Editor: Matcha
*
Rất nhanh Hứa Thâm đã trả lời tin nhắn.
Sirius: Không giận nữa?
Mộc Mộc Thuỷ Tiên: Phiền cậu trả lời câu hỏi của mình trước.
Sirius: Đưa đến khi nào cậu hết giận thì thôi.
Lâm Thiển vứt điện thoại sang một bên, có vẻ như không muốn nói lý với người này.
Trong ký túc xá, Triệu Diệc Nhiên vừa lướt điện thoại vừa nói: “Cuối tuần này có buổi tiệc chào mừng tân sinh viên đó, mấy cậu có đi không? Đi đi, để mình đăng ký.”
“Tiệc gì cơ?” Có người hỏi.
“Là buổi tiệc chào đón lứa tân sinh viên mới vào trường, chắc là thông lệ hàng năm đi. Trên lớp hình như đang thống kê danh sách đấy.” Triệu Diệc Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Nghe hay đấy. Lâm Thiển, cậu có đi không?”
Bạn cùng phòng đã hỏi, Lâm Thiển cũng không tiện từ chối, liền gật đầu đồng ý: “Mấy cậu đi thì mình cũng đi.”
*
Buổi tiệc được tổ chức tại phòng biểu diễn của Trung tâm hoạt động dành cho sinh viên. Dù đám Lâm Thiển đã đi từ rất sớm, nhưng vẫn không có cách nào tranh được hàng ghế đầu.
Vị trí ghế ngồi của các khoa trải dài khắp khán phòng, mấy người Lâm Thiển ngồi ở hàng thứ hai, thật tình cờ, bên cạnh họ là người của khoa thiên văn.
Thực ra thì Lâm Thiển vốn không để ý, mãi đến khi bọn Dịch Thần giơ cao bảng hiệu có tên Hứa Thâm lên, tia sáng ở đầu bên kia đã thu hút sự chú ý của cô, có muốn làm ngơ cũng không được.
“Còn làm cả bảng hiệu nữa cơ à, năm nay chịu chi thế!” Triệu Diệc Nhiên kinh ngạc chỉ vào tấm bảng hiệu cách đó không xa.
Hai cô bạn cùng phòng còn lại cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, duy chỉ có mình Lâm Thiển là vội vội cúi đầu né tránh.
“Thiển Thiển, cậu bị sao vậy? Cậu có nhìn thấy không, trên bảng hiệu có viết tên của Hứa Thâm đó!” Triệu Diệc Nhiên kích động nói với cô.
Lâm Thiển khóc không ra nước mắt: “ Bọn họ là bạn cùng phòng của Hứa Thâm, mình từng gặp họ rồi.”
“Cậu định trốn hả?” Triệu Diệc Nhiên hạ giọng hỏi.
“Bọn họ cũng biết mình.”
“Cậu sợ gì chứ? Nhìn tư thế kia là biết ngay họ cũng đến cổ vũ cho Hứa Thâm, mà hai người các cậu cũng chẳng phải loại quan hệ gì đáng xấu hổ cả, cậu phải tự tin lên.” Triệu Diệc Nhiên thầm hô cố lên.
Lâm Thiển vẫn cảm thấy khó xử, nếu biết hôm nay Hứa Thâm có tham gia thì cô ở ký túc xá quách luôn cho xong.
Có một khúc nhạc đệm như vậy, bữa tiệc có vui đến mấy cũng trở nên vô vị.
Lâm Thiển đang nghiêm túc suy nghĩ xem Hứa Thâm có thực sự muốn biểu diễn hay không, và biểu diễn cái gì mới được.
Trong ấn tượng của cô, cái người này sẽ không bao giờ tự rước mệt vào thân. Sao giờ lại đăng ký tham gia biểu diễn nhỉ, nổi hứng à?
Đang miên man, nhóm sinh viên khoa thiên văn ngồi bên liền hô hào.
“Hứa Thâm! Hứa Thâm! Hứa Thâm!”
Dẫn đầu nhóm cổ động là Dịch Thần, sự cuồng nhiệt dưới khán đài đã hình thành nên một thái cực đối lập với Hứa Thâm, người bước lên sân khấu trong bộ vest.
Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên mờ đi, bộ não của Lâm Thiển lập tức trống rỗng ngay khi anh xuất hiện.
Đây là tiết mục của khoa thiên văn, nội dung là nhạc hoà tấu, nói rõ hơn là sự kết hợp giữa piano, violin và saxophone. Ba người, ba loại nhạc cụ khác nhau, cùng nhau hoàn thành phần trình diễn này.
Người đầu tiên ra sân là Hứa Thâm.
Cả khán đài tối om, chỉ có một tia sáng lẻ loi theo bước chân anh.
Ngón tay anh lướt trên phím đàn đen trắng, một chùm đèn khác sáng lên trong giây lát, thắp sáng cả cây đàn piano trên sân khấu.
Ngồi dưới khán đài, Lâm Thiển không thể nào phóng tầm mắt ra xa, đến mặt mũi Hứa Thâm thế nào cô cũng không nhìn được.
Chẳng hiểu sao, cô chợt nhớ đến hồi còn học ở Nhị Trung, cái ngày mà cô gặp anh ở phòng đàn.
