Mặc dù không đại diện cho khu phố để tham gia thi đấu, nhưng Tưởng Nam Tình vẫn thân thiện tỏ lòng biết ơn.
Phía sau bỗng có em gái lạ mặt đưa cho cô hộp quà, mặt tràn đầy nước
mắt tỏ ra vui mừng, xúc động nói: “Mông Chủ, đây là mật ong Chanh Nhỏ
đưa cho chị! Có thể giúp cổ họng không bị khô!”
Đây là lần đầu
tiên Đinh Mông nhận được quà từ fan, có chút bối rối. Tưởng Nam Tình ở
bên cạnh nói: “Đừng ngại nữa, cứ mạnh dạn nhận đi!”
Đinh Mông
há to miệng, nuốt hết cả mật ong, Tưởng Nam Tình lại nhắc đến chuyện ông chủ Tiệm đồ xiên que mời khách, Đinh Mông nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, thôi thì hôm nay luôn đi!
Vì thế cô nhanh chóng thay quần áo, vui vẻ đi theo Tưởng Nam Tình đến Hương Phiêu Thập Lí.
Lúc rời đi, cô đặc biệt chú ý đến hành động của Kiều Dĩ Thần, lại phát
hiện không thấy anh ta đâu. Đầu anh ta bị thương, nên sẽ không có ai kéo anh ta ra ngoài ăn uống. Chắc là về bệnh viện rồi.
Tối nay có
buổi huấn luyện đặc biệt chắc không sao chứ? Nếu anh ta gọi điên thoại
đến hỏi, chỉ cần nói mình ở nhà huấn luyện đặc biệt là được rồi!
Quyết định xong, Đinh Mông yên tâm chạy nhanh đến cửa hàng đồ xiên que.
Buổi tối ở đây làm ăn rất tốt, đám người Đinh Mông vừa đến, được mời
đến phòng riêng. Đãi ngộ đặc biệt này làm cho Đinh Mông cảm thấy xấu hổ: “Bà chủ, cô mời tôi ăn cơm, lại còn tự mình đón tiếp, thật ngại quá đi
à.”
Người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ nói: “Ai, đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần gọi tôi là bà chủ, tôi cũng chỉ là người làm thuê,
mọi người gọi tên tôi là được rồi”
Tưởng Nam Tình chớp mắt với
cô, ghé sát vào tai nói: “Sao cô còn chưa đem ông chủ bắt về a? Không
phải tôi nói nhưng ông chủ tuấn tú lịch sự như vậy nếu cô không ra tay
sớm muộn cũng có cô gái khác giành mất”
Người phụ nữ kia đảo
mắt, nói: “Cô cứ kết hôn trước đi, khi tôi vừa mới đi làm ở đây, gia
đình cô đã sắp xếp chuyện kết hôn cho cô, bây giờ tôi đã trở thành bà
chủ trong lòng mọi người rồi, người nhà cô vẫn còn đang lo chuyện kết
hôn của cô”
Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Tưởng Nam
Tình lườm Đinh Mông, chỉ ngón tay, nói: “Cười cái gì mà cười? Tưởng kết
hôn rồi là giỏi lắm phải không?”
Đinh Mông nhịn cười nói: “Đâu có, đâu có, cậu độc thân, cậu vẻ vang”
Người ngồi quanh bàn lại cười ầm lên, bà chủ sắp xếp thức ăn cho họ
xong, nói: “Mọi người từ từ dùng bữa, không đủ thì gọi thêm, tối nay ông chủ tôi mời, ăn thoải mái”
Đinh Mông hỏi: “Ông chủ tối nay
không ở đây sao? Làm cho Nam Tình của chúng ta trông ngóng a, cậu ấy đặc biệt vì anh ta nên mới tới đây ăn đó”
Tưởng Nam Tình đá chân
cô dưới gầm bàn, Đinh Mông vội sửa lại: “A, Nam Tình bây giờ đã có Tiểu
Trác Tử, ông chủ là quá khứ rồi.”
Tiểu Trác Tử vô tình trúng đạn lại lặng lẽ cúi đầu.
Không lâu sau thịt trong nồi lẩu đã chín, Đinh Mông cảm thấy đã 500 năm qua mình không ngửi qua mùi thịt xiên, nghiêm túc dùng tay lấy lên một
miếng thịt bò to.
Vừa ăn được một lúc, chuông điện thoại lại reo, Đinh Mông ra dấu im lặng với mọi người, cầm điện thoại lên nghe.
Quả nhiên là Kiều Dĩ Thần.
Cô khẽ hắng giọng, chuẩn bị tinh thần vui vẻ, nghe điện thoại:” Chó.. Con.. con, có chuyện gì a?”
