Chương 29
Hướng Quang
rất yêu thích sự nhiệt tình của Đinh Mông, anh ta liếc mắt nhìn Kiều Dĩ
Thần một cái, dò hỏi:” Bài hát mới của cô ấy giao cho cậu nhé”
“Được, tôi sẽ viết lời bài hát”
Hướng Quang hơi nhếch khóe miệng, vuốt cằm không nói gì.
Tất cả ca khúc của Đinh Mông đều do Kiều Dĩ Thần làm toàn bộ, có chút
thụ sủng nhược kinh* Hướng Quang nhận ra suy nghĩ của cô, cười cười
nói: “Những người khác đại chế tác Kiều đều không vừa mắt”
Được yêu mến mà kinh sợ
Đinh Mông chớp chớp mắt không hiểu, Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu nhìn cô,
nói: “Nếu đã hợp tác với công ty, chúng tôi có trách nhiệm thu âm ca
khúc mới giúp cậu”
“Vâng” Đinh Mông gật gật đầu. Hướng Quang
nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói với bọn họ: “Được rồi, nếu hai người
không còn chuyện gì nữa có thể ra ngoài”
Kiều Dĩ Thần ngước mắt nhìn anh ta nói: “Cậu định giao cô ấy cho ai?”
Hướng Quang nhíu mày, hỏi lại:”Đại chế tác Kiều có đề bạt ai không?”
“Giang Mạn”
Hướng Quang giật mình sửng sốt, nhìn anh cười một tiếng: “Giang Mạn lâu rồi chưa dẫn dắt người mới.”
Kiều Dĩ Thần mặt không đổi sắc nói: “Ừ, nên rèn luyện lại một chút”
Hướng Quang rũ mắt, cười nhẹ: “Cho dù tôi đồng ý, chưa chắc cô ấy đã đồng ý”
Kiều Dĩ Thần nói: “Tôi sẽ nói với cô ấy”
“Được rồi, nếu Giang Mạn đồng ý giúp đỡ cô ấy, tôi không có ý kiến gì”
Anh ta nói xong nhìn về phía Đinh Mông: “Tôi bảo Tiểu Chu đưa em đi làm
quen với mọi người trong công ty, chuyện sau này thì chờ xác định được
người đại diện cho em rồi tính tiếp”
“Được, cảm ơn Hướng tổng”
Đinh Mông luôn cảm thấy giống như một giấc mộng, cô muốn ngay lập tức
có người đại diện bên cạnh mình
Vì Kiều Dĩ Thần còn có công
việc cần làm nên đi trước, Đinh Mông chờ một chút, Tiểu Chu liền tới
đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh công ty
Nơi đầu tiên họ đến là căn tin, đầu tiên Tiểu Chu đưa cô đến cửa sổ cho nhiều cơm nhất, tiết
lộ: “Đồ ăn của công ty rất ngon, nhân viên bình thường đều ăn cơm trong
này, trừ phi bận không kịp ăn, mới gọi thức ăn nhanh từ bên ngoài vào”
Đinh Mông vừa nghe vừa liên tục gật đầu vừa rồi chỉ nghe cô ấy giới
thiệu chỗ cửa sổ cho nhiều cơm nhất, cô đã không nhịn được mà muốn nếm
thử
Sau đó, Tiểu Chu đưa cô đến trung tâm huấn luyện, lúc hai
người đến đó, bên trong không thiếu nghệ sĩ đang trên lớp, Tiểu Chu giới thiệu: “Nghệ sĩ bình thường ngoại trừ khi ở trong phòng thu thì thời
gian ở đây là dài nhất, chương trình học của trung tâm huấn luyện này
rất nhiều, cô có thể căn cứ vào năng lực của bản thân mà chọn chương
trình học phù hợp nhất, có điều, phải tự chi trả một phần học phí”
Đinh Mông gật đầu, tuy cô còn chưa kiếm ra tiền, nhưng số tiền này
không thể không chi, đành phải giảm bớt chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Tiểu Chu đưa thời khóa biểu và học phí chuẩn cho cô, rồi dẫn cô lên phòng thu âm.
Kiều Dĩ Thần đang ở bên trong thu âm, phát hiện có người đi vào, chỉ
hơi liếc một cái, rồi lại chú ý vào người đang hát bên trong
Tiểu Chu cười với mọi người, rồi cùng Đinh Mông đứng ở cửa, cũng không
dám đi vào bên trong. Đinh Mông nhìn thấy người đang thu âm bên trong,
kinh ngạc tiến đến bên cạnh Tiểu Chu nói nhỏ: “Kia có phải Lương Nhạn
Nhạn không?”
