Editor: Matcha
*
Lâm Thiển cạn lời: “Đúng là nực cười quá đi, cậu còn chưa bị đuổi là nhờ mình, nhờ mình đó! Không phải cậu nên cố làm thêm mấy câu nữa để cảm tạ mình sao?”
Hứa Thâm cười nhạt: “Lần trước mình cũng đâu để cậu bị khai trừ mà, đúng chứ? Coi như huề nhau vậy.”
Lâm Thiển nhất thời á khẩu, nén cơn giận đưa bài thi qua.
Hứa Thâm làm như không thấy gì, càng nói càng hăng: “À, cũng không thể xem như huề nhau được. Chuyện cậu làm gãy kính của mình, mình còn chưa nói cho thầy Đào đâu.”
“ Sao cậu biết thầy ấy là cậu mình!?” Lâm Thiển ngơ ngác nhìn anh, sao Hứa Thâm lại biết chuyện này, chẳng lẽ cậu ta điều tra mình?
“Thì ra là cậu nha......Mình còn đang tự hỏi vì sao thầy ấy lại quen cậu.” Hứa Thâm suy tư gật đầu.
Lâm Thiển lúc này mới biết mình bị người ta hố.
“Hứa Thâm à, cậu được đó, sao trước kia mình lại không phát hiện cậu ba hoa như vậy a?”
“Chắc là do chưa từng gặp ai thú vị như cậu đi.” Hứa Thâm đột nhiên cảm khái.
Nhìn anh trầm tư, Lâm Thiển mới nhớ tới mấy lời đồn đại trước đây. Hồi ấy, Lục Bác Uyên có lẽ là người bạn duy nhất bên cạnh anh.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Thâm rất đáng sợ và bạo lực, nhưng kỳ thực thì đâu phải vậy. Trong trận bóng rổ giao hữu ở học kỳ trước, đám người Tề Lập Viễn cố tình chọc tức anh, anh cũng đâu có so đo.
Rõ ràng Hứa Thâm không đến nỗi nào, nhưng lại chẳng có một ai nguyện ý tin tưởng anh.
Hoặc là, anh lười để tâm tới cái nhìn của người ngoài.
“Nếu không thì, kì nghỉ sắp tới mình bổ túc cho cậu?”
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn nhìn qua: “Cậu vừa nói gì?”
“Mình nói kì nghỉ này sẽ tới bổ sung một số kiến thức môn Ngoại Ngữ cho cậu, thế nào, rốt cuộc là học hay không học?”
“Có thật không?”
“Lừa cậu làm gì? Cậu nhìn đề thi Tiếng Anh này xem, muốn tăng thêm 30 điểm cũng không thành vấn đề, bằng cái thiên phú của cậu, tuỳ tiện học chút là được rồi.”
“Yêu cầu với mình chỉ vậy thôi sao?”
Lâm Thiển chớp chớp mắt: “ Đại ca à, lấy thành tích hiện giờ của cậu, được như vậy đã là tốt lắm rồi.”
“Đó là vì mình chưa cố gắng.”
“Vậy cậu hãy thử một lần phát huy hết khả năng cho mình xem đi.”
Hứa Thâm đảo mắt, mím chặt môi: “Tới nhà mình hả?”
“Tất nhiên là không rồi.” Lâm Thiển dứt khoát cự tuyệt, “Bên phía tiểu khu Kim Hào Hoa cũng có rất nhiều quán cà phê, mình đã tìm được địa chỉ thay thế.”
*
“Đây là chỗ cậu chọn?” Hứa Thâm dựa theo tín hiệu định vị Lâm Thiển gửi tới, loay hoay hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi.
Chỉ là lúc tiến vào trong bị cách bày trí lãng mạn doạ cho một phen hú vía.
“Nơi này rộng rãi, lại ít người, rất thích hợp.” Lâm Thiển kéo anh vào một góc cạnh cửa sổ.
“Lâm Thiển, cậu mau nhìn xem, người khác tới đây làm gì.”
Lâm Thiển nhìn ngang ngó dọc, nơi này hơn phân nửa là các cặp tình nhân.
Cô bĩu môi: “Cậu quản người ta làm gì, cậu tới đây học không phải là được rồi sao?”
Hứa Thâm nở một nụ cười giả dối: “Cậu đúng là biết cách tra tấn người khác mà.”