Mí mắt cẩu đại đại khẽ giật, hỏi: “Cậu đang ở đâu? Làm gì?”
Khóe miệng Đinh Mông giật giật, đây là quản lí kí túc xá kiểm tra phòng chắc..
“Mình ở nhà huấn luyện đặc biệt.” Cô nói ra lí do thoái thác đã chuẩn bị từ trước.
Kiều Dĩ Thần im lặng một lúc: “Huấn luyện đặc biệt?”
“Đúng vậy” Đinh Mông biểu hiện hoàn toàn tự nhiên.
“À”. Giọng nói Kiều Dĩ Thần bất chợt là lạ. Đinh Mông có cảm giác không ổn. “Bây giờ cậu đang tập luyện cái gì?”
“Mình… luyện phát âm.”
“Vậy cậu đàn guitar cho mình nghe đi.”
Đinh Mông :”…”
Không nghĩ ra còn có thể như vậy…
Nhưng mà cũng không được hoảng hốt, cô nhanh trí, ho một tiếng rồi bình tĩnh đáp: “Mình đàn guitar thì không thể cầm điện thoại được, để dưới
đất thì cậu không nghe rõ”
“Cậu nói có vẻ hợp lí nhỉ” Giọng
Kiều Dĩ Thần càng trở nên cổ quái, không để cho Đinh Mông kịp nghĩ thêm
gì, anh ta liền kết thúc cuộc kiểm tra: “Cậu cứ tiếp tục luyện tập, mình cúp máy đây.”
Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, Đinh Mông
nhìn điện thoại của mình nhíu mày, sao cứ có cảm giác là lạ? Tưởng Nam
Tình nhân lúc cô nghe điện thoại, liền cùng Tiểu Trác Tử ăn sạch chỗ
thịt bò còn lại trong nồi. Cô liếc mắt nhìn Đinh Mông một cái, ghé sát
tai cô nói nhỏ: “Thật ra mình vẫn lo lắng, nếu như quan hệ của cậu với
Kiều Dĩ Thần được làm rõ, liệu cậu có bị liệt vào danh sách đen của xã
hội không vậy?”
Đinh Mông cũng không lo lắng đến vấn đề này,
trên thực tế, trên hợp đồng viết rõ cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài nửa
năm, bây giờ đã qua hai tháng, chỉ còn lại bốn tháng nữa, cô cũng không
muốn tiếp xúc nhiều để bị phát hiện.
Mất gần hai tiếng mới ăn
xong bữa cơm, lại cùng lời thề non hẹn biển của Tưởng Nam Tình: “Ăn bữa
cơm ở nhà hàng nướng xiên que, kiếp sau còn làm bạn bè tốt”. Đinh Mông
mang theo gói thịt xiên đã gói sẵn mang về nhà.
Người lái xe thậm chí lại nhận ra cô, còn nhiệt tình thảo luận với Đinh Mông về cuộc thi, cuối cùng còn xin chữ kí.
Chỉ tiếc là không thể không thanh toán tiền xe.
Cô xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc, ngâm nga một bài hát ngắn đi lên nhà,
vừa mở cửa, ánh sáng màu trắng ấm áp tỏa ra từ bên trong làm trái tim cô đột nhiên giật giật một chút.
“Về rồi?” Giọng Kiều Dĩ Thần từ
trong phòng khách truyền ra, Đinh Mông bước hai bước vào trong nhà, thấy anh ta ngồi trên ghế sofa, hơi ngửa đầu nhìn mình.
“Á”. cô lần nữa nhanh trí, nghĩ thầm mình tự tập luyện đói bụng vừa mới xuống nhà
mua đồ ăn đêm.. đồ xiên, có được hay không nhỉ?
Không được không được, trên tay mình còn cầm quần áo dự thi lúc nãy, vừa nhìn là đã biết vừa trở về.
Cô không nói gì, Kiều Dĩ Thần lại hỏi: “Cậu huấn luyện đặc biệt tại cửa hàng đồ xiên?”
Đinh Mông: “…”
Sao lại thế? Anh ta không phải đang ở bệnh viện sao?
Bây giờ bệnh viện thật vô trách nhiệm mà, sao có thể tùy tiện để bệnh nhân ra ngoài chứ?
Cô đem mấy túi trong tay bỏ xuống, đi qua cười với Kiều Dĩ Thần: “Chó con, không phải cậu đang ở bệnh viện à?”
Kiều Dĩ Thần cười lạnh một tiếng: “Cậu đương nhiên ước gì mình nằm viện, mà tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về, có phải không?”