Tiếng đàn piano trong trẻo vang lên, giai điệu mượt mà liên tục thay đổi theo tiết tấu.
Khoảnh khắc giai điệu vang lên, Lâm Thiển cảm thấy cơ thể mình như bị tê liệt, rõ ràng tâm trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng lại không thể cử động.
Là 《 La Campanella [1]》!
[1] Đã từng đề cập ở đầu chương 34.
Chiều ngày hôm ấy, anh cũng say sưa chơi bản nhạc này.
Tiếng đàn lảnh lót, réo rắt và ngân vang, nó như là dấu vết, là sự hiện hữu về mặt thời gian. Âm hưởng nhẹ nhàng, từng chút từng chút một, chạm vào trái tim của người xem.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mà lòng Lâm Thiển, lại cuồn cuộn từng cơn sóng dữ.
Cô còn nhớ như in khúc 《 Canon 》, là bọn họ sánh vai nhau, cùng nhau chìm đắm trong cảm giác tuyệt diệu ấy.
Hồi ức chôn giấu đã lâu nay lại ùa về, những mảnh ghép đó, vì anh mà trở nên sống động và chân thực.
Bản nhạc đã đi đến hồi kết, ngay khi mọi người còn đang ngơ ra, âm sắc của chiếc đàn violin cất lên, tiếp tục mang đến cho người xem những màu sắc mới, gần như không hề có bất kỳ sai sót nào trong việc chiếm lĩnh các nốt nhạc.
Ánh đèn tối dần, bóng dáng của anh cũng biến mất khỏi sân khấu.
Lâm Thiển trầm ngâm một lúc, sau đó đứng dậy đuổi theo.
“Lâm Thiển....” Triệu Diệc Nhiên còn chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã khom lưng rời đi mất rồi.
Cô muốn đi tìm anh, cô muốn gặp anh ngay lập tức.
Cô muốn biết bản nhạc đó là một lời tỏ tình hay sự chấm dứt.
“Cho mình nhờ một xíu, các cậu có biết phòng hoá trang ở đâu không?” Lâm Thiển tức tốc chạy tới đại sảnh ở tầng hai, mắt thấy có người, liền qua đó hỏi.
Chỉ là câu hỏi này làm khó bọn họ rồi, khu vực phòng chờ có tất cả ba phòng, hôm nay lại đông người, nói thế cũng chẳng biết đâu mà lần.
Cô chạy tới chạy lui, chỗ nào cũng vòng qua một lần, nhưng tiếc là đều trắng tay.
Cậu ấy đi rồi sao?
Dựa người vào vách tường lạnh lẽo, cảm giác chua xót đang chiếm cứ lấy trái tim cô.
“Cậu tìm Hứa Thâm à?”
Lâm Thiển ngẩng đầu, thì ra là Dịch Thần.
“Cậu biết Hứa Thâm đang ở đâu không?”
“Phòng đàn bên kia kìa.” Dịch Thần lắc lắc tấm bảng hiệu trong tay.
Lâm Thiển lao đi như con thiêu thân.
*
“Hứa Thâm!”
Khi cô đẩy cửa xông vào trong, Hứa Thâm đang ngồi trước cây đàn, ngón tay vừa hay dừng trên phím đàn.
Phòng đàn ở T đại thì to hơn ở Nhị Trung nhiều, chính vì quá rộng nên có cảm giác hơi trống trải.
Căn phòng yên tĩnh trái ngược hẳn với bữa tiệc sôi động của sinh viên năm nhất ở tầng dưới.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi xuống người anh, khiến anh trông bình tĩnh đến lạ thường.
Lâm Thiển giật mình khi thấy Hứa Thâm đeo kính.
Vest đen, gọng kính mạ vàng, đây hiển nhiên là thể loại văn nhã bại hoại trong mấy cuốn truyện tranh mà Tống Tiểu Văn hay đọc, nhưng khác ở chỗ, trên người anh lại có thêm khí chất tự phụ.
Lâm Thiển đứng ngây người nhìn anh, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định.
“Canon in D major, cậu còn nhớ nó chứ?” Anh quay sang nhìn cô, cùng lúc đó, ngón tay lại bắt đầu dạo chơi trên phím đàn.
Trong mắt Lâm Thiển đã xuất hiện một lớp sương mù, cô đi qua, giống như trước đây vậy, quen cửa quen nẻo ngồi bên cạnh anh, tay đặt trên phím đàn.
Âm trầm và âm bổng nối tiếp nhau, liên miên không dứt, mọi thứ dường như đã có sự thay đổi.
Những cái tâm tư kia, rốt cuộc cũng không giấu được.
Ngay đến lúc cao trào, ánh mắt của hai người chạm nhau, nhìn vào đó, cô như thể thấy được muôn vàn vì sao.
“Lấy danh nghĩa của mình đi doạ nhiều người như vậy, cũng phải cho mình một cái danh phận đi? Hứa phu nhân?”
Đến cuối, anh nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.
Lâm Thiển nhìn anh, thoải mái cười cười: “Đây là lời tỏ tình của cậu?”
Hứa Thâm lắc đầu.
Sau đó, anh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Đây mới là.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay miễn cưỡng khen ngợi Thâm ca vậy!
Mai đừng có đi thụt lùi đó!
Hứa Thâm:......