Ánh nắng nhàn nhạt cùng hơi sương nhẹ, trời mới tờ mờ sáng, đường phố chật cứng học sinh cùng phụ huynh, thần sắc bọn họ khẩn trương, lo chạy nước rút để không bị muộn, họ đứng dậy gào to, phá vỡ sự yên tĩnh của thị trấn nhỏ, tạo nên một tiếng ồn ào hiếm hoi trong ngày.
Cửa nhà Tô Mang đột nhiên bị mở ra, từng đợt sương hoà quyện với ánh nắng từ bên ngoài tràn vào nhà, đồng thời kéo theo tiếng nhộn nhịp của đường phố, phá vỡ bầu không khí vốn yên tĩnh trong nhà. Người bước vào là Tô Mang vừa mới đi làm công về, anh bước vào nhà thở hổn hển một lúc, sau khi đỡ mệt, anh trở tay đóng cửa lại, cách ly mọi thứ ngoài đường với nhà mình. Anh trước tiên liếc nhìn đồng hồ trên tường, kim phút sắp điểm 12, kim giờ gần như dừng ở 7, sắp 7 giờ, càng ngày càng gần đến giờ tự học 7:30 buổi sáng, anh sắp trở thành một trong những cậu học sinh trên đường, vật vã chạy đua để kịp thời gian đến trường.
Trong nhà rất yên tĩnh, Tô Miêu Miêu đã đến trường từ lâu. Hôm nay chưa kịp đưa cô bé đi, trên đường đi xảy ra chuyện gì, đến trường rồi nghĩ cách gọi điện hỏi một chút. Tô Mang vừa bước vào phòng tắm, trong lòng không khỏi lo lắng cho em gái, vì gần đây có xảy ra một số sự kiện nên hắn luôn cố gắng đưa cô bé đi học, nhưng tiếc là sáng nay hắn dậy trễ.
Thật là, sau một thời gian dài, vậy mà buổi sáng hôm nay lại dậy muộn, mở mắt ra đã là hơn 5 giờ, điều này khiến anh, người luôn thản nhiên không quan tâm sự đời, đột nhiên cảm thấy chột dạ một trận, không dám nghĩ ngợi gì, cũng không kịp rửa mặt chứ đừng nói là ăn sáng, mặc quần áo vào, nhanh chóng đi tới trạm. Dù đã cố gắng nhanh chóng đi đến nhưng cũng không bắt kịp thời gian, đương nhiên là bị trạm trưởng mắng cho một trận, tiếng mắng chửi tai trái vào tai phải ra, không để trong lòng, chỉ muốn nhanh đem báo cùng sữa bò giao cho khách. Mọi người ở nhà ga giúp anh, phân loại giùm cho anh, giờ chỉ cần đóng gói chất thành từng chồng, rồi đi giao là được. Anh cảm ơn mọi người ở đó, rồi đạp xe đi giao hàng cho từng nhà, chỉ mới đi được hai chuyến đã bị trạm trưởng đuổi về, dù ngoài miệng mắng chửi không khoan nhượng, nhưng lại không nỡ làm ảnh hưởng việc học hành của anh.
Đối với việc làm công mà nói thì ở trường có nhiều người bàn tán ra vào về anh, Tô Mang đều biết, dù sao ở một thị trấn nhỏ như thế này, lúc làm việc không thể tránh khỏi việc gặp bạn học hay hàng xóm, anh cũng không để trong lòng, dù sao đây cũng không phải chuyện to tát gì.
Ngược lại, cũng rất may mắn, nếu như trước đây Từ Bình không làm ở trạm, bây giờ rất nhiều người trong trạm đều là đồng nghiệp cũ của ông, Tô Mang ở đâu cũng có thể tìm được một công việc bán thời gian tốt, mọi người đều đối xử với anh cũng rất tốt, không cần nộp đơn nhiều, lương thì được trả ngay trong ngày, đến kỳ thi còn có thể xin phép nghỉ. Lúc trước khi anh tìm việc, tuy rằng bị bàn tán nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy rất may mắn, quan trọng nhất là mọi người đều giúp anh qua mắt Từ Mỹ Lệ. Trong ba tháng qua, anh phải thừa nhận rằng anh đã rất may mắn khi làm công việc bán thời gian này.