“Không không không, mình làm sao có thể có ý nghĩ ác độc như thế được?
Mình là đang lo lắng cho cơ thể cậu mà, dù sao đầu cậu cũng bị một vết
thương lớn như thế.”
Kiều Dĩ Thần :”…”
Anh hít một hơi, cười với cô nói: “Sau khi cuộc thi kết thúc mình đã trở về ngay lập tức”
Đinh Mông yên lặng một lúc, chẳng lẽ lúc nãy là anh ta ở nhà gọi điện
thoại cho cô? Nghĩ tới việc mình vừa nói dối, cô cảm thấy có chút tự đau lòng. Hít thở sâu, cô nhíu mày, nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Cậu không cần ở lại bệnh viện quan sát thêm sao? Chắc không phải cậu trốn viện về chứ?
Mình nói cậu này, bệnh nhân sao lại không phối hợp điều trị cùng với bác sĩ hả? Nếu thực sự để lại di chứng thì biết làm thế nào?”
Đinh Mông đưa ra một loạt câu hỏi làm Kiều Dĩ Thần chóng mặt, “Ngày mai mình có thể cắt chỉ rồi, vì thế hôm nay làm thủ tục xuất viện luôn.”
Đinh Mông vẫn không yên tâm: “Vậy bây giờ cậu thấy thế nào”
Kiều Dĩ Thần nói: “Trước khi cậu giận mình thì rất tốt.”
Đinh Mông :”…”
Cô giận khi nào, rõ ràng là anh ta đang tìm cách dạy dỗ cô.
Nhưng cô cũng không thể chấp nhặt với một bệnh nhân được, Đinh Mông vẫn tích cực nhận sai : “Đây là hôm nay ông chủ cửa hàng que xiên nướng mời khách, mình không thể không nể mặt, anh ta rất hiếm khi mời khách đó!”
Ánh mắt Kiều Dĩ Thần lướt qua mấy túi xách đựng que xiên: “Ăn xong còn có phần về, cậu cũng thật có mặt mũi.”
Đinh Mông : “chúng ta cũng không thể lãng phí đồ ăn được phải không?”
Kiều Dĩ Thần cười một tiếng: “Ừ, dù sao cậu nói cũng có lí, đi ăn với ai?”
“Với bọn Tưởng Nam Tình và Tiểu Trác Tử, a phải rồi, nhóm fan còn tặng mình một lọ mật ong nữa”.
Đuôi mày Kiều Dĩ Thần khẽ động, chuyển sự chú ý lên Tiểu Trác Tử: “Tiểu Trác Tử có phải là người hôm nay đứng cạnh Tưởng Nam Tình, nhìn ngốc
nghếch như một đứa trẻ?”
Đinh Mông : “.. Vâng”
Thật xin lỗi, Tiểu Trác Tử.
Kiều Dĩ Thần nhìn cô một cái, nói: “Cậu đúng là không có mắt nhìn thịt xiên que”.
Cả đám người cùng nhau ăn thịt xiên, chỉ cần vui vẻ là được, lại còn
cần có mắt nhìn? Tôi thích ăn thịt bò mà anh chỉ thích ăn rau sao?
Đinh Mông nhìn anh ta một lúc, đi vào phòng bếp lấy một cái bát, đem
gói thịt xiên bỏ vào: “Chúng ta cùng ăn đi, ánh mắt của cậu rất cao đúng không?”
Kiều Dĩ Thần nhìn qua chiếc bát, hơi khinh thường nói: “Mình không ăn mấy thứ này”
Đinh Mông gắp một viên trứng chim cút, nhiệt tình đưa tới gần miệng anh ta: “Nếm thử đi, cửa hàng này mùi vị rất ngon, mình ăn nhiều năm như
vậy mà không chán, mà còn đảm bảo hợp vệ sinh.”
Hai mắt Kiều Dĩ Thần nhìn viên trứng chim cút trước mặt, há mồm nuốt xuống, Đinh Mông
nhìn anh ta với ánh mắt chờ mong: “Thấy thế nào?”
“Ừm, mùi vị cũng được.”
Thành công! Đinh Mông tính toán chi tiết, nếu thực sự có thể thuyết
phục Kiều Dĩ Thần phát triển nhà hàng thịt xiên, như vậy sau này không
cần lo không có thịt ăn nữa.
“Nhưng mà, vết thương trên đầu cậu có thể ăn mấy đồ cay như thế này không?”
“Hình như không.”
Đinh Mông lặng lẽ mang bát di chuyển về gần mình, cô vẫn nên thuyết phục người khác làm cửa hàng thịt xiên nướng thì hơn.