Bình thường cô cũng không biết nhiều ngôi sao, chỉ là gần đây Lương Nhạn Nhạn quá nổi bật, đi tới đâu cũng nhìn thấy tên
cô ta. Lương Nhạn Nhạn là một cô gái mềm mại điển hình, dáng người nhỏ
xinh, khuôn mặt càng nhìn càng đáng yêu, thu hút được rất nhiều người
hâm mộ. Đặc biệt gần đây cô ấy còn lồng tiếng cho nhân vật con thỏ nhỏ
trong một bộ phim hoạt hình, càng làm không biết bao nhiêu người hâm mộ
trên mạng yêu thích.
Công ty nhân dịp này giúp cô ấy tung ra
một bài hát về nhân vật con thỏ nhỏ, mà bài hát đưa ra ngoài lại nghiễm
nhiên trở thành một trong những bài hát hot nhất năm nay. Chuông điện
thoại của Đinh Mông chính là bài hát này.
Nghìn lần không nghĩ tới, có thể nghe được bản gốc trong phòng thu âm của Kiều Dĩ Thần.
Tiểu Chu dùng tay che miệng, gật đầu một cái nói: “Đúng là cô ấy, nhưng lại rơi vào tay đại chế tác Kiều, nghĩ cũng thấy đáng thương.”
Ban đầu Đinh Mông không hiểu ý cô ấy, cảm thấy được làm việc với đại
chế tác Kiều không phải quá tốt sao? Cuộc sống đã nhanh chóng dạy cô một điều, mọi việc đều có hai mặt của nó.
Lương Nhạn Nhạn đang tập trung hát lại nghe đại chế tác bên ngoài cắt ngang: “Dừng.”
Âm thanh lạnh lùng cứng rắn qua micro vang lên trong phòng Lương Nhạn
Nhạn sững sờ dừng lại. Không biết có phải ảo giác hay không, Đinh Mông
cảm nhận được sự hoảng sợ từ trong ánh mắt cô ta.
“Ngay cả cỏ
cây côn trùng đều biết tiến hóa, cô hát nhiều như vậy, âm sắc và nhịp
điệu lại không đúng một lần nào. Đừng nghĩ dùng giọng hát đáng yêu là có thể che đi những khuyết điểm của mình”. Kiều Dĩ Thần trầm ổn cất lên
giọng nói lạnh lùng như băng: “Hôm nay đên đây thôi, nếu ngày mai cô vẫn như thế này thì không cần đến phòng thu nữa”
Đinh Mông: “…”
Thật sự chỉ nhìn thôi cũng không thể không than thở. Cô chỉ là một khán giả mà còn thấy lạnh lùng đến mức này.
Bây giờ cô cảm thấy, khi Kiều Dĩ Thần làm giám khảo quả thật rất nhẹ
nhàng, còn trong phòng thu chính là ma quỷ… Đối với một cô bé mềm mại
đáng yêu như Lương Nhạn Nhạn mà cũng có thể nói ra những lời ác độc như
vậy thì đúng là điên thật mà
Trong phòng thu, tổn thương của
Lương Nhạn Nhạn tất nhiên hơn Đinh Mông rất nhiều, hốc mắt cô ấy đỏ hoe, che miệng chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Chu kéo góc áo Đinh Mông, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
“Đáng sợ, quá đáng sợ” Lôi Đinh Mông ra ban công ngoài hành lang, Tiểu
Chu mới thở phào nhẹ nhõm. “Nếu tôi là Lương Nhạn Nhạn, thì tôi chết lâu rồi, cô có biết tuần này cô ấy bị mắng bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu
lần không?”
Hiện giờ Đinh Mông chỉ đang suy nghĩ, nếu như cô
quay video chuyện vừa xong up lên mạng thì Kiều Dĩ Thần nhất định sẽ bị
nhóm người hâm mộ Lương Nhạn Nhạn xâu xé
Tiểu Chu hổn hển thở
gấp, xong lại đồng cảm nhìn Đinh Mông: “Ca khúc ra mắt của cô cũng là do đại chế tác Kiều thu âm có phải không?”
Đinh Mông: “…”
Mẹ nó cô thật sự muốn rút lời a.
“Ai, đừng sợ, đại chế tác Kiều trong lúc làm việc tuy rất đáng sợ nhưng cô ở cùng anh ấy trong một thời gian sẽ quen thôi”. Tiểu Chu vỗ vai
Đinh Mông an ủi: “Tư Mã Tiêu Tiêu không phải cũng bị anh ấy mắng đến
phát khóc sao? Nhưng album đó lại làm cho cô ấy cực kì thành công a!”