Bữa sáng đặt trên bàn thơm phức, Tô Mang làm như không thấy, thời gian quá gấp, anh chuẩn bị rửa mặt đổi quần áo rồi đến trường ngay, chắc có thể đến kịp giờ tự học. Sau khi vào phòng tắm, anh đem cởi áo chữ T dính đầy mồ hôi ẩm ướt ra, rửa mặt trước rồi lấy khăn lau mồ hôi trên người đi. Trong gương hiện ra mái tóc đen bù xù, gương mặt thon gầy trắng nõn, mũi thanh tú, đôi môi không tô gì vẫn đỏ mọng, tuy ngày ngày dãi nắng dằm mưa đi sớm về khuya, nhưng vẫn không có lấy một khuyết điểm, nói là khuôn mặt vàng trong làng đầu thai thì cũng không phải là không đúng. Anh mặc quần áo vào thì trông gầy, cởi ra thì mới là Tô Mang, dáng người cường tráng, cơ bụng rõ ràng, tinh tế bóng loáng, còn bởi vì mồ hôi mà óng ánh lên. Nếu vẻ ngoài của anh không có tính lừa gạt như vậy thì Vương Bân Bân đã không coi anh là một thư sinh yếu ớt, ngược lại ở dưới tay anh ngóc đầu lên không nổi, bị đánh nhiều cú như vậy, suýt nữa còn không tìm được đường về.
Nhưng ai lại có thể nói rằng Tô Mang chưa từng bại dưới tay Vương Bân Bân đâu? Lấy ngày hôm qua là ví dụ. Chỉ là một buổi tối, vậy mà hết lần này đến lần khác, cả người anh đều bị Vương Bân Bân làm cho bất an nóng gan nóng ruột, đã không đoán được mục đích cậu, người nhà còn vì lo lắng, ngay cả một bữa cơm cũng chưa ăn xong. Nhưng lần nào, cậu cũng như cá gặp nước, hoà vào vô cùng tốt, vừa bước vào liền được đón tiếp nồng hậu. Không nói đến vẻ mặt tươi cười của mẹ, sự ngưỡng mộ của em gái anh, mà là nói đến cha. Trong sáu tháng qua, ngoài những chào hỏi hàng ngày thì toàn nói về vụ tai nạn, không nói lấy một chuyện ngoài lề nào, chứ đừng bàn đến nói cười vui vẻ như vậy, mở mắt ra đều toàn một đống việc phải làm. Làm sao có nhiều thời gian mà vui chơi đùa giỡn?
Không thể không nói, trong lòng Tô Mang quả thực có chút ghen tị. Cậu đã làm việc gì tốt sao, lại còn không phải loại người tốt lành gì, tại sao mọi người trong nhà lại yêu quý cậu chứ? Thật đúng là khiến người ta không phục!
Aizz, lại là vận khí quần què gì vậy trời. Không biết là do vận may của Vương Bân Bân tốt hay là thời cơ đã đến, đừng nói đến chuyện khác, sau sự cố đêm qua, bố mẹ anh đã khóc rất nhiều, Tô Mang đi theo đứng bên cạnh cũng đỏ mắt vài lần. Dù sao cuối cùng thì cha anh cũng chịu ăn cơm. Bản thân Tô Mang cũng từng có suy đoán về việc cha mình không ăn, nhưng cả anh và Từ Bình đều không phải người có gì nói đó, nên họ chưa từng thẳng thắn nói về vấn đề này. Đâu giống như thằng ngốc Vương Bân Bân ngáo đá kia, không cần nghe cũng biết cậu ta sẽ nói trắng ra đã vậy lại còn khó nghe, khiến người ta khó chịu, sau đó để thấu tình đạt lý, nên Từ Bình mới thuyết phục anh.