Kiều Dĩ Thần uống một ngụm nước lọc, nói với cô: “Vì cậu giành được
giải vô địch, nên chuyện hôm nay cậu bỏ qua huấn luyện đặc biệt mình sẽ
không truy cứu nữa.”
“A”. nói xong dường như là muốn cảm tạ đại ơn đại đức của anh vậy, Đinh Mông cầm đũa chọc chọc vào bát hai lần.
Kiều Dĩ Thần nhìn hành động của cô, khóe miệng không tự chủ mà cong
lên: “À, còn quên chưa chúc mừng cậu đoạt giải quán quân, hôm nay biểu
hiện của cậu rất xuất sắc.”
Đinh Mông cuối cùng cũng có chút
vui vẻ, cô đem cúp ra, đưa cho Kiều Dĩ Thần xem: “Thế nào? Có phải rất
đẹp không? Nói đi nói lại vẫn cần cảm ơn cậu, nếu không có cậu, mình
cũng sẽ không hát , cái cúp này tặng cho cậu
đi.”
Kiều Dĩ Thần ngạc nhiên một chút, quay mặt đi chỗ khác: “Ai quan tâm cái cúp vỡ nhỏ của cậu đâu.”
Đinh Mông :”…”
Không cần làm vỡ, ai quan tâm anh a.
Cô hừ một tiếng trong mũi, xoay người đem cúp cất đi.
Kiều Dĩ Thần ngồi bĩnh tĩnh một lát sau mở miệng nói: “Tuy cậu được
giải nhất, nhưng cũng hi vọng cậu nhớ kĩ những lời cậu nói hôm nay,
không được kiêu ngạo, con đường sau này phải đi còn dài.”
“Mình biết rồi”. Cô liếc mắt nhìn, lại bị miếng băng trắng trên đầu anh ta
thu hút “vết thương của cậu thế nào rồi? không về bệnh viện không sao
chứ?”
“Không sao”.
Đinh Mông giơ tay lên muốn chạm vào vết thương trên đầu anh, nhưng lại sợ nhìn thấy hình ảnh máu tanh, cuối cùng cũng không dám bóc lớp vải thưa ra: “Có phải sẽ để lại sẹo không?”
Tuy là vết thương ở trên đầu, có tóc che, nhưng nhỡ hói đầu thì sao?
Kiều Dĩ Thần nói: “Đó không phải sẹo, mà là huy chương”
Chương 27
Huy chương vì vợ mà bị thương.
Trái tim thiếu nữ của Đinh Mông bị kích thích mãnh liệt.
Ánh mắt Kiều Dĩ Thần còn sáng hơn cả kim cương và sao,dù không mang
theo suy nghĩ gì mà nhìn cô như thế, lại làm cho nhiệt độ trên mặt cô
nhanh chóng tăng vọt lên.
“Mình về phòng trước”. Đinh Mông dọn đồ qua loa, rồi bước về phòng
Từ hành lang truyền đến tiếng đóng cửa “phanh” một cái, khóe miệng Kiều Dĩ Thần không tự chủ lại khẽ cong lên, ý cười lan đến đáy mắt.
Anh đem túi thịt xiên Đinh Mông đang ăn dở bỏ vào tủ lạnh, tắt đèn ngoài phòng khách rồi cũng đi về phòng.
Sau khi Đinh Mông vội vàng tắm qua, cũng không thể bình tĩnh được. Ban
nãy Kiều Dĩ Thần mới kể chuyện tình đó sao? Má ơi, anh ta biến thành cao thủ từ bao giờ thế? Thật là sa đọa, quá sa đọa.
Cô run run cả người nổi da gà, vùi đầu vào chăn.
Ngày hôm sau, khi Kiều Dĩ Thần đang chuẩn bị làm bữa sáng, lại thấy
Đinh Mông đang bận rộn trong phòng bếp. Cô đeo tạp dề, trên tay cầm thìa nếm canh. Ánh nắng mặt trời buổi sáng rất dịu dàng từ ngoài cửa sổ rơi
trên tóc và thân mình cô, phản xạ ra những điểm màu vàng li ti.
Hình ảnh này không khỏi làm cho Kiều Dĩ Thần nhìn mê mẩn, lúc Đinh Mông nhận ra anh đang đứng ở cửa thì quay đầu nhìn thoáng qua một cái: “Cậu
dậy rồi à, mình đang nấu canh xương hầm cách thủy, sẽ xong ngay đây”
Canh này là đặc biệt hầm cho Kiều Dĩ Thần, hôm nay anh đi cắt chỉ, nên uống nhiều canh để bồi bổ cơ thể một chút.