“Đầy người còn phải ngồi đọc sách ở các khu phố sầm uất đó, tìm được chỗ như vậy đã là tốt lắm rồi.”
Lâm Thiển thản nhiên ngồi xuống, từ trong túi lấy ra cuốn sách Tiếng Anh: “Nào, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bằng một bài kiểm tra từ vựng nhé!”
Nhưng chưa đầy mười phút, Lâm Thiển đã buộc phải buông cuốn sách xuống.
“Có mười từ đơn thì đến chín từ cậu không rõ, Hứa Thâm à, cậu bị sao vậy hả? Chẳng phải cậu thi được 90 điểm hay sao?”
Hứa Thâm hờ hững dựa người vào ghế sô pha: “Thi trắc nghiệm có thể khoanh bừa nà.”
“Vậy thì cậu cũng may mắn quá đấy?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ cậu cho rằng mỗi ngày mình đều có hơi đi nghiên cứu mấy chòm sao? Số mệnh của mình là vậy đó.”
Lâm Thiển nhếch môi: “ Cậu không thể nói câu nào thật lòng hơn à?”
“Vẫn tiếp tục?”
Lâm Thiển hít một hơi thật sâu: “Học chứ! Học lại từ đầu!”
Hứa Thâm thở dài, sao đến tận bây giờ anh mới nhận ra Lâm Thiển cố chấp tới vậy nhỉ?
“Fuck, người kia có phải là Thâm ca không?” Ngoài cửa, Vương Tuấn Võ giật nhẹ mép áo của Lục Bác Uyên, trợn mắt há mồm chỉ vào góc bàn trong cùng.
“Thật đúng là!” Lục Bác Uyên cũng bất ngờ không kém, “Bảo sao hôm nay cậu ta nói có việc, thì ra là có hẹn với Lâm Thiển!”
“Hai người bọn họ thực sự ở bên nhau?” Đôi mắt của Vương Tuấn Võ loé lên tia bát quái.
Lục Bác Uyên vỗ vai cậu: “Ở bên nhau gì chứ, người ta còn đang bận học tập đấy!”
“Cậu mau nhìn xem, thứ Lâm Thiển đang cầm trên tay có phải cuốn sách Tiếng Anh?” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Trùng hợp là Lâm Thiển ngồi trong tiệm đang giơ cuốn sách lên, Lục Bác Uyên cũng vừa vặn bắt kịp khoảnh khắc, kia là sách Tiếng Anh 10?
“Hai người này ghê thật, chạy tới đây chỉ để học Tiếng Anh.”
“Chúng ta có nên vào chào hỏi không?” Vương Tuấn Võ phân vân.
Lục Bác Uyên trừng mắt: “Cậu không có mắt nhìn hả? Hai người họ đang học Tiếng Anh, chúng ta vào làm gì?”
Vương Tuấn Võ suy nghĩ, Thâm ca của cậu ra tận đây học, xác thực là rất để bụng, bọn họ tốt nhất không nên đi vào quấy rầy.
“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Lục Bác Uyên dùng một tay kéo cậu rời khỏi, “Lâu lắm mới được ra ngoài, đi chơi thôi!”
Bên trong, Hứa Thâm thong thả đáp lại: “Không đâu.”
Đã làm đến mức này rồi mà còn không chịu biết điều, cơn giận trong lòng Lâm Thiển cuối cùng cũng bộc phát, cô ném cuốn sách lên bàn: “Cậu nghiêm túc một chút thì có làm sao hả?”
“Học nghiêm túc sẽ có thưởng?”
“Cậu là con nít à? Sao lúc nào cũng có đòi thưởng?”
“Không có thưởng thì không có động lực đó. Hay là......”
“Mùa đông năm nay lạnh lắm, mình không muốn lên trên núi đâu.”
“Không muốn ngắm Sirius [1] nữa?”
[1] Là chòm sao Sirius nha.
“Vậy, vậy thì đừng lên núi....”
“Đành đổi sang cái khác vậy.”
“Có thể đổi à?” Lâm Thiên ôm nỗi ngờ nhìn anh, sao cô lại cảm thấy tên này định đào thêm một cái hố mới nhỉ?
“Lần trước cậu mời mình một bữa rồi, bây giờ đến lượt mình, cậu thấy sao?”