Cha mới nói rõ sự tình, Vương Bân Bân nói Từ Bình đừng vì tự trọng rồi suốt ngày lo lắng, ăn uống đàng hoàng một chút, nếu muốn đi tiểu tiện, thì đừng sợ nói với người nhà. Thừa dịp vẫn còn chưa đến tuổi mà nhanh chóng hồi phục, khôi phục đến đâu thì hay đến đó, giờ chưa lo được cho bản thân thì dần dần bình phục lại có thể tự mình gánh vác, mới có thể giúp cho người nhà đỡ vất vả. Không ăn uống gì, có thể mới đầu bớt được một số phiền phức nhỏ, nhưng nếu cứ mãi thế này thì chú nên bỏ ý định đó đi. Lời này được biểu đạt qua lời nói uyển chuyển của Từ Bình, Tô Mang không dám nghĩ đến lời nói của Vương Bân Bân có thể thô lỗ đến mức nào. Vậy mà Từ Bình có thể nghe lọt được.
Tô Mang tự trách. Anh có thể nhìn ra được nhưng lại không nỡ nói, người trong nhà đều từng li từng tí mà cẩn thận với cảm xúc của Từ Bình, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của ông. Nếu trước đây đem lời này nói ra sớm, có lẽ sẽ xát muối vào tim ông, có phải Từ Bình cũng sẽ sớm nhận ra không?
Thật là, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, cái gì cũng phải suy nghĩ trước sau, làm cho anh mất ngủ đến nửa đêm, chẳng trách sáng hôm nay dậy trễ, đi học cũng muốn trễ đến nơi.
Nghĩ đến Từ Bình, Tô Mang lại bắt đầu hối hận, buổi sáng hôm nay đi quá gấp, không kịp thu dọn cho ông, vừa mới về nhà nhìn đồng hồ liền hoảng loạn, lại quên thu dọn giúp ông, haizz, gần đây cứ quên trước quên sau, quên cái gì không quên lại quên mất chuyện quan trọng nhất. Tô Mang thở dài mấy tiếng, có thể thấy được Vương Bân Bân ở trong nhà anh rất đắc chí, đối với anh mà nói thì đây là một sự thất bại nặng nề.
Tô Mang dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, còn chưa kịp mặc áo vào đã đẩy cửa phòng tắm ra, vô thức ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, 7:07, vẫn kịp giờ, anh tự an ủi chính mình. Sau đó bước đến phòng của Từ Bình, vừa đi vừa hỏi, “Bố, con vào giúp bố nhé? Có mẹ ở trong đó không?”
Mỗi lần vào phòng của Từ Bình, Tô Mang nhất định sẽ hỏi một tiếng hoặc là gõ cửa, hy vọng thông qua điều này thể hiện sự tôn trọng của anh đối với Từ Bình, chứ sẽ không như thằng ngốc Vương Bân Bân cứ thế tuỳ tiện bước vào.
“Không cần!”
“Không cần đâu!”
Không cần là lời của Từ Bình, từ lâu Tô Mang đã không còn nghe thấy cha mình nói dõng dạc như vậy. Nửa năm qua, mẹ anh chuyển sang ngủ phòng em gái, cha anh thì quẩn quanh trong phòng một mình, lúc đầu thì không sao, dần dần thì teo cơ, thể lực yếu dần, hầu như không bao giờ ra khỏi nhà. Mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường, thậm chí ngay cả ngồi dậy cũng cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi. Từ Bình đã cố gắng hết sức để kìm chế cảm xúc của mình, không tuỳ tiện tức giận, ngược lại làm cho chính mình càng thêm tiêu cực, ông cũng không thích người khác đến thăm ông, nhìn thấy ông vô dụng, cho nên ông càng im lặng hơn, vô dụng hơn. Không sai, ngay cả Tô Mang cũng đã hai ngày bỏ mặc ông.
Nếu là Tô Mang nghe được lời đó thì lại càng không tin, đây là lỗi của hai người bọn họ sao? Nói không chừng những chuyện rắc rối xảy ra trong hai ngày qua đều là lỗi của Vương Bân Bân!