Kiều Dĩ Thần khẽ gật đầu một chút, đi vào nhà ăn ngồi xuống, không lâu
sau, Đinh Mông múc một chén canh cho anh, bên trong có sườn, củ cải
trắng, bắp ngô và cà chua, ngửi được mùi rất thơm.
“Canh này mình đã hầm cách thủy được ba tiếng, cậu nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Chân mày Kiều Dĩ Thần khẽ động một chút: “Cậu thức dậy từ năm giờ để hầm canh sao?”
Đinh Mông gật gật đầu: “Đúng vậy, không phải cậu nói hôm nay đi cắt chỉ sao? Bồi bổ nhiều một chút”
Bây giờ Kiều Dĩ Thần đã hơi hơi hiểu rõ lời mẹ hắn nói, nhiều người đều ước gì có vợ trẻ cưng chiều. Anh cầm lấy thìa nếm một ngụm, mở miệng
nói: “Mùi vị rất ngon, nhưng mà sau này cậu không cần dậy sớm như vậy để hầm canh cho mình, mình có thể tự chuẩn bị cơm sáng cho bản thân”
Đinh Mông : “…”
Ngay bây giờ cô thật muốn đem canh đổ từ đỉnh đầu anh ta xuống
“Muốn uống còn không dám uống.” Cô bĩu môi trở lại nhà bếp, cũng múc
cho mình một bát canh, lúc đi ra, Kiều Dĩ Thần đã uống xong bát canh
kia.
Anh ho khan một tiếng, hỏi: “Xế chiều hôm nay có tiệc chúc mừng cậu có muốn đi không?”
Đinh Mông nói: “Đi chứ, mình cũng nhận được thư mời”. Có cơ hội thưởng
thức một bữa tiệc lớn miễn phí, sao lại không đi? “Cậu cũng muốn đi sao? Vết thương trên đầu cậu chưa khỏi hẳn, đi cũng không thể ăn gì”
“Nhà sản xuất Mộ tự mình gửi thư mời cho mình, thịnh tình không thể từ chối”
“…a, cậu cũng nổi tiếng quá a”
Kiều Dĩ Thần không để ý đến giọng điệu kì quái của cô, lại hỏi: “Công ty giải trí Tinh Diệu đã liên hệ với cậu à?”
“Ừm, họ hẹn mình ngày mai kí hợp đồng”
Kiều Dĩ Thần suy nghĩ một hồi, chưa nói gì, chỉ hơi gật đầu. Ăn sáng
xong anh liền đi tới bệnh viện cắt chỉ, Đinh Mông ở nhà, bị bắt tập
luyện bổ sung bài hôm qua.
Buổi trưa Kiều Dĩ Thần cũng không về nhà, Đinh Mông lại tùy tiện ăn một chút, rồi bắt đầu chuẩn bị cho bữa
tiệc chúc mừng buổi chiều.
Nhà sản xuất Mộ ở khu cao cấp, không chỉ có một tòa nhà cấp cao, mà còn có sân cỏ. buổi chiều tại đó làm bữa tiệc nướng. Đinh Mông chọn một chiếc váy từ chỗ quần áo Kiều Dĩ Thần
chuẩn từ trước cho cô, trang điểm xong thì liền đến tiệc chúc mừng.
Lúc cô đến thì đã có nhiều người ở đó, ngoại trừ nhân viên trong tổ sản xuất, tám thí sinh dẫn đầu cũng đều đến rồi. Mộ Song đứng cùng nhà sản
xuất Mộ, lúc ông ta giới thiệu cô với mọi người, cũng không e dè mà nói
thẳng cô là cháu gái mình.
Các thí sinh gần như đều tập trung
tại một bàn ăn gần đó, Đường Thi Nhiên cùng người bên cạnh cười nói
chuyện phiếm, giống như chưa hề nhìn thấy Đinh Mông. Mộ Song cùng nhà
sản xuất Mộ mời rượu xã giao xong cũng đi tới, cô ta ngày thường cũng
lạnh lùng, không nói chuyện với ai, chỉ cầm ít đồ đi nướng.
Liêu Thiến nhìn thấy Đinh Mông trái lại rất nhiệt tình, hai người vừa
nướng thịt vừa nói chuyện phiếm, trong lúc nói chuyện, Đinh Mông đã biết được, cô ta đã kí hợp đồng với Tinh Diệu
Xem ra Tinh Diệu hành động vẫn rất nhanh.
“Tôi đi lấy chút tôm.” Đinh Mông nói xong liền đi đến chỗ để nguyên
liệu nấu ăn, vừa mới cầm lên hai đĩa tôm, lại nhìn thấy Kiều Dĩ Thần đã
đến.