“Cậu muốn mời cơm?” Lâm Thiển không mấy tin tưởng.
“Trả lời mình, đồng ý hay không đồng ý?”
“Nếu mình đồng ý, cậu sẽ chăm chỉ học thuộc hết hai quyển sách này?”
Hứa Thâm cầm sách lên, tuỳ ý lật: “Được thôi.”
“Thành giao! Cậu không được đổi ý đâu đấy!” Lâm Thiển giật lại cuốn sách, “Bài tiếp theo!”
Ngoài cửa, Phó Hướng Chân bất động một lúc, sau đó rời đi như chưa có chuyện gì.
“Bọn mình đến chỗ khác ăn đi.” Cô gọi điện cho Lữ Đình Ngọc.
“Làm sao vậy? Không phải từ lâu cậu đã muốn đến đó sao?”
“Để lúc khác đi, mình phát hiện ra một nhà hàng mới mở, chúng ta đến đó thử xem.”
“Vậy thì mình đến trạm xe đó trước nhé?”
“Ừm, mình sẽ đứng ở lối vào của phố buôn bán chờ cậu.”
Cô đứng dưới bầu trời đông giá rét, tay cầm điện thoại siết chặt.
*
Có chết Lâm Thiển cũng không nghĩ tới, Hứa Thâm sẽ nghe lời cô, học thuộc từ vựng có trong hai cuốn sách Ngoại Ngữ.
“Ánh mắt kia của cậu có ý gì?”
“Từ hai giờ chiều đến nay, vỏn vẹn ba tiếng, cậu đã ghi nhớ hết thảy? Ngày mai sẽ không quên đấy chứ?” Lâm Thiển nghi ngờ nhìn anh.
“Ngày mai mình sẽ đọc lại.”
“Cậu? Ôn tập? Lời này có đáng tin cậy không đây?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy*. Lâm Thiển, mình nói được thì làm được, còn cậu thì sao?” Mọi việc đều nằm trong dự tính của Hứa Thâm, anh nhàn nhã dựa người vào ghế sô pha, một chút cũng không vội vàng.
* Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” (quân tử nói một lời, bốn ngựa khó đuổi). Chính là nói một lời khi đã phát ra thì không thể thu lại, cũng ý rằng, lời nói của người quân tử rất uy tín, không dễ đổi thay.
“Ngày mai mình sẽ kiểm tra thêm một lần nữa, nếu cậu vượt qua được thì mình sẽ coi như cậu đã học bài.”
“Được thôi, không thành vấn đề.” Hứa Thâm nhanh chóng đáp ứng.
Lâm Thiển chợt nhận ra bản thân mình từ trước đến nay vẫn chưa thể nhìn thấu được con người này. Hứa Thâm có thật sự yêu thích việc học? Hay anh chính là thần đồng có khả năng ghi nhớ siêu phàm?
Cô có hỏi nấy hỏi nữa, Hứa Thâm vẫn không tiết lộ.
Mùa đông, ban ngày ngắn hơn bình thường, vì trời đã sắp tối nên cô chỉ đành bó tay.
Ngày hôm sau, hai người vẫn hẹn nhau ở chỗ cũ, Lâm Thiển nghiêm túc kiểm tra lại, Hứa Thâm thế mà vẫn nhớ rõ!
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, Hứa Thâm cười cười: “Cô Lâm à, mình làm tốt chứ?”
“Ừ.......Không được tự kiêu, tiếp tục cố gắng.”
“Phần thưởng thì sao......”
Lâm Thiển nặng nề thở dài, cô thề sau này sẽ không bao giờ cá cược với Hứa Thâm thêm một lần nào nữa. Bây giờ, cô mới tự hỏi rằng không biết anh có cố ý hố mình hay không?
“Cho mình thời gian và địa điểm cụ thể đi.”
Không biết Hứa Thâm từ đâu lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cô.
“Thứ hai tuần sau, 5 giờ, cầm tấm thẻ tới nơi này tìm mình.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Thâm: Kịch bản tái sử dụng vẫn cứ thành công, thì ra bất khả chiến bại chính là như vậy.
Nhị Sơ: Thế sao? Lần này mẹ đặc biệt quan tâm tới con nha ~
Hứa Thâm:......