Quả nhiên, Từ Mỹ Lệ bước ra khỏi phòng Từ Bình, khi nghe thấy tiếng con trai mình hỏi, bà mới từ trong bước ra. Chỉ mới có nửa năm, người phụ nữ này đã già đi nhanh chóng, gầy gò đi hẳn ra, tóc hoa râm, từng được chồng hết mực chăm sóc nên khi Từ Bình ngã xuống, bà hoang mang lo lắng, mặc dù con gái hiểu chuyện, con trai giỏi giang, nhưng bà nghĩ mình chỉ có thể dựa vào chồng, bản thân tuyệt vọng, không biết gì ngoài việc khóc lóc, mỗi ngày trôi qua đều ngơ ngơ ngác ngác. Tuy nhiên, hôm nay tuy mắt bà vẫn còn rưng rưng nước mắt nhưng khí chất đã khác hẳn, dường như hôm nay bà đã ăn mặc khác đi, từ đầu đến chân đều không nghèo túng, ngay cả vẻ mặt cũng có chút e thẹn, ngượng ngùng.
Tô Mang nheo mắt, tuy rằng cha vui lên là một chuyện tốt, nhưng không ngờ một chút thay đổi tích cực kia lại có ảnh hưởng đến mẹ lớn như vậy. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sức mạnh của tình yêu? Anh có chút hoang mang, nhưng cũng không ý định hỏi tận gốc, dù sao mọi thứ cũng đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
“Tô Mang, con về rồi.” Từ Mỹ Lệ biết vết ửng hồng trên má vẫn chưa phai, bị con trai nhìn thấy có chút xấu hổ, nhưng khi nhớ lại lời thề non hẹn biển của Từ Bình, bà liền cảm thấy cuộc sống lại có hy vọng, trong lòng đều ngọt ngào “Con ăn sáng chưa? Đồ ăn trên bàn đó. Con ăn chút đi.”
Sau đó bà nhìn thấy con trai mình cởi trần, thậm chí đến áo cũng không thèm mặc, có chút giật mình, dù sao cũng đang là giữa tháng 10. Nơi đây vốn đã dày đặc hơi nước, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vô cùng lớn, ngay cả người lớn ai nấy cũng đều mặc thêm một lớp áo sơ mi. Thế mà đứa nhỏ này, bà trừng mắt nhìn anh, ỷ vào mình còn nhỏ, không thèm để ý tới sức khỏe của mình. Vừa định mở miệng mắng anh, nhớ đến con mình mới sáu giờ sáng đã đi ra ngoài, những lời trách mắng cứ thế mà nghẹn lại nơi cổ họng.
Tô Mang thực sự bị oan. Anh cũng muốn thay quần áo trước, nhưng nghĩ đến lúc giúp Từ Bình dọn dẹp có thể phải thay quần áo khác, đến trường càng muộn nên mới không thay.
Hơn nữa, vừa về nhà, Tô Mang liền phát hiện có năm sáu cái dĩa đặt trên bàn, hình như không thay đổi, nhưng khi nhìn kỹ giống như đều đã một miếng. Anh đoán là Từ Mỹ Lệ đặc biệt mua những món này về cho Từ Bình ăn, dù sao cha anh đã lâu không ăn cái gì, muốn cho ông nếm thử, cái gì cũng để ông thử một miếng, lại chỉ có thể ăn thử không dám ăn nhiều, giống như tối hôm qua ăn quá nhiều, đều nôn ra cả, lại làm ông mệt mỏi hơn. Thấy gia đình yêu thương, quan tâm nhau, anh cũng hạnh phúc, nhưng mà anh lại sắp bị muộn, nên đành từ chối tấm lòng của mẹ.
“Con không ăn đâu, con sắp muộn rồi.” Anh xoay người có chút không nỡ, bữa đói bữa no đối với anh mà nói chỉ là chuyện bình thường, trong lòng tính toán càng ít thời gian,“Con thay đồ đây, mẹ với cha ăn nhiều một chút, có chuyện gì chờ con về, con làm cho.”
Từ Mỹ Lệ nhìn con trai bước lên lầu, đột nhiên gọi anh: “Mẹ không vội, mẹ đợi con xuống.”
Hả? Sao phải đợi anh? Chẳng lẽ có chuyện gì muốn nói?
Tô Mang lên lầu một lúc, trong lòng có chút bất an, liền ngẩng đầu nhìn đồng hồ, kim phút vừa nhảy lên 15, anh thở dài, không cần tính toán kỹ càng, hôm nay nhất định đến trễ. Tạm biệt, tiết tự học buổi sáng. Không biết liệu có đến kịp tiết một không.