Sự xuất hiện của anh khiến cho hội trường đột nhiên hơi
sôi trào một chút, nhà sản xuất Mộ đang nói chuyện với người bên cạnh,
nhìn qua có vẻ rất vui mừng, trên đầu Kiều Dĩ Thần vẫn đội mũ, dường như sau khi cắt chỉ vẫn cần băng lại bằng vải thưa. Đinh Mông hơi thông cảm với anh, thời tiết bây giờ vẫn tương đối nóng, lại còn ăn đồ nướng, anh lại phải đội mũ…
Đáng thương.
Kiều Dĩ Thần cùng mọi
người uống rượu xã giao, tùy tiện cầm một đĩa cánh gà đi qua nướng. Mấy
thí sinh nhìn thấy anh đều vây quanh, muốn thảo luận. Đinh Mông đem hai
đĩa tôm tới bàn nướng, rồi ngồi sang bên lặng lẽ ăn tôm.
Kiều
Dĩ Thần lật mặt cánh gà lên, lại quét một lớp dầu, cúi đầu nhìn thoáng
qua Đinh Mông đang ngồi bên cạnh ăn tôm. Cô ăn tôm chỉ bỏ đầu đuôi và
chân, còn lại trực tiếp nhét vào miệng, Kiều Dĩ Thần hơi ngạc nhiên: “Em ăn tôm không bóc vỏ sao?”
Đinh Mông nghiêm túc nói: “Ăn bổ sung canxi”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Cô căn bản là quen ỷ lại đi!
Liêu Thiến không đồng ý nói chuyện với Đinh Mông chuyện bỏ vỏ tôm do
khẩu vị khác nhau một trời một vực, Đinh Mông không chịu được việc cô ấy lẩm bẩm, cứ chậm chạp lột từng cái một. cô bóc vỏ tương đối chậm, hơn
nữa bóc đến đâu ăn đến đó, đến khi cô đưa tay lấy tôm lần nữa mới nhận
ra, a, tại sao lại không có trứng tôm?
Kiều Dĩ Thần cúi đầu đưa một đĩa tôm qua, bên trên tất cả đều là tôm đã lột sẵn. Đinh Mông khinh ngạc nhìn anh một cái, dùng ánh mắt dò hỏi: “Anh bóc?”
Kiều Dĩ Thần nhướng nhướng lông mày, lại cầm một đĩa tôm khác đi nướng.
Đinh Mông nhân lúc không ai chú ý liền hài lòng ăn, thật ra cô cũng
không thích ăn tôm chưa bóc vỏ, nhưng mà lại lười bóc. Không ngờ Kiều Dĩ Thần lột vỏ tôm lại khéo như vậy, cũng không tệ lắm mà.
Vì vết thương trên đầu Kiều Dĩ Thần còn chưa khỏi hẳn, cũng không thể ăn những thứ như thế này được, vì thế mỗi lần anh nướng, hầu hết là bị những
người xung quanh chia nhau ăn. Từ lúc anh đến, Đinh Mông cũng không cần
động tay vào nướng cái gì nữa, dù sao thì anh nướng cái gì cô liền ăn
cái đó. Kiều Dĩ Thần cũng nhận ra, lần nào cũng chọn những đồ Đinh Mông
thích đem nướng.
Ăn xong một vòng, đầu bếp lại đem đến mấy món
ăn mới, lần này có cá nướng, nhưng sợ khách mời không thể tự nướng nên
đều có các chuyên gia phục vụ đồ nướng.
Đinh Mông vô cùng hài
lòng, với tay lấy mấy đĩa cá Kiều Dĩ Thần vừa nướng ở gần đó, chân mày
Kiều Dĩ Thần giật giật: “Em còn muốn ăn nữa sao?”
Đinh Mông khó hiểu nhìn anh: “Đúng vậy, em vừa mới bắt đầu ăn mà”.
Kiều Dĩ Thần nhìn chồng đĩa không như núi nhỏ trước mặt cô, không nói
gì, chỉ cầm hai con cá đưa cho chuyên viên nướng. Nhân viên tạp vụ cũng
nhìn thấy đống đĩa trống bên cạnh Đinh Mông đã đầy, nhanh chóng giúp cô
dọn dẹp.
Đinh Mông lại ăn một con cá nướng, uống một cốc to
nước trái cây, cuối cùng cũng cảm thấy hơi no một chút. Lúc Kiều Dĩ Thần trở về, còn mang theo một đĩa bánh mật vừa mới nướng khá ngon, cô dùng
đũa gắp hơn một nửa bỏ vào bát, ngồi tại bàn ăn tiếp.