Lúc Tư Mã Tiêu Tiêu mới ra mắt, cũng không được coi trọng, thậm chí có
thể nói rất thảm hại. Nhưng sau khi hợp tác với Kiều Dĩ Thần làm bài < Nhị Nguyệt Sơ Hoa > cô ấy lại được nâng lên vị trí dẫn đầu
“Có thể mắng ra một thiên hậu thì cũng quá giỏi rồi đúng không? Nếu
Lương Nhạn Nhạn có thể vượt qua khó khăn trước mắt, tôi chắc chắn sau
này hình tượng của cô ấy trong mắt công chúng sẽ thay đổi rồi”
Đinh Mông cảm thấy Tiểu Chu nói có lí, trong công việc đối xử nghiêm khắc một chút thì chung quy vẫn là chuyện tốt.
“Bình thường khi đi làm anh Kiều cũng rất bận rộn, gần như mỗi ngày đều là trời sắp tối mới tan ca, nhưng thời gian anh ấy làm giám khảo hơi
khác một chút, ngày nào cũng về đúng giờ, mỗi ngày đều làm việc giống
như đồng hồ không cần thở một hơi”
Đinh Mông sững sờ một chút, khoảng thời gian thi đấu đó? Không phải vì về nhà nấu cơm cho cô chứ…
Cô còn chưa nghĩ ra manh mối nào, đã nhìn thấy một người đeo thẻ nhân
viên từ xa đi tới, nhìn hai người: “Cô chính là Đinh Mông ? Giám đốc
Giang đã về, đang chờ cô ở văn phòng”
Tiểu Chu “a” một tiếng: “Là Giang Mạn, cô mau đi đi”
“Tôi đi đây, cảm ơn cô đã đưa tôi đi tham quan công ty”. Đinh Mông chào tạm biệt Tiểu Chu, theo nhân viên kia đi vào thang máy lên mấy tầng
trên, đến văn phòng của Giang Mạn.
Cô đứng trước cửa phòng nhìn một lúc mới gõ cửa.
“Mời vào”
Giọng nói của một người phụ nữ từ bên trong vọng ra ngoài, Đinh Mông
đẩy cửa bước vào, nhìn cô ấy cười cười : “Chào cô, tôi là Đinh Mông.”
Giang Mạn đang tìm tài liệu trên bàn, nghe thấy giọng nói của cô, ngẩng đầu nhìn: “lại đây ngồi đi”
Đinh Mông hơi nhếch miệng, đi qua ngồi xuống.
“Đợi một chút”
“Được.” Cô yên lặng ngồi ở một bên, quan sát Giang Mạn vài lần. Cô ấy
mặc một chiếc sơ mi đơn giản, nhưng nhìn vào chất liệu và cách gia công
lại không khó để nhận ra đây là hàng hiệu sang trọng, phía dưới mặc quần dài màu đen, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa sau đầu.
Trang phục đơn giản mà chín chắn, tạo một cảm giác tin cậy cho người khác.
Giang Mạn gọi thư kí mang tài liệu vào, cuối cùng cũng ngồi xuống ở
phía đối diện cô. Cô ấy dựa lưng vào ghế nhìn Đinh Mông một lúc, nói:
“Dáng người không tệ, mặc dù không phải yếu tố quan trọng nhất trong
làng giải trí, nhưng khán giả sẽ soi mói nếu diện mạo của cô không bằng
đối thủ. Lúc cô thi tôi không xem, cũng không biết khả năng cụ thể của
cô như thế nào, nhưng cô là người đầu tiên Hướng Tổng cướp từ công ty
khác, cho nên chắc hẳn cô cũng có chút tài năng”
“…” cho nên cô nên nói cám ơn sao?
Giang Mạn lại nhìn cô, nói: “Kiều Dĩ Thần đã nói với tôi, từ nay về sau cô sẽ đi theo tôi. Chỉ cần cô làm việc tốt thì chúng ta hợp tác rất dễ
dàng. Còn nữa, tôi không muốn nghệ sĩ của mình có bê bối tiêu cực. Diện
mạo. Kết hôn. Tai tiếng. cho nên đi theo tôi thì tốt nhất nên yên phận
một chút”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Đối mặt với cô ta, Đinh Mông luôn có cảm giác giống như đối diện với giáo viên chủ nhiệm.
Giang Mạn gật đầu: “Tốt, công việc sắp tới của cô chính là thu âm ca
khúc đầu tay, đó là trách nhiệm của Kiều Dĩ Thần, anh ấy sẽ theo cô.