Khi Kiều
Dĩ Thần vẫn còn đang suy nghĩ chuyện nên ăn thêm mấy con sò biển tươi
sống nữa hay không, đạo diễn cuộc thi “âm thanh tự nhiên” đã đứng ở giữa sân, thông báo tiếp theo muốn tổ chức một trò chơi nho nhỏ
Vừa nghe đến chuyện sẽ tổ chức trò chơi, Đinh Mông liền nghĩ đến việc trốn
đi vệ sinh, những kiểu trò chơi nhỏ như thế này nhất định là rất xấu hổ. mấy nhân viên bên cạnh cũng định không tham gia, đạo diễn liền nói:
“Thí sinh cùng giám khảo đều phải tham gia!”
Đinh Mông: “…”
Cứ như thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người bọn họ, bây
giờ cô muốn trốn đi vệ sinh cũng không thể. Đạo diễn lại túm lấy mấy
nhân viên tổ chức chương trình, tập hợp được khoảng hơn hai mươi người,
vây thành một vòng lớn trên thảm cỏ, sau đó bắt đầu… đánh trống chuyền
hoa.
Đinh Mông cảm thấy đạo diễn không hổ là đạo diễn, trí tưởng tượng mới có thể kinh người như vậy
Không biết anh ta lấy được hai bông hoa hồng từ chỗ nào, đưa cho hai
người cầm trên tay:” chỉ chuyền hai bông duy nhất, một bông thuận chiều
kim đồng hồ, một bông ngược chiều kim đồng hồ, khi tiếng đàn dương cầm
ngừng lại, hoa ở trong tay hai người nào thì hai người ấy bị phạt.”
Đinh Mông quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh một chút, trên thảm đặt một chiếc đàn dương cầm tam giác màu trắng, mấy nghệ sĩ vừa mới dùng để
biểu diễn, bây giờ đang quay lưng về phía họ, có vẻ như đang chuẩn bị.
Cô chớp chớp mắt, đây nhất định là trò chơi đánh trống chuyền hoa ép buộc người chơi nhất mà Đinh Mông từng tham gia.
Có nhân viên giơ cao tay hỏi:” phạt như thế nào? Biểu diễn song ca tướng thanh* sao?
*tướng thanh: hay còn gọi là tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười,
phần lớn để châm biếm thói hư tật xấu của con người và ca ngợi người tốt việc tốt.
Một nhân viên khác nói: “Cũng có thể là hát Cát kịch Đông Bắc*”
*Cát kịch Đông Bắc: một loại hình nghệ thuật phát triển từ Nhị Nhân
Chuyển ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, hai người một nam một nữ, mặc trang
phục sặc sỡ, tay cầm quạt, khăn tay, vừa đi vừa hát đối đáp.
Đinh Mông: “…”
Đạo diễn cười khà khà hai tiếng, cầm lấy một chiếc cốc to đựng chất
lỏng màu xanh ở bàn bên cạnh: “Đây là nước uống tôi vừa mới dùng máy ép
hoa quả cao cấp của nhà sản cuất Mộ làm ra, bên trong có khổ qua ( mướp
đắng), bưởi chum, rau cần tây, ớt xanh, chanh, rau chân vịt, đảm bảo
chua thoải mái, hai người thua cuộc phải cùng nhau uống hết”
Ban đầu mọi người vốn là bị cốc nước xanh mướt kia hù dọa, bây giờ lại
quan tâm đến một vấn đề đen tối khác: “Cùng nhau uống như thế nào?”
Đạo diễn nói: “Nhìn vẻ mặt thô tục của mọi người kìa, đương nhiên là
dùng ống hút.” Ông ta nói xong liền cầm hai ống hút bỏ vào cốc.
Khóe mắt Đinh Mông giật giật, tuy cái cốc này rất sâu, nhưng miệng lại
nhỏ, ống hút lại không thể cong, hai người muốn cùng uống thì phải ghé
sát lại. nếu đều là nữ thì tốt, nếu một nam một nữ thì… bình thường cô
chưa từng làm chuyện gì xấu, thượng đế sẽ không trừng phạt cô như vậy
đâu.
Thông báo hết luật chơi, trò chơi chính thức bắt đầu, âm
thanh từ đầu ngón tay nghê sĩ dương cầm bắt đầu phát ra là bài của Debussy.
Nhưng mà hiện tại Đinh Mông không có lòng dạ nào mà thưởng thức bản nhạc, hai bông qua chuyền qua tay cực kì nhanh, cô vừa đem một bông đưa cho người bên cạnh, một bông khác lại chuyển tới.