Trước khi ca khúc hoàn thành, việc chính của cô là luyện tập ở trung tâm huấn luyện.” Cô ấy nói xong, đưa một danh sách cho Đinh Mông. “Kiều Dĩ
Thần là giám khảo cuộc thi, anh ấy biết rõ khả năng của cô hơn tôi, đây
là anh ấy vừa đưa cho tôi, trên đó ghi đủ những chương trình học cần
thiết với cô. Tôi sẽ bớt thời gian xem những bài thi của cô, sau đó sẽ
giúp cô ổn định”
Đinh Mông có chút ngoài ý muốn, cô yên lặng một chút, mới nhận tờ danh sách từ tay Giang Mạn, lễ phép nói: “Được, cảm ơn cô”
Giang Mạn cười một tiếng : “Cô không cần khách sáo như vậy, tôi không phải giáo viên chủ nhiệm”
Đinh Mông: “…”
Biểu cảm của cô rõ ràng như vậy sao?
Giang Mạn lại cúi đầu, như đang suy nghĩ chuyện gì: “Ừm, … Tháng sau có một buổi hòa nhạc, tôi sẽ nghĩ cách để sắp xếp cho cô tham gia”
Đinh Mông ngây người, sợ: “Hòa nhạc?”
“Ừ, buổi biểu diễn hòa nhạc hoài cổ kinh điển, sẽ có rất nhiều ca sĩ
nổi tiếng tham gia.” Giang Mạn tìm kiếm trong chồng tài liệu trên mặt
bàn, đưa một tập cho Đinh Mông, ý bảo cô đọc.
Đinh Mông mở trang đầu tiên ra, bên trên có tên Mặc Trăn, Cố Tín, Tư Mã Tiêu Tiêu..
Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngước mắt lên nhìn Giang Mạn: “Cô muốn tôi tham gia buổi hòa nhạc này sao?”
Giang Mạn nhìn cô, lại dựa lưng vào ghế: “Thế nào? Cô không tự tin sao? Tuy tôi chưa xem phần thi của cô, nhưng dù sao cô cũng là quán quân,
khả năng chắc cũng không quá kém. Hơn nữa tôi còn nghe nói, trận chung
kết cô thách thức Tư Mã Tiêu Tiêu?”
Đinh Mông cảm thấy áp lực
rất lớn: “Tôi không thách thức Tư Mã Tiêu Tiêu…” trời ạ, cô chỉ hát mà thôi, mọi người lại nghĩ cô thách thức Tư
Mã Tiêu Tiêu?
Giang Mạn thờ ơ nhún vai: “Cô không cần căng
thẳng, tôi không phải người hâm mộ Tư Mã Tiêu Tiêu. Thật ra từ lâu tôi
đã thấy không ưa gì Tư Mã Tiêu Tiêu, nếu cô có thể kéo cô ta xuống, tôi
sẽ rất vui vẻ.”
Đinh Mông: “….”
Cô cảm giác được vị đại diện của mình có chút bá đạo.
“Nhưng mà cô cũng không cần ôm hi vọng quá lớn, rất nhiều người muốn
tham gia buổi hòa nhạc này, tôi chỉ có thể cố hết sức giúp cô có một
suất diễn”
“Tôi biết mà, cảm ơn cô!” như vậy cô đã rất cảm động rồi, nếu không có cô ấy thì mỗi bài hát của cô muốn tham gia những buổi hòa nhạc đẳng cấp như thế này chính là chuyện không tưởng.
“được rồi, không có vấn đề gì nữa, cô mang kế hoạch buổi hòa nhạc này về xem đi.”
“Vâng, được ạ.” Cô cầm thêm một tấm danh thiếp của Giang Mạn rồi mới ra khỏi phòng. Đinh Mông không đến trung tâm huấn luyện ngay mà tìm một
chỗ ngồi xuống, lật bản kế hoạch hòa nhạc ra xem
Ngay từ trang
đầu đều là tên những ca sĩ mà cô nghe nhiều nên quen tai, có thể biểu
diễn cùng sân khấu với những người này là chuyện trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Tuy Giang Mạn nói chưa chắc sẽ thành công, nhưng Đinh Mông
lại rất tin tưởng năng lực của cô ấy, không biết vì đó là người Kiều Dĩ
Thần lựa chọn, hay là do tác phong làm việc mạnh mẽ của cô
Cô lại nhìn vào tập tài liệu trên tay, bây giờ mới để ý, dòng ghi tổng giám chế buổi hòa nhạc kia, có tên Kiều Dĩ Thần.