Người đứng bên trái cô là Liêu Thiến, Liêu Thiến
nhận hoa từ tay Bạch Cảnh Thụy, nhanh chóng ném cho cô. Đinh Mông cũng
đang muốn ném hoa đi, khúc dương cầm kia lại đột ngột dừng lại.
Đinh Mông: “…”
Cô rốt cuộc là đã gây ra tội ác gì.
Hai người đứng bên cạnh cô thở phào một hơi, Đinh Mông nhìn xung quanh, tìm kiếm trong đám người chơi một người khác xui xẻo như mình,
Kiều Dĩ Thần giơ hoa nhìn cô cười cười.
Đinh Mông: “…”
“A a a! nếu biết trước là Kiều Dĩ Thần thì tôi nhất định không giao hoa cho cô!” Liêu Thiến nhăn mặt, làm bộ tỏ ra ân hận.
Đạo diễn hào hứng tuyên bố: “Tốt, hai người bị phạt là quán quân, cùng với giám khảo Kiều, mọi người hoan hô!”
Lời nói vừa dứt, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Đinh Mông che mặt,
thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Cô và Kiều Dĩ Thần bị yêu cầu
bước ra khỏi hàng, đạo diễn đưa họ đi đến cạnh bàn, còn lôi di dộng ra
tính thời gian.
Đinh Mông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kiều Dĩ Thần
một cái, anh đang chăm chú nhìn cốc nước rau quả trên mặt bàn, Thật ra
vừa rồi cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nếu là Kiều Dĩ Thần thì cô cũng không cần phản đối, chẳng qua cái cốc nước kia…
Cô dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cốc nước trên bàn kia.
“Trong ba mươi giây nếu hai người không uống xong sẽ bị phạt uống thêm
một cốc nữa.” Đạo diễn hưng phấn nói lời không có tình người, âm thanh
bốn phía càng ồn ào.
“Uống đi”. Kiều Dĩ Thần nói với cô một câu, hơi hơi cong người, Đinh Mông hít một hơi, cũng cúi gần người ngậm lấy ống hút.
Mặc dù cô và Kiều Dĩ Thần đã kết hôn được hai tháng, nhưng đây là lần
đầu tiên hai người gần nhau như vậy. Chóp mũi của cô và anh gần như chạm vào nhau, tuy đã dịch ra một chút nhưng hơi thở của Kiều Dĩ Thần vẫn cứ quanh quẩn bên trên gò má cô.
Đinh Mông hơi ngước mắt, nhìn
hàng lông mi nhỏ dày của anh, ở khoảng cách gần như vậy, cô chẳng tốn
bao nhiêu sức, cũng có thể đếm rõ ràng.
Kiều Dĩ Thần đột nhiên nhướng mắt nhìn cô một cái, trái tim Đinh Mông nhảy lên, nhanh chóng dời ánh mắt.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười kìm nén từ cổ họng anh truyền tới.
“Bắt đầu”.
Đạo diễn hô một tiếng, Đinh Mông liền hút một hơi nước ép kia, nước mắt lập tức trào ra. Hương vị quả thực cực kì thống khổ, chua chua cay cay
đều đủ cả. Vẻ mặt Kiều Dĩ Thần cũng không tốt, nhưng mà cũng không phản
ứng dữ dội như cô. Đinh Mông nghĩ mình không thể qua loa như vậy, cốc
lớn như vậy kia mà, vì thế lại cắn răng nuốt một ngụm nữa
Dạ
dày cuộn lên từng đợt khó chịu, Đinh Mông cố nhịn không rơi nước mắt,
cảm thấy muốn nôn hết những thứ mình ăn hồi nãy ra, cho đến khi cô chuẩn bị uống hơi thứ ba thì lại phát hiện cốc nước hoa quả kia đã cạn
Đinh Mông ngẩn người, ngơ ngác nhìn Kiều Dĩ Thần, nhìn qua có vẻ rất tốt, chỉ là sắc mặt tái xanh.
“Chỉ mất mười tám giây đã hết, có lẽ hương vị món này rất ngon nha!”
Đạo diễn còn châm chọc bên cạnh, Kiều Dĩ Thần đã hồi phục bình thường
ngồi sang bên, lấy một ly nước lọc súc miệng.
Đinh Mông đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh một chiếc khăn ấm: “Khó chịu lắm không?”
Kiều Dĩ Thần đáp một tiếng qua loa, trên trán đã đầy mồ hôi. Đinh Mông
rũ mắt nhìn anh, ngại ngùng hỏi: “Sao vừa rồi anh lại uống nhanh như
vậy?”
Động tác của Kiều Dĩ Thần hơi ngừng một chút, nói: “Tôi sợ cô nhổ vào bên trong”
Đinh Mông :